Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 39: Thân mình không sạch sẽ




"Ngươi là......" Tô Khanh Hàn lộ vẻ cảnh giác, nhíu mày.

Có lẽ tên nam tử trước mặt này đã xuất hiện ở trong phòng từ sớm, nhưng hắn lại không thể kịp thời phát hiện.

Nam tử mặc một bộ đồ màu nâu dài, tóc dài được chải gọn, giơ tay nhấc chân tản ra một khí chất thanh tao cổ kính, rõ ràng mới lớn, nhưng lại cho người ta một loại ấn tượng trầm ổn.

Tô Khanh Hàn nhớ ta tên nam tử, tên này là Lâm Vân, là tâm phúc của Đoạn Càn Mục.

Thấy ánh mắt Lâm Vân thỉnh thoảng dừng lại trên da thịt mình bại lộ bên ngoài bồi hồi, Tô Khanh Hàn lập tức nhấc chăn lên che lại thân thể của mình.

Lâm Vân lúc này mới ý thức được bản thân có chút thất lễ.

Dưới bộ quần áo dày của hắn, cất giấu cũng là từng khối dấu vết màu đỏ, nhưng những dấu vết trên người hắn người làm ra không phải Đoạn Càn Mục, mà là Đoạn Làm Thuần.

Hầu kết lăn xuống, Lâm Vân nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn không ngờ, Đoạn Càn Mục sẽ lâm hạnh Tô Khanh Hàn nhiều lần như vậy.

Tô Khanh Hàn đối với Dực Bắc Quốc, đối với Đoạn Càn Mục mà nói, là kẻ địch.

Mới đầu Đoạn Càn Mục lâm hạnh Tô Khanh Hàn, Lâm Vân biết đó là nhục nhã Đoạn Càn Mục đối với Tô Khanh Hàn, dù sao Tô Khanh Hàn là hoàng Thái Tử Phi Đoạn Càn Mục cưới hỏi đàng, Đoạn Càn Mục cũng chỉ sẽ xem Tô Khanh Hàn trở thành kẻ thù mà đối với đãi.

Nhưng mà......

Chính mắt thấy Đoạn Càn Mục ở trên người Tô Khanh Hàn lưu lại dấu vết, trong lòng Lâm Vân vẫn cảm thấy không thoải mái.

Hắn biết hắn không nên ghen ghét Tô Khanh Hàn, hắn cũng không có tư cách ghen ghét.

Nhưng, hắn khống chế không được bản thân.

Nếu nói cho đúng, hắn hy vọng bản thân mới là người được Đoạn Càn Mục lâm hạnh.

Hai tay nắm chặt lại, Lâm Vân âm thầm cắn chặt răng.

Thân thể này...... Đã không sạch sẽ.

Trong đầu hiện ra hắn và Đoạn Làm Thuần ở trên giường làm những hình ảnh khiến người xem mặt đỏ tai hồng, Lâm Vân nhịn không được nghiến răng ken két.

Tô Khanh Hàn cứ như vậy ngồi ở trên giường an tĩnh nhìn Lâm Vân, hắn cảm thấy Lâm Vân có tâm sự.

Lâm Vân tuy nói là thủ hạ của Đoạn Càn Mục, nhưng lúc trước thời điểm hắn bị vả miệng hắn có cầu xin giúp mình, bởi vậy ấn tượng hắn đối với Lâm Vân không tính là kém.

"Ngươi...... Vì sao lại ở chỗ này?"

Ý thức mơ màng bị Tô Khanh Hàn gọi trở về, Lâm Vân bước uyển chuyển nhẹ nhàng tới gần mép giường, "Ta nghe người hầu nói ngươi hôn mê đã lâu, cho nên lại đây nhìn thử."

Những lời này, Lâm Vân nói dối.

Kỳ thật người sai hắn lại đây kiểm tra Tô Khanh Hàn là Đoạn Càn Mục, nhưng hắn không muốn thừa nhận.

Tô Khanh Hàn nghe Lâm Vân nói hơi hơi nhíu mày.

Người hầu?

Hắn không tin trong cung có người hầu nào nhàn rỗi dám quản hắn, hơn phân nửa người sai Lâm Vân tới là Đoạn Càn Mục!

"Thái Tử Phi, ta xin khuyên người một câu, nếu hiện tại người đã tới Dực Bắc Quốc, đã vào Cảnh Dương Cung, đã làm Thái Tử Phi điện hạ, người nên nhận mệnh...... Điện hạ hắn không phải người có tính tình tốt, nếu người còn muốn sống sót, không nên cãi lời hắn."

Không ngờ Lâm Vân sẽ nói với hắn chuyện này, Tô Khanh Hàn giật mình, cười lạnh một tiếng, "Ồ, ngươi đảm đương nhiệm vụ thuyết khách cho Đoạn Càn Mục?"

"Không liên quan đến điện hạ, ta chỉ không hy vọng điện hạ bởi vì Thái Tử Phi phản kháng mà sinh mầm tai hoạ không cần thiết."

Nói đi nói lại, Lâm Vân làm hết thảy vẫn vì Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn cong môi không hiện lên một tia trào phúng.

Mặc dù Lâm Vân luôn mồm xưng hắn là Thái Tử Phi, nhưng không thật sự xem hắn trở thành chủ tử, cho nên mới tự xưng "Ta" mà không phải "Ti chức".

"Ta sẽ không khuất phục Đoạn Càn Mục."

"Người......"

Lâm Vân mới vừa mở miệng, đã nghe bụng Tô Khanh Hàn phát ra âm thanh.

Tô Khanh Hàn có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.

"Thái Tử Phi, từ lúc người vào cung không ai mang thức ăn đến sao?" Nhìn chằm chằm mặt Tô Khanh Hàn, Lâm Vân nhẹ giọng hỏi.

Tô Khanh Hàn đúng sự thật mà lắc đầu.

Lâm Vân trợn to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin.

Khó trách sắc mặt Tô Khanh Hàn khó coi như thế, đều nhiều ngày như vậy, thế nhưng thứ gì cũng không ăn......

"Ta đi phân phó người hầu mang đồ ăn lên cho người......"

Dứt lời, Lâm Vân xoay người rời đi, lúc bước qua ngạch cửa, nhịn không được quay đầu nhẹ giọng nỉ non: "Hy vọng người tự giải quyết cho tốt."

Lâm Vân đi rồi, Tô Khanh Hàn không chờ bao lâu liền có người hầu đưa cơm, nhưng mà người hầu lại đây đưa thức ăn cho hắn, chỉ là hai cái bánh bột bắp thô ráp mốc meo.