Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 35: Cầu xin cô sủng hạnh




Màn đêm buông xuống, Đoạn Càn Mục ăn xong bữa khuya, thì hắn cũng phê duyệt xong bản tấu chương cuối với.

"Điện hạ, người nên nghỉ ngơi."

Thái giám tổng quản nhắc nhở, Đoạn Càn Mục đứng lên, xoa xoa hai huyệt thái dương.

Hắn cũng có chút mệt mỏi.

Mở cửa ra, Đoạn Càn Mục đứng ở cửa thư phòng ngửa đầu nhìn trăng.

Đêm nay ánh trăng rất đẹp, nhưng cũng lạnh như mâm ngọc.

"Điện hạ, đã chuẩn bị phòng cho hai nam sủng, người xem...... Người muốn đi đến phòng của vị nào?"

Nghe thái giám tổng quản hỏi như vậy, trong đầu Đoạn Càn Mục không hiện ra hình bóng của Tống Lân với Chu Đồng, ngược lại hiện ra gương mặt Tô Khanh Hàn—— quấn băng gạc đầy mặt, xấu xí quái dị.

"chết tiệc!"

Nghe thấy Đoạn Càn Mục líu lưỡi, thái giám tổng quản lập tức sửa miệng: "Điện hạ, phòng Thái Tử Phi hướng bên kia......"

" Cô nói muốn đi tìm tên dị vật quái thai kia khi nào?"

Đoạn Càn Mục lạnh như băng mà bễ nghễ nhìn thái giám tổng quản, thái giám tổng quản sợ tới mức quỳ gối dưới chân hắn, "Đều do nô tài lắm miệng, đều do nô tài lắm miệng......"

Hừ lạnh một tiếng, Đoạn Càn Mục hất tay, bước chân, xoay người bước nhanh trở về phòng mình.

nếu hắn nói không chạm vào Tô Khanh Hàn, đó chính là không chạm vào Tô Khanh Hàn.

Hắn cũng không tin, một kẻ hèn như Tô Khanh Hàn còn có thể khiến hắn thực tủy biết vị, để hắn tự phá vỡ lời nói của hắn?

Đoạn Càn Mục cong khóe môi, cười tà mị.

Hắn chính là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc, muốn có dạng nữ nhân, nam sủng gì đều có được.

Ngược lại là Tô Khanh Hàn, hắn không cho rằng Tô Khanh Hàn có thể chịu được sự lạnh nhạt của hắn.

"Rất nhanh Tô Khanh Hàn sẽ quỳ xuống cầu cô sủng hạnh......"

Trở lại trong phòng mình, Đoạn Càn Mục cởi áo ngoài ra, mặc trung y vào, trước lúc ngủ còn nhịn không được lầm bầm lầu bầu.

Kết quả, đêm nay hắn thật sự ngủ không yên ổn, trong mộng tất cả đều là Tô Khanh Hàn.

Sau khi tỉnh lại hắn phải đè ngực phải đang đập thình thịch liên hồi, trên mặt hoang mang cũng có nôn nóng với không cam lòng.

"Tô Khanh Hàn......"

Một tay xoa thái dương, Đoạn Càn Mục nghiến răng gằn từng chữ tên Tô Khanh Hàn.

Bên kia, tối hôm qua Tô Khanh Hàn ngủ cực kỳ sảng khoái, sáng nay sau khi rời giường thần thanh khí sảng.

Có điều sau khi gả đến Dực Bắc Quốc, hắn không được hầu hạ thức ăn nước uống, cứ tiếp tục thế này, hắn không bị Đoạn Càn Mục tra tấn chết, cũng sẽ bị sống sờ sờ đói chết.

Sau khi bị Thúy Bích dùng ngân châm đâm vào trong y phục làm bị thương, Tô Khanh Hàn chưa từng gặp lại Thúy Bích, tỳ nữ hầu hạ hắn đổi thành người khác.

Sau khi thay đổi người, hắn không còn gặp tình huống bị người gắn ngân châm vào y phục nữa, có điều mặc dù thay đổi người, thái độ tỳ nữ mới đối đãi với hắn vẫn như cũ cực kỳ lạnh nhạt, cũng chưa chuẩn bị cho ăn thức ăn lần nào, chắc là bởi vì hắn đến từ địch quốc, đã từng là Đại tướng quân địch quốc, sau khi trở thành đương Thái Tử Phi cũng không được sủng hạnh Đoạn Càn Mục!

Tô Khanh Hàn thở dài, đi đến ngự thiện phòng ở Cảnh Dương Cung.

"Cô bị điếc à? Ta nói cô liếm sạch sẽ!"

Không chờ hắn tới gần, đã nghe thấy được tiếng nghiêm khắc trách cứ.

"Đúng vậy, liếm sạch sẽ, không phải lau khô...... Mau liếm mau liếm!"

Hai giọng nói này Tô Khanh Hàn đều cực kỳ quen tai, quả nhiên, vừa nhấc đầu, hắn liền trông thấy Tống Lân với Chu Đồng đứng ở cách đó không xa.

Tống Lân với Chu Đồng một người mặc lam y, một người mặc hồng y, đặc biệt chói mắt.

Bọn họ đang làm khó dễ một vị cung nữ, nhìn dáng vẻ có lẽ là cung nữ không cẩn thận vô tình ngã đổ chén canh, Tống Lân với Chu Đồng ép nàng liếm sạch sẽ nước canh đổ trên mặt đất.

Tô Khanh Hàn theo bản năng tới gần, kết quả phát hiện cung nữ quỳ trên mặt đất run bần bật không phải người khác, mà là nô tỳ trước kia hãm hại hắn Thúy Bích.

"Thế mà lại là......"

Tô Khanh Hàn chú ý tới quần áo và cách trang điểm của Thúy Bích, phát giác Thúy Bích có lẽ không còn là nữ quan, mà bị giáng xuống làm cung nữ bình thường.

"Cô không biết ta là nam sủng Hoàng Thái Tử điện hạ sủng ái nhất sao?"

Tống Lân một phen nắm đầu tóc Thúy Bích, dùng sức ấn đầu Thúy Bích xuống, "Có gan dám làm đổ món chè đậu đỏ ta yêu thích nhất, thì mau liếm sạch sẽ cho ta!"

"Dừng tay!"

Tô Khanh Hàn tiến lên một bước, gầm lên một tiếng.

Căn cứ vào hành động Thúy Bích làm lúc trước, kỳ thật hắn không nên xen vào việc người khác.

Nhưng mà Thúy Bích nói như thế nào cũng là nữ tử, Tô Khanh Hàn không chấp nhận nổi hành động nam tử mà lại bắt nạt cô nương yếu ớt.

Theo tiếng quay đầu, Tống Lân với Chu Đồng nhìn thấy Tô Khanh Hàn, nháy mắt thay đổi sắc mặt.