Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 34: Tự dâng bản thân em cho ta đi




Lâm Vân giơ tay che kín miệng Đoạn Càn Thuần, theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

Đoạn Càn Thuần không hất tay Lâm Vân ra, mà vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Lâm Vân, Lâm Vân tức khắc rút tay về.

"Nhị hoàng tử, người rốt cuộc muốn thế nào?"

Càng ngày mày càng nhíu chặt, sắc mặt Lâm Vân không tốt.

Rõ ràng hắn vừa từ nơi đó của Đoạn Càn Thuần trở về, không ngờ Đoạn Càn Thuần lại tới dây dưa hắn.

Tuy nói hắn và Đoạn Càn Thuần quen biết nhau cũng không phải bí mật, nhưng hắn vẫn không hy vọng có người ở sau lưng ăn nói hồ ngôn loạn ngữ.

Người khác nghe xong không sao cả, nếu bị Đoạn Càn Mục nghe được, hắn sợ Đoạn Càn Mục sẽ hiểu lầm hắn.

"Làm gì lạnh nhạt với ta như thế?"

Mỉm cười, Đoạn Càn Thuần tiến đến bên tai Lâm Vân nói nhỏ: "Rõ ràng khi ở trên giường em không phải biểu hiện như thế nha!"

"Nhị hoàng tử!" Lâm Vân gầm lên giận dữ.

Nhưng Đoạn Càn Thuần không sợ hãi, giơ tay ôm lấy bả vai Lâm Vân.

Nhận thấy được cả người Lâm Vân đều cứng đờ, Đoạn Càn Thuần tươi cười trong lúc lơ đãng xuất hiện một tia chua xót.

"Ta lo lắng cho em, hai ngày này em không ở bên người hầu hạ đại ca, đại  không quở trách em sao?"

"Cũng không biết phúc ai ban cho."

Lâm Vân hung hăng trừng Đoạn Càn Thuần.

Nếu không phải Đoạn Càn Thuần yêu cầu hắn liên tiếp ba ngày đều ở trong cung hắn thị tẩm, hắn cũng không đến mức cơ hội nói dối với Đoạn Càn Mục cũng không có.

"Ơ......" từ chỗ sâu trong yết hầu Đoạn Càn Thuần phát ra một tiếng cười khẽ, ôm bả vai Lâm Vân trở về phòng Lâm Vân.

"Người hiểu rõ bày trí nơi này?"

Kẽo kẹt một tiếng đóng cửa lại, Đoạn Càn Thuần nhìn Lâm Vân vẫn vẻ mặt tức giận, chẳng hề để ý mà nhún nhún vai, "Ta đương nhiên biết, rốt cuộc ta cũng qua đêm với em mấy lần ở đây rồi."

Gương mặt Lâm Vân hơi hơi nóng lên, xoay người đưa lưng về phía Đoạn Càn Thuần.

Trong phòng cổ kính lặng ngắt như tờ, chỉ có lư hương tỏa ra làn khói trắng lượn lờ.

Sau một lúc lâu, đưa lưng về phía Đoạn Càn Thuần Lâm Vân phát ra tiếng nói mỏng manh, "Nhị hoàng tử, tuy rằng ti chức thân phận hèn mọn, nhưng cũng có người trong công vụ...... Hơn nữa......"

Đoạn Càn Thuần không nhanh không chậm mà tới gần Lâm Vân, từ phía sau ôm Lâm Vân vào trong lòng ngực.

Bị Đoạn Càn Thuần ôm lấy, Lâm Vân trừng mắt hoảng loạn.

"Hơn nữa cái gì?"

Bên tai vang lên tiếng Đoạn Càn Thuần dò hỏi rất có hứng thú, Lâm Vân khẽ cắn môi, "Hơn nữa...... Ti chức đã hầu người ba ngày, thân thể...... Có chút ăn không tiêu......"

Lâm Vân vừa dứt lời, liền nghe thấy Đoạn Càn Thuần phát ra một tiếng cười khẽ.

"Hình như em không có tư cách oán hận ta đúng không?"

Trái tim chợt chặt lại, Lâm Vân cắn môi dưới.

"Lâm Vân, lúc trước là em chủ động đưa ra giao dịch cùng ta......"

Áo ngoài rắn chắc bị Đoạn Càn Thuần thong thả mà cởi ra, Lâm Vân lẳng lặng mà nhắm hai mắt.

"Em phải biết rằng, trên đời này không có vị hoàng tử nào không muốn tranh quyền đoạt vị, nhưng ta từ bỏ, tài cán võ học ta cũng không kém so với hoàng huynh, nhưng ta đã đồng ý với em, tương lai sẽ không trở ngại hoàng huynh kế thừa đế vị......"

Theo lời nói Đoạn Càn Thuần gợn sóng bất kinh, đai lưng Lâm Vân cũng bị chậm rãi cởi bỏ.

" Đoạn Càn Thuần ta nói lời giữ lời, bởi vậy em...... Cũng không tư cách cùng ta cò kè mặc cả."

Bị Đoạn Càn Thuần cởi đến chỉ còn một thân trung y đơn bạc tuyết trắng, Lâm Vân bị Đoạn Càn Thuần chặn ngang ôm lên, ôm đến mép giường.

"Nếu có một ngày hoàng huynh biết em vì trợ hắn đăng cơ mà cơ thể này cũng dâng hiến cho kẻ khác, không biết sẽ có cảm giác thế nào? Sẽ cảm động đến rơi lệ sao? Hay là sẽ cảm kích em thu em làm nam sủng?"

Ngưỡng mặt nằm trên giường, Lâm Vân nghe Đoạn Càn Thuần trào phúng, cưỡng em bản thân thả lỏng lại.

Loại sự tình này, đã kéo dài hơn hai năm, hắn sớm nên quen thuộc mới đúng.

"Cầu xin người, Nhị hoàng tử, đừng cho điện hạ biết......"

Khi Đoạn Càn Thuần kéo rèm xuống giường, hắn nghe được Lâm Vân nỉ non như thế, ấn đường nhíu lại đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ.