Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 33: Ta nhớ em




Tuy nói Tô Khanh Hàn là Đại tướng quân Cung Quốc, để khiến Tô Khanh Hàn từ xa gả đến Dực Bắc Quốc, cùng với cung cấp cho Cung Quốc suy yếu lực lượng quân sự.

Nhưng Đoạn Càn Mục thân là Thái Tử một quốc gia, cưới nam tử làm Thái Tử Phi vốn hoang đường, này tất nhiên sẽ nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở trong triều, Hoàng Thượng càng vì thế giận mắng Đoạn Càn Mục.

Nhưng Đoạn Càn Mục đã quyết không thay đổi, dùng mười vạn lượng hoàng kim bồi thường, hơn nữa ở trước mặt hoàng thượng lập hạ quân lệnh trạng, ba tháng nội thế phá Man tộc Tây Bắc.

Cuối cùng Đoạn Càn Mục chỉ dùng 40 ngày đã tự mình dẫn đại quân chiến thắng trở về, Hoàng Thượng lúc này mới đồng ý Đoạn Càn Mục cưới Tô Khanh Hàn.

"Điện hạ, chuyện kết hôn với Tô Khanh Hàn mới vừa bình ổn, hiện tại người lại nuôi dưỡng nam sủng ở trong cung, việc này nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, chỉ sợ sẽ với bất lợi điện hạ."

Nghe Lâm Vân tình ý chân thành khuyên bảo, biểu tình trên mặt Đoạn Càn Mục dần dần trở nên nghiêm túc.

"Lời này của ngươi...... Cô đều hiểu."

"Nếu điện hạ rõ ràng, vậy lại vì sao?" Lâm Vân thật sự khó hiểu.

Đoạn Càn Mục tuy rằng ngày thường tùy hứng làm bậy, nhưng không phải phân không rõ lợi hại được mất.

Hơn nữa, Lâm Vân từ nhỏ nhìn Đoạn Càn Mục lớn lên, rất rõ ràng Đoạn Càn Mục cũng không ham mê sắc dục, nam sắc nữ sắc Đoạn Càn Mục không đến mức làm làm xằng làm bậy.

Tuy nói hoàng thất tông thân nuôi mấy nam sủng không còn xa lạ, cũng không phải chuyện gì quá tày đình, nhưng Đoạn Càn Mục vốn là Hoàng Thái Tử, ở phương diện này nên kiềm chế bản thân, như vậy mới có thể lưu lại cho Hoàng Thượng ấn tượng tốt.

"Cô muốn hai tên nam sủng này...... Chẳng qua là muốn cho Tô Khanh Hàn nhìn thử nhan sắc xinh đẹp của chúng, bằng không hắn còn tưởng rằng bản thân là Thái Tử Phi, cô khinh hắn!"

"Điện hạ......"

"Không cần nói nữa." Đoạn Càn Mục khoát tay về phía Lâm Vân, "Thừa Ngọc nói rất đúng, cô không thể tùy ý để Tô Khanh Hàn cãi lời cô, hai nam sủng này vừa vặn có thể gây áp lực cho Tô Khanh Hàn, để hắn hiểu rõ...... ở nơi này địa vị hắn trong lòng cô, không khác gì nam sủng."

Nói tới đây, Đoạn Càn Mục lắc đầu, nụ cười trên khóe môi càng thêm lãnh khốc tàn nhẫn, "Không, so ra hắn còn kém hơn nam sủng cô."

"......"

Hơi mở miệng, Lâm Vân hít hà một hơi, "Điện hạ người làm...... như vậy là hận Thái Tử Phi sao?"

Trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nhíu chặt mày.

"Đương nhiên."

Hai chữ, Đoạn Càn Mục nói dứt khoát lưu loát.

"Tô Khanh Hàn là địch nhân của Dực Bắc Quốc ta, dưới kiếm hắn có ít nhiều vong hồn tướng sĩ Dực Bắc Quốc ta?"

Nghiến răng nghiến lợi mà nói, Đoạn Càn Mục theo bản năng sờ sờ khóe mắt bản thân.

Lâm Vân trong lòng biết rõ, vết sẹo dưới mắt trái Đoạn Càn Mục, vĩnh viễn khắc vào trong lòng Đoạn Càn Mục.

"Huống chi hắn còn giết chết huynh trưởng Thừa Ngọc kính trọng nhất......"

Theo những lời này, sắc mặt Đoạn Càn Mục một tấc một tấc mà lạnh xuống.

Hắn nhìn về phía Lâm Vân, ánh mắt sắc bén, "Lâm Vân, ngươi hẳn biết Thừa Ngọc là ân nhân cứu mạng cô, cô rất để ý hắn, bởi vậy vô luận như thế nào cô đều phải giúp hắn báo thù giết huynh...... Tô Khanh Hàn hiện tại đã là Thái Tử Phi cô, cô sẽ không để hắn chết...... Nhưng mà cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết."

Bốn chữ cuối cùng, Đoạn Càn Mục gằn lên từng chữ.

Lâm Vân nhìn dáng vẻ này của Đoạn Càn Mục, biết bản thân nói cái gì nữa cũng vô dụng.

Sau khi hắn rời khỏi thư phòng, hắn một mình một người đi khỏi Cảnh Dương Cung, tâm sự nặng nề mà về trong phủ.

Mới bước qua ngạch cửa, Lâm Vân vừa ngẩng đầu, liền thấy được bóng dáng quen thuộc.

"Người làm gì ở đây?"

Đoạn Càn Thuần theo tiếng xoay người, đôi tay đặt sau lưng, trên mặt thanh tú tuấn mỹ nở rộ ra một nụ cười xán lạn.

Nhưng mà nhìn thấy Đoạn Càn Thuần cười, Lâm Vân lại chau mày.

Ung dung nhã bước, Đoạn Càn Thuần đi đến trước người Lâm Vân, thoáng cúi người tới gần, hạ giọng, "Ta nhớ em, cho nên đến đây gặp em!"