Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 32: Vật sở hữu của hoàng đệ




Đoạn Càn Mục tâm phiền ý loạn, vì thế nên nhốt bản thân trong thư phòng, muốn xử lý chính vụ giúp bản thân phân tán bớt đi lực chú ý.

Lúc này, Lâm Vân cuối cùng cũng trở lại.

"Điện hạ!"

Buông tấu chương trong tay, Đoạn Càn Mục ngước mắt lên, chỉ thấy Lâm Vân bước đi như bay vào thư phòng, vẻ mặt rất nóng nảy.

"Ngươi còn biết trở về?" Một tay chống cằm, Đoạn Càn Mục cố ý trợn trắng mắt với Lâm Vân, "Không biết còn tưởng rằng vị thư đồng này của cô kỳ thật là vật sở hữu của hoàng đệ!"

Nghe Đoạn Càn Mục nhắc tới Đoạn Càn Thuần, vẻ mặt Lâm Vân khẽ biến, xấu hổ mà cúi đầu, ôm quyền hành lễ với Đoạn Càn Mục.

"Ti chức tham kiến điện hạ......"

"Ừ, miễn lễ!"

Tuy rằng Đoạn Càn Mục trong lòng có nghi vấn, nhưng cũng sẽ không thật sự hỏi Lâm Vân thế nào.

Từ nhỏ Lâm Vân đã đi theo hắn, là người hầu thân cận nhất của hắn, không chỉ có tài tình nhạy bén, học phú ngũ xa, mà còn có một thân võ nghệ, văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông. Đối với Đoạn Càn Mục mà nói, Lâm Vân chính là phụ tá đắc lực.

Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, hắn với Lâm Vân như hình với bóng, khi nổi hứng thì chơi trò mất tích, đương nhiên trong lòng Đoạn Càn Mục biết rõ Lâm Vân mất tích ở nơi nào, người ở đâu.

"Nhị đệ cô đối xử với ngươi...... Có phải tốt hơn cô đối xử với ngươi hay không?"

Hàng mi dài giơ lên, Lâm Vân cúi đầu, cẩn thận chặt chẽ mà trả lời: "Điện hạ nói quá, Nhị hoàng tử và ti chức...... Chỉ là nói chuyện chút công vụ."

"Lời này ngươi cô sẽ tin?"

Thấy Đoạn Càn Mục sắc mặt càng ngày càng khó coi, Lâm Vân nhấp môi, trong lúc nhất thời không biết nên biện minh như thế nào.

Chuyện giữa hắn và Đoạn Càn Thuần, hắn không dám chắc Đoạn Càn Mục có cảm kích hay không.

Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn thẳng mặt Lâm Vân, Đoạn Càn Mục mơ hồ có thể thấy được mấy chỗ dấu vết màu đỏ trên cổ không bị cổ áo che khuất của Lâm Vân.

Trầm mặc sau một lúc lâu, hắn có chút bất đắc dĩ mà thở dài, "Lâm Vân, ngươi chính là người cô tin tưởng nhất, nhưng cô không ngờ ngươi khiến cô quá thất vọng."

Phịch!

Lâm Vân vừa nghe Đoạn Càn Mục nói, lập tức quỳ gối trước mặt Đoạn Càn Mục, "Ti chức sao dám làm điện hạ thất vọng...... Phụ tá điện hạ là mong muốn suốt đời của ti chức, ti chức......"

"Thôi được rồi." Đoạn Càn Mục khoát tay đánh gãy lời Lâm Vân, "Ngươi vẫn trung thành với cô như ban đầu là được, tuy nói nhị đệ hắn và cô có quan hệ không tồi, cũng không biểu hiện ra vẻ muốn tranh quyền đoạt thế, có điều...... Hắn dù sao cũng là một hoàng tử ưu tú...... ngươi hiểu ý cô rồi chứ."

"Ti chức đương nhiên hiểu rõ." Lâm Vân dập đầu thật sâu về phía Đoạn Càn Mục.

"Đứng lên đi!" Thuận miệng nói xong, Đoạn Càn Mục cầm lấy tấu chương trong tầm tay tiếp tục thẩm duyệt, "Đúng rồi, sao mới nãy ngươi có vẻ vội vàng vậy? Là phát sinh chuyện gì sao?"

"Điện hạ." Lâm Vân càng thêm nghiêm túc, thậm chí mang theo một tia tức giận, "Ti chức nghe nói điện hạ mang hai tên nhỏ nhoi trong Túy Vân Hiên hồi cung làm nam sủng?"

"Không tồi." Đoạn Càn Mục gật gật đầu, "Cô dẫn Tống Lân và Chu Đồng về, sau này hai người bọn họ sẽ hầu hạ cô...... Có cái gì không ổn sao?"

"Đương nhiên không ổn." Lâm Vân nói như đinh đóng cột, "Điện hạ, người đã quên sao, lúc trước vì muốn cưới Đại tướng quân Cung Quốc Tô Khanh Hàn làm Thái Tử Phi, Hoàng Thượng bởi vì việc này đã mạnh tay răn đe người một trận......"

"Cho nên không phải cô đã lấy ra mười vạn lượng hoàng kim nộp lên quốc khố sao? Còn dẫn binh đại phá Man tộc Tây Bắc......"

Thấy Đoạn Càn Mục nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Lâm Vân bất đắc dĩ mà thở dài.

Lúc trước, Đoạn Càn Mục vì giúp Phạm Thừa Ngọc báo thù, không màng thân phận Hoàng Thái Tử, bất luận như thế nào cũng phải cưới Tô Khanh Hàn làm chính thê.