Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 14: Bắt giữ người làm chuyện vui




Lâm Vân sửng sốt, đôi mắt đen láy trừng lớn.

Đoạn Càn Thuần khóe môi ngậm cười, tươi cười lộ ra một tia tà tứ.

"Ti chức tham kiến Nhị hoàng tử."

Muốn hành lễ với Đoạn Càn Thuần, nhưng mà Đoạn Càn Thuần không có ý định thu hồi kiếm, mũi kiếm sắc bén vẫn như cũ đặt trên cằm hắn, trong lúc nhất thời Lâm Vân không thể động đậy.

"Hai người chúng ta không cần phải khách khí như vậy chứ?"

Nghe thấy Đoạn Càn Thuần nhấn mạnh hai chữ "Khách khí", Lâm Vân không tự giác mà nhíu mày, mặt không đổi sắc nói, "Nhị hoàng tử, Hoàng Thái Tử điện hạ lúc này đang ở Phượng Hương uyển cùng Lại Bộ thị lang đón gió tẩy trần, ti chức nhận mệnh điện hạ mời Nhị hoàng tử cùng dự tiệc, mời Nhị hoàng tử đi cùng ti chức cùng nhau đến đấy."

"Lại Bộ thị lang Phạm Thừa Ngọc à!" Đoạn Càn Thuần rất có hứng thú mà kéo đuôi dài âm, nhướng mắt nhìn chằm chằm Lâm Vân đánh giá, ánh mắt tràn ngập dò hỏi, "Sư huynh hắn thật là si tình, từ nhỏ đã đặc biệt thích Phạm Thừa Ngọc."

Đoạn Càn Thuần cố ý dùng hai chữ "si tình" này, ý muốn kích thích Lâm Vân, không ngoài sở liệu, Lâm Vân quả nhiên thay đổi sắc mặt, theo bản năng nhấp đôi môi mỏng.

"Hơn nữa hiện tại đại ca hắn còn cưới Thái Tử Phi, tân hoan cựu ái trái ôm phải ấp...... Lâm Vân, cứ như vậy ở bên người đại ca em cũng chẳng có vị trí!"

"Nhị hoàng tử!"

Lâm Vân đột nhiên hét lên, ngữ khí cũng tăng thêm vài phần, "Cầu xin Nhị hoàng tử không nên nói những chuyện không nên."

"Ha hả!" Đoạn Càn Thuần nhoẻn miệng cười, mũi kiếm sắc bén thong thả được thun về, "Nếu ta không đi Phượng Hương uyển, đại ca hắn nhất định sẽ cảm thấy em thật vô dụng việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, sẽ rất thất vọng với em nhỉ?"

Đoạn Càn Thuần không chút để ý mà nói, mũi kiếm đã rơi xuống trước ngực Lâm Vân.

"Nếu muốn ta nghe ngươi nói ngươi phải trả giá rất lớn đó......"

Hỗn xược!

Đoạn Càn Thuần đột nhiên dùng kiếm cắt rách y phục Lâm Vân, Lâm Vân kinh ngạc, sợ hãi.

Da thịt tuyết trắng chiếu vào con ngươi đen nhánh, Đoạn Càn Thuần huýt sáo, cúi người dán lên bên tai Lâm Vân, đem âm thanh ép tới rất thấp, "Không bằng hai chúng ta làm một chút chuyện vui, cũng xem như tạo cơ hội cho đại ca với Phạm Thừa Ngọc."

"Nhị hoàng tử!" Lâm Vân phẫn nộ mà phán xét Đoạn Càn Thuần, đỏ mặt gào lên.

Nhưng mà Đoạn Càn Thuần lại không sợ hãi, tiếp tục dùng kiếm hoa mở y phục Lâm Vân,cắt bộ y phục chắc chắn thành từng mảnh.

Một trận gió ấm thổi tới, vài cánh hoa đào chậm rãi bay xuống đất, dừng ở lòng ngực rắn chắc trắng nõn của Lâm Vân.

"Đừng quên lúc trước em đáp ứng với ta cái gì."

Bên tai vang lên lời nói tàn nhẫn của Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân thống khổ bất đắc dĩ mà nhắm hai mắt lại.

Sắc trời dần tối, ánh nắng chiều nhiễm hồng ngói lưu ly.

Đoạn Càn Mục và Phạm Thừa Ngọc ở Phượng Hương uyển uống rượu nghe khúc, ngâm thơ làm phú, mãi cho đến lúc chạng vạng hai người mới kề vai sát cánh mà ra ngoài.

Trong lúc đó, Đoạn Càn Thuần cũng không tới, Lâm Vân cũng không có mặt.

Mới đầu Đoạn Càn Mục còn có chút buồn bực, nhưng bởi vì Phạm Thừa Ngọc nói có thể cùng hắn ở một chỗ cũng tốt, vì thế cũng không để ý nữa.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, Đoạn Càn Mục khoan thai mà trở lại Cảnh Dương Cung, bất tri bất giác đi tới phòng Tô Khanh Hàn.

Cửa phòng nhắm chặt, Đoạn Càn Mục bất giác nhăn mày lại.

Hắn kỳ thật cố ý cùng Phạm Thừa Ngọc uống rượu thật lâu, bởi vì hắn rất tò mò Tô Khanh Hàn sẽ có phản ứng gì.

Nhưng mà hắn hỏi qua hạ nhân, Tô Khanh Hàn từ lúc trở về vẫn luôn không bước ra cửa phòng nửa bước.

"Cạch!"

Không hiểu sao tức, Đoạn Càn Mục bàn tay vung lên, ầm một tiếng thô bạo đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, Tô Khanh Hàn nghe được âm thanh thì đầy hoảng sợ, đột nhiên quay đầu.

Từ ngoài sân đi vào với Đoạn Càn Mục ánh mắt đầu tiên thấy được Tô Khanh Hàn đứng ở mép giường trần trụi nửa người trên, trên người Tô Khanh Hàn tất cả đều là máu...