Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 136: Ta mới không muốn làm bằng hữu với ngài




Trong phòng không khí ái muội, nhiệt độ dần dần ấm lên.

Đoạn Càn Mục nhìn chăm chú vào Tô Khanh Hàn, cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Hắn thật sự quá lâu không chạm vào Tô Khanh Hàn.

Thật vất vả mới tình đầu ý hợp với Tô Khanh Hàn, hai người lại nghe nói chuyện Đoạn Càn Hạ ở Dực Bắc Quốc mưu phản bên kia, kết quả bọn họ lại phải bắt đầu khua chiêng gõ mõ chuẩn bị chiến sự.

"Ta đã nhịn thật lâu......"

Giọng nói của Đoạn Càn Mục giàu có từ tính nghe lên phá lệ gợi cảm, Tô Khanh Hàn cảm thấy ánh mắt Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn hắn phảng phất bịt kín một tầng hơi nước mông lung.

"Hàn Hàn, đêm nay dù cho chuyện gì xảy ra, ta cũng phải ngươi......"

Bàn tay to cứng rắn che kín mắt nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục kéo gần khoảng cách với Tô Khanh Hàn.

Hắn muốn chậm rãi, tinh tế, dụng tâm mà cảm thụ sự tồn tại của Tô Khanh Hàn.

Mỗi một tấc da thịt Tô Khanh Hàn đều thuộc về hắn.

Đột nhiên, cổ hắn bị Tô Khanh Hàn câu lấy, ngay sau đó cả người nhanh chóng bị Tô Khanh Hàn đảo khách thành chủ.

"A......"

Đoạn Càn Mục sợ làm đau Tô Khanh Hàn, kết quả không chờ hắn đứng dậy, trên môi đột nhiên nóng lên.

Mở to mắt, Đoạn Càn Mục chấn động.

Hắn bị hôn.

Được Tô Khanh Hàn chủ động hôn xuống.

Không dự đoán được Tô Khanh Hàn vậy mà tích cực như thế, Đoạn Càn Mục đang muốn đoạt lại quyền chủ động, đột nhiên Tô Khanh Hàn nghiêng người, ngược lại hắn đè ở dưới thân.

"Nói nhiều thế làm gì, không bằng đến lượt ta ở trên?"

Một tay nhấc cằm Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn vươn cái lưỡi hồng nhuận khẽ liếm môi.

Trước nay chưa thấy qua Tô Khanh Hàn bày ra dáng vẻ gợi cảm như thế, cả người Đoạn Càn Mục như bị điểm huyệt, máu nóng toàn thân sôi trào.

"Hàn Hàn...... Ngươi có biết ngươi chơi với lửa hay không?"

"Biết."

Tô Khanh Hàn nói, lại lần nữa hôn Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục thầm nói bản thân phải nhẫn nại, hắn lại không thể làm được?

Yêu nhau với một người, cũng chính là trao tất cả cho nhau.

Hắn hấp dẫn Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục cũng như thế hấp hẫn hắn.

Không khí phảng phất lên men nhiễm say lòng người, hai người bọn họ cứ như vậy ở trên giường củi khô lửa bốc, tẫn hưởng cá nước thân mật, điên cuồng suốt một đêm.

Bên kia, Đoạn Càn Lân ở trong phủ đại tướng quân tìm thấy Bạch Mạnh.

Có điều Bạch Mạnh uống đến say mèm, vẫn luôn nằm ở trên giường ngủ say như chết, Đoạn Càn Lân không đành lòng quấy rầy Bạch Mạnh nghỉ ngơi, cứ mãi đứng bên mép giường Bạch Mạnh.

Đứng mãi khiến hai đùi đều nhức mỏi, Đoạn Càn Lân ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Mạnh đang ngủ.

Quan sát kỹ, hắn không nhịn được cười rộ lên.

Chính là người này......

Hắn chính là người ta thích.

Hai mắt cong thành huyền nguyệt, Đoạn Càn Lân cũng không biết tại sao cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.

Hắn có người mình thích, tương đương người trong lòng chính là ý trung nhân.

Càng nghĩ càng kích động, khuôn mặt nhỏ Đoạn Càn Lân trắng nõn tức khắc đỏ ửng như màu anh đào.

Đợi thật dài thật lâu, lâu đến Đoạn Càn Lân ngủ gà ngủ gật, Bạch Mạnh mới tỉnh lại.

"Bạch Mạnh!"

Nghe được Bạch Mạnh lè nhè giọng mũi, Đoạn Càn Lân giật mình nhảy dựng đứng dậy quan sát.

Kỳ thật Bạch Mạnh chưa thật sự tỉnh ngủ, uống rượu say, hắn càng muốn một giấc ngủ đến hừng đông.

Nhưng mà, hắn bị giọng nói của Đoạn Càn Lân doạ tỉnh.

"Sao lại thế này?"

Xoa xoa nhức mỏi đôi mắt, Bạch Mạnh mạnh mẽ ngồi dậy, quay đầu tìm kiếm Thanh Nguyên trong phòng.

Nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, hắn ngây ngẩn cả người.

"Ngài quả nhiên tỉnh rồi, thật tốt quá."

Đợi lâu như vậy cuối cùng cũng chờ được Bạch Mạnh tỉnh ngủ, Đoạn Càn Lân chắp tay trước ngực, trên mặt cười nở hoa.

Nhưng mà Bạch Mạnh lại không hiểu gì.

Tại sao Đoạn Càn Lân sẽ ở trong phòng hắn?

Nếu hắn nhớ không lầm, hắn vốn ở khách điếm uống rượu với Tô Khanh Hàn nói chuyện phiếm.

Sau lại uống nhiều quá, hắn say, hẳn là Tô Khanh Hàn đưa hắn trở về.

Nhưng trong quá trình này, căn bản không có Đoạn Càn Lân xuất hiện, bởi vậy Bạch Mạnh không hiểu sao giờ này khắc này Đoạn Càn Lân sẽ ở trong phòng hắn, lại còn có ngồi bên mép giường hắn.

"Người...... Ở chỗ này bao lâu rồi?"

Trực giác nói cho Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân cũng không phải vừa đến.

Chỉ thấy Đoạn Càn Lân bẻ ngón tay đếm số, "Một canh, hai canh, ba canh...... ừ, không tới ba canh giờ."

"Vậy mà người ở đây lâu như vậy rồi?" Bạch Mạnh sợ ngây người.

Đoạn Càn Lân hơi dẩu miệng, "Thì sao nào? Ta không thể ở chỗ này chờ ngài sao?"

Nhìn Đoạn Càn Lân lộ vẻ ủy khuất, Bạch Mạnh vội vàng xua tay, "Không có không có, ý của ta là...... người thế mà đợi ta lâu như vậy, sao không đánh thức ta dậy?"

"Bởi vì......" Đoạn Càn Lân áp tay lên miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Bởi vì nhìn ngài ngủ thật sự rất an tĩnh, ta không đành lòng gọi ngài dậy."

Lòng Bạch Mạnh mềm nhũn, cảm thấy Đoạn Càn Lân đang đỏ mặt, "Đoạn Càn Lân, người tìm ta có chuyện gì không?"

Đứng lên, Bạch Mạnh đi đến trước mặt Đoạn Càn Lân.

Theo bước chân Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân liên tục lui về phía sau, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng trở nên càng đỏ.

"Hả?"

Dừng bước chân, Bạch Mạnh không hiểu gì.

Đoạn Càn Lân bị làm sao vậy?

"Ngài......"

"Ngài chờ một chút."

Đoạn Càn Lân khoa tay múa chân thủ thế "Đình" Bạch Mạnh.

Chắp tay sau lưng, Bạch Mạnh cũng không nóng nảy, cứ như vậy đứng ở trước mặt Đoạn Càn Lân an tĩnh chờ đợi.

Đoạn Càn Lân kỳ thật đã hạ quyết tâm.

Nếu đã biết người mình thích chính là Bạch Mạnh, vậy hắn còn chờ cái gì?

Đương nhiên là phải thổ lộ.

Nhưng mà khi chân chính đối mặt với Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân lại nhịn không được ỉu xìu trốn tránh.

Bởi vì hắn thật sự quá khẩn trương, lòng đập bịch bịch, lọt vào trong tai, nghe được rành mạch.

"A...... Ta thật ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!"

Đoạn Càn Lân dùng sức ôm lấy đầu, nhỏ giọng nói thầm.

Hắn sao lại có thể khiếp đảm sao!

Thích thượng một người chính là chuyện tốt.

Đoạn Càn Lân hít sâu liên tục ba lần, tự mình cổ vũ bản thân.

Nhìn Đoạn Càn Lân ở trước mặt mình trong chốc lát ôm đầu trong chốc lát nắm tay trong chốc lát toái toái niệm, Bạch Mạnh dở khóc dở cười, không biết Đoạn Càn Lân làm sao vậy.

"Ta nói Đoạn Càn Lân......"

"Ngài trước đừng nói chuyện."

Đoạn Càn Lân lại lần nữa khoa tay múa chân thủ thế "Đình" với Bạch Mạnh, "Để ta nói trước...... Từ từ ta......"

Cứ cảm thấy Đoạn Càn Lân như đang ấp ủ đại chiêu gì, Bạch Mạnh cười khổ nhún nhún vai, "Ừ, được ta chờ người."

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy Đoạn Càn Lân đỏ bừng mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc vài phần, mắt to đen lúng liếng cũng sáng ngời có thần, nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc.

Theo bản năng, Bạch Mạnh cũng khẩn trương theo, nuốt một ngụm nước miếng.

"Bạch Mạnh, ta có lời muốn nói cho ngài."

"Ừ." Bạch Mạnh gật gật đầu.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, phảng phất rơi một cây châm cũng có thể nghe được rành mạch.

"Ta thích ngài."

Đột nhiên, Bạch Mạnh nghe được Đoạn Càn Lân lớn tiếng thổ lộ với hắn: "Ta thích ngài, ta thích ngài, ta thích ngài, ta thích ngài, ta thích ngài!"

Một hơi nói một đống chữ "Ta thích ngài", Đoạn Càn Lân thiếu chút nữa không hít thở được nghẹn chết.

Rốt cuộc khi thổ lộ lời trong lòng, Đoạn Càn Lân sờ sờ ngực, cảm giác thoải mái nhiều.

Lúc này, hắn mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, hắn mới thổ lộ với Bạch Mạnh! Cũng không phải nói thổ lộ với Bạch Mạnh "Ta thích ngài" liền xong việc, hắn còn phải chờ Bạch Mạnh trả lời.

Gương mặt càng ngày càng nóng, Đoạn Càn Lân đột nhiên cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.

"Ư......"

Phồng má, hắn thật cẩn thận mà chớp chớp mắt nhìn lén Bạch Mạnh, muốn lén quan sát vẻ mặt Bạch Mạnh lúc này.

Bạch Mạnh kinh ngạc sao?

Hay là vui vẻ?

Hoặc bằng không ngài ấy sẽ cảm thấy thẹn thùng như hắn.

Đoạn Càn Lân càng nghĩ càng vui vẻ, nhịn không được cười rộ lên.

Kết quả, trong ánh mắt hắn Bạch Mạnh không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào như hắn tưởng tượng.

Bạch Mạnh đang nhíu mày, mày kiếm trói chặt, tựa như đao khắc.

"Ơ?" Đoạn Càn Lân ngốc tại chỗ, hoang mang không biết nên làm gì, "Kia, cái kia...... Bạch Mạnh, ta vừa mới......"

"Thực xin lỗi."

Không chờ Đoạn Càn Lân nói xong, liền nghe được Bạch Mạnh xin lỗi.

Đôi mắt lông lanh giờ đây trợn tròn, Đoạn Càn Lân như bị sét đánh giữa trời quang.

"Ngài, ngài nói......"

"Ta nói xin lỗi, tâm ý của người đối với ta ta không thể đáp lại."

Ầm vang!

Đoạn Càn Lân phảng phất nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm sét.

Nhưng mà trên thực tế không có chuyện gì xảy ra.

"Này...... Này tính cái gì?"

Cúi đầu, Đoạn Càn Lân trong lúc nhất thời vô không thể tiếp nhận.

Hắn thật vất vả mới hiểu được tâm tư tình cảm của mình với Bạch Mạnh là thích, đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi thích một người, vốn tưởng rằng sau khi thổ lộ hết cho Bạch Mạnh hắn và Bạch Mạnh liền sẽ lưỡng tình tương duyệt, nhưng kết quả lại là......

Hốc mắt lên men, Đoạn Càn Lân cảm giác xoang mũi cũng nghẹn muốn chết.

Hắn chảy nước mũi, cố nén không cảm xúc không để nước mắt rơi xuống.

Nhưng mà......

"Làm cái gì! Thật là......"

Từng giọt nước mắt như dây ngọc trai đứt dây rơi xuống tán loạn, Đoạn Càn Lân liều mạng dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Không ngờ hắn lại lần nữa chọc Đoạn Càn Lân khóc, Bạch Mạnh ảo não mà gãi gãi ót.

Một giấc ngủ dậy bị Đoạn Càn Lân đột ngột thổ lộ, hắn kỳ thật vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Chẳng qua, hảo ý Đoạn Càn Lân đối với hắn không phải hắn không phát hiện ra, bởi vậy cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Lấy ra khăn tay đưa cho Đoạn Càn Lân, Bạch Mạnh nhịn không được thở dài, "Ta cũng không chán ghét người, chỉ là...... Ta không thể xem người trở thành người trong lòng đối đãi, ta nghĩ...... Chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bằng hữu."

"Ta mới không muốn làm bằng hữu với ngài!"

Đoạn Càn Lân một phen đẩy tay Bạch Mạnh ra, tức muốn hộc máu mà ồn ào: "Ta thích ngài! Chỉ có thể làm bằng hữu với người mình thích chẳng lẽ không khó chịu sao?"

Xì!

Những lời này của Đoạn Càn Lân tựa như một cây đao, thình lình thọc vào trái tim Bạch Mạnh.

Bạch Mạnh nghĩ tới chính hắn.

Nghĩ tới hắn và Tô Khanh Hàn.

Nếu không thành người yêu với Tô Khanh Hàn, như vậy có thể làm bằng hữu cũng không tồi.

Ít nhất cho tới nay hắn đều cho rằng như vậy, cho nên hắn mới có thể an ủi Đoạn Càn Lân như vậy, không ngờ ngược lại biến khéo thành vụng.

"Đoạn Càn Lân, ta......"

"Ngài không phải nói ngài không chán ghét ta sao?" ngẩng khuôn mặt nhỏ khóc hoa lên, Đoạn Càn Lân lại từ trong tay Bạch Mạnh đoạt lại khăn tay, không phải dùng để lau nước mắt, mà là dùng để xịt nước mũi.

Bạch Mạnh dở khóc dở cười.

Khăn tay này của hắn chính là được đích thân Hoàng Thượng Dao Nam Quốc ngự tứ.

"Ta không chán ghét người, không bằng nói ta đối với người vẫn rất có hảo cảm."

"Một khi đã như vậy......" hai mắt Đoạn Càn Lân trong nháy mắt sáng lên.

Nhưng hắn lại nhìn thấy Bạch Mạnh lắc đầu, lời nói thấm thía, "Có điều thích mà ta đối với người, so với người ta thích khẳng định không giống nhau...