Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 130: Tự nguyện hiến dâng thân thể




Trái tim như bị đâm một đao, thình lình đâm vào người khiến đại não Đoạn Càn Mục trống rỗng.

Giây tiếp theo, cả người hắn bị Tô Khanh Hàn đột nhiên đẩy đi ra ngoài.

Ầm vang!

Sói băng cựclphi thân nhảy xuống, nơi vị trí Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục mới vừa rồi xuất hiện một cái hố thật lớn.

Cùng lúc đó, mãng xà hỏa liệt phun ra ngọn lửa dung nham cực nóng, phối hợp với sói băng cực bắc triển khai tấn công với Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục.

Tô Khanh Hàn thả người nhảy lên, khó khăn lắm tránh né khỏi móng vuốt sắc bén của sói băng cực bắc, đúng lúc này, đuôi rắn mãng xà hỏa liệt nổi lên ánh huỳnh quang lục lập tức thu vào trong mắt hắn.

"Không xong!"

Xì âm vang lên, đó là âm thanh huyết nhục bị sinh sôi đâm thủng.

Nọc độc màu xanh lục và máu tươi chói mắt đồng loạt nhắm vào ngực hắn, chọc đau đôi mắt Tô Khanh Hàn.

"...... Đoạn Càn Mục!"

Tô Khanh Hàn hô to một tiếng, vội vàng đỡ lấy thân thể Đoạn Càn Mục.

Vừa mới, đuôi rắn mãng xà hỏa liệt sắp đâm thủng hắn trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục đột nhiên vọt tới trước người hắn thay hắn chặn lại một kích.

Đuôi rắn có chứa kịch độc cứ như vậy đâm vào ngực Đoạn Càn Mục, nếu không phải võ công nội lực Đoạn Càn Mục thâm hậu cao cường, chỉ sợ một kích này sẽ thẳng xuyên trái tim.

Một màn này, từng ký ức sâu trong đại não Tô Khanh Hàn chồng chất lên nhau.

Năm đó, giữa rừng săn thú hoàng gia, Đoạn Càn Mục giờ này khắc này cũng quên mình chắn trước người hắn, thay hắn chắn một đao chí mạng.

Vì thế, Đoạn Càn Mục suýt nữa mất đi tính mạng, tĩnh dưỡng rất lâu mới khang phục.

Đột nhiên, những kí ức ở chung với Đoạn Càn Mục thoáng hiện trong đầu Tô Khanh Hàn tựa như đèn kéo quân ùa nhau trở về.

Tuy rằng Đoạn Càn Mục tổn thương hắn sâu đậm, nhưng cũng vì hắn làm rất nhiều chuyện.

Thậm chí vì hắn ngay cả tính mạng cũng không màng.

Lúc ấy, hắn cho rằng Đoạn Càn Mục liều mình cứu hắn chỉ là diễn kịch.

Có lẽ chính bản thân Đoạn Càn Mục cũng cho rằng như vậy nhỉ?

Nhưng mà, thật là như thế sao?

Chỉ là diễn kịch có thể khiến một người đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy?

Nhìn chăm chú trước người Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn bỗng nhiên ý thức được cái gì ——

Hoá ra, sớm tại lúc ấy ngươi cũng đã thiệt tình yêu ta!

Một bàn tay ôm lấy thân thể Đoạn Càn Mục lung lay sắp đổ, Tô Khanh Hàn ôm Đoạn Càn Mục nhảy lên trời, dùng mãng xà hỏa liệt làm đá kê chân, sử dụng khinh công bỏ chạy vào sâu trong rừng cây.

......

Tựa hồ nghe thấy tiếng sét đánh, Lâm Vân từ trong mơ bừng tỉnh.

"Làm sao vậy?"

Bên người truyền đến giọng nói Đoạn Càn Thuần, trái tim Lâm Vân đập lỡ nhịp, gương mặt hơi hơi nóng lên.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy hình như bên ngoài trời sắp mưa......"

Lâm Vân thuận miệng trả lời, trở mình đưa lưng về phía Đoạn Càn Thuần.

Nơi này là phòng Đoạn Càn Thuần.

Hắn vốn không nên ngủ ở nơi này, ngủ ở trên giường Đoạn Càn Thuần.

Lâm Vân nhíu mày, trái tim đập dần dần nhanh hơn.

Vốn hắn hôm nay chỉ bồi Đoạn Càn Thuần cùng đi ngắm hoa, chỉ là trong quá trình ngắm hoa, hắn và Đoạn Càn Thuần trò chuyện thật sự vui vẻ, buổi tối lại cùng nhau uống rượu.

Uống đến đêm hôm khuya khoắt, hắn và Đoạn Càn Thuần đều có chút hơi say, hắn cứ như vậy không hề phòng bị mà bị Đoạn Càn Thuần mang vào trong phòng, sau đó thuận lý thành chương, hai người đã xảy ra quan hệ.

"Ai!"

Lâm Vân nhịn không được thở dài.

Nghe được tiếng Lâm Vân thở dài, Đoạn Càn Thuần lập tức từ phía sau ôm chặt Lâm Vân vào trong lòng ngực.

"Lâm Vân, em...... Không muốn cùng ta ở bên nhau sao?"

Giọng nói lọt vào lỗ tai nhẹ như vậy, lại có cảm giác ủy khuất và thật cẩn thận, Lâm Vân tức khắc cảm thấy trái tim nhói lên.

"Không có, ta không phải không muốn cùng người ở bên nhau."

Quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân nhìn thấy Đoạn Càn Thuần nhếch môi, giảo hoạt cười, "Nói như vậy em cũng thích ta đúng hay không?"

"Ta......"

Ý thức được bản thân bị Đoạn Càn Thuần dụ dỗ, Lâm Vân dùng sức nhấp môi, "Nhị hoàng tử, người không cần lấy ta tìm niềm vui."

"Ta là nghiêm túc." Đoạn Càn Thuần xoay người Lâm Vân đối mặt với mình.

Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trong bóng đêm, Lâm Vân cũng thấy được đôi mắt Đoạn Càn Thuần lấp lánh tỏa sáng, chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, chân thành tha thiết.

"Lâm Vân, ta thích em, em biết mà."

Lâm Vân một lòng nhảy tới cổ họng, trên mặt nóng như lửa.

"Ta muốn biết, em nghĩ như thế nào...... em thích ta không?"

Bị Đoạn Càn Thuần truy vấn, Lâm Vân chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hận không thể dùng chăn che lại mặt mình, không cho Đoạn Càn Thuần nhìn mặt.

"Ta...... Ta......"

"Ta nhưng không chuẩn em nói không biết, cũng không chuẩn em nói em không thích ta." Thấy Lâm Vân ấp a ấp úng, Đoạn Càn Thuần nghiêm túc đoạt lấy lời nói.

Lâm Vân dở khóc dở cười, "Người này cũng không chuẩn kia cũng không chuẩn, rốt cuộc muốn nghe ta nói lời thật lòng hay không?"

"Đương nhiên muốn!" Đoạn Càn Thuần nhe răng cười.

Hàng mi dài chớp chớp, Lâm Vân nhìn Đoạn Càn Thuần cợt nhả, nội tâm như bị từng viên hòn đá nhỏ nhẹ nhàng cọ xát, có loại cảm giác không thực.

Lúc này đây, hắn và Đoạn Càn Thuần phát sinh quan hệ, không phải ước định với Đoạn Càn Thuần, cũng không phải bị Đoạn Càn Thuần cưỡng bách, mà là hắn tự nguyện.

Hắn tự nguyện dâng thân thể của mình, giao cho Đoạn Càn Thuần, với Đoạn Càn Thuần hòa làm một thể.

Nếu nói hắn không thích Đoạn Càn Thuần, vậy tại sao hắn không bài xích làm loại sự tình với Đoạn Càn Thuần?

Lâm Vân theo bản năng nắm chặt tay.

Tâm hắn hoảng loạn.

Trong lòng rối như tơ vò.

"Ta...... Cho tới nay đều cho rằng người ta thích là điện hạ."

Nghe Lâm Vân lẩm bẩm như vậy, Đoạn Càn Thuần dần dần thu liễm ý cười trên khóe môi.

"Chỉ là hiện tại......" Giơ mi mắt, Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần đối diện, gương mặt càng ngày càng hồng, "Chỉ là hiện tại ta không biết, ta chỉ biết ta không thể từ chối hay kháng cự người, hoặc là nói...... Ta tựa hồ bị người hấp dẫn, cũng nhận ra ta không thật sự để ý thái tử điện hạ đến vậy...... Hôm nay cũng vậy, cả ngày cùng người ở bên nhau, ta quên mất thân phận của mình, quên mất theo lý phải theo bảo hộ điện hạ, thậm chí điện hạ hôm nay ở nơi nào đang làm gì cũng chưa nghĩ tới......"

Theo từng câu nói của Lâm Vân, hai mắt Đoạn Càn Thuần ảm đạm càng ngày càng sáng.

"Lâm Vân, em......"

Biết Đoạn Càn Thuần đang chờ mong cái gì ở hắn, Lâm Vân lắc đầu, "Ta không biết...... Ta thật sự không biết cảm tình ta đối với người đến tột cùng có phải thích hay không, không...... Phải nói ta thích người, nhưng chỉ sợ không có người nào thích ta mãnh liệt như vậy nữa?"

"Lâm Vân!"

Đột nhiên, Lâm Vân bị Đoạn Càn Thuần chặt chẽ giữ chắc hai vai.

"Em lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa!"

Bị Đoạn Càn Thuần vội vã thúc giục, Lâm Vân không hiểu gì, "Nói, nói cái gì?"

"Chính là lời em vừa mới nói!"

"Ta nói...... Chỉ sợ không có người thích ta mãnh liệt như vậy......"

"Câu trước đó cơ, em lặp lại lần nữa câu trước đó đi!"

Nhìn hai mắt Đoạn Càn Thuần mở lớn, Lâm Vân thoáng phản ứng một chút mới hiểu được Đoạn Càn Thuần chỉ chính là câu nào.

Ngoài cửa sổ nhớ tới tiếng mưa rơi tí tách tí tách, phá vỡ sự an tĩnh trong phòng.

Trầm mặc một lúc lâu, Lâm Vân hít sâu một hơi.

Trước mắt là Đoạn Càn Thuần tha thiết chờ đợi, trong đầu vang lên những câu Đoạn Càn Thuần thổ lộ tình yêu với hắn.

Lâm Vân vốn tưởng rằng khi hắn làm trò trước Đoạn Càn Thuần chính miệng thổ lộ với Đoạn Càn Thuần sẽ là một chuyện làm hắn cảm thấy áp lực thật lớn, kết quả thật đến lúc mấu chốt, hắn đột nhiên cảm thấy những suy diễn ngẩn ngơ của hắn có chút buồn cười.

Được một người thích, nói như thế nào cũng là một chuyện đáng giá đáng giá để vui mừng chỉ?

Nghĩ đến đây, Lâm Vân nhún vai nhẹ nhàng cười.

"Nhị hoàng tử, ta thích người."

Hai mắt long lanh đang nhíu chặt nháy mắt trừng lớn, Đoạn Càn Thuần kích động đến rơi nước mắt.

"Lâm Vân!"

Hắn dùng sức ôm lấy Lâm Vân, Lâm Vân cảm giác rất nhanh thôi hắn sẽ bị đè dẹp lép. Mọi người xung quanh thổi kèn thổi sáo đưa hắn về thiên đàng.

"Nhị, nhị hoàng tử...... xin người...... Buông tay...... Ta không thể...... Hô hấp......"

"A ta xin lỗi!"

Đoạn Càn Thuần hoảng loạn buông Lâm Vân, trên mặt tràn ngập xin lỗi.

"Xin lỗi xin lỗi, ta thật là...... Rất vui mừng, không nghĩ tới đời này thật sự có thể chính tai nghe thấy em nói thích ta."

Cảm giác Đoạn Càn Thuần hình dung thực khoa trương, Lâm Vân cười khổ, "Nhị hoàng tử, ta...... Có thể hỏi người một vấn đề không?"

"Có thể!" Đoạn Càn Thuần không cần nghĩ ngợi trả lời: "Em muốn hỏi ta cái gì vấn đề cứ việc hỏi, ta tuyệt đối sẽ không nói dối với em."

Nhìn Đoạn Càn Thuần vỗ ngực bảo đảm, Lâm Vân gật gật đầu, khẽ mở môi mỏng: "Như vậy nhị hoàng tử...... người khi nào bắt đầu thích ta?"

Bùm!

Trái tim Đoạn Càn Thuần đập mạnh liên hồi, gương mặt hơi hơi nóng lên.

"Ta......"

Lâm Vân nhìn Đoạn Càn Thuần không chỉ muốn nói lại thôi, mặt cũng đỏ, tươi cười trở nên thẹn thùng, không khỏi càng thêm tò mò.

"Em đoán xem xem, em đoán ta từ khi nào bắt đầu thích em?"

"Này......"

Vấn đề bị Đoạn Càn Thuần vứt trở lại, Lâm Vân theo bản năng nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, "Ta đoán...... Là người lần đầu tiên cùng ta...... Khụ......"

Hắn cảm thấy thẹn đến nói không được nữa.

"Không đúng không đúng." Đoạn Càn Thuần liên tục xua tay, "Tuy rằng ta thích thân thể của em, nhưng ta không phải yêu em bởi vì thân thể mới như vậy."

Nghe Đoạn Càn Thuần nói trắng ra như thế, khuôn mặt Lâm Vân càng đỏ, "Vậy rốt cuộc là khi nào? Đừng úp úp mở mở, mau nói cho ta biết."

"Hắc hắc!" Đoạn Càn Thuần tươi sáng cười, tự tin tràn đầy trả lời: "Là khi ta 18 tuổi năm ấy, cũng chính là...... Bốn năm trước."

"Ai?" Lâm Vân mở to mắt, chấn động.

......

Rõ ràng thời gian đã vào ngày mới, nhưng trời vẫn đen như đêm tối.

Tô Khanh Hàn dùng khinh công mang theo Đoạn Càn Mục thân bị trọng thương một đường trốn, trốn vào một hang động nhỏ ít người qua.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi xôn xao.

Mưa to tầm tã khiến nội tâm Tô Khanh Hàn càng thêm bất an và khẩn trương, hắn hiện tại mồ hôi đầy đầu, sắc mặt xanh mét, không biết còn tưởng rằng người bị thương và trúng độc là hắn mà không phải là Đoạn Càn Mục.

"Đoạn Càn Mục...... Đoạn Càn Mục ngươi sao rồi?"

Kéo vạt áo  trước ngực Đoạn Càn Mục ra, đôi mắt Tô Khanh Hàn run rẩy không ngừng, hai tay vốn lạnh băng cũng nhịn không được phát run.

Mgực Đoạn Càn Mục hiện ra từng tảng lớn tím màu xanh, mãng xà hỏa liệt tạo thành ngoại thương không cần nghĩ cũng biết độc tính mạnh đến kinh người, Tô Khanh Hàn chỉ cảm thấy nhìn thấy ghê người.

"Cứ tiếp tục thế này thì không được...... Không được......"

Tô Khanh Hàn muốn đứng lên đi tìm thuốc giải, mặc kệ có thể tìm được hay không, hắn không thể mặc kệ Đoạn Càn Mục tiếp tục như vậy.

"Đừng......"

Nhưng mà, Đoạn Càn Mục lại nắm lấy tay Tô Khanh Hàn.

Ngón tay Đoạn Càn Mục đang run rẩy, run rẩy trực tiếp thông qua bàn tay truyền đạt tới khắp người Tô Khanh Hàn, đến thẳng tới đáy lòng Tô Khanh Hàn.

Tâm Tô Khanh Hàn lập tức đau nhói, tựa như bị tách thành hai nửa.

"Đừng đi...... Đừng rời đi...... Ta......"

Nhìn mặt Đoạn Càn Mục xám như tro tàn, tròng mắt thậm chí có chút tan rã, Tô Khanh Hàn gấp đến độ hốc mắt đỏ bừng, suýt nữa rơi lệ.

"Không được, ta phải đi, ta phải đi tìm dược thảo giải độc cho ngươi!"

Khẽ cắn môi, Tô Khanh Hàn hạ quyết tâm gỡ tay Đoạn Càn Mục, bỗng chốc đứng lên.

"Đoạn Càn Mục, ngươi chờ ta, ta thề ta nhất định tìm được giải dược, nhất định cứu sống ngươi!"

Nếu ngươi đã chết, ta cũng......

Ở trong lòng âm thầm thề, Tô Khanh Hàn mới vừa bước đi, vạt áo đã bị Đoạn Càn Mục nắm lấy.

"Hàn Hàn, làm ơn...... Đừng đi...... Không được để ta một mình ở đây......"

Giọng nói suy yếu nhẹ nhàng chấn động màng nhĩ Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn cắn chặt răng, cố nén muốn khóc xúc động.

Chẳng lẽ nói, Đoạn Càn Mục thật sự...... Sẽ chết?

Đoạn Càn Mục thật sự muốn chết ở chỗ này sao?

Vặn vẹo cứng đờ cổ, Tô Khanh Hàn nhìn chăm chú vào Đoạn Càn Mục, nhìn cả người Đoạn Càn Mục run bần bật, hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn cố hết sức mà ngẩng mặt, đau khổ cầu xin hắn không được đi.

"Ta cũng không muốn đi!"

Tô Khanh Hàn rốt cuộc vẫn mềm lòng, nói ra lời thật lòng, giọng nói nghẹn ngào.

Hắn ngồi xuống bên người Đoạn Càn Mục, đặt Đoạn Càn Mục gối lên đùi mình.

"Đoạn Càn Mục, độc tính mãng xà hỏa liệt rất mạnh, nếu không có dược thảo giải độc, ngươi chỉ sợ không cầm cự được nửa nén hương......"

Tô Khanh Hàn dùng sức nhắm chặt đôi mắt, hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh.

Càng là trong lúc nguy cấp, hắn càng không thể tự loạn đầu trận tuyến.

"Ngươi hiện tại còn kịp, để ta đi tìm thuốc giải cho ngươi, phiến rừng cây tươi tốt như vậy, nhất định có thể tìm được dược thảo giải độc, chỉ cần có dược thảo, ngươi sẽ được cứu rồi!"

Tô Khanh Hàn càng nói càng kích động, lại thấy Đoạn Càn Mục chậm rãi lắc đầu.

"Không...... Ta không cần ngươi...... Đi......"

"Đoạn Càn Mục!" Tô Khanh Hàn không khỏi bực bội.

Nhưng mà Đoạn Càn Mục lại không sợ hãi, gối lên trên đùi Tô Khanh Hàn nỉ non: "Ta thà rằng...... Ngươi ở chỗ này bồi ta...... đến khi ta...... trút hơi thở cuối cùng."