Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 126: Vì một người đã không còn yêu thương




Quan viên bên cạnh nhìn Tô Khanh Hàn lại nhìn Đoạn Càn Mục, thức thời mà lui xuống.

Dưới ngọn lửa trại cháy hừng hực, da thịt trắng nõn Tô Khanh Hàn bị ảnh hưởng trở nên đỏ ửng, giống như quả táo mới chín.

Nhìn chăm chú vào Tô Khanh Hàn như vậy, Đoạn Càn Mục lại nghiêm túc mà lặp lại một lần: "Ta muốn mời ngươi khiêu vũ."

Tô Khanh Hàn vẫn không trực tiếp trả lời Đoạn Càn Mục, chỉ ngẩng mặt nhìn ngọn lửa trước mặt, lẩm bẩm mở miệng: "Các bá tánh đều nói, chỉ cần hôm nay trong lửa trại tiết cùng người mình thích vây quanh lửa trại khiêu vũ với nhau, là có thể bạch đầu giai lão."

"Đúng vậy!" Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn hai con mắt lấp lánh tỏa sáng.

Hắn đúng là bởi vì nghe nói cái tập tục này mới chủ động tới mời Tô Khanh Hàn, chỉ cần Tô Khanh Hàn nguyện ý, hắn vẫn có cơ hội.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy Tô Khanh Hàn nghiêng đầu, cười cười.

"Nếu ngươi biết phong tục truyền thống này, vậy ta đành từ chối ý tốt của ngươi, bởi vì ta muốn cùng người mình thích khiêu vũ với nhau, bạch đầu giai lão...... Nhưng người kia không phải ngươi."

Nụ cười đột nhiên biến mất, Tô Khanh Hàn nói xong câu đó đi khỏi chỗ Đoạn Càn Mục, gặp thoáng qua Đoạn Càn Mục.

Xoay người, Đoạn Càn Mục trơ mắt nhìn Tô Khanh Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Mạnh, vươn tay mời Bạch Mạnh.

"Bạch đại ca, muốn khiêu vũ với đệ hay không?"

Trăm triệu không nghĩ tới Tô Khanh Hàn vậy mà sẽ chủ động mời hắn, Bạch Mạnh thụ sủng nhược kinh.

Ban đầu hắn muốn mời Tô Khanh Hàn, nhưng trong lòng hắn biết rõ ràng người Tô Khanh Hàn thích không phải hắn, hai người bọn họ chỉ diễn kịch cho Đoạn Càn Mục xem thôi, bởi vậy hắn không chắc Tô Khanh Hàn đồng ý hay từ chối, nếu giờ làm như vậy có quá đường đột hay không.

Mà thời điểm hắn lo trước lo sau, Tô Khanh Hàn vậy mà chủ động mời hắn.

Trên mặt Bạch Mạnh lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, nuốt nước miếng, "Đương nhiên được, chúng ta đi khiêu vũ đi!"

Dắt tay Tô Khanh Hàn, Bạch Mạnh và Tô Khanh Hàn bắt đầu khiêu vũ vòng quanh lửa trại thiêu đốt hừng hực.

Ngọn lửa sáng ngời cực nóng, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đoạn Càn Mục đứng bên lửa trại, trong đôi mắt chỉ bao dung một người, chẳng sợ người kia giờ này khắc này đang ở với nam nhân khác nắm tay khiêu vũ.

"Hàn Hàn......"

Đoạn Càn Mục nhịn không được thở ngắn than dài, trái tim lạnh nửa thanh.

Nhìn dáng vẻ Tô Khanh Hàn thật sự không lừa hắn, không phải để hắn biết khó mà lui cố ý chọn Bạch Mạnh làm tấm bình phong——

Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh, thật sự ở bên nhau.

Đôi tay gắt gao nắm chặt, Đoạn Càn Mục đứng lặng bên lửa trại bóng người được kéo dài thêm vài tấc, thoạt nhìn đặc biệt cô đơn, cô tịch.

Ở trong mắt văn võ bá quan Dao Nam Quốc, Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh đều là nhân vật vang dội, tuy hiện tại bọn họ không phải người chính gốc của Dao Nam Quốc.

Bởi vậy trước mắt, bọn họ nhìn thấy Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh thế mà không coi ai ra gì có đôi có cặp mà vây quanh lửa trại khiêu vũ, không nhịn được trợn mắt há hốc mồm.

"Khanh Hàn, làm như vậy thật sự không sao chứ?"

Nhận thấy bản thân và Tô Khanh Hàn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, Bạch Mạnh không khỏi nhỏ giọng hỏi Tô Khanh Hàn.

"Huynh nói cái gì?" Tô Khanh Hàn hỏi lại.

"Đệ hiểu rõ mà." Bạch Mạnh cười khổ.

Nhún nhún vai, Tô Khanh Hàn cũng lộ ra một nụ cười, và Bạch Mạnh câu nệ bất đắc dĩ tươi cười, Tô Khanh Hàn tươi cười có vẻ tùy tính tiêu sái chẳng hề để ý.

"Chỉ là truyền thuyết dân gian thôi, một đôi người yêu có thể thật sự bạch đầu giai lão hay không phải xem duyên phận...... Cũng phải xem bọn họ có cố gắng gìn giữ mối quan hệ, mà không phải vây quanh lửa trại chuyển một vòng là được."

Cứ cảm thấy lời này đặc biệt phù hợp với tác phong hành sự của Tô Khanh Hàn, Bạch Mạnh lại càng cười khổ.

"Vậy đệ còn mời huynh khiêu vũ, chỉ vì kích thích Đoạn Càn Mục?"

Lời vừa nói ra, Tô Khanh Hàn lập tức thay đổi sắc mặt.

Bạch Mạnh không nhịn được hối hận, tại hoàn cảnh tốt đẹp như vậy, hắn không nên phá hư không khí.

"Rất xin lỗi."

Đột nhiên nghe thấy Bạch Mạnh xin lỗi, Tô Khanh Hàn lắc đầu, "Sao để Bạch đại ca xin lỗi được, người nên xin lỗi rõ ràng là đệ mới đúng, ta vì tư lợi bản thân, lợi dụng Bạch đại ca."

"Không không không." Bạch Mạnh vội vàng phủ định, "Việc này sao có thể gọi là lợi dụng! Còn nữa nói huynh đã đồng ý giúp đỡ đệ."

Tuy rằng được Bạch Mạnh an ủi, nhưng nội tâm Tô Khanh Hàn vẫn như cũ không bình tĩnh lại được.

Trên thực tế hắn đang lợi dụng Bạch Mạnh, vì đạt được mục đích của chính mình, hắn không tiếc kéo bằng hữu tốt nhất của mình xuống nước.

Khiêu vũ với Bạch Mạnh, Tô Khanh Hàn trầm tư đảo mắt, lơ đãng liếc qua chỗ Đoạn Càn Mục đang đứng.

Lập tức nhướng mày, hắn nhìn Đoạn Càn Mục một mình rời đi khỏi cung Cẩm Ngọc.

Bóng dáng Đoạn Càn Mục càng lúc càng xa, giống lạc đầy tro bụi, thoạt nhìn mông lung mà lại thương cảm.

Tô Khanh Hàn đột nhiên có muốn xúc động đuổi theo bóng dáng Đoạn Càn Mục, không cấm cúi đầu cười khổ.

Rõ ràng hắn sợ lại phải chịu thương tổn lần nữa mà chính tay hung hăng đẩy Đoạn Càn Mục ra, nhưng hiện tại hắn vậy mà lại luyến tiếc.

Tô Khanh Hàn à Tô Khanh Hàn, ngươi thật đúng là người xấu.

Tô Khanh Hàn nhịn không được ở trong lòng mắng chính mình.

Bên kia, Đoạn Càn Lân thấy Bạch Mạnh và Tô Khanh Hàn tay nắm tay khiêu vũ xung quanh lửa trại, trong lòng hụt hẫng.

"Cái gì vậy! không phải loại khiêu vũ này là cùng người mình thích nhảy sao? Chẳng lẽ nói......"

Đột nhiên, Đoạn Càn Lân ý thức được cái gì.

"Chẳng lẽ Bạch Mạnh và Tô Khanh Hàn...... đang trong quan hệ yêu đương?!" Che lại gương mặt đỏ bừng, Đoạn Càn Lân chấn động.

"Thì ra là thế thì ra là thế, hóa ra có chuyện như vậy!"

Lặp đi lặp lại nói thầm, Đoạn Càn Lân nhức đầu không thôi.

Từ nhỏ trong nhận thức của hắn, nam nhân phải thích nữ nhân, nên yêu và lập gia thất với nữ nhân.

Người đầu tiên phá vỡ nhận thức của hắn là Đoạn Càn Mục ——Hoàng Thái Tử cường đại nhất Dực Bắc Quốc bọn họ.

Lúc ấy, Đoạn Càn Mục nghênh thú nam tử Tô Khanh Hàn làm phi, lần đầu tiên Đoạn Càn Lân ý thức được, hóa ra nam nhân cũng có thể cưới nam nhân.

"Chỉ cần là thiệt tình thích, giới tính gì đó không nên trở thành trở ngại, ừm ừ." Đoạn Càn Lân liên tục gật đầu, khẳng định cách giải thích này.

"Có điều......"

Ánh mắt đặt lên trên người Bạch Mạnh khiêu vũ với Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Lân lại do dự, "Có điều Bạch Mạnh và Tô Khanh Hàn là lưỡng tình tương duyệt thật sao?"

Trong nhận thức của hắn, phu quân Tô Khanh Hàn chính là đại ca hắn Đoạn Càn Mục, dù cho hiện tại Tô Khanh Hàn đã không phải người Dực Bắc Quốc, cách nghi này vẫn khó mà thay đổi.

Hơn nữa, hắn cảm thấy hắn nếu là bằng hữu Bạch Mạnh, Bạch Mạnh có người mình thích, hắn theo lý nên cảm thấy vui thay Bạch Mạnh mới đúng.

Nhưng mà hiện thực lại là, hắn không chỉ có không cảm thấy vui, ngược lại ngực nghẹn muốn chết.

"Ừ...... Loại cảm giác này......"

Đoạn Càn Lân dùng sức nhấp môi.

Lúc này, Bạch Mạnh và Tô Khanh Hàn đã vòng quanh lửa trại đi xong một vòng rồi.

"Bạch Mạnh!"

Đoạn Càn Lân không cần nghĩ ngợi chảy thẳng đến trước mặt Bạch Mạnh.

Bạch Mạnh dọa nhảy dựng, gãi gãi ót, "Thất hoàng, không, Đoạn Càn Lân, người vội vã tìm ta có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể tới tìm ngài sao?" Đoạn Càn Lân vểnh miệng lên.

Bạch Mạnh dở khóc dở cười, "Sao lại thế! Chúng ta không phải bằng hữu sao, người không có việc gì đều có thể tới tìm ta."

Vừa nghe Bạch Mạnh nói như vậy, Đoạn Càn Lân tức khắc nhe răng cười, cảm giác không thoải mái trong lòng giảm bớt một ít.

"Cái kia......"

Nhìn Đoạn Càn Lân vươn ngón tay chỉ vào đống lửa đang cháy, Đoạn Càn Lân trong lúc nhất thời không biết nói gì, "Cái đó...... Là lửa trại, có thể không?"

"Ý của ta là...... Ngài có thể bồi ta khiêu vũ một vòng quanh đó được không?"

"Hả?!" Bạch Mạnh chấn động.

Bên cạnh, Tô Khanh Hàn nghe Đoạn Càn Lân nói xong cũng ngây ra như phỗng.

Giờ này khắc này, hắn còn ở bên người Bạch Mạnh, nhưng Đoạn Càn Lân lại xem hắn trở thành không khí, hắn không nhịn được nghĩ hắn đang cản trở chuyện của Bạch Mạnh và Đoạn Càn Lân.

"Cái này Đoạn Càn Lân......"

Một bên lẩm bẩm tự nói, Tô Khanh Hàn một bên thức thời mà rời xa Bạch Mạnh và Đoạn Càn Lân.

Hắn có phải có ý với Bạch đại ca hay không......

Đối với quan hệ giữa Đoạn Càn Lân và Bạch Mạnh sinh ra tò mò, Tô Khanh Hàn lại lắc đầu, "Chuyện của riêng mình vẫn chưa giải quyết xong!"

Nói rồi, hắn theo hướng Đoạn Càn Mục vừa mới rời đi đuổi theo.

"Tô Khanh Hàn......"

Lúc này, có người gọi hắn lại, hắn khựng lại vài bước.

"Nhị hoàng tử......" Tô Khanh Hàn thấy Đoạn Càn Thuần, cung kính thi lễ với Đoạn Càn Thuần.

Đoạn Càn Thuần cười cười, "Ta có phải không nên gọi thẳng tên của ngươi hay không? Hẳn phải gọi ngươi là Tô tướng quân?"

"Không cần." Tô Khanh Hàn xua xua tay với Đoạn Càn Thuần, "Trực tiếp gọi tên của ta là được."

"Ừ, vậy vẫn gọi là Tô Khanh Hàn."

"Nhị hoàng tử tìm ta là vì chuyện gì?"

Đoạn Càn Thuần nhún nhún vai, "Không có chuyện gì quan trọng, muốn tìm ngươi tâm sự...... Không được?"

Nghe vậy, Tô Khanh Hàn buồn cười, "Ngươi muốn tìm ta nói chuyện phiếm tùy thời hoan nghênh, có điều...... Ta cho rằng ngươi có chuyện muốn nói với ta, cứ nói đừng ngại."

"Là người sảng khoái." Đoạn Càn Thuần ôm quyền với Tô Khanh Hàn, chợt thanh âm đè thấp, "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi biết đại ca hắn vì ai mà bị chi vị phế đi Thái Tử không?"

Nháy mắt, Tô Khanh Hàn sắc mặt khẽ biến.

Kỳ thật hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị tâm lý, bởi vì Đoạn Càn Thuần sẽ chủ động tìm hắn trò chuyện, hơn phân nửa là có quan hệ với Đoạn Càn Mục.

Có điều, khi chính tai nghe Đoạn Càn Thuần nhắc tới Đoạn Càn Mục, đặc biệt nhắc tới chuyện phế chi vị Thái Tử, nội tâm Tô Khanh Hàn vẫn khó có thể tự khống chế sản sinh dao động kịch liệt.

"Hắn bị phế...... Không phải bởi vì đánh mất hổ phù sao?"

Vừa dứt lời, Tô Khanh Hàn liền thấy Đoạn Càn Thuần lắc lắc ngón tay, hắn lập tức im bặt, "Phụ hoàng coi trọng nhất chính là đại ca, đánh mất hổ phù quan trọng cũng chỉ nhốt đại ca lại mà thôi."

"Vậy......"

"Ta tới nói cho ngươi chân tướng!"

Đoạn Càn Thuần cúi người tiến đến bên tai Tô Khanh Hàn nói nhỏ, dần dần, hai mắt Tô Khanh Hàn trừng to, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Ta biết đại ca ta hẳn không nói cho ngươi chuyện này." Đoạn Càn Thuần nhoẻn miệng cười, "Cho nên ta làm người tốt, nói chuyện này cho ngươi, ta không phải muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho ngươi, chẳng qua ta cảm thấy cho ngươi biết chân tướng với đại ca mới tính công bằng."

Nói xong lời này, Đoạn Càn Thuần xoay người, vẫy vẫy tay với Tô Khanh Hàn, "Như vậy, nên làm gì tiếp theo phải xem ý của ngươi!"

Nhìn theo bóng dáng Đoạn Càn Thuần, Tô Khanh Hàn nặng nề mà thở dài.

Hóa ra, Đoạn Càn Mục muốn đến Dao Nam Quốc gặp hắn một lần mới bị phế bỏ.

"Đó chính là chi vị Thái Tử!"

Tô Khanh Hàn không khỏi cảm khái.

Chi Vị Thái Tử tương đương ngôi vị hoàng đế tương lai, bao nhiêu người vì nó đầu rơi máu chảy liều mạng đến chết, nhưng Đoạn Càn Mục hoàng quyền chí cao vô thượng đã tới tay lại chủ động giao ra.

Tô Khanh Hàn càng nghĩ càng cảm thấy trái tim như bị một bàn tay dùng sức nắm lấy.

Đau quá......

Hắn đang đau lòng cho Đoạn Càn Mục.

"Ta đây đang bị gì đây!"

Vì một người đã không còn yêu thương.

Cắt nát cánh môi đến bật máu, Tô Khanh Hàn vẫn không nhịn xuống, chạy về phía Đoạn Càn Mục biến mất.