Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 124: Ta đã có người mình yêu




Ngoài ý muốn Tô Khanh Hàn không nhanh chóng hất tay hắn ra, trái tim Đoạn Càn Mục đập thình thịch.

Tô Khanh Hàn trong lòng hắn, trước nay hắn chưa từng dám nghĩ hắn sẽ yêu một người yêu đến mức khó có thể tự kềm chế đến vậy.

Loại cảm giác đã từng khiến hắn xa lạ, khiến hắn không khoẻ, khiến hắn hoang mang, khiến hắn thẹn thùng, khiến hắn kinh hoảng, khiến hắn trốn tránh......

Cho nên giữa hắn và Tô Khanh Hàn mới biến thành cảnh tượng như hiện tại.

trước nay Hắn liền không có Tô Khanh Hàn dũng cảm.

Thời điểm Tô Khanh Hàn yêu hắn yêu rất chân thành tha thiết, thời điểm hận hắn hận cũng rất quả quyết.

Nắm không được mà thả không xong, là hắn.

Đoạn Càn Mục không nhịn được thở dài trong lòng một tiếng.

Nhưng mà hắn phải làm gì bây giờ?

Tô Khanh Hàn đối với hắn mà nói, tựa như uống độc dược bị nghiện, một khi yêu, thật sự không có cách nào buông xuống.

"Hàn Hàn......"

Đoạn Càn Mục không nhịn xuống, lại cầm lòng không đậu mà gọi thẳng nhũ danh của Tô Khanh Hàn.

Nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Khanh Hàn sáng như ngân hà, có hàng ngàn ngôi sao nhỏ lấp lánh, đôi mắt hơi dao động, phảng phất đang biểu thị sự kiên định tín niệm sâu trong nội tâm.

Trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục cảm thấy Tô Khanh Hàn có cảm tình với hắn.

Mặc kệ phân cảm tình này là gì, vẫn hơn hai bàn tay trắng.

"Cho ta thêm một cơ hội nữa đi, Hàn Hàn."

Sức lực Đoạn Càn Mục nắm tay Tô Khanh Hàn không khỏi tăng thêm vài phần.

"Cho ta thêm một cơ hội nữa......." Đoạn Càn Mục nhìn không chớp mắt Tô Khanh Hàn, giọng nói càng thêm kiên định, "Hiện tại ngươi, là Trấn Tây tướng quân Dao Nam Quốc, mà hiện tại ta cũng không phải là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc...... chúng ta lấy thân phận mới bắt đầu một lần nữa, được không?"

Nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng đỏ hoe, Đoạn Càn Mục không bình tĩnh nổi, giọng nói run rẩy vì sắp khóc thổ lộ lần nữa tâm tư, tâm Tô Khanh Hàn như con thuyền lênh đênh trên biển lung lay không ngừng.

Hắn...... Thật sự có thể bắt đầu một lần nữa với Đoạn Càn Mục sao?

Trong đầu như đèn kéo quân nhanh chóng hiện lên đủ chuyện phát sinh giữa hắn và Đoạn Càn Mục—— hòa thân với Đoạn Càn Mục, ở dưới thân Đoạn Càn Mục mất đi trong sạch, bị Đoạn Càn Mục nhục nhã tra tấn nghi kỵ, trở thành món đồ cá cược, dâng cả thân thể và linh hồn cho hắn, bị biếm thành nam sủng suýt nữa thất thân, bị nhốt vào tử lao, bị coi như vật phẩm đổi lấy lợi ích......

Tô Khanh Hàn dùng sức nhắm chặt hai mắt, càng nhíu chặt mày hơn.

Ta thật đúng là đã thành sẹo rồi lại quên đau!

Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi, dao động giận không thể át.

Mà nếu Đoạn Càn Mục thật sự yêu hắn thì thế nào?

Đoạn cảm tình này giữa hắn với Đoạn Càn Mục, trước nay hắn đều không phải là người chủ đạo.

Thời điểm Đoạn Càn Mục yêu hắn sẽ ngàn dặm xa xôi tới theo đuổi hắn, thời điểm liền không yêu hắn có thể tùy tiện khiến ắn sống không bằng chết.

Nghĩ đến những chuyện đã từng phát sinh, Tô Khanh Hàn nhịn không được tức giận đến phát run.

Hắn rõ ràng đã thề độc, tuyệt đối sẽ không yêu Đoạn Càn Mục.

Nhưng vừa nghe Đoạn Càn Mục nói, vừa thấy mặt Đoạn Càn Mục, hắn liền khó có thể tự khống chế mà dao động.

Tô Khanh Hàn chán ghét hắn như vậy.

Không thể tiếp tục như vậy......

Hắn không thể cho phép bản thân lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục như trước.

Chấp nhận lời yêu Đoạn Càn Mục, sẽ chỉ làm hắn càng lún càng sâu, càng lún càng sâu, đến lúc đó nếu Đoạn Càn Mục bứt ra rời đi, lúc đó, hắn chỉ sợ thật sự không thể tỉnh lại một lần nữa.

Hàng năm kinh nghiệm trên chiến trường nói cho hắn, ngã một lần khôn hơn một chút, tuyệt đối không thể tái phạm sai lầm.

Đoạn Càn Mục —— không đáng để hắn không màng tất cả thiêu thân lao đầu vào lửa mà yêu.

Hai tay nắm chặt quyền, Tô Khanh Hàn dùng một đống lớn lý do thuyết phục bản thân.

Chính cái gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Hắn sợ.

Hắn từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên giao phó bản thân cho người khác, nhưng đổi lấy lại là lừa gạt, trêu đùa, vứt bỏ của Đoạn Càn Mục.

Vừa tới Dao Nam Quốc ngày ngày đêm đêm, hắn cũng không biết hắn đã chịu đựng như thế nào.

Đủ loại tra tấn, các loại dày vò, trong đó tư vị chỉ có hắn một nhân tài hiểu.

"Đoạn Càn Mục......"

Sau một lúc im lặng, Đoạn Càn Mục rốt cuộc chờ đến khi Tô Khanh Hàn mở miệng.

"Hàn Hàn......"

Đối diện với Tô Khanh Hàn, trên mặt Đoạn Càn Mục hiện lên tràn ngập hy vọng tươi cười.

"Ta đã có người mình thích, là Bạch đại ca, chúng ta tình đầu ý hợp, đã sớm ám hứa chung thân...... Cho nên, rất xin lỗi."

Ít ỏi nói mấy câu, nháy mắt đông cứng tươi cười trên mặt Đoạn Càn Mục.

Hắn sợ ngây người, đại não trống rỗng.

Mà lúc này, Tô Khanh Hàn bước đi khỏi đó, bước chân quyết tuyệt, lúc hai người lướt qua nhau.

Bầu trời, đột nhiên âm u.

Gió cũng trở nên lạnh thấu xương, thổi rối loạn mái tóc thật dài của Đoạn Càn Mục.

Bên kia, phủ đại tướng quân Dao Nam Quốc.

Đoạn Càn Lân tự báo gia môn không tự tiện xông vào, bị một đống lớn thị vệ ngăn lại, có điều cũng may Bạch Mạnh rất nhanh đã trở về.

Vừa thấy Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân hưng phấn đến cùng, nhảy nhót tại chỗ.

"Ha ha, chúng ta lại gặp mặt, Bạch Mạnh."

Bạch Mạnh tuy rằng biết Đoạn Càn Lân là học sinh trao đổi đến đây, nhưng cũng không ngờ tới ngày đầu tiên Đoạn Càn Lân đặt chân đến Dao Nam Quốc sẽ chạy tới phủ hắn.

"Ách, thất hoàng tử......"

"Gọi ta Đoạn Càn Lân!"

Đoạn Càn Lân nghiêm trang mà cường điệu, miệng dẩu lão cao.

Bạch Mạnh không khỏi giật giật khóe miệng, cười khổ sửa miệng: "Ừ, Đoạn Càn Lân...... Người sao lại chạy đến nơi này của ta?"

"Lời này nói giống như ngài không muốn nhìn thấy ta." Đoạn Càn Lân tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với Bạch Mạnh.

Trong nháy mắt, Bạch Mạnh tựa hồ ngửi thấy được từ trên người Đoạn Càn Lân tản ra hương thanh nhàn nhạt——

Là túi thơm.

Túi thơm Huyễn Thải uyên ương hắn đưa cho Đoạn Càn Lân.

Ý thức được Đoạn Càn Lân vẫn tùy thân đeo đồ vật hắn đưa, Bạch Mạnh không biết sao trong lòng có điểm hơi cao hứng.

"Người ngàn dặm xa xôi, tàu xe mệt nhọc, muốn ta chuẩn bị rượu chiêu đãi người hay không?"

Thấy Bạch Mạnh khách sáo với mình, Đoạn Càn Lân lập tức xua xua tay, "Không cần không cần, trước khi ta đến đã ăn no, không đói bụng cũng không khát......"

"Vậy...... Người tới tìm ta là vì......" Bạch Mạnh nhìn Đoạn Càn Lân, không hiểu gì.

Vấn đề này Đoạn Càn Lân cũng bị hỏi sửng sốt.

Đầu nhỏ cố gắng suy nghĩ, Đoạn Càn Lân vuốt cằm suy tư một lát, vươn ngón tay chỉ vào Bạch Mạnh, "Ta chính là tới gặp ngài, không được sao?"

"Ách......" Bạch Mạnh hơi khó xử, "À, chúng ta không phải bằng hữu sao? Đương nhiên được rồi, chẳng qua......"

Chẳng qua hắn vẫn không hiểu Đoạn Càn Lân tới gặp hắn, là vì chuyện gì?

Trong lúc Bạch Mạnh do dự muốn đổi cái cách nói hỏi Đoạn Càn Lân có chuyện gì, Đoạn Càn Lân đột nhiên kéo tay hắn lại.

"Ta chính là muốn gặp ngài."

Bùm!

Trái tim đập ngày một nhanh hơn, Bạch Mạnh chớp chớp mắt, đột nhiên có chút không biết làm sao.

Tuy nói Bạch Mạnh dù ở trong quân hay ở trong triều đình, uy vọng đều không nhỏ, ngày thường quảng giao nhân mạch, chưa bao giờ thiếu bằng hữu.

Nhưng chân chính có thể thổ lộ tình cảm lại không nhiều lắm, Tô Khanh Hàn xem như ngoại lệ.

Mà người có thể không hề cố kỵ bày tỏ thành ý với hắn như thế, Đoạn Càn Lân là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, bởi vậy Bạch Mạnh đối với Đoạn Càn Lân cũng rất có hảo cảm.

Theo bản năng đoan trang nhìn kĩ Đoạn Càn Lân, Bạch Mạnh phát giác Đoạn Càn Lân lớn lên ngày càng tuấn tiếu, có thể nói Đoạn Càn Lân kế thừa huyết thống tốt đẹp của hoàng thất Dực Bắc Quốc, dung tư siêu quần, khí độ bất phàm, giả lấy thời gian, định có thể trở thành lương đống chi tài.

"Người nhìn chằm chằm ta làm gì?"

Ở thời điểm Bạch Mạnh nhìn Đoạn Càn Lân, Đoạn Càn Lân cũng đang nhìn Bạch Mạnh, nhìn nhìn nhếch miệng cười, "Ngài lớn lên như vậy anh tuấn, có phải hay không có rất nhiều cô nương theo đuổi ngài không?"

"Ai?" Đoạn Càn Lân hỏi lời này cho Bạch Mạnh sửng sốt.

Bất kể ở Cung Quốc hay ở Dao Nam Quốc, hoàng đế đều từng muốn công chúa, quận chúa đính hôn với hắn, nhưng đều bị hắn lời nói dịu dàng cự tuyệt.

"Không có cô nương theo đuổi ta, ta không được hoan nghênh."

"Gạt người!" Nhìn Bạch Mạnh xua xua tay, Đoạn Càn Lân vẻ mặt không tin, "Ngài khẳng định đang khiêm tốn, đại tướng quân ưu tú giống ngài, sao có thể không ai truy."

"Thật sự không có." Bạch Mạnh lắc đầu.

Đoạn Càn Lân nhíu nhíu mi, "Vậy...... Là ánh mắt ngài quá cao?"

"Cái này sao......" Bạch Mạnh cười khổ gãi gãi đầu, hạ giọng nhẹ nhàng nỉ non: "Phải nói...... Là lòng ta có người đi!"

"Hả? Ngài nói cái gì?"

"Không có gì."

Đề tài cho tới nơi này liền đột nhiên im bặt, Đoạn Càn Lân nhìn chằm chằm Bạch Mạnh, cảm thấy biểu tình Bạch Mạnh có chút chột dạ.

Hắn vốn cho rằng Bạch Mạnh được hoan nghênh, hắn thân là bằng hữu Bạch Mạnh, lý nên sẽ thay Bạch Mạnh cảm thấy cao hứng mới đúng.

Nhưng mà hắn nghĩ đến có một đám cô nương vây quanh Bạch Mạnh, trong lòng hắn không chỉ không cảm thấnàvui vẻ, ngược lại đặc biệt không thoải mái, như có thứ gì chắn ở ngực hắn.

Cho nên hắn không muốn tiếp tục cái đề tài này.

"Bạch Mạnh, đô thành Dao Nam Quốc các ngài có chỗ nào chơi thú vị hay không, ngài dẫn ta đi được không?"

"Cái này sao......" Bạch Mạnh nhìn Đoạn Càn Lân, hơi hơi nhíu mày, "Nếu ta nhớ không nhầm, lần này người tới không phải tới cầu học sao?"

"Ta là đặc biệt tới gặp ngài!" Đoạn Càn Lân buột miệng thốt ra, nói xong hắn không biết tại sao đột nhiên cảm thấy e lệ, gương mặt nóng bừng, lại bổ sung một câu, "Thuận tiện cầu học, à không đúng, là thuận tiện tới gặp ngài."

Bạch Mạnh bị Đoạn Càn Lân chọc cười, "Được, vậy ta dẫn người đi chơi xem như đáp lại người!"

"Được thôi!" Đoạn Càn Lân vui vẻ đến nhảy dựng lên, lúc này, hạ nhân đi vào thông báo Bạch Mạnh, nói Tô Khanh Hàn muốn gặp.

Vừa nghe Tô Khanh Hàn tới, Bạch Mạnh theo bản năng sửa sang lại dung nhan bản thân.

Động tác nhỏ bị Đoạn Càn Lân thu vào trong mắt, trong lòng không cấm sinh ra một tia nghi ngờ.

Chỉ thấy Tô Khanh Hàn từ ngoài đi vào, nháy mắt nhìn thấy Đoạn Càn Lân không khỏi ngẩn người, vừa chắp tay với Bạch Mạnh, "Không biết Bạch đại ca nơi này có khách nhân, đệ có phải tới không đúng lúc hay không?"

"Không có không có." Bạch Mạnh lập tức đón nhận trước, vui sướng tươi cười, "Khanh Hàn, tên Đoạn Càn Mục...... Không có quấy rầy đệ chứ?"

"......" Nhấp môi, Tô Khanh Hàn không trược tiếp trả lời vấn đề Bạch Mạnh, "Bạch đại ca, có chuyện...... Ta muốn nói chuyện riêng với huynh."

"Hả?" Rất ít thấy Tô Khanh Hàn ở thời điểm không có chiến sự trở nên nghiêm túc như thế, Bạch Mạnh nhướng mày, "Vậy......"

Quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Lân, hắn xin lỗi mà cười cười, "Đoạn Càn Lân, ta với Khanh Hàn có chuyện quan trọng trao đổi, người về sứ quán trước đi! Chờ ta vội xong rồi liền qua đi tìm người......"

"Hứ......" Đoạn Càn Lân không vui mà phồng má, miệng dẩu đến độ có thể quải chai dầu.

Rõ ràng mới vừa rồi còn nói dẫn hắn ra ngoài chơi, kết quả Tô Khanh Hàn đến Bạch Mạnh liền thay đổi quẻ.

Tuy rằng Bạch Mạnh đều sẽ cười với hắn và Tô Khanh Hàn, nhưng hắn cảm thấy ý nghĩa hai loại cười không giống nhau.

Không tình nguyện cọ mặt đất đi ra ngoài, thời điểm Đoạn Càn Lân đi tới cửa không nhịn được quay đầu.

Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Bạch Mạnh ít nhất sẽ nhìn theo hắn, nhưng đôi mắt sáng Bạch Mạnh chỉ nhìn chằm chằm một mình Tô Khanh Hàn, ánh mắt chưa từng từ trên người Tô Khanh Hàn dời đi.

Đoạn Càn Lân cảm giác cực kì không vui, đặc biệt đặc biệt không vui.

Nhưng hắn có lý do gì để không vui đâu?

Thẳng đến khi rời khỏi phủ đại tướng quân của Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân đều vắt hết óc suy tư vấn đề này.

"Chẳng lẽ nói......"