Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 118: Bởi vì ngươi thông đồng với tên Bạch Mạnh




Tựa như ăn một cú sét đánh giữa trời quang, Đoạn Càn Mục sững sờ ở tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Hai mảnh môi mỏng hơi mở ra, hút một ngụm khí lạnh, líu lưỡi, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Tô Khanh Hàn, nhưng mà không thể thốt ra một chữ.

"Đoạn Càn Mục......"

Tô Khanh Hàn trầm mặc một lát, tiếp tục nói, giọng nói gợn sóng bất kinh, "Đã từng, ta cho rằng ta đối với ngươi là yêu, nhưng kỳ thật chỉ là một loại ỷ lại...... Bởi vì ta lẻ loi một mình ở Dực Bắc Quốc, đưa mắt không quen, người có thể ỷ lại cũng chỉ có ngươi. Ngươi đối xử tốt với ta, tạo thành cho ta một loại biểu hiện giả dối ngươi yêu ta......"

Hai chữ "Biểu hiện giả dối" tựa như hồi chuông đâm thẳng vào huyệt thái dương Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục vội vàng giải thích: "Không phải, ta hiện tại thật sự......"

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhìn thấy Tô Khanh Hàn khoát tay.

"Cho tới nay...... Ta đều hy vọng có thể có người yêu ta......" Tô Khanh Hàn mặt lộ vẻ cười khổ, than nhẹ một hơi, "Ta hy vọng có người thật lòng, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể khẳng định ta vẫn còn có giá trị, cho nên...... ngươi trở thành cọng rơm cứu mạng của ta, ỷ lại ngươi làm ta nghĩ lầm ta yêu ngươi."

"Hàn Hàn......"

"Nhưng khi ta rời khỏi Dực Bắc Quốc, rời khỏi ngươi, cuối cùng ta cũng thanh tỉnh." Tô Khanh Hàn chẳng hề để ý nhún vai, "Sau khi thông suốt, những chuyện phát sinh giữa ta và ngươi đã là quá khứ, cứ xem như một loại rèn luyện ông trời đối với ta, lúc này đây, sở dĩ ta và Bạch Mạnh đến Dực Bắc Quốc, chính là muốn xem thử ta thật sự đã buông xuống hay chưa."

Bỗng chốc, trên gương mặt Tô Khanh Hàn nở rộ ra sự tươi cười thoải mái, "Hiện tại nhìn thấy ngươi, nghe xong những lời kia...... nội tâm ta không có một tia dao động, cho nên ta có thể khẳng định, ta đã từ bỏ, ta cũng không yêu ngươi, Đoạn Càn Mục, trước đây không có, sau này cũng tuyệt đối không có khả năng yêu ngươi, ngươi vẫn chết tâm đi!"

Dõng dạc nói xong lời này, Tô Khanh Hàn xoay người, bước đi, bước chân kiên định, không thấy một chút do dự.

Đoạn Càn Mục choáng váng.

Hoàn toàn choáng váng.

Lúc trước hắn không phải một lần trong lòng tưởng tượng tình cảnh sau khi hắn và Tô Khanh Hàn gặp mặt, hắn thậm chí tưởng tượng Tô Khanh Hàn mắng hắn, đánh hắn, không chịu tha thứ cho hành động lúc trước của hắn.

Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ Tô Khanh Hàn sẽ bình tĩnh mà nói cho hắn ——

Hắn chưa từng yêu hắn.

Trước nay chưa......

Từng yêu hắn.

"Không...... Sẽ không...... Ngươi gạt ta, Tô Khanh Hàn ngươi gạt ta!"

Ngực như bị xé rách, Đoạn Càn Mục đau đớn muốn chết mà hò hét.

Nhưng mà bóng dáng Tô Khanh Hàn càng lúc càng xa lại không có một tia dao động.

Đầu óc Đoạn Càn Mục nóng lên, cả người nhào về phía Tô Khanh Hàn, ấn Tô Khanh Hàn lên trên tường cung.

"Ngươi là của ta, ta sẽ không nhường ngươi cho bất luận kẻ nào!"

Muốn cưỡng hôn Tô Khanh Hàn, kết quả Đoạn Càn Mục cảm nhận trên người Tô Khanh Hàn có một cỗ nội lực rất lớn.

Giây tiếp theo, chỉ nghe oanh một tiếng, hắn bị Tô Khanh Hàn dùng nội lực đánh hắn bay ra xa.

"Xoạch!"

Đoạn Càn Mục hạ trọng tâm, hai chân vững vàng đứng lại, nhịn không được líu lưỡi, đôi mắt sáng tràn ngập khó có thể tin.

Nội lực phảng phất như sương mù, quanh thân Tô Khanh Hàn dần dần tiêu tán, Tô Khanh Hàn nhìn thẳng Đoạn Càn Mục vừa lạnh băng vừa tự tin.

"Ngươi quả nhiên không hiểu gì cả."

"Không, không phải, ta......"

"Ngươi cho rằng ngươi còn có thể giống quá khứ cưỡng ép ta sao?"

"Hàn Hàn......"

"Ta đã khôi phục võ công."

Tô Khanh Hàn lạnh nhạt đến mức Đoạn Càn Mục trừng mắt.

Mới vừa rồi nội lực cường đại đã chứng minh hết thảy, Đoạn Càn Mục ý thức được Tô Khanh Hàn đã khôi phục võ công, nhưng mà hắn không biết có nên cảm thấy vui mừng thay Tô Khanh Hàn hay không, tâm tình phức tạp.

"Là bạch đại ca không ngại khó, giúp ta tìm thuốc giải, giải được độc dược khiến nội lực bị phong ấn."

Thấy Tô Khanh Hàn lúc nào cũng một hai dùng từ "Bạch đại ca" để gọi Bạch Mạnh, Đoạn Càn Mục trong cơn giận dữ.

"Thì ra là thế, ta hiểu rồi...... Ngươi nói ngươi chưa từng yêu ta, bởi vì ngươi thông đồng với tên Bạch Mạnh đúng không?"

Tô Khanh Hàn nghe thấy hai chữ "Thông đồng", mi tâm mày kiếm lơ đãng càng nhíu chặt hơn.

"Nếu ngươi nghĩ về ta như thế, ta cũng không muốn giải thích."

Lạnh lùng ném xuống một câu như vậy, Tô Khanh Hàn quay đầu đi.

"Hàn Hàn!"

Đoạn Càn Mục kinh hoảng thất thố, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Hắn lại nói sai nữa rồi.

Hắn rõ ràng...... Hắn rõ ràng không có ý kia.

Bóng dáng Tô Khanh Hàn dần dần biến mất trong tầm nhìn, Đoạn Càn Mục đột nhiên có cảm giác cả người lơ lửng, phảng phất đứng lại không được mà đi thì vấp ngã, ngã vào sâu trong địa phủ.

Bụp!

Đoạn Càn Mục một quyền đập nát vách tường cung Chiêu Dương, mu bàn tay trong khoảnh khắc trở nên huyết nhục mơ hồ.

Nhưng mà, hắn không cảm thấy đau.

Giờ này khắc này, so với đau đớn trên thân trái tim càng đau gấp mấy lần!

"Cô...... cô lại làm sai...... cô lại một lần......"

Lại một lần mất đi Tô Khanh Hàn.

Trái tim như bị siết chặt, Đoạn Càn Mục mở lớn miệng, ngửa đầu nhìn trời.

Trong trời đêm một ngôi sao cũng nhìn không thấy, tựa như tâm cảnh hắn hiện tại, mây đen giăng đầy.

Không biết hắn đi bao lâu mới trở lại yến hội, lúc này các tân khách rượu đủ cơm no, đang luận bàn tiết mục võ nghệ còn lại làm hứng thú.

Đoạn Càn Mục ngồi xuống chỗ ngồi của mình, theo bản năng mở mắt nhìn phía Tô Khanh Hàn bên kia.

Tô Khanh Hàn sớm đã trở lại, đang nói chuyện phiếm với Bạch Mạnh, nói chuyện đến vui vẻ vô cùng.

Khẽ cắn môi, Đoạn Càn Mục cảm giác hai mắt như đang cháy.

Vì cái gì hắn mỗi lần nhìn đến Tô Khanh Hàn đều là ở với Bạch Mạnh vừa nói vừa cười?

Hai người bọn họ có nhiều đề tài để nói thế sao?

Nhìn Tô Khanh Hàn ở trước mặt Bạch Mạnh híp mắt lúm đồng tiền như hoa, Đoạn Càn Mục trực tiếp nhấc bầu rượu đổ rượu vào họng.

"Thất hoàng tử Dực Bắc Quốc Đoạn Càn Lân, trình diện sứ thần Dao Nam Quốc Bạch Mạnh."

Đứng ở giữa hội trường, Đoạn Càn Lân tươi cười chắp tay với Bạch Mạnh.

Tìm theo tiếng ngẩng đầu, Bạch Mạnh không cấm có chút kinh ngạc.

Đây là hắn lần đầu tiên hắn thấy Đoạn Càn Lân.

Hoàng tử công chúa Dực Bắc Quốc đông đảo, trong yến hội hắn chỉ nói chuyện phiếm với một mình Tô Khanh Hàn, hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại Đoạn Càn Lân.

Nếu nói, hắn và Đoạn Càn Lân đã gần một năm không gặp.

Thời điểm hai người quen biết hắn vẫn xem Đoạn Càn Lân trở thành một đứa trẻ, nhưng hiện tại vừa thấy, Đoạn Càn Lân cao lên không ít, ngũ quan hình dáng cũng thâm thúy rất nhiều, cả người thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.

Trong lúc lơ đãng, Bạch Mạnh liếc qua bên hông Đoạn Càn Lân.

"Đó là......"

Bạch Mạnh kinh ngạc khi thấy túi thơm Huyễn Thải uyên ương trên hông Đoạn Càn Lân.

Túi thơm kia là hắn đưa cho Đoạn Càn Lân, lúc trước dùng làm tạ lễ Đoạn Càn Lân giúp hắn ra tù, hắn không ngờ Đoạn Càn Lân vậy mà vẫn luôn mang trên người.

"Bạch Mạnh, ngài làm sao vậy, ngẩn người làm gì?" Đoạn Càn Lân tới gần Bạch Mạnh, năm ngón tay mở ra quơ quơ trước mặt Bạch Mạnh, tươi sáng cười, "Chẳng lẽ ngài sợ sẽ bại dưới tay ta?"

Nghe Đoạn Càn Lân nói như vậy, Bạch Mạnh lúc này mới phục hồi tinh thần, đứng lên, đôi tay liền ôm quyền, "Bạch Mạnh sứ thần Dao Nam Quốc, nhận lời khiêu chiến thất hoàng tử."

"Hắc hắc!" Đoạn Càn Lân nhếch môi, cười cực kỳ vui vẻ, "Trực tiếp gọi tên ta là được, sao giờ lại gọi thất hoàng tử? Có vẻ mới lạ......"

"Này......" Bạch Mạnh khó xử, cười khổ nhún vai.

Hắn cảm thấy hắn và Đoạn Càn Lân kỳ thật không thân thiết đến vậy, chẳng qua ấn tượng của Đoạn Càn Lân trong lòng hắn rất tốt.

Luận võ chỉ vì trợ hứng, hơn hai điểm thì dừng, bởi vậy Bạch Mạnh cũng không sử dụng bất luận vũ khí gì, bội kiếm bên hông ném cho Tô Khanh Hàn bảo quản.

Đoạn Càn Lân vừa thấy Bạch Mạnh như thế, cũng ném đoản đao bên hông qua một bên, chuẩn bị đánh tay không một trận với Bạch Mạnh.

Bạch Mạnh giật mình, lắc đầu nói: "Thất hoàng tử có thể sử dụng binh khí."

"Tại sao?" Đoạn Càn Lân hoang mang, cau mày nhỏ giọng lầu bầu, "Còn có ta nói muốn ngài gọi thẳng tên của ta!"

Bạch Mạnh lộ vẻ xấu hổ, hai mảnh môi mỏng giật giật, phát ra một tiếng cười khẽ, "Bởi vì nếu người không sử dụng binh khí, tuyệt đối đánh không thắng ta, Đoạn Càn Lân."

"Ha!" Đoạn Càn Lân không cho là đúng, khoanh tay trước ngực, nhướng mày, "Ngài đừng coi khinh ta, một năm này ta khắc khổ luyện võ, đã sớm không phải đứa trẻ sợ nước ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được."

Thấy Đoạn Càn Lân tin tưởng tràn đầy, Bạch Mạnh cũng sinh ra lòng hiếu kỳ với võ nghệ của Đoạn Càn Lân.

Triển khai tư thế, hắn mỉm cười, "Vậy xin người thủ hạ lưu tình!"

"Xem chiêu!" Đoạn Càn Lân nhằm về phía Bạch Mạnh.

Võ công Đoạn Càn Lân tiến bộ không ít, nhưng vẫn như cũ không phải đối thủ của Bạch Mạnh.

Mới đánh mấy chục hiệp, Đoạn Càn Lân đã bắt đầu chống đỡ không được.

Xoẹc!

Bạch Mạnh một tay bắt lấy thủ đoạn Đoạn Càn Lân, một cái tay khác ngưng tụ nội lực hóa thành thủ đao tới gần yết hầu Đoạn Càn Lân.

"Người thua rồi."

"Ngài......"

Đoạn Càn Lân dùng sức nhấp môi, vẻ mặt không cam lòng.

Lúc trước hắn nghe nói Bạch Mạnh sẽ làm sứ thần lần nữa đến thăm Dực Bắc Quốc, hắn hưng phấn đến nỗi mỗi buổi tối đều ngủ không yên.

Hắn muốn cho Bạch Mạnh lãnh hội hắn đã trưởng thành, muốn nghe Bạch Mạnh khích lệ hắn rất lợi hại.

Nhưng kết quả......

"Hứ......"

Phồng má, Đoạn Càn Lân thất vọng cực kỳ.

Hắn là đối chính mình thất vọng.

Không ngờ đã qua lâu như vậy, hắn vẫn quá nhỏ yếu.

"Đừng mặt ủ mày ê, võ công của người xác thật có tiến bộ rất lớn, qua một thời gian nữa nhất định có thể vượt qua ta."

Được Bạch Mạnh khẳng định, Đoạn Càn Lân dù vui hơn nhưng không chịu đứng dậy, vẫn dẩu miệng, "Ngài đây là đang an ủi ta sao!"

Cảm giác Đoạn Càn Lân đang làm nũng với mình, Bạch Mạnh dở khóc dở cười, đang định buông tay, đột nhiên Đoạn Càn Lân cúi đầu, hung hăng cắn hắn một miếng.

Thấy Bạch Mạnh cúi đầu nhìn dấu răng trên mu bàn tay bị hắn cắn, Đoạn Càn Lân nhấp nhấp môi, ấp úng, "Xin, xin lỗi!"

Không dự đoán được Đoạn Càn Lân vậy mà chủ động xin lỗi, trong lúc nhất thời Bạch Mạnh không biết nên phản ứng thế nào.

Đoạn Càn Lân chính là thất hoàng tử Dực Bắc Quốc, được hoàng đế ân sủng, có thể tùy hứng làm bậy tựa hồ là điều đương nhiên.

Có điều Đoạn Càn Lân được trời ưu ái lại chủ động xin lỗi hắn, Bạch Mạnh không hiểu được bản thân có nên cảm thấy thụ sủng nhược kinh hay không.

"Người là thất hoàng tử, không cần xin lỗi sứ thần nho nhỏ như ta."

"Ngài gạt ta." Đoạn Càn Lân tiến lên một bước kéo gần khoảng cách giữa hắn và Bạch Mạnh, "Ta biết hiện tại ngài là đại tướng quân Dao Nam Quốc, địa vị không phải nhỏ, hơn nữa...... Ta cũng không hy vọng ngài ta xem ta như hoàng tử mà đối đãi."

"Vậy...... Vậy ta nên xem người là gì?" Bạch Mạnh buồn bực.

"Đương nhiên là bằng hữu!" Đoạn Càn Lân nắm chặt lấy đôi bàn tay Bạch Mạnh giơ lên cao, cười hì hì, "Ta muốn làm bằng hữu với ngài."

Bạch Mạnh giật mình, ngực không hiểu sao có loại cảm giác xôn xao, cứ cảm thấy Đoạn Càn Lân trực tiếp lại thẳng thắn như thế rất thú vị cũng rất đáng yêu.

"Được, chúng ta làm bằng hữu." Bạch Mạnh và Đoạn Càn Lân chạm quyền.

Nhìn Bạch Mạnh mỉm cười, trái tim Đoạn Càn Lân hơi loạn nhịp, gương mặt cũng đỏ lên.

Đây...... Sao lại thế này?

Cúi đầu, Đoạn Càn Lân cảm nhận được gương mặt mình đang đỏ lên, không ngờ để Bạch Mạnh nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.

Chính hắn cũng không hiểu được hắn đang bị sao, hắn cảm thấy Bạch Mạnh vừa mới tươi cười đặc biệt đẹp trai, cho nên liền tim bắt đầu đập loạn nhịp.

"Người bị sao vậy?"

Nhìn mặt Đoạn Càn Lân đỏ bừng, Bạch Mạnh nghĩ lầm Đoạn Càn Lân có phải thân thể không thoải mái hay không.

"Không phải bị cảm rồi chứ?"

Vươn tay, Bạch Mạnh sờ sờ trán Đoạn Càn Lân.

"Ơ?" Đoạn Càn Lân tức khắc sửng sốt, hai mắt mở to long lanh.

"Không sốt...... có điều mặt người càng ngày càng đỏ rồi?" Bạch Mạnh cười khổ.

"Mặt mũi ta, ta mới không đỏ!" Che khuôn mặt lại, Đoạn Càn Lân nhanh chóng chuồn đi.

Gãi gãi ót, Bạch Mạnh không hiểu gì, trở về chỗ ngồi.

Tô Khanh Hàn trả bội kiếm lại cho Bạch Mạnh.

Một màn này, Đoạn Càn Mục ngồi ở đối diện nhìn rõ ràng chính xác.

Hắn nhìn Tô Khanh Hàn cười với Bạch Mạnh, đôi mắt sáng như chứa đầy sao.

Nụ cười này, ánh mắt này, hẳn nên thuộc về hắn.

Chỉ có hắn mới có thể độc chiếm hết thảy Tô Khanh Hàn!

Nội tâm xúc động muốn chiếm Tô Khanh Hàn làm của riêng ngày càng nghiêm trọng, nhưng đầu óc Đoạn Càn Mục chưa đến mức không thanh tỉnh.

Hắn thanh tỉnh mà nhận thức được——không có khả năng.

Tô Khanh Hàn không hề thuộc về hắn, mà hắn cũng không có cách gì giống như trước cưỡng ép Tô Khanh Hàn.

"Không......"

Đoạn Càn Mục lắc đầu.

Hắn cũng không muốn cưỡng ép Tô Khanh Hàn.

Hắn thích Tô Khanh Hàn, hắn và Tô Khanh Hàn là lưỡng tình tương duyệt.

"Vốn dĩ...... Là lưỡng tình tương duyệt......"

Lẩm bẩm tự nói, trong miệng Đoạn Càn Mục tràn đầy hương vị chua xót.

Luận võ vẫn tiếp tục, Phạm Thừa Ngọc một tay chống cằm, khóe môi giơ lên, bất động thanh sắc mà đưa mắt ra hiệu với Thụy Hổ tướng quân Dực Bắc Quốc.