Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 108: Hắn không thật sự thích Tô Khánh Hàn




Bên ngoài rừng săn thú Hoàng gia.

Tô Khanh Hàn từ trong miệng hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi biết được Đoạn Càn Phi mang theo ma sáo tiến vào rừng rậm, hơn nữa hắn đã từng nghe nói qua ma sáo kia chính là tà ám chi vật có thể dụ dỗ hung thú phát cuồng.

"Không tốt!"

Ý thức được mục đích Đoạn Càn Phi là muốn mượn lần vây săn này diệt trừ Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn một bước chạy vụt đến con ngựa của thủ vệ gần đó, tùy tay đoạt cung tiễn của thị vệ, thả người nhảy lên ngựa cưỡi thẳng vào rừng săn thú hoàng gia.

"Thái Tử Phi!"

"Thái Tử Phi người không thể tiến vào!"

Bọn thị vệ tiếng la từ phía sau truyền đến, nhưng mà Tô Khanh Hàn lại ngoảnh mặt làm ngơ, bay nhanh thân ảnh rất mau liền biến mất ở nồng đậm rừng cây giữa.

Giữa rừng săn thú.

Đoạn Càn Mục chém bị thương hung thú thượng cổ, đồng thời chém tan sương trắng, có điều chính hắn cũng bị thương.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi càng thêm kích thích bản năng của hung thú, càng ngày càng nhiều hung thú thượng cổ giương nanh múa vuốt đánh úp Đoạn Càn Mục.

Tránh sau môt phiến đá lớn, Đoạn Càn Phi đắc ý dào dạt mà thổi ma sáo.

Ma sáo này là Phạm Thừa Ngọc giúp hắn tìm được, ở rừng săn thú hoàng gia mượn cơ hội vây săn diệt trừ Đoạn Càn Mục cũng là chủ ý Phạm Thừa Ngọc đưa ra giúp hắn.

Tuy nói hắn không hiểu sao từ trước đến nay Phạm Thừa Ngọc luôn với giao hảo Đoạn Càn Mục sẽ đưa ra ám sát kế hoạch Đoạn Càn Mục như vậy, nhưng mà chỉ cần có thể giúp hắn báo thù, hắn sẽ vui vẻ cống hiến sức lực.

Đoạn Càn Mục chết ở chỗ này, chết ở trên tay hung thú, cũng sẽ không có người hoài nghi đến hắn.

Chờ sau khi Đoạn Càn Mục chết, chức vị Thái Tử tự nhiên sẽ rơi xuống đầu của hắn, một đoạn thời gian sau, hắn có thể lên làm tân hoàng đế Dực Bắc Quốc.

Đoạn Càn Phi suy nghĩ bậy bạ, mơ mộng xa vời, càng nghĩ càng lâng lâng.

Chỉ nghe vút một tiếng, không khí bị ngưng trọng trong nháy mắt, chờ đến khi Đoạn Càn Phi phản ứng lại, một mũi tên xuyên thủng sương mù bay vút đến trước mặt.

Răng rắc!

Mũi tên không nghiêng không lệch mà bắn trúng ma sáo trong tay Đoạn Càn Phi.

Ma sáo trong chớp mắt vỡ thành hai nửa, Đoạn Càn Phi chấn động.

Bên kia, Đoạn Càn Mục đang chiến thành với hung thú thượng cổ cũng nhìn thấy được tình huống Đoạn Càn Phi bên kia, không cấm ngửa đầu nhìn về nơi xa, trong ánh mắt phản chiếu một nam tử cưỡi trên con ngựa trắng.

Nam tử mặc y phục màu xanh lam có mấy chỗ bị máu tươi nhiễm đỏ, như từng đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, gương mặt tinh xảo mê người chảy đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại kiên định dũng cảm tiến tới như muốn đốt cháy đôi mắt hắn.

Đoạn Càn Mục sợ ngây người.

Hắn trăm triệu không nghĩ tới trong giờ này khắc này, ở chỗ này lại nhìn thấy Tô Khanh Hàn.

"Hàn......"

Mới vừa mở miệng, Đoạn Càn Mục liền nhìn thấy một con hung thú thượng cổ lao nhanh về hướng Tô Khanh Hàn.

Không cần nghĩ ngợi, hắn thả người nhảy lên, bay lên ngựa ngã xuống, ôm lấy Tô Khanh Hàn tránh thoát một kiếp.

"Tô Khanh Hàn!!"

Không chờ hai người đứng lên, đã nghe thấy tiếng Đoạn Càn Phi đinh tai nhức óc.

Chỉ thấy Đoạn Càn Phi tức đỏ mắt, giận dữ rút kiếm, chạy đến Tô Khanh Hàn.

"Ngươi dám có gan phá hư chuyện tốt của ta, ta giết ngươi!!"

Xoẹt!

Bị Đoạn Càn Mục ôm xoay người, Tô Khanh Hàn giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng kiếm cắm vào da thịt.

"A......"

Tô Khanh Hàn mở to đôi mắt, trong ánh mắt hiện lên hình ảnh Đoạn Càn Mục tái mặt, máu đỏ tươi, cùng với mũi kiếm trắng bạc đâm thủng ngực.

Xoẹt một tiếng, Đoạn Càn Phi rút kiếm từ trong thân thể Đoạn Càn Mục ra, máu tươi theo thân kiếm chảy như nước.

"Ha...... A ha ha ha......"

Vốn chỉ muốn giết Tô Khanh Hàn cho hả giận, nhưng trăm triệu không nghĩ tới Đoạn Càn Mục vậy mà ôm Tô Khanh Hàn xoay người, bản thân thay Tô Khanh Hàn ăn một kiếm, Đoạn Càn Phi nhịn không được cười như điên.

"Ngươi đúng là ngu xuẩn, thế mà tự mình tìm chết...... Ha, ha ha ha!"

Đoạn Càn Phi cười càng đắc ý, "Ta rốt cuộc...... Ta rốt cuộc cũng thành công...... Ngươi chết, ta chính là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc, ta chính là Hoàng đế tương lai, a ha ha ha ha ha!"

Phụt!

Tiếng cười đột nhiên im bặt, ở trước mắt Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Phi bị hung thú thượng cổ cắn đứt thân thể, máu tươi văng khắp nơi.

"Đi mau!"

Tô Khanh Hàn một tay kéo dây cương siết Đoạn Càn Mục bên người, một cái tay khác dùng sức đỡ lấy Đoạn Càn Mục bị trọng thương

"Ngươi...... Ngươi đi trước, cứ kệ cô......"

"Ta sao có thể mặc kệ ngươi!" Tô Khanh Hàn nhịn không được hét lớn với Đoạn Càn Mục, vang cả một vùng.

Đoạn Càn Mục đến giờ khắc này mới ý thức được, Tô Khanh Hàn sở dĩ lẻ loi một mình xông vào giữa rừng săn thú nguy cơ tứ phía, là muốn bảo vệ hắn từ trong tay Đoạn Càn Phi.

"Ngươi...... Vì cứu cô mới đến, đúng không?"

"Bây giờ không phải lúc nói chuyện."

Trơ mắt mà nhìn Đoạn Càn Mục sắc mặt trở nên càng ngày càng trắng bệch, ngực chảy máu cũng càng ngày càng nhiều, lòng nóng Tô Khanh Hàn như lửa đốt.

Hắn muốn bảo vệ Đoạn Càn Mục, kết quả lại hại Đoạn Càn Mục bị trọng thương.

Nhìn trên mặt Tô Khanh Hàn lộ ra vẻ vừa nôn nóng vừa áy náy, Đoạn Càn Mục cầm lòng không đậu mà cong khóe môi.

"Ngươi thật lợi hại."

Đoạn Càn Mục nhẹ giọng cảm khái.

Tuy nói hắn chắn một kiếm thay Tô Khanh Hàn, nhưng trên người Tô Khanh Hàn cũng có máu, bởi vì dọc theo đường đi tới đây khắp nơi toàn hung thú, mà Tô Khanh Hàn mất hết võ công, không chết đã là vạn hạnh.

Những vết thương trên người Tô Khanh Hàn, vì hắn mà chịu —— nghĩ vậy, Đoạn Càn Mục không hiểu sao cảm thấy hạnh phúc.

"Mau, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Không hiểu được Đoạn Càn Mục trong tình thế nguy cấp còn ngây ngô cười, Tô Khanh Hàn hao hết sức của chín trâu hai hổ giúp Đoạn Càn Mục cưỡi lên ngựa, sau đó bản thân cũng thảngười nhảy lên, ngồi trước người Đoạn Càn Mục, để Đoạn Càn Mục dựa vào sau lưng mình.

"Ngươi kiên trì, chờ chúng ta ra ngoài lập tức truyền thái y, ngươi tuyệt đối sẽ không có việc gì."

Đạp xuống ngựa bụng, Tô Khanh Hàn kéo dây cương, ra roi thúc ngựa mang Đoạn Càn Mục chạy ra khỏi rừng săn thú.

Dựa vào sau lưng Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cứ nhưu vậy mi mắt dần trĩu nặng.

Phía sau lưng Tô Khanh Hàn hóa ra ấm đến thế, còn rắn chắc......

Hắn lúc trước cũng không biết, rõ ràng hai người có quan hệ xác thịt rất nhiều lần.

Đoạn Càn Mục miên man suy nghĩ, Tô Khanh Hàn không hổ là võ tướng, không có võ công mà dám xông vào nơi hung hiểm này.

Hay là nói...... ngươi thật sự thích cô sao? Tô Khanh Hàn......

Ngực ào ạt chảy máu, ý thức Đoạn Càn Mục càng ngày càng không thanh tỉnh.

Hắn biết Tô Khanh Hàn vì cái gì phấn đấu quên mình tới cứu hắn.

Bởi vì Tô Khanh Hàn thích hắn.

Chỉ là hắn không hiểu, hắn vì cái gì muốn thay Tô Khanh Hàn chắn kiếm.

Hắn không phải thật sự thích Tô Khanh Hàn.

Chỉ là diễn kịch mà thôi, hắn diễn đến nỗi quên cả thoát vai?

Đoạn Càn Mục không khỏi cười khổ, dựa vào sau lưng Tô Khanh Hàn ngất đi.

Mây đen áp thành.

Đoạn Càn Thuần bên này vừa mới săn giết một con hung thú cỡ lớn, đang chuẩn bị đi ra ngoài báo cáo kết quả công tác, quay đầu liền trông thấy một con ngựa trắng từ trong rừng rậm lao ra.

"Tô Khanh Hàn?!"

Đoạn Càn Thuần chấn động, giây tiếp theo, hắn liền nhìn thấy Đoạn Càn Mục sau lưng Tô Khanh Hàn hơi thở thoi thóp.

"Điện hạ!"

Nhìn Đoạn Càn Mục hôn mê bất tỉnh còn đang chảy máu, Lâm Vân hoảng sợ.

Tô Khanh Hàn nhìn thấy Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân, thở phào một hơi.

Rốt cuộc nếu chỉ dựa vào một mình hắn, không thể đưa Đoạn Càn Mục bình an ra khỏi rừng săn thú.

"Đoạn Càn Mục bị trọng thương, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây!"

Tô Khanh Hàn vội vã mà nói với Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân, hai người không nghĩ Tô Khanh Hàn có thể hại Đoạn Càn Mục thành cái dạng này, sôi nổi gật đầu.

"Đại ca cứ giao cho ta hộ tống đi!"

"Còn có ta!"

Cứ như vậy, Lâm Vân và Đoạn Càn Thuần ở phía trước mở đường, quét sạch những hung thú theo mùi máu tươi đi đến, hộ giá hộ tống Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, Đoạn Càn Lân vốn dĩ nghe theo Đoạn Càn Mục kiến nghị chỉ săn giết hung thú loại nhỏ, không hiểu sao đột nhiên, càng ngày càng nhiều hung thú cỡ vừa trở nên cuồng bạo, hắn sợ tới mức trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.

"Sao lại thế này?" Đoạn Càn Lân che miệng mũi lại nhíu mày, "Mùi máu tươi nồng nặc...... không phải xảy ra chuyện...?"

Lời còn chưa dứt, dưới chân đột nhiên truyền đến chấn động do ngựa chạy, Đoạn Càn Lân nhất thời không đứng vững, lập tức té ngã xuống đất.

"A, túi thơm của ta......"

túi thơm " Huyễn Thải Uyên ương " Bạch Mạnh đưa cho hắn cứ như thế rơi xuống mặt đất, hắn rất thích, vẫn luôn xem như bảo bối mà mang ở trên người.

Đoạn Càn Lân nghiêng ngã đứng dậy đi đến bên túi thơm, đang muốn khom lưng nhặt túi thơm lên, đột nhiên một con hung thú chạy tới hắn trước mặt.

Hung thú mọc đầy răng nanh sắc bén, nhìn hình thể tuyệt nhiên không phải hung thú loại nhỏ.

Đoạn Càn Lân giật mình, mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Hung thú xù lông xông về phía Đoạn Càn Lân, sắp dẫm nát cái túi thơm "Uyên ương Huyễn Thải" Đoạn Càn Lân yêu thích không nỡ buông tay.

"Không được......"

Đoạn Càn Lân gấp đến độ trán đổ mồ hôi, theo bản năng rút đoản kiếm bên hông.

Nhưng mà rất hiển nhiên khí thế hắn căn bản không đủ để dọa hung thú chạy, hung thú vẫn như cũ không kiêng nể gì mà xông về phía trước.

"Ngươi đừng tới đây!"

Đoạn Càn Lân múa may đoản kiếm trước mặt hung thú, nhưng hung thú không bị dọa chạy.

"Túi thơm của ta...... Túi thơm của ta......"

Đôi mắt to long lanh chực trào nước mắt, Đoạn Càn Lân gấp đến độ khóc.

Nếu hung thú lại đi phía trước một bước, chắc chắn sẽ dẫm nát túi thơm bảo bối của hắn, túi thơm này chính là "Uyên ương Huyễn Thải" thế gian độc nhất vô nhị.

"Làm sao bây giờ? Bạch Mạnh......"

Trong lúc lơ đãng gọi tên Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân dùng sức cắn môi dưới.

Trong lòng hắn biết rõ Bạch Mạnh lúc này đây không thể lại cứu hắn, bởi vì Bạch Mạnh đã sớm trở về Cung Quốc.

"Không được...... Ta không thể cứ mãi yếu đuối!"

Đoạn Càn Lân dùng sức lắc đầu, đôi mắt to lúc trước còn tràn ngập sợ hãi giờ trở nên kiên định, tràn ngập dũng khí.

"Ta không thể trông chờ người khác tới cứu ta, ta đã trưởng thành!"

Nội lực ngưng tụ trên đoản kiếm, Đoạn Càn Lân nhắm ngay mắt trái hung thú chém vào.

Đoản kiếm đâm trúng mắt trái hung thú, hung thú kêu rên một tiếng liên tục lui về phía sau, Đoạn Càn Lân nhân cơ hội này bật nhảy lên, nhảy lên đỉnh đầu hung thú, nhanh chóng rút kiếm khỏi mắt hung thú, nhắm thẳng vào điểm yếu của nó.

Hung thú đi đời nhà ma, ngã trên mặt đất, Đoạn Càn Lân từ trên người hung thú nhảy xuống, nhặt lại cái túi thơm bị rơi trước đó, sau đó áp túi thơm vào ngực, thở dài một hơi.

"Thật là làm ta sợ muốn chết."

Lật qua lại túi thơm, Đoạn Càn Lân xác định túi thơm không bị tổn hại, lại vui vẻ đeo lại túi thơm.

"Chờ đến lần sau gặp lại, ta nhất định có thể khiến Bạch Mạnh lau mắt mà nhìn."

Nói nói, nụ cười trên mặt Đoạn Càn Lân dần dần biến mất, trở nên ủ rũ cụp đuôi, "Ai, cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hay không......"

Thời điểm Đoạn Càn Lân giết chết hung thú cỡ vừa, Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân cũng hộ tống Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục rời khỏi rừng săn thú hoàng gia.

Kết quả vây săn lần này khiến trên dưới triều đình nghẹn họng nhìn trân trối.

Đầu tiên, là Đoạn Càn Phi mất mạng.

Đoạn Càn Phi dù nói như thế nào cũng là tam hoàng tử được Hoàng đế sủng ái, ai cũng không thể tưởng tượng nổi hắn vậy mà chết trong mảnh đất giữa rừng săn thú hoàng gia, toàn bộ triều dã chấn động.

Tiếp theo là Đoạn Càn Mục trọng thương, lưỡi dao sắc bén khó khăn lắm đâm vào trái tim, nếu không phải cứu trị kịp thời, chỉ sợ cũng khó thoát cái chết.

Tiếp đến là thất hoàng tử Đoạn Càn Lân tuổi còn nhỏ đã giết chết hung thú cỡ vừa, làm cả triều văn võ lau mắt mà nhìn; đối lập với đó là nhị hoàng tử Đoạn Càn Thuần lại không hề có thu hoạch, Hoàng đế rất thất vọng. Đoạn Càn Thuần cũng không biện minh cho hành động đó, rốt cuộc hắn đã đồng ý với Lâm Vân sẽ không đoạt ngôi vị hoàng đế với Đoạn Càn Mục, nếu như thế, hắn cần gì phải phô trương thanh thế?

Cuối cùng, người giành giải nhất trong lần vây săn lần này là người không ai có thể ngờ được, hoàng tử lúc trước không có tiếng tăm gì chưa bao giờ xuất hiện trong bảng xếp hạng đã giết chết hai hung thú loại lớn, thành công đoạt được quán quân vây săn lần này.

Trong triều đình, Phạm Thừa Ngọc đứng hòa lẫn trong đám bá quan, cúi đầu, bình tĩnh cười nhạt.

Cùng lúc đó, hoàng tử từ nhỏ không được ưa thích không hề có cảm giác tồn tại thong thả mà đi đến, chuẩn bị nhận lấy phong thưởng chỉ thuộc về hắn.

Phạm Thừa Ngọc không giống các đại thần khác châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ với hoàng tử mới xuất hiện.

Hắn chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, cố tình tránh tầm mắt, phảng phất xưa nay không quen biết với tên hoàng tử này.

Nhưng mà dù vậy, hắn cũng rõ ràng chính xác mà cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng từ tên hoàng tử này.

Vị hoàng tử này tên là ——