Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 107: Không biết xấu hổ




Chờ đến khi đám người Đoạn Càn Mục đi vào rừng săn thú hoàng gia, mới đó trời vẫn còn trong xanh không hiểu sao mây mù giăng kín bầu trời, không biết trời sắp mưa hay chuẩn bị có tuyết rơi.

Một người đi tới trước mặt Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn không đổi sắc nhấc mi lên.

"Thái Tử Phi......"

Phạm Thừa Ngọc thi lễ, cười giả lả.

"Phạm đại nhân có việc gì sao?"

Bị Tô Khanh Hàn trực tiếp đi vào vấn đề như thế, Phạm Thừa Ngọc ngược lại không tiện mở miệng, "Thái Tử Phi hình như...... trong lòng có khúc mắc với vi thần!"

"Chẳng lẽ không phải ngược lại sao?" Tô Khanh Hàn hỏi lại, hỏi khiến Phạm Thừa Ngọc sửng sốt.

"Ai?"

"Ý của ta là...... người trong lòng có khúc mắc không phải ngươi sao?" Tô Khanh Hàn không chút để ý mà bưng ly trà lên, uống thử một ngụm, "Ta là kẻ thù giết huynh của ngươi, ngươi muốn trả thù ta mới thủ thỉ nói Đoạn Càn Mục hòa thân với ta...... Cho nên hiện tại, ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Vi thần......" Mấp máy môi, Phạm Thừa Ngọc hít hà một hơi.

Kỳ thật, hắn muốn thông qua Tô Khanh Hàn tìm hiểu thử gần đây tại sao Đoạn Càn Mục thay đổi thái độ với Tô Khanh Hàn như vậy.

Hắn chính là ân nhân cứu mạng của Đoạn Càn Mục, mà Tô Khanh Hàn là kẻ thù của hắn, cho dù đã quên mất ân tình trước kia, Đoạn Càn Mục cũng không thể biểu hiện ân ái với Tô Khanh Hàn như thế.

Phạm Thừa Ngọc không khỏi nắm chặt nắm tay.

Người Đoạn Càn Mục thích nhất định phải là hắn mới đúng.

Đúng bởi vì Đoạn Càn Mục cảm kích hắn, thích hắn, cầu mà không được, mới dễ để hắn thao túng Đoạn Càn Mục thành một con rối vô tri trong lòng bàn tay ——

Nguyên bản, Phạm Thừa Ngọc tính toán như vậy.

Là ta xem nhẹ ngươi, Tô Khanh Hàn.

Chăm chú nhìn Tô Khanh Hàn khí định thần nhàn, Phạm Thừa Ngọc cau mày.

Tô Khanh Hàn cảnh giác và đề phòng hắn rõ ràng, hắn chỉ sợ không thể từ trong miệng Tô Khanh Hàn moi ra chút tình báo nào.

Trong lòng Phạm Thừa Ngọc bồn chồn.

Chẳng lẽ nói Đoạn Càn Mục thật sự yêu Tô Khanh Hàn? Tô Khanh Hàn có mị lực lớn như vậy?

Nhìn chằm chằm gương mặt Tô Khanh Hàn, Phạm Thừa Ngọc thừa nhận Tô Khanh Hàn lớn lên khuynh quốc khuynh thành, có điều luận về dung mạo, hắn cũng không kém.

Hơn nữa hắn và Đoạn Càn Mục bồi dưỡng cảm tình nhiều năm, hắn cũng không tin Đoạn Càn Mục sẽ không màng thù hận giữa Tô Khanh Hàn và hắn yêu Tô Khanh Hàn.

"Nếu Thái Tử Phi có địch ý với vi thần, vậy vi thần xin cáo lui."

Cung kính thi lễ với Tô Khanh Hàn, Phạm Thừa Ngọc xoay người rời đi, nụ cười trên mặt từ đầu tới cuối chưa bao giờ mất đi.

Mặc kệ Đoạn Càn Mục có phải thật sự yêu Tô Khanh Hàn hay không, trước mắt Phạm Thừa Ngọc mà nói đều là râu ria, rốt cuộc chỉ cần Đoạn Càn Phi đắc thủ, hắn sẽ không cần biến Đoạn Càn Mục thành quân cờ nghe lời trong tay mà có thể tùy ý lá mặt lá trái với Đoạn Càn Mục.

Nhìn theo bóng dáng Phạm Thừa Ngọc rời đi, biểu tình trên mặt Tô Khanh Hàn dần trở nên ngưng trọng.

Hắn cứ cảm thấy Phạm Thừa Ngọc thừa cơ Đoạn Càn Mục không ở bên cạnh hắn chủ động nói những lời này, là muốn dò hỏi chuyện gì.

"Phạm Thừa Ngọc...... đến cuối cùng ngươi có mục đích gì?"

Nhẹ giọng nỉ non, trong lòng Tô Khanh Hàn không hiểu sao có dự cảm xấu, theo bản năng ngẩng đầu về nhìn phía rừng săn thú hoàng gia.

Rừng rậm xanh mát nồng đậm biến thành màu đen, phảng phất như muốn nốt hết vạn vật.

"Đoạn Càn Mục, dựa vào bản lĩnh của hắn, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì nhỉ?"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng bàn tay Tô Khanh Hàn nắm ly trà không tự giác mà căng thẳng.

Giữa rừng săn thú Hoàng gia.

"Điện hạ —— Thái Tử điện hạ ——!"

Lâm Vân ngồi trên lưng ngựa nhìn xung quanh khắp nơi, vừa kéo dây cương vừa gọi tên.

"Lâm Vân, chưa tìm được đại ca sao?"

Đoạn Càn Thuần chạy lại gần, cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Vốn dĩ Đoạn Càn Mục và bọn họ đi cùng nhau, những mà vừa tiến vào rừng rậm, Đoạn Càn Mục đột nhiên giục ngựa tăng tốc, trong chớp mắt biến mất khỏi trước mặt bọn họ, một mình chạy vào sâu trong rừng săn thú.

Lâm Vân trong lúc nhất thời không kịp đuổi theo, cứ như vậy tách khỏi Đoạn Càn Mục.

"Sách!"

Nhịn không được líu lưỡi, Lâm Vân tự trách.

Hắn chính là hộ vệ Đoạn Càn Mục, nếu Đoạn Càn Mục xảy ra chuyện gì không may, hắn chết cũng không hết tội.

"Em cũng đừng quá sốt ruột, ta cảm giác đại ca hắn...... Là cố ý không cho chúng ta đi theo." Đoạn Càn Thuần nhẹ giọng nói, lời này cũng không phải đang an ủi Lâm Vân, mà hắn thật sự cho rằng như thế.

Đoạn Càn Mục nếu không phải muốn tách khỏi bọn họ, sao có thể đột nhiên tăng tốc, một mình chạy vào nơi nguy hiểm nhất trong rừng săn thú hoàng gia.

"Nhưng mà......"

Lâm Vân tán đồng với lời nói của Đoạn Càn Thuần, nhưng mặc dù Đoạn Càn Mục muốn tách khỏi hắn, hắn cũng không thể tùy ý để Đoạn Càn Mục làm bậy.

Bảo vệ Đoạn Càn Mục an toàn, chính là bổn phận chức trách của hắn.

"Thật ra đại ca đi như vậy cũng được, ta và em có thể thưởng thức thế giới của hai người."

Đoạn Càn Thuần mới vừa nỉ non như vậy đã bị Lâm Vân hung hăng trừng mắt.

Nháy mắt, Đoạn Càn Thuần mất mát thở dài.

Quả nhiên ở trong lòng Lâm Vân, Đoạn Càn Mục vĩnh viễn là quan trọng nhất, mặc kệ hắn nỗ lực thế nào ở trước mặt Lâm Vân cũng không có cảm giác tồn tại, nhưng người Lâm Vân tâm tâm niệm niệm vẫn chỉ có một mình Đoạn Càn Mục.

Đỡ trán, Đoạn Càn Thuần cảm giác thái dương đau đớn.

Trước mắt Đoạn Càn Mục nếu có khả năng xảy ra chuyện gì, Lâm Vân về công về tư quan tâm Đoạn Càn Mục là điều bình thường, kỳ thật hắn không nên lòng tiểu nhân đo dạ quân tử như vậy.

Nhưng mà, ghen ghét tình địch tựa như thủy triều nước biển bao phủ hắn, hắn căn bản là quân tử không đứng dậy.

Nhìn bản thân vô dụng như thế, Đoạn Càn Thuần cũng bất đắc dĩ.

"Để ý!"

Đột nhiên nghe thấy Lâm Vân la một tiếng, Đoạn Càn Thuần mới ngẩng đầu thấy Lâm Vân rút đao dứt khoát, một con hung thú loại nhỏ bị Lâm Vân nhất đao lưỡng đoạn.

Ngựa Đoạn Càn Thuần cưỡi bị hoảng sợ, trực tiếp ném hắn xuống, hắn nhân cơ hội tránh khỏi hung thú dưới đất.

Ngã từ trên cao xuống, Đoạn Càn Thuần vững vàng rơi xuống đất.

"Nhị hoàng tử, nơi này nguy hiểm trùng trùng, người sao dám lơ đãng như vậy?!"

Biết rõ thân phận hèn mọn không nên lớn tiếng với Đoạn Càn Thuần, nhưng Lâm Vân vẫn nhịn không được.

Thấy Lâm Vân thật sự nóng nảy, bộ dáng sợ hắn xảy ra chuyện, Đoạn Càn Thuần ngẩn người, chợt cười vui sướng, "Không phải mới đó em nói em sẽ bảo vệ đại ca ta à? Bây giờ lại đổi lại bảo vệ ta?"

"Bởi vì so sánh với thái tử điện hạ, nhị hoàng tử người càng yếu." Lâm Vân còn nổi nóng, cố ý kích thích Đoạn Càn Thuần.

Đoạn Càn Thuần cũng xác thật không chịu nổi đả kích này, lập tức ồn ào: "Lâm Vân, ta tức giận, ai cho phép em lớn tiếng!"

Nhìn Đoạn Càn Thuần hai tay ôm ngực, quay mặt sang một bên, Lâm Vân hít sâu một hơi, ý thức mới vừa rồi hắn có chút quá mức, tựa hồ đả thương đến lòng tự trọng Đoạn Càn Thuần.

Xuống ngựa, Lâm Vân liền ôm quyền với Đoạn Càn Thuần, "Là ti chức không tốt, xin nhị hoàng tử thứ tội."

Đoạn Càn Thuần nghiêng mắt liếc mắt Lâm Vân một cái, rầm rì tức, "Em cho rằng em như vậy là ta có thể tha thứ cho em? Không có cửa đâu......"

"Vậy......" Lâm Vân muốn nói lại thôi, "Vậy nhị hoàng tử muốn ti chức làm như thế nào?"

Lời còn chưa dứt, hắn nhìn Đoạn Càn Thuần đột nhiên ngồi xổm xuống, duỗi hai tay nhìn Lâm Vân, "Muốn ôm ấp hôn hít bế lên......"

"Này......" Lâm Vân giật giật khóe miệng.

Quay đầu nhìn xung quanh, trong bán kính chỉ có rừng cây rậm rì nồng đậm, nhưng không có nghĩa không có người đi qua.

Nhìn ra được Lâm Vân do dự, còn có điểm thẹn thùng, Đoạn Càn Thuần nhịn không được che khóe môi cười trộm.

Lâm Vân không trực tiếp từ chối hắn, đối với hắn chính là cơ hội tốt.

"Em động tác lại không nhanh lên, trong chốc lát thực sự có người tới."

Bị Đoạn Càn Thuần thúc giục, Lâm Vân đành phải một bên thở dài một bên căng da đầu ôm lấy Đoạn Càn Thuần, kéo Đoạn Càn Thuần lên, sau đó nhẹ nhàng bên tai Đoạn Càn Thuần hôn nhẹ, "Như vậy...... là được rồi đúng không?"

"Không được." Đoạn Càn Thuần chơi xấu, đối Lâm Vân nói nhỏ, "Sau khi trở về em muốn ngoan ngoãn bồi ta, mắng ta, ở trên giường...... "

"Ti chức gần đây không phải mỗi đêm đều...... "Lâm Vân nói không được nữa, mặt mày đỏ bừng.

"Đều thế nào?"

"Nhị hoàng tử!"

Bị Lâm Vân lớn tiếng, Đoạn Càn Thuần nhịn không được cười ha ha, cười xong hắn chăm chú nhìn Lâm Vân, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc lại chân thành tha thiết.

"Còn một tháng......"

Nhìn Đoạn Càn Thuần mỉm cười giơ một ngón tay, Lâm Vân không hiểu gì.

"Sau một tháng em sẽ không còn thuộc về đại ca."

"Người, lời này...... Là có ý gì?"

Ý thức được Lâm Vân cũng không biết chuyện đánh cược giữa hắn và Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần đặt ngón tay lên trên môi, tươi cười trở nên giảo hoạt, "Bí mật."

Đoạn Càn Thuần càng thần bí, hoang mang và bất an trong lòng Lâm Vân càng mãnh liệt.

"Dù sao ngươi chỉ cần biết rằng, ta làm hết thảy đều vì ngươi."

Lời nói leng keng hữu lực dù nghe như thế nào đều không giống như nói giỡn, Lâm Vân tức khắc sửng sốt.

Trước kia hắn cảm thấy Đoạn Càn Thuần làm người thực tuỳ tiện, đối với một ít quan viên muốn nịnh bợ lấy lòng hắn mà đưa cho hắn mỹ nữ nam sủng dù ai đưa đến hắn cũng không từ chối, cũng thường xuyên ra vào mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt.

Có điều cẩn thận nghĩ lại, hắn chưa từng thật sự ở trong Cung Hãn Hiên thật sự thu nhận một đống "Lễ vật" kia.

Mấy năm nay đạt thành giao dịch với Đoạn Càn Thuần, "Người ngoài" có thể tự do ra vào Cung Hãn Hiên cũng chỉ có mình hắn.

Đột nhiên, Lâm Vân ý thức được cái gì, tim đập nhanh hơn.

Có lẽ Đoạn Càn Thuần...... không phải chỉ đơn thuần xem hắn là đồ chơi, mà thiệt tình thích hắn?

Mở to mắt, Lâm Vân đỏ mặt xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Đoạn Càn Thuần, hô hấp theo đó rối loạn.

Nếu Đoạn Càn Thuần thiệt tình, như vậy hắn...... Nên làm gì bây giờ?

Trong lòng hắn...... Rõ ràng chỉ có một mình Đoạn Càn Mục!

Mặt mày nhíu chặt, Lâm Vân lâm vào mâu thuẫn rối rắm khó có thể tự kiềm chế.

Bên kia, Đoạn Càn Mục ra roi thúc ngựa một đường vọt mạnh, trước tiên vọt vào giữa rừng săn thú hoàng gia.

Lúc này, trời đất âm u, đỉnh đầu mây đen giăng đầy.

Hung thú thượng cổ sống giữa rừng âm u lạnh lẽo, Đoạn Càn Mục có loại cảm giác gió thổi ngày càng mạnh.

"Hoàng huynh chính là hoàng huynh, quả nhiên đến đây!"

Giọng nói Đoạn Càn Phi âm dương quái khí từ phía sau truyền đến, Đoạn Càn Mục quay đầu, chỉ thấy sâu trong rừng rậm, Đoạn Càn Phi chậm rì rì mà đi ra, mặt mang bệnh trạng tà cười, lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh mắt hắn tràn ngập sát khí.

Trực giác nói cho Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Phi hắn dẫn tới nơi này tới, cũng không phải muốn so chiêu săn giết hung thú với hắn.

"Hừ!"

Ong đầu, Đoạn Càn Mục cười lạnh, "Có chiêu gì cứ việc dùng ra đây đi, chỉ bằng vào ngươi, sợ không đủ chạm vào cô."

Bị Đoạn Càn Mục miệt thị, Đoạn Càn Phi giận dữ nghiến răng, ngay sau đó từ ống tay áo to rộng lấy ra một thứ.

Vật ấy trắng sáng bóng loáng, như đào sáo, nhưng lại tản ra sắc tím nồng nặc.

"Đây là......" Đoạn Càn Mục nâng nhẹ mi mắt, chỉ thấy trên mặt Đoạn Càn Phi tươi cười trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

"Là ma sáo......"

"Hừ, nhiều lời."

Bên ngoài săn thú Hoàng gia, hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi đứng trong một góc lẩm nhẩm lầm nhầm, trong lúc bọn họ nói chuyện lơ đãng hấp dẫn lực chú ý của Tô Khanh Hàn.

"...... Ma sáo?"

Tô Khanh Hàn cau mày, đứng lên đi qua.

"Hai người các ngươi cái vừa mới đàm luận về ma sáo?"

Tìm theo tiếng ngẩng đầu, hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi vừa thấy người đến là Tô Khanh Hàn, tức khắc khịt mũi coi thường.

"Hừ hừ! Hai người chúng ta đàm luận cái gì, cũng không liên quan với một tên nam kỹ Cung Quốc."

"Không sai không sai! Ngươi tốt nhất từ chỗ nào thì lăn trở về chỗ đó đi, Dực Bắc Quốc chúng ta không chào đón ngươi!"

"Thôi bỏ đi, Cung Quốc đã bị diệt quốc, hắn còn chỗ nào mà lăn về!"

"Cho nên mới chẳng biết xấu hổ mà bò lên giường Thái Tử điện hạ, trông chờ nửa đời sau có thể ăn sung mặc sướng?"

Hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi châm chọc mỉa mai, thấy Tô Khanh Hàn không nói một lời tùy ý bọn họ nhục mạ, không cấm không kiêng nể gì mà cười ha hả.

Trong suốt quá trình, Tô Khanh Hàn trước sau mặc kệ không lên tiếng, trên mặt cũng không thấy một tia phẫn nộ hoặc dao động, thần sắc đạm mạc, bình tĩnh.

Cười trong chốc lát, hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi rốt cuộc dừng lại, chỉ thấy Tô Khanh Hàn trấn định tự nhiên mà giương tay, giọng nói thanh lãnh thanh.

"Người đâu, áp giải hai người kia xuống, loạn trượng đánh chết."

Toàn bộ bọn thị vệ khoác áo giáp xông lên, những người này đều là tinh nhuệ bên người Đoạn Càn Mục, là Đoạn Càn Mục cố tình lưu lại bảo vệ Tô Khanh Hàn.

Hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi nháy mắt choáng váng, sôi nổi quỳ xuống đất xin tha, kêu trời khóc đất, thậm chí tự vả miệng.

Tô Khanh Hàn trên cao nhìn xuống hai người hèn mọn nhút nhát, ánh mắt trở nên lạnh như băng.

"Muốn sống cũng được, khai thật cho ta......"

Đè thấp âm thanh nghe cực có cảm giác áp bách, hai tên thủ hạ Đoạn Càn Phi không cấm cả người phát run.

"Ma sáo là chuyện gì?"

Giữa rừng săn thú hoàng gia.

Khi ma sáo trong tay Đoạn Càn Phi được thổi lên không khí lập tức ngưng động.

Âm thanh thanh thúy linh hoạt kỳ ảo lan khắp rừng rậm, xung quanh phủ đầy sương mù, thực mau tước đoạt tầm mắt Đoạn Càn Mục.

Cùng lúc đó, hắn đã dần dần nhận ra thứ chấn động đang từ dưới chân truyền đến, từ xa tới gần.

Âm thanh Đoạn Càn Phi hòa lẫn trong sương mù:

"ma sáo Này có thể khiến hung thú nổi điên điên cuồng, nhưng người thổi sáo sẽ không trở thành đối tượng công kích...... Đoạn Càn Mục, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Lời nói hung ác vừa cất lên, Đoạn Càn Mục đột nhiên quay đầu, một con ma thú há miệng to như hố máu nhắm thẳng hắn mà cắn.

- -------

*Lá mặt lá trái: lật lọng, không giữ lời; lúc thế này, lúc thế khác