Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 103: Mất Tô Khanh Hàn




Đoạn Càn Mục đuổi theo Tô Khanh Hàn chạy ra khỏi thư phòng, chỉ thấy Tô Khanh Hàn như bay chạy thẳng vào phòng ngủ.

Trước mắt, hắn không dám kích thích Tô Khanh Hàn, bởi vì Tô Khanh Hàn đã chịu kích thích rất lớn.

Bồi hồi đứng cửa phòng không dám vào, Đoạn Càn Mục không chờ bao lâu đã nhìn thấy Tô Khanh Hàn từ trong phòng đi ra, tay cầm bảo kiếm hắn yêu thích nhất.

"Hàn Hàn ngươi muốn làm gì?"

Trừng mắt, Đoạn Càn Mục nắm chặt lấy cánh tay Tô Khanh Hàn.

"Ngươi không cần quản ta!" Tô Khanh Hàn giận dữ hất tay Đoạn Càn Mục, "Ngươi không cứu Cung Quốc...... Ta cứu."

"Ngươi!" Đoạn Càn Mục cầm lòng không được bực mình, thô bạo đoạt lấy bảo kiếm trong tay Tô Khanh Hàn, "Ngươi cứu? Ngươi có thể cứu như thế nào? Nơi này cách Cung Quốc xa vạn dặm, chỉ bằng một mình ngươi? Huống hồ hiện tại ngươi còn có thể làm cái gì? Ngươi không có võ công, muốn lên chiến trường tìm chết à!"

Câu nói đanh thép khiến lòng Tô Khanh Hàn nặng trịu, Tô Khanh Hàn nghe như sét đánh giữa trời quang, cả người cứng đờ mà đứng lặng tại chỗ, ánh mắt dại ra.

Đoạn Càn Mục dùng sức nhấp môi, lại lần nữa ý thức được bản thân nói sai.

Đối với hiện tại Tô Khanh Hàn mà nói, chỉ sợ không thể chịu đựng được cảnh quốc gia và bá tánh đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng kéo dài hơi tàn, mà chính hắn phải trơ mắt đứng nhìn lực bất tòng tâm.

Bởi vì không có võ công.

Bởi vì không phải là đại tướng quân.

Mà hết thảy hậu quả này, đều từ một tay hắn tạo thành.

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng bệch của Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn thất hồn lạc phách khiến Đoạn Càn Mục cảm giác ngực như bị xé ra đau đớn, đau đến nỗi hô hấp khó khăn, vết nhăn trên trán không cách nào dãn ra.

Hắn và Tô Khanh Hàn cứ như vậy ngơ ngác đứng trước cửa phòng, để gió lạnh tùy ý như dao cắt da cắt thịt.

"Hàn Hàn......"

Trầm mặc thật lâu sau, Đoạn Càn Mục thử vươn tay chạm vào Tô Khanh Hàn, ngón tay do dự một tấc một tấc mà tới gần cánh tay Tô Khanh Hàn.

"Đừng chạm vào ta!"

Tô Khanh Hàn đột nhiên vung tay, hất cánh tay Đoạn Càn Mục đang vươn ra khỏi người hắn.

"......"

Hơi há miệng, Đoạn Càn Mục hít hà một hơi.

"...... Đừng chạm vào ta......"

Ôm lấy chính bản thân, giọng nói Tô Khanh Hàn trở nên trầm thấp, suy yếu.

Hắn cứ như vậy ở ngồi thụp xuống trước mặt Đoạn Càn Mục, cả người cuộn tròn thành một đoàn, run bần bật.

Gió lớn, lạnh thấu xương, thổi Tô Khanh Hàn một thân áo dài lụa mỏng bay phất phới.

Đoạn Càn Mục nói không sai, hiện tại hắn có thể làm được gì?

Run rẩy nhìn chính bàn tay mình ngay trước mắt, Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt tẫn nứt.

Hắn hiện tại thì làm được cái gì.

Không có võ công, không có chức quan, không có một binh một tốt...... Đừng nói cứu Cung Quốc, hắn ra chiến trường đồng sinh cộng tử với Cung Quốc cũng không được.

Nhìn Tô Khanh Hàn đau đớn muốn chết, lòng Đoạn Càn Mục nóng như lửa đốt, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Ta...... thật vô dụng......"

Hai tay dùng sức nắm chặt thành quyền, Tô Khanh Hàn nhắm chặt hai mắt, thống khổ mà thở hổn hển.

Tại sao hắn vô dụng như vậy?

Tại sao cuối cùng hắn vẫn vô dụng đến thế?

Toàn tâm toàn ý muốn trở nên mạnh mẽ, muốn từ trong vũng lầy dãy dụa bước tới ánh sáng, kết quả vô dụng vẫn mãi là vô dụng, vẫn như cũ không thể không vâng theo vận mệnh an bài.

Tô Khanh Hàn dùng sức cắn môi đến bật máu.

Hắn như vậy——

Ngay cả quốc gia và bá tánh hắn không thể bảo vệ, hắn tồn tại còn có giá trị gì?

Đột nhiên, Tô Khanh Hàn giận dữ đứng dậy, soạt một tiếng rút thanh kiếm từ trong tay Đoạn Càn Mục.

Cơ hồ nhanh như chớp mắt, nhanh đến nỗi Đoạn Càn Mục căn bản không kịp phản ứng.

"Hàn Hàn!"

Mũi kiếm sắc bén thẳng bức yết hầu, Tô Khanh Hàn một nhát kiếm không chút nào vương vấn do dự, thật sự muốn tự vận.

"Dừng tay!"

Ngay lúc mũi kiếm cắt qua cổ Tô Khanh Hàn, lòng bàn tay Đoạn Càn Mục cũng vẽ ra một đường máu.

Đoạn Càn Mục ấy thế mà dám tay không chặn thanh kiếm chém sắt như chém bùn ấy, Tô Khanh Hàn trừng mắt, ngây ra như phỗng.

Leng keng!

Đoạn Càn Mục cuối cùng cũng đoạt lại thanh kiếm từ trong tay Tô Khanh Hàn, ném xuống mặt đất.

Trong ánh mắt hắn phản chiếu hình ảnh cổ Tô Khanh Hàn chảy máu, máu đỏ nhuốm lên da thịt trắng nõn càng làm nổi bật sự kiều diễm trong cốt tủy.

"Ngươi đây đang muốn làm chuyện điên rồ gì? Ngươi điên rồi sao?!"

Bị Đoạn Càn Mục hét, Tô Khanh Hàn chỉ suy sụp vô lực mà rũ bả vai và cánh tay, đầu cúi xuống thật thấp, cả người như mộng du hoảng hốt bàng hoàng.

Tí tách! Tí tách!

Máu tươi từ lòng bàn tay Đoạn Càn Mục chảy ra, âm thanh rõ ràng, nhưng mà Đoạn Càn Mục lại không hề phản ứng, giờ này khắc này, trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Tô Khanh Hàn.

"Này Hàn Hàn!"

Nhìn Tô Khanh Hàn thất hồn lạc phách mà chạy đi, đến đình viện, Đoạn Càn Mục không cấm đuổi theo, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!"

Muốn làm gì?

Vấn đề này ngay cả Tô Khanh Hàn cũng không biết.

Hắn không phải không biết mình muốn làm gì, mà không biết mình còn có thể làm gì.

Ánh vào mi mắt Tô Khanh Hàn, sắc mặt khó coi thậm chí không giống người sống, thân thể đơn bạc cũng theo bước chân lảo đảo thỉnh thoảng lại lay động, phảng phất giây tiếp theo sẽ ngã quỵ trên mặt đất.

Đoạn Càn Mục chưa bao giờ gặp qua một Tô Khanh Hàn bị đả kích lớn đến thế, nội tâm vừa nôn nóng lại vừa bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào cho phải.

Quan trọng như vậy sao?

Cung Quốc đối với ngươi, quan trọng như vậy sao?

Tay Đoạn Càn Mục bị thương đổ máu không khỏi dùng sức siết chặt tay.

Cũng tại đây một khắc, Đoạn Càn Mục mới hậu tri hậu giác ý thức được bản thân hắn cũng bị thương.

"Hàn Hàn!"

Đoạn Càn Mục lại hô một tiếng, đã lo lắng thương thế trên cổ Tô Khanh Hàn, đồng thời cũng hy vọng Tô Khanh Hàn có thể nhận ra hắn cũng đang bị thương, chỉ cần nhìn qua hắn một thoáng cũng được.

Nhưng mà, căn bản Tô Khanh Hàn giống như không nghe được giọng nói của hắn, mặc không lên tiếng mà đi về phía trước, tựa như cái xác không hồn, thân hình đơn bạc phảng phất giây tiếp theo sẽ bị gió lạnh mang đi.

Đoạn Càn Mục dùng sức khẽ cắn môi, đột nhiên giơ cao tay ra lệnh một tiếng, "Người đâu! truyền thái y cho cô...... lấy xiềng xích lại đây!"

......

Dực Bắc Quốc tiến vào cuối mùa thu nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, cảnh tượng vội vàng mọi người so với mấy ngày trước đều tăng thêm một ít xiêm y, gió thu hiu quạnh dọn dẹp toàn bộ lá rụng Hàm Phong.

Cung Cảnh Dương cũng thay thu trang độc đáo, lá phong đỏ đến say lòng người.

Nhưng mà phòng Tô Khanh Hàn lại bị khóa kín, như bên trong không còn ai ở đó, chiếc khóa lạnh như băng với sắc thu mê người không tương thích với nhau, càng phủ thêm điềm xấu và tịch mịch.

Trong phòng, Tô Khanh Hàn tóc xõa tán loạn, trên người chỉ khoác kiện trung y đơn bạc, như đang bệnh nặng, nằm ở trên giường, sắc mặt và sắc môi trắng bệnh khiến cho người ta sợ hãi.

Hắn chỉ có thể nằm ở trên giường, bởi vì hai chân hắn bị xiềng xích nặng trĩu khóa lại, xích sắt được cố định trên thành giường.

Hắn không có sức lực, ngay cả cầm đôi đũa cũng khó khăn, bởi vì khi thái y trị liệu vết thương trên cổ hắn, còn ép hắn uống một bát thuốc, bát thuốc kia đoạt cả một ít sức lực còn lại của hắn ——

Hết thảy việc này, đều do Đoạn Càn Mục an bài.

Vì phòng ngừa Tô Khanh Hàn lại tự sát, Đoạn Càn Mục tự nhận bản thân đã làm hết sức có thể.

Buông quân báo trong tay, Đoạn Càn Mục xoa mi tâm, thở ngắn than dài.

"Cô có phải làm quá mức hay không?"

Bởi vì phòng ngừa Tô Khanh Hàn tự sát, ngay cả cửa phòng không cần thiết hắn cũng khóa lại.

Nhưng hắn rõ ràng đã khóa Tô Khanh Hàn ở trên giường, hạn chế hành động của Tô Khanh Hàn, nhưng hắn không yên tâm.

Từ khi Tô Khanh Hàn biết được Cung Quốc và Lan Yên Quốc khai chiến, chiến hỏa càng ngày càng nghiêm trọng, đến hôm nay đã được năm ngày.

Năm ngày này, Đoạn Càn Mục không được một giấc yên ổn.

Hắn luôn có loại dự cảm xấu—— hắn sắp mất Tô Khanh Hàn.

Cho nên hắn khóa Tô Khanh Hàn lại, lại ép Tô Khanh Hàn uống thuốc, thậm chí ngay cả cửa phòng cũng khóa chặt.

Hết thảy đều vì phòng ngừa Tô Khanh Hàn chạy trốn, phòng ngừa Tô Khanh Hàn tự sát.

"Ngươi không thể chết được...... Tô Khanh Hàn, ngươi còn chưa yêu cô, cô chưa thắng cược, cho nên ngươi không thể chết được...... Tuyệt đối...... Không thể chết được."

Đoạn Càn Mục cắn chặt răng, thần sắc ngưng trọng.

Năm ngày, Tô Khanh Hàn không ăn một hạt cơm.

Mỗi lần đều do Đoạn Càn Mục tự mình bưng đồ ăn vào phòng, tự mình đút Tô Khanh Hàn ăn cơm, khá vậy chỉ có thể miễn cưỡng ép Tô Khanh Hàn uống nước thôi.

Cứ tiếp tục như vậy, tóm lại không phải biện pháp.

Đoạn Càn Mục trong lòng biết rõ ràng.

Có thể cứu Tô Khanh Hàn chỉ có một cách—— giúp Cung Quốc đánh thắng trận, vượt qua nguy cơ.

Cung Quốc sống, Tô Khanh Hàn sống; Cung Quốc vong, Tô Khanh Hàn chỉ sợ......

"A...... Thật là......"

Đoạn Càn Mục bực bội gãi đầu gãi tai.

"Cô rốt cuộc nên làm thế nào cho phải!"

Vừa dứt lời, giọng nói thái giám tổng quản thanh âm từ ngoài thư phòng vang lên, "Điện hạ, trong cung truyền cấp báo......"

......

Trong phòng khóa chặt lặng ngắt như tờ.

Tô Khanh Hàn ngã trên giường, cả người mơ màng hồ đồ, không biết trời sáng hay tối, trong lúc nhất thời thậm chí có loại cảm giác hắn còn sống hay đã chết.

Nếu hắn không có giá trị lợi dụng, nếu việc hắn hòa thân đối với Cung Quốc mà nói không hề có ý nghĩa, như vậy...... Tại sao không cho hắn chết?

Mày kiếm trói chặt, Tô Khanh Hàn hàng mi dài mỏng như cánh ve thống khổ mà run rẩy.

"Đoạn Càn Mục...... Ngươi giữ mạng ta lại để làm gì cơ chứ?"

Hai mảnh môi khô khốc khẽ mở, Tô Khanh Hàn gằn từng chữ.

Hắn đã từng có bằng hữu, đã từng tắm máu chiến đấu hăng hái, vì quốc gia và bá tánh, giờ đây, hắn như một con chim bị nhốt trong lồng vàng, ngoại trừ việc để chủ nhân nuôi dưỡng, không thể làm gì.

"Thả ta ra ngoài...... Đoạn Càn Mục, ngươi thả ta ra ngoài!"

Tô Khanh Hàn đột nhiên lớn tiếng hét.

Hoặc thả hắn đi, thả hắn trở về Cung Quốc, mặc dù chết, có thể chết trên chiến trường thuộc về hắn, chết trên lãnh thổ quốc gia, hắn cũng coi như chết có ý nghĩa.

Hoặc là......

"...... giết ta đi!"

Tô Khanh Hàn thống khổ cầu xin.

Lúc này, khóa cửa kêu lạch cạch, Tô Khanh Hàn theo bản năng nhìn về phía đó.

Kẽo kẹt một tiếng, Đoạn Càn Mục đẩy cửa đi vào, đi đến trước mặt Tô Khanh Hàn.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Đoạn Càn Mục như bị bóp nghẹt.

Tô Khanh Hàn nằm ở trên giường, thoạt nhìn suy yếu cực điểm, có lẽ bởi vì năm ngày không ăn gì, có lẽ vì ưu quốc ưu dân, Tô Khanh Hàn tiều tụy khiến hắn đau lòng không thôi.

"Hàn Hàn......"

Tô Khanh Hàn như tội mặc trung y tuyết trắng, hai chân bị xiềng xích, xích sắt khóa chặt trên đầu giường, khiến Tô Khanh Hàn không thể tự nhiên hành động.

Đoạn Càn Mục nhìn Tô Khanh Hàn cung bối, cả người cuộn tròn thành một đoàn, ngón tay và ngón chân bị dang ra, sợi tóc đen nhánh hỗn độn bung xõa trên vai, trên khuôn mặt trắng bệch còn vương vài sợi, lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi mắt to ảm đạm không ánh sáng.

Hầu kết lăn lộn, hắn nuốt nước miếng, muốn nói lại thôi.

Bị khóa ở đây năm ngày, người duy nhất Tô Khanh Hàn có thể thấy chính là Đoạn Càn Mục.

Mới đầu nhìn thấy Đoạn Càn Mục hắn còn sẽ đau khổ cầu xin Đoạn Càn Mục, nhưng hiện tại, hắn biết rõ Đoạn Càn Mục mới là đầu sỏ gây tội.

Đoạn Càn Mục muốn đóng hắn lại, khóa hắn, vừa không để hắn rời khỏi nơi này, cũng không cho hắn tự sát.

Mỗi ngày, Đoạn Càn Mục đều sẽ tự mình đưa cơm đưa nước cho hắn, toàn bộ đồ ăn bị hắn đánh nghiêng, chỉ có nước Đoạn Càn Mục sẽ dùng phương thức miệng đối miệng đút hắn uống, cưỡng bách hắn sống sót.

Đoạn Càn Mục chẳng sợ công vụ quấn thân, trong vòng một ngày, cách một nén nhang cũng sẽ tới liếc hắn một cái, như sợ hắn chạy hoặc đã chết.

Dần dà, Tô Khanh Hàn quen với việc Đoạn Càn Mục xuất hiện, cũng sẽ không có phản ứng gì với Đoạn Càn Mục.

Có điều giờ này khắc này Đoạn Càn Mục có chút khác biệt, Tô Khanh Hàn nhận thấy được, Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn hắn ánh mắt càng trở nên phức tạp, tràn ngập mâu thuẫn, bất an, do dự, áy náy còn có đồng tình.

Đột nhiên, Tô Khanh Hàn có dự cảm xấu.

"Hàn Hàn......"

Hít sâu một hơi, Đoạn Càn Mục vẫn mở miệng, âm thanh cố gắng duy trì trấn định bình tĩnh.

"Mới vừa rồi trong cung truyền đến tin tức...... Cung Quốc...... Bị diệt quốc."