Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 101: Quyết không để bất kỳ ai biết việc này ta nói cho ngươi




Xe ngựa an tĩnh dừng trước cửa Cung Cảnh Dương, từ ban đêm mãi cho đến sáng sớm.

Xung quanh không có một bóng người, nhóm thủ vệ tuần tra và gác cửa sớm đã bị Đoạn Càn Mục đuổi đi.

Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.

Phạm Thừa Ngọc mới đến trước Cung Cảnh Dương đã bị xe ngựa trước cửa hấp dẫn.

Chiếc xe ngựa này vừa thấy đã biết không phải của hộ gia đình bình thường, hơn nữa người bình thường sao dám đổ xe ngựa trước cửa lớn tẩm cung của Thái Tử.

"Đây là......"

Trong tay cầm theo một hộp thức ăn tinh xảo, Phạm Thừa Ngọc hơi hơi nhíu mày, cẩn thận mà tới gần.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy trong xe ngựa có tiếng động.

Đoạn Càn Mục ngáp một hơi thoải mái dễ chịu mà duỗi người.

Tối hôm qua hắn thế mà củi khô lửa bốc điên loan đảo phượng với Tô Khanh Hàn ở trong xe ngựa, cả một đêm tận hưởng cá nước thân mật.

Trong đầu cầm lòng không đậu mà nhớ lại từng màn kích khích tối hôm qua, Đoạn Càn Mục không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.

"Ưm......"

Màng nhĩ bị tiếng muỗi kêu của Tô Khanh Hàn kích thích, Đoạn Càn Mục chớp chớp mắt, ánh mắt chột dạ.

Kỳ thật vốn dĩ hắn không có ý định làm đến bước cuối cùng, chỉ muốn thân mật với Tô Khanh Hàn một xíu cho đỡ thèm, rốt cuộc mục đích của hắn là để Tô Khanh Hàn yêu hắn, nếu lại cưỡng bách Tô Khanh Hàn, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ?

Nhưng trong nháy mắt hắn và Tô Khanh Hàn môi chạm môi, hắn lại nhịn không được.

Dù sao hắn cũng nhịn không được.

Tô Khanh Hàn thật sự quá đẹp quá mê người, Đoạn Càn Mục chưa bao giờ cho rằng khả nănv kiềm chế của bản thân yếu kém, nhưng đối mặt với Tô Khanh Hàn chính là không được.

Chẳng lẽ trên người Tô Khanh Hàn có loại mê lực nào đó khiến hắn không kiềm chế nổi?

Gãi gãi ót, Đoạn Càn Mục không khỏi muốn như vậy.

Ánh mắt tự nhiên nhìn Tô Khanh Hàn, lúc này cả người Tô Khanh Hàn xích quả, trên da thịt trắng nõn như ngọc trồng đầy từng quả dâu tây, chỉ khoác một kiện áo ngoài của hắn, tất cả y phục còn lại đều hỗn độn rơi rụng trong xe ngựa, nhìn qua biết đêm qua xảy ra chuyện gì.

Ngẫm lại chuyện phát sinh tối hôm qua, Đoạn Càn Mục đã cảm thấy kích thích.

Hàng mi dài thong thả mà giơ lên, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào người khiến Tô Khanh Hàn hơi nhíu mày.

"A......"

Mở miệng, tiếng nói hắn có chút khàn khàn, ngay sau đó ánh mắt va phải Đoạn Càn Mục.

"Ngươi...... Ngươi cảm giác...... vẫn ổn chứ?"

Gương mặt Đoạn Càn Mục nóng lên, giọng nói không chút tự tin, như một đứa trẻ mới làm chuyện xấu sợ bị phụ huynh trách phạt.

"Ta......"

Nhớ lại trận điên cuồng tối hôm qua trong xe ngựa, khuôn mặt Tô Khanh Hàn đỏ lên như quả cà chua.

Đây không phải lần đầu tiên phát sinh quan hệ với Đoạn Càn Mục, nhưng lần hành sự hôm nay sao hắn cứ cảm thấy thẹn.

Đặc biệt ngay lúc này không một mảnh vải che thân, chỉ khoác một kiện y phục, là y phục của Đoạn Càn Mục, thậm chí vẫn vương lại nhiệt độ cơ thể và hương vị của Đoạn Càn Mục, nghĩ đến Tô Khanh Hàn lập tức cúi đầu, hận không thể tìm cái lỗ nào đó chui xuống.

Thấy Tô Khanh Hàn cả người cuộn tròn trong một góc xe ngựa, như bị người khác bắt nạt, trong lòng Đoạn Càn Mục càng nôn nao.

"Hàn Hàn, ngươi không phải tức giận với cô rồi chứ?"

Tìm theo tiếng ngẩng đầu lên, Tô Khanh Hàn nhìn gương mặt Đoạn Càn Mục chứa đầy sự lo lắng quan tâm, nội tâm không khỏi dao động vài phần.

"Tối hôm qua...... Là ta uống quá nhiều."

Tô Khanh Hàn nhẹ giọng tìm cớ cho mình.

Trên thực tế, hắn uống không ít, có hơi say, nhưng không phải say mèm đến mức không biết mình làm cái gì.

Trước kia mỗi khi hành phòng, hắn và Đoạn Càn Mục làm loại chuyện này không tính là xuất phát từ tự nguyện, nhưng mà tối hôm qua lại......

Xoa xoa thái dương đau đớn, Tô Khanh Hàn thật sự tâm loạn như ma.

Chẳng lẽ bởi vì nhận lấy hộp nhạc của Đoạn Càn Mục, hắn phải quên hành động lúc trước Đoạn Càn Mục làm với hắn?

Đột nhiên nhìn Tô Khanh Hàn nâng mi mắt, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm hắn, có chứa một tia tức giận và cảnh giác, Đoạn Càn Mục như rùa rụt cổ, không dám động đậy.

Trừng mắt Đoạn Càn Mục nhìn một lát, Tô Khanh Hàn bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Đoạn Càn Mục trước mắt so với lúc ban đầu, quả thực như thành một người khác, nếu nói trước kia Đoạn Càn Mục là mãnh hổ, hiện tại chính là một con đại khuyển.

Ý thức được đường đường là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc lại bị hắn so sánh với cẩu, Tô Khanh Hàn xì một tiếng bật cười.

"Hàn Hàn, ngươi không tức giận?"

"Không có." Tô Khanh Hàn xua xua tay với Đoạn Càn Mục.

Hắn có lí do gì để tức giận, chuyện tối hôm qua ngươi tình ta nguyện, Đoạn Càn Mục cũng không cưỡng ép hắn, hơn nữa phá lệ ôn nhu.

Cứ cảm giác hắn bị trúng mỹ nam kế của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn dở khóc dở cười, bắt đầu mặc y phục.

"Ngươi không tức giận là được." Đoạn Càn Mục vuốt ngực nhẹ nhàng thở ra.

Tối hôm qua hắn điên cuồng mà ăn sạch sẽ Tô Khanh Hàn như vậy mà Tô Khanh Hàn không tức giận, hắn đã hiểu Tô Khanh Hàn không ghét hắn đến vậy, Đoạn Càn Mục gợi khóe môi, tươi cười càng thêm tự tin, đắc ý.

Hai người mới mặc trung y, một bóng người dần dần chiếu lên mành vào xe ngựa.

"Người nào?!"

Đoạn Càn Mục gầm lên giận dữ, Phạm Thừa Ngọc sợ tới mức quỳ xuống, "Thái Tử điện hạ? Là ta...... Phạm Thừa Ngọc......"

"Thừa Ngọc?!" Đoạn Càn Mục chấn động.

Tô Khanh Hàn cũng trăm triệu không nghĩ tới, vội vàng vội vã mà mặc y phục.

Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi tung mành, Phạm Thừa Ngọc ngẩng đầu nhìn vào trong xe ngựa Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục y phục bất chỉnh.

Chẳng lẽ nói......

Phạm Thừa Ngọc nhíu mày.

Tô Khanh Hàn và Thái Tử điện hạ cả một đêm ở trong xe ngựa làm...... Loại chuyện này sao?

"Thừa Ngọc, ngươi vào cung trước đi, cô theo sau."

"...... Dạ." Hai mảnh môi mấp máy, Phạm Thừa Ngọc đành phải tuân mệnh.

Kỳ thật hắn đang chờ mong Đoạn Càn Mục sẽ giống như trước tự mình nâng hắn dậy, nhưng mà Đoạn Càn Mục lúc này lại đang giúp Tô Khanh Hàn sửa sang lại vạt áo hỗn độn, không thèm liếc hắn một cái.

Âm thầm cắn răng, Phạm Thừa Ngọc không tình nguyện cầm theo hộp đồ ăn đi vào Cung Cảnh Dương.

Không bao lâu, Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn song hành xuất hiện, hai người đã mặc y phục chỉnh tề.

Đoạn Càn Mục mặc trường bào gấm vóc màu đỏ tía thêu kim dơi rộng tay áo, Tô Khanh Hàn mặc áo dài lụa mỏng màu thủy lam, hai người đi cùng một chỗ, khí chất rõ ràng hoàn toàn tương phản, nhưng có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người gần đó, như phong cảnh hữu tình.

Phạm Thừa Ngọc đứng lên cung nghênh Đoạn Càn Mục, lại thấy Đoạn Càn Mục sai người dọn ghế dựa, để Tô Khanh Hàn ngồi ở bên người, còn ngay trước mặt hắn nắm tay Tô Khanh Hàn.

Gương mặt tươi cười dần cứng đờ, Phạm Thừa Ngọc miễn cưỡng làm ra vẻ tươi cười, "Điện hạ, ta tới hôm nay cũng không có chuyện gì khác, ta làm thử bánh hoa quế, muốn cho điện hạ nếm thử."

Nói rồi, Phạm Thừa Ngọc mở hộp đồ ăn ra, lấy ra từng đĩa bánh hoa quế tinh xảo, tự mình đưa đến trước mặt Đoạn Càn Mục.

"Điện hạ nếu không chê, mời dùng."

"Oa!"

Hai mắt Đoạn Càn Mục sáng lên.

Phạm Thừa Ngọc làm bánh hoa quế hình dạng khác nhau, có đóa hoa có thu diệp còn có thỏ trắng nhỏ, thoạt nhìn cực kì đáng yêu, nếu không phải làm điểm tâm, làm một loại trang trí thưởng thức cũng rất đẹp.

"Thừa Ngọc, ngươi thật khéo tay."

Được Đoạn Càn Mục khen ngợi, Phạm Thừa Ngọc ra vẻ thẹn thùng mà cúi đầu, khóe môi ngậm cười, "Không biết điện hạ còn nhớ rõ hay không, trước kia có một lần điện hạ sinh bệnh, cứ muốn ăn bánh hoa quế, nhưng ngự trù làm điện hạ không thích......"

"À à, cô nhớ rồi!" Đoạn Càn Mục bừng tỉnh đại ngộ, "Lần đó bánh hoa quế chính là Thừa Ngọc ngươi làm cho cô ăn."

"Đúng vậy!" Phạm Thừa Ngọc ý cười trên mặt gia tăng, "Từ lần đó ta không còn làm bánh hoa quế nữa, cũng không biết hiện tại còn hợp khẩu vị của điện hạ không."

"Đương nhiên." Đoạn Càn Mục lập tức vươn tay cầm lấy một khối bánh hoa quế hình đóa hoa, "Thừa Ngọc làm gì bất cứ khi nào cô cũng thích ăn."

Đôi mắt đào hoa cong lên, Phạm Thừa Ngọc lúm đồng tiền như hoa.

Quả nhiên, đối với Đoạn Càn Mục mà nói hắn mới là đặc biệt nhất.

Mặc dù Tô Khanh Hàn có thể sử dụng thân thể dụ hoặc Đoạn Càn Mục, nhưng trong lòng Đoạn Càn Mục người quan trọng nhất vẫn như cũ là hắn.

Phạm Thừa Ngọc khóe môi tươi cười dần dần nhiễm sự đắc ý.

Nhưng mà đúng lúc này, hắn nhìn thấy Đoạn Càn Mục cầm bánh hoa quế đưa đến bên miệng Tô Khanh Hàn, "Nào Hàn Hàn, ngươi nếm thử xem, hương vị không tồi!"

Hàn Hàn?!

Cái xưng hô này khiến choáng váng Phạm Thừa Ngọc.

Tô Khanh Hàn cũng không khách khí, cầm lấy bánh hoa quế, cắn một cái miệng nhỏ, "Ừ, hương vị quả nhiên không tồi."

"Ngươi xem cô không lừa ngươi!" Nói rồi, Đoạn Càn Mục cũng ăn uống thỏa thích, một bên ăn một bên nói thầm với Tô Khanh Hàn: "Ngươi có thời gian có thể học hỏi Thừa Ngọc làm bánh hoa quế, về sau nấu cho cô ăn!"

"Sao ta phải làm? Không phải có Phạm đại nhân làm cho ngươi sao!"

"Không được! Ngươi là Thái Tử Phi của cô, cô đương nhiên muốn ăn món do chính tay ngươi làm."

Đứng trước mặt nghe hai người Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn ngươi một lời ta một câu, trêu đùa đến vui vẻ vô cùng, tươi cười trên mặt Phạm Thừa Ngọc dần dần trở nên lạnh băng cứng đờ.

Lúc này mới bao lâu không gặp Đoạn Càn Mục, sao dường như Đoạn Càn Mục tựa như thay đổi?

Phạm Thừa Ngọc mi tâm nhíu lại phồng lên như một đỉnh núi.

Hắn không tin Đoạn Càn Mục đã quên Tô Khanh Hàn từng là kẻ địch Dực Bắc Quốc lớn nhất, hắn không tin Đoạn Càn Mục đã quên đồng ý chuyện giúp hắn báo thù giết huynh.

Hai tay cầm hộp bánh không khỏi dùng sức, Phạm Thừa Ngọc nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh.

"Điện hạ và Thái Tử Phi ở chung thật hòa hợp!"

Đối thoại giữa hắn và Tô Khanh Hàn bị đánh gãy, Đoạn Càn Mục lúc này mới nhìn Phạm Thừa Ngọc.

Cũng trong nháy mắt này, hắn hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, hắn không nên ở trước mặt Phạm Thừa Ngọc vừa nói vừa cười với Tô Khanh Hàn.

Huynh trưởng Phạm Thừa Ngọc - Phạm Thanh Thư do chính tay Tô Khanh Hàn giết chết, mà hắn cũng từng chính miệng hứa hẹn với Phạm Thừa Ngọc, nhất định sẽ thay hắn báo thù này, lúc trước hắn nghênh thú Tô Khanh Hàn cũng vì mục đích này.

Nhưng mà hiện giờ......

Đoạn Càn Mục mếu máo, có chút chột dạ.

"Khụ...... Hàn Hàn, cô có chút việc muốn nói chuyện với Thừa Ngọc, ngươi có thể......"

Không chờ Đoạn Càn Mục nói xong, Tô Khanh Hàn đã đứng lên, vừa chắp tay, "Vậy ta không quấy rầy nữa."

Trơ mắt nhìn Tô Khanh Hàn xoay người bước ra, bước đi như bay, Đoạn Càn Mục một tay chống cằm, dùng sức phiết môi.

Tô Khanh Hàn có phải không vui rồi?

Không vui vì hắn đang ghen sao?

Nếu ghen thì Tô Khanh Hàn vẫn không vui, cứ như vậy khoảng cách đến mục đích gần hơn hay xa hơn đây?

Gãi gãi tóc, Đoạn Càn Mục tâm phiền ý loạn.

"Điện hạ......"

Lúc này, Phạm Thừa Ngọc nhẹ giọng.

"A, Thừa Ngọc......"

Đoạn Càn Mục lúc này mới chú ý đến Phạm Thừa Ngọc.

Chỉ thấy Phạm Thừa Ngọc đặt bánh hoa quế qua một bên, cúi đầu dáng vẻ mất mát không thôi, "Điện hạ người...... Thay đổi rồi!"

"Cái gì?" Đoạn Càn Mục ngẩn ra.

"Từ khi có Thái Tử Phi, điện hạ tựa như...... Không quan tâm Thừa Ngọc nữa."

"Ngươi nói gì đó." Đoạn Càn Mục lập tức nắm lấy tay Phạm Thừa Ngọc trấn an nói: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của cô, đối với cô mà nói ngươi là người quan trọng nhất không ai thay thế được."

"Thật vậy sao?" khóe mắt Phạm Thừa Ngọc ngậm nước mắt.

Không hiểu bản thân chỗ nào làm Phạm Thừa Ngọc bị ủy khuất, Đoạn Càn Mục có hơi hoảng, "Đương nhiên là sự thật."

Thấy Phạm Thừa Ngọc vẫn nước mắt lưng tròng, hắn thật sự không thể chống đỡ, đành phải chủ động xin lỗi, "Thật xin lỗi Thừa Ngọc, cô làm ngươi chịu ủy khuất."

"Không...... Là ta không tốt." Phạm Thừa Ngọc lắc đầu, làm bộ làm tịch mà lau nước mắt, "Bởi vì...... Bởi vì ta sợ điện hạ quên mất lời hứa hẹn với ta, cho nên ta mới...... nên người xin lỗi là ta, ta làm điện hạ khó xử đúng không?"

"Này......" Đoạn Càn Mục cứng lưỡi, vội vàng xua tay, "Không có không có, cô sao có thể khó xử được chứ! Chỉ là......"

"Chỉ là?"

Đoạn Càn Mục lắc đầu với Phạm Thừa Ngọc, "Chỉ là cô một bên tình nguyện hy vọng thôi, cô hy vọng ngươi có thể trở thành bằng hữu với Thái Tử Phi, đương nhiên cô cũng biết chuyện này không có khả năng, cho nên sẽ không miễn cưỡng ngươi."

"......"

Há miệng, Phạm Thừa Ngọc hít hà một hơi, theo bản năng nắm chặt thành quyền.

Đoạn Càn Mục tuy rằng vẫn là Đoạn Càn Mục hắn quen trước đây, nhưng đã bắt đầu dần dần thoát ly khỏi khống chế của hắn.

Nghĩ đến đây, Phạm Thừa Ngọc đột nhiên nhoẻn miệng cười, mị nhãn như tơ, "Vậy...... Thừa Ngọc sẽ nỗ lực, vì điện hạ, Thừa Ngọc sẽ nỗ lực làm bằng hữu với Thái Tử Phi."

"Thật sao?" Đoạn Càn Mục trợn to hai mắt.

"Dạ." Phạm Thừa Ngọc dùng sức gật đầu một cái, nhìn chăm chú ánh mắt Đoạn Càn Mục nhu hòa lại chân thành tha thiết, "Tuy rằng rất khó, nhưng mà chỉ cần vì điện hạ, chuyện gì ta cũng tình nguyện."

"Thừa Ngọc......" Nghe những lời từ đáy lòng của Phạm Thừa Ngọc, Đoạn Càn Mục cảm động không kềm chế được.

"Vậy......" Phạm Thừa Ngọc mỉm cười bưng đĩa bánh hoa quế lên, "Vậy ta đi tìm Thái Tử Phi, tán gẫu một chút."

"Được!" Đoạn Càn Mục cũng bước đi, lại bị Phạm Thừa Ngọc ngăn cản.

"Điện hạ cũng đừng theo, có điện hạ ở đó, ta sợ Thái Tử Phi ngược lại không được tự nhiên."

"...... Cũng đúng." Đoạn Càn Mục nhún nhún vai, tán thành với lý luận Phạm Thừa Ngọc, một mình một người đi đến thư phòng xử lý chính vụ.

Xác nhận Đoạn Càn Mục không theo sau, Phạm Thừa Ngọc lạnh lùng cười, xoay người đi tìm Tô Khanh Hàn.

Cùng lúc đó, Tô Khanh Hàn đang ở trong viện thưởng thức lá phong, gió thổi lạnh lùng làm mái tóc dài bay phấp phới.

Cõi lòng hắn có chút loạn.

Bởi vì Phạm Thừa Ngọc.

Trong lòng hắn hiểu hắn không nên để ý chuyện giữa Phạm Thừa Ngọc và Đoạn Càn Mục, nhưng hắn vẫn để ý đến không được, thậm chí không có cách nào ngăn cản bản thân miên man suy nghĩ, càng không thể ngăn cản cơn giận dỗi trong người.

"Ai!"

Tô Khanh Hàn trầm trọng thở dài một tiếng.

"Thái Tử Phi......"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phạm Thừa Ngọc, cả người Tô Khanh Hàn cứng đờ, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Quả nhiên, Phạm Thừa Ngọc bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến trước mặt, trong tay bưng đĩa bánh hoa quế.

Nhìn Phạm Thừa Ngọc cười giả trân, Tô Khanh Hàn nhíu mày, "Phạm đại nhân có việc tìm ta?"

"Không sai." Phạm Thừa Ngọc tới gần Tô Khanh Hàn, trong ánh mắt kia giả dối nhu tình không còn sót lại chút gì, "Có chuyện ta muốn nói cho ngươi, nhưng ta muốn ngươi thề, quyết không để bất kỳ ai biết việc này ta nói cho ngươi."

Tô Khanh Hàn càng khó hiểu.

"Ngươi không cần đề phòng ta như vậy." Phạm Thừa Ngọc cảm nhận thấy Tô Khanh Hàn cảnh giác với mình, tùy ý khoát tay, nụ cười lạnh như băng lộ ra vài phần bình tĩnh và tà khí, "Nếu ngươi không muốn nghe ta cũng sẽ không miễn cưỡng...... nhưng có quan hệ với cố quốc của ngươi —— Cung Quốc."

"Cái gì?!" Tô Khanh Hàn trừng mắt, tiến lên một bước, "Cung Quốc có chuyện gì sao?"