Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 100: Ý loạn tình mê




"Cô......" Ánh mắt lập loè, Đoạn Càn Mục uống một hơi cạn sạch, ấp úng, nhỏ giọng lầu bầu: "Cô...... Cô hiện tại...... Cảm thấy ngươi khá tốt."

"...... Cái gì?" Tô Khanh Hàn kinh ngạc.

"Dù sao ngươi đừng hỏi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ về sau cô sẽ không làm khó dễ ngươi, cũng sẽ không để ngươi chịu bất luận ủy khuất gì."

Đột nhiên nghe Đoạn Càn Mục nghiêm túc nói, nội tâm Tô Khanh Hàn không khỏi nổi lên một tầng gợn sóng.

"À đúng rồi, cái này......" Đoạn Càn Mục từ trong ống tay mò mẫm một hồi, từ giữa lấy ra một thứ đưa cho Tô Khanh Hàn, "Cái này tặng cho ngươi."

Đoạn Càn Mục đưa cho hắn không phải cái gì khác, chính là chiếc hộp nhạc lúc trước hắn nhìn không rời mắt.

Tô Khanh Hàn không cấm chấn động.

"Đây chính là cô cố ý quay lại mua cho ngươi, ngươi không được từ chối."

Đoạn Càn Mục cố ý dọn ra thái độ cường thế.

Nhưng mà Tô Khanh Hàn nhíu mày, chối từ nói: "Vô công bất thụ lộc."

"Đây không phải là ban thưởng." Đoạn Càn Mục mạnh mẽ nhét hộp nhạc vào trong tay Tô Khanh Hàn, "Đây là tâm ý của cô, cô muốn tặng nó cho ngươi."

"...... Vì sao?"

Nhìn hộp nhạc mộc mạc lại tinh xảo trong lòng bàn tay, Tô Khanh Hàn cảm giác trái tim đập nhanh liên hồi.

"Đương nhiên là bởi vì thích ngươi." Đoạn Càn Mục trả lời đúng lý hợp tình.

Thích......

Chữ này tựa như một hạt giống vùi vào thật sâu nội tâm Tô Khanh Hàn.

Nhìn chằm chằm gương mặt Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục cảm thấy biểu tình Tô Khanh Hàn phức tạp, không giống tưởng tượng của hắn vui vẻ.

"Chẳng lẽ...... Ngươi không thích sao? Không nên...... Cô cảm thấy ánh mắt ngươi nhìn hộp nhạc tràn ngập hoài niệm."

"Đúng." Tô Khanh Hàn gật đầu, thật cẩn thận mà nhận lấy hộp nhạc, "Cảm ơn ngươi, chiếc hộp nhạc này...... Ta rất hoài niệm."

"Cô là phu quân của ngươi, ngươi với cô khách khí cái gì."

Nhìn Đoạn Càn Mục kiêu ngạo tự mãn mà vỗ ngực, Tô Khanh Hàn dở khóc dở cười.

"Chỉ cần có thể thấy ngươi cười, cô đã cảm thấy mỹ mãn."

"Cười?" Tô Khanh Hàn oai đầu.

"Đúng vậy!" Đoạn Càn Mục chỉ vào Tô Khanh Hàn, "Từ khi ngươi gả cho cô, chưa từng cười thật lòng với ta! Cho nên cô muốn tặng đồ vật ngươi thích cho ngươi, muốn nhìn ngươi vui vẻ mà cười."

Hắn không chút để ý nói lại khiến nội tâm Tô Khanh Hàn gợn sóng to gió lớn.

Tô Khanh Hàn nghe thấy trái tim nhảy lên, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng.

Tươi cười sao?

Từ khi cha mẹ hắn đi theo địch phản quốc, hắn không còn cười nữa, dù cho trở thành đại tướng quân đánh thắng trận, hắn cũng không có cảm giác vui vẻ từ tận đáy lòng.

Một tay chống cằm, Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn Tô Khanh Hàn, đôi mắt sáng tràn ngập chờ mong.

Ánh mắt giao nhau với Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn trầm mặc một lát, tươi sáng cười, tươi cười không giống ngày thường, phát ra từ nội tâm, tràn ngập vui sướng.

"Cười vầy đúng chứ?"

Mở to mắt, Đoạn Càn Mục như bị thứ gì kích thích, trái tim đập liên hồi.

Rất đẹp!

Hắn trước nay chưa từng nghĩ trên đời này có người nhan sắc nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc đến thế.

"Ngươi...... Ngươi về sau không được cười với người khác như thế."

Tô Khanh Hàn ngẩn ra một chút, không hiểu ra sao, "Có ý gì?"

"Thì ý trên mặt chữ đó! Đây là mệnh lệnh của phu quân." Đoạn Càn Mục thái độ cường ngạnh.

Khóe môi rũ xuống, Tô Khanh Hàn nhịn không được thở dài, "Ngươi người này thật đúng là bá đạo."

"Cô nói vì muốn tốt cho ngươi, ngươi có biết người mà cười lên như thế, dễ dàng để người khác hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Tô Khanh Hàn khó hiểu.

"Đương nhiên là hiểu lầm ngươi thích đối phương."

"...... Hả?"

Đoạn Càn Mục câu trước đá câu sau khiến Tô Khanh Hàn không hiểu chút gì.

"Dù sao ngươi nghe cô là được rồi, về sau không được cười với người khác, muốn cười cũng chỉ thể cười với cô."

Ý thức Đoạn Càn Mục nghiêm túc, Tô Khanh Hàn đỡ trán, dở khóc dở cười.

Hai người cứ như vậy một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm, rượu nho Tây Vực danh bất hư truyền, hương vị ngọt lành độc đáo, nồng độ men rất cao, Tô Khanh Hàn tự xưng tửu lượng không tệ lắm, nhưng cũng uống hơi say.

Đoạn Càn Mục nhân cơ hội dọn ghế tiến đến bên người Tô Khanh Hàn, vỗ vỗ bả vai của hắn.

Tô Khanh Hàn không tỏ ý gì, trực tiếp gối lên vai Đoạn Càn Mục.

Phảng phất ngửi được mùi hương trên tóc Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục một lòng kinh hoàng không ngừng.

Hắn không ngờ Tô Khanh Hàn uống say sẽ nghe lời như vậy, giống như bây giờ dựa vào vai hắn, cả người Tô Khanh Hàn tựa hồ trở nên mềm mại.

Rất muốn...... Sờ một phen!

Đoạn Càn Mục nuốt một ngụm nước miếng, cố nén xúc động muốn sờ Tô Khanh Hàn.

Thật vất vả không khí mới trở nên ái muội ngọt ngào như thế, nếu lúc này không nhịn xuống, chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lúc này, Tô Khanh Hàn tùy tay lấy hộp nhạc ra, kéo công tắc phía dưới vòng tròn thì hộp gỗ sẽ chuyển động, hộp nhạc lập tức phát âm nhạc, thanh âm thanh thúy, giai điệu dễ nghe.

Đoạn Càn Mục nhìn Tô Khanh Hàn nhắm mắt lại, lông mi tựa đong đưa như gãi vào lòng hắn khiến hắn ngứa ngáy không ngừng.

"Hàn Hàn, ngươi thích hộp nhạc này đến vậy sao? bởi vì nó là đặc sản Cung Quốc sao?"

Nhắm mắt lại, Tô Khanh Hàn một bên hưởng thụ giai điệu êm tai trong hộp nhạc một bên nhẹ giọng trả lời:

"Ta khi còn nhỏ trong nhà nghèo, món đồ chơi duy nhất cha mẹ tặng cho ta, chính là hộp nhạc...... Sau khi Cung Quốc và Lan Yên Quốc khai hỏa chiến tranh, cha mẹ ta phản quốc đi theo địch, hộp nhạc trong trận chiến đó cũng hỏng mất...... kể từ đó, ta không còn nghe tiếng nhạc này nữa."

Ánh mắt nhìn chăm chú gương mặt Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nhìn hàng mi dài của Tô Khanh Hàn đang run rẩy.

Hắn cảm giác, Tô Khanh Hàn chỉ ra vẻ trấn định, khi đối mặt với quá khứ tuổi nhỏ, đối với việc cha mẹ trốn chạy, mặc dù qua nhiều năm Tô Khanh Hàn vẫn canh cánh trong lòng như cũ.

"Ngươi...... Hận cha mẹ ngươi sao?"

Bỗng chốc, Tô Khanh Hàn mở hai mắt.

Đoạn Càn Mục tức khắc ngừng thở, lo lắng mình nói sai hay không.

Giương mắt nhìn lên trời rồi Tô Khanh Hàn nhìn về phía Đoạn Càn Mục, trầm mặc thật lâu, mới khẽ mở môi, "Vì sao hỏi như vậy?"

"Bởi vì......" Đoạn Càn Mục muốn nói lại thôi, không hiểu mình có nên tiếp tục lắm miệng hay không, bởi vì hắn lại rất muốn nói chuyện phiếm với Tô Khanh Hàn, hắn càng muốn hiểu Tô Khanh Hàn nhiều hơn, hiểu hết thảy Tô Khanh Hàn.

"Bởi vì nếu không phải cha mẹ ngươi trốn chạy, ngươi sẽ không bị hoạn quan nhận nuôi, càng không bị người khác xem thường, hoàng đế Cung Quốc cũng không nghi kỵ ngươi đến vậy."

"Ừ, ngươi nói rất đúng." Tô Khanh Hàn gật gật đầu, "Suy cho cùng, cha mẹ ta sai cũng không chừng......"

"Hàn Hàn......"

"Có điều, ta chưa bao giờ hận bọn họ." Tô Khanh Hàn thoải mái buông tay, "Ngay từ đầu ta từng có lúc oán trách bọn họ, nhưng khi đó ta oán trách bọn họ bởi vì họ không quay lại nhìn ta dù chỉ một lần, nói là giận dỗi thì đúng hơn! Cha ta là thiên phu trưởng, nương ta là y quan trong quân, vốn dĩ hai người được người người tôn kích, nhưng bởi vì trận chiến ấy với Lan Yên Quốc, hai người bị ép đầu hàng, từ đây bọn họ thành phản đồ của Cung Quốc, mà ta cũng biến thành nhi tử của phản đồ."

Theo lời nói lãnh đạm của Tô Khanh Hàn, thế nhưng trong đầu Đoạn Càn Mục lại hiện ra hình ảnh Tô Khanh Hàn thuở nhỏ bị người khác bắt nạt, rõ ràng căn bản hắn chưa từng gặp Tô Khanh Hàn lúc nhỏ, lại có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

"Cẩn thận ngẫm lại, cha mẹ ta cùng lắm chỉ là người thường, đầu hàng địch quốc là lẽ thường tình. Tuy không vì nước vì dân cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, nhưng bọn hắn vẫn như cũ là cha mẹ ta kính yêu nhất."

Nói, Tô Khanh Hàn quơ quơ hộp nhạc trong tay, "Cái này...... Có thể làm ta nhớ tới bọn họ, nhớ tới đoạn thời gian khi ta còn nhỏ vui sướng nhất."

"Có lẽ...... Cha mẹ ngươi dùng cách này để bảo toàn tính mạng cho ngươi!"

Đột nhiên nghe Đoạn Càn Mục nói như vậy, Tô Khanh Hàn giật mình.

"Khi đó không chừng Lan Yên Quốc dùng mạng của ngươi uy hiếp cha mẹ ngươi, cho nên bọn họ mới phản quốc, cha mẹ ngươi đầu hàng không phải cam tâm tình nguyện."

Đoạn Càn Mục nói dồn dập, như liều mạng giải thích với hắn, Tô Khanh Hàn buồn cười, "Ngươi không cần an ủi ta...... Có điều, ta cũng không hiểu được hai người bọn họ vì sao lại phản quốc, nghe nói lúc bọn họ đầu hàng quy thuận Lan Yên Quốc vài ngày sau đã qua đời, cho nên lời ngươi nói không phải không có căn cứ."

Hơi nhún vai, ý cười trên khóe môi Tô Khanh Hàn trở nên rạng rỡ hơn vài phần.

Đây là lần đầu tiên có người nói với hắn, cha mẹ hắn vì hắn mới phản quốc.

"Tin tưởng cô, mắt nhìn người của cô rất chuẩn, cha mẹ ngươi nhất định bảo vệ ngươi mới bất đắc dĩ đầu hàng địch quốc."

Tay bị Đoạn Càn Mục dùng sức nắm lấy, đầu ngón tay Tô Khanh Hàn lạnh lẽo nháy mắt trở nên ấm áp.

Còn nói cái gì mà nhìn người rất chuẩn, Đoạn Càn Mục rõ ràng chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ hắn.

Tô Khanh Hàn không nhịn được cười khổ.

Tuy rằng chỉ an ủi hắn, nhưng nghe Đoạn Càn Mục nói như vậy, tầng sương mù quẩn quanh tâm trí hắn tan đi không ít.

Cho tới nay, tất cả mọi người đều chỉ trích hắn cha mẹ, đồng thời cũng chỉ trích hắn, nói cha mẹ hắn là phản đồ, nói hắn là nhi tử của phản đồ, nói một nhà bọn họ đều là sói mắt trắng, còn nói hắn là sao chổi, ôn thần, thậm chí bịa đặt cả lời đồn nói dưỡng phụ hắn là cấm luyến, nói hắn đời này chỉ có thể làm nam sủng.

Tuy rằng từ khi hắn trở thành đại tướng quân những lời này đều tan thành mây khói, nhưng những người này sau lưng vẫn nói hắn không ra dạng gì, Tô Khanh Hàn không phải không biết.

Kỳ thật thứ hắn muốn, chỉ là một câu khẳng định.

Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, để tất cả mọi người lau mắt mà nhìn.

"Nếu ngươi nói mắt nhìn người của ngươi rất chuẩn, vậy ngươi cảm thấy ta thế nào? Ta là dạng người gì?"

Đột nhiên nghe Tô Khanh Hàn hỏi như vậy, Đoạn Càn Mục chỉ biết mở miệng, không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Tô Khanh Hàn dường như say thật rồi, nếu không sẽ không nói nhiều lời với hắn như vậy.

Hay là nói......

Tim Đoạn Càn Mục đập mạnh, gương mặt hơi phiếm hồng.

Hay là nói Tô Khanh Hàn đã yêu hắn rồi?

"Khụ......"

Đoạn Càn Mục chỉnh lại ngữ điệu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn đỏ mặt trong mắt hắn so với ánh nắng chiều còn mê người hơn.

"Ngươi...... Ngươi......."

Một bụng lời khen trong miệng, nhưng mà Đoạn Càn Mục không thể thốt nên lời.

Cầm lòng không đậu, trong đầu hắn hồi nhớ lại dáng vẻ Tô Khanh Hàn anh tư táp sảng lúc trước ở trên chiến trường, đánh đâu thắng đó, bộ dáng không gì cản nổi.

Trên chiến trường Tô Khanh Hàn, anh dũng quả cảm, khí thế như lửa, các tướng sĩ dưới trướng được hưởng tiếng tăm, là đại tướng quân xứng chức.

Đặc biệt lúc hắn chém sượt qua mắt trái hắn, ký ức ấy mỗi lần nhớ lại tựa như ngày hôm qua.

Hiện tại ngẫm lại, khi đó Tô Khanh Hàn đúng là đẹp trai đến mức nhân thần cộng phẫn!

Nheo lại đôi mắt, Đoạn Càn Mục nhịn không được say mê.

Nhưng mà lúc ấy hắn một lòng chỉ hận Tô Khanh Hàn thấu xương, căn bản không cảm thấy Tô Khanh Hàn đẹp như vậy.

Ừm...... Cũng có thể sau khi gả cho cô nhan sắc ngày càng thiên hương?

Đoạn Càn Mục gật đầu, não bổ hình ảnh từ chiến trường biến thành giường chiếu.

Tuy nói Tô Khanh Hàn không thể trở lại chiến trường thật sự quá đáng tiếc, nhưng đúng là bởi vì Tô Khanh Hàn gả cho hắn, hắn mới có thể nhìn một mặt Tô Khanh Hàn ở trên giường kia không ai nhìn thấy.

Càng nghĩ càng hưng phấn, thân thể Đoạn Càn Mục dần dần nóng lên, tim đập nhanh đến kinh người.

"Hàn Hàn, kỳ thật cô cảm thấy ngươi......"

Âm cuối chưa dứt, hai mắt Đoạn Càn Mục đã trợn to.

Tô Khanh Hàn gối lên đầu hắn hít thở đều đều, tựa hồ là ngủ rồi.

"Cái gì sao......"

Đoạn Càn Mục mếu máo, thật cẩn thận mà bế Tô Khanh Hàn lên, chuẩn bị hồi cung.

Khi hai người bước vào xe ngựa, Tô Khanh Hàn mới tỉnh, xoa xoa đôi mắt, ngoài ý muốn vậy mà hắn bất tri bất giác ngủ gật, "Đại khái uống nhiều rượu quá!"

"Nếu ngươi mệt quá thì ngủ một lát đi." Nói như vậy, Đoạn Càn Mục cởi áo ngoài phủ thêm cho Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn ngẩn ra một chút, không chối từ.

Xe ngựa một đường di chuyển, không bao lâu đã về tới cửa lớn Cung Cảnh Dương.

dọc theo đường đi Tô Khanh Hàn vẫn luôn nhắm mắt, nhưng không ngủ, chỉ đơn thuần chợp mắt, bởi vậy hắn cảm giác được tầm mắt Đoạn Càn Mục chưa từng rời khỏi người hắn.

"Đoạn Càn Mục, đêm nay...... Ngươi không giống như bình thường."

"Phải không?" Đoạn Càn Mục nhún vai, "Cô thì cảm thấy mình vẫn luôn ôn nhu săn sóc như vậy!"

Tô Khanh Hàn buồn cười, "Mặc kệ nói thế nào, đêm nay ta rất vui vẻ, cảm ơn ngươi."

Đêm nay hắn thưởng thức cảnh đêm hoa đăng huy hoàng, nhấm nháp mùi thơm rượu ngon ngào ngạt, còn nhận được một món quà ý nghĩa —— Tô Khanh Hàn thật sự rất vui vẻ, đối với Đoạn Càn Mục có cái nhìn mới.

Biết Tô Khanh Hàn muốn xuống xe ngựa, đột nhiên Đoạn Càn Mục từ phía sau ôm chặt lấy Tô Khanh Hàn.

Thân thể ấm áp lại rắn chắc bao bọc lấy cơ thể hắn, trái tim Tô Khanh Hàn nhảy dựng, có chút không biết làm sao, nhưng không giãy giụa.

"Cô đưa lễ vật cho ngươi rồi, ngươi có phải nên cho cô một phần đáp lễ hay không?"

Giọng nói Đoạn Càn Mục vang lên bên tai.

"Ngươi không phải nói muốn nhìn ta cười sao, ta cười!" Đưa lưng về phía Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn ra vẻ bình tĩnh mà trả lời.

Gió đêm thấm lạnh, nhưng trong xe ngựa độ ấm lại dần dần nóng hơn.

"Không được...... Như vậy không đủ......" ngữ khí Đoạn Càn Mục rõ ràng cường thế, nhưng âm điệu lười biếng lại càng như đang làm nũng, còn cố ý thổi khí bên tai Tô Khanh Hàn.

Cảm giác lỗ tai trở nên nóng lên, còn hơi ngứa, Tô Khanh Hàn thoáng rụt cổ, "Vậy...... Ngươi nói xem, ngươi muốn đáp lễ cái gì?"

"Cô muốn......"

Đoạn Càn Mục dùng tay đè lại bả vai Tô Khanh Hàn, xoay người Tô Khanh Hàn lại, mặt đối mặt với hắn.

Hắn biết không thể làm xằng bậy với Tô Khanh Hàn, nhưng đêm nay không khí tốt khó được, hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt kéo gần quan hệ với Tô Khanh Hàn.

Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt hắn phiếm hồng, tim đập liên hồi.

Ánh vào mi mắt Tô Khanh Hàn, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo đỏ ửng khiến người say mê, lông mi thật dài nhẹ rũ, ánh mắt lập loè, không có chán ghét và bài xích, chỉ có vẻ không biết làm gì tiếp theo và thẹn thùng.

"Cô muốn...... Hôn ngươi."

Đoạn Càn Mục lớn tiếng nói ra ý niệm trong lòng.

Tô Khanh Hàn hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn hắn ánh mắt liếc mắt đưa tình, hai tròng mắt như vẩy đầy tinh đấu bầu trời đêm lộng lẫy mê người, hắn bị Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm, không nhịn được chút ý loạn tình mê.

Hai mảnh môi hồng nhuận trong lúc lơ đãng tới gần, tùy theo hơi thở ấm áp dây dưa bên nhau, Tô Khanh Hàn phảng phất cảm nhận được hương thơm trong không khí, hương vị này khiến hắn không thể chống đỡ.

Khi Tô Khanh Hàn tự nhiên mở môi, Đoạn Càn Mục rốt cuộc hôn lên môi Tô Khanh Hàn.

Vốn dĩ chỉ muốn hôn chuồn chuồn lướt nước với Tô Khanh Hàn một cái, nhưng trong nháy mắt da thịt chạm nhau, Đoạn Càn Mục xúc động trong cơ thể áp chế đã lâu đột nhiên như dã thú phá lồng thoát ra.

Bùm!

Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục ấn ngã lên thành xe ngựa.