Chương 53 Canh ba
Đại sư Mễ Nhĩ gửi một hướng dẫn chi tiết, kèm với phần mềm trung tâm mua sắm đế quốc và hệ thống tích điểm chi tiết.
Lục Vãn Vãn nói chuyện với bà vài câu rồi vào chủ đề chính, đồng thời cài đặt phần mềm mua sắm nội bộ đế quốc. Cô xem lướt qua các sản phẩm trên đó, sau đó đọc phần hướng dẫn.
Nội dung chính trên đó chủ yếu có ba điểm:
1. Cấp bậc thiên phú của cô đã được gửi để đăng ký
2. Quyền hạn một sao trong trung tâm thương mại nội bộ đế quốc đã được cấp, dựa vào tính đặc thù của thiên phú để cô lấy được tư cách đủ để tăng sao, chi tiết xem trong hệ thống tích điểm.
3. Bắt đầu từ ngày 10 tháng sau, mỗi tháng sẽ bị trừ 1000 tích điểm và sẽ có tích điểm ban đầu là 1000, nhận nhiệm vụ cũng cần tích điểm.
Lục Vãn Vãn mở hệ thống tích điểm, đăng nhập vào tài khoản của mình, có một ngôi sao ở cạnh bên ảnh chứng nhận và ID của cô, cột tích điểm là 1000 tích điểm ban đầu.
Lục Vãn Vãn nhanh chóng lướt qua toàn hệ thống tích điểm, có lẽ đã hiểu được đại khái.
Tư cách quy đổi một sao có thể đổi ra những vật phẩm dưới một sao, mỗi tháng sẽ bị trừ 1000 tích điểm, và cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ một sao và không sao.
Nếu chi tiêu đủ một triệu tích điểm, hoặc nộp một trăm ngàn tích điểm, sẽ có thể thăng lên hai sao, hai sao quý hơn một sao ở chỗ, thứ được quy đổi được giảm 10%, cũng có thể nhận nhiệm vụ cao hơn một sao.
Về sau cũng tương tự như thế.
Lục Vãn Vãn liếc qua nhiệm vụ tích điểm, chủng loại bên trong rất nhiều, từ điều trị y tế, trồng trọt, chăn nuôi, thu hoạch đến luyện kim, chế tạo áo giáp, đá năng lượng v..v..
Đoán chắc hệ thống tích điểm này không chỉ mình cô có, mà toàn thể đế quốc có rất nhiều người có.
Mỗi phân loại cô đều xem qua một lần, sau cùng chọn hai nhiệm vụ một sao tương đối phù hợp với mình, là “thanh tẩy” thực phẩm xuất hiện mới nhất trong cột trồng trọt và “tinh luyện” trong cột đá năng lượng.
Cấp bậc cao nhất mà cô có thể nhận là thực phẩm cấp bốn, nếu tính theo gram, một gram sẽ được 10 tích điểm tối đa nhận 5000 kg mỗi lần.
Còn về đá năng lượng, cấp bậc cao nhất cô có thể nhận là cấp bốn, và cũng tính theo gram như vậy, mỗi gram được 100 tích điểm, tối đa 1000kg mỗi lần.
Thực phẩm phải thanh tẩy xong trong vòng năm ngày, còn đá năng lượng thì thư thái hơn nhiều, nội trong nửa tháng là được.
Dị năng bây giờ của cô đã mạnh hơn trước gấp mấy lần, nhưng năm, sáu ngày sau lại đến ngày chữa trị, nhận đá năng lượng có lẽ không gấp, còn chỗ thực phẩm đó vừa hay nằm ở một nơi cách hành tinh Man-se-la rất gần, đi đi về về chỉ cần một ngày, vừa hay cô có đủ thời gian.
Giao hẹn xong thời gian và địa điểm, Lục Vãn Vãn lại nghĩ đến Liệt không miêu miêu trảo một lát, rồi tu luyện suốt đêm.
......
Tối hôm sau, một người và một mèo giống như hôm qua, sau khi kết nối mạng, cả hai đi đến “Hội đấu giá mùa thu giới hạn mà giống cái tự nhiên yêu thích nhất”.
Đây không hổ danh là hội đấu giá được giống cái tự nhiên yêu thích, cách bố trí từ số a001 đến toàn bộ hội đấu giá đều sang trọng và đắt đỏ hơn nhiều so với hội đấu giá ngày hôm qua.
Hội đấu giá được tổ chức theo hình thức vũ hội, vì vậy, một người một mèo không hề trang điểm, cứ thế lúng túng đứng trước cửa, nhìn dòng người kết đôi đi vào.
“Chào ngài và tiểu thư, ở đây chúng tôi có bán quần áo ảo.”
Giống cái nhỏ tiếp đón ở cửa khẽ cười, Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình nhìn nhau, mỗi người lặng lẽ chi 100 tinh tệ mua đồ dạ hội.
Trong số những nhân vật cô nàng mèo gợi cảm, phù thuỷ nhỏ, thiên nga đen cao quý và con người, Lục Vãn Vãn chọn con người trông có vẻ bình thường một chút.
Thực ra, cô cũng không biết con người đã thành đối tượng sắm vai từ lúc nào, vì vậy con người Trái Đất quả nhiên là thứ vô cùng quý giá trên các hành tinh phải không?
Sau khi Lục Vãn Vãn trả tiền xong, trên người cô nhanh chóng biến thành một chiếc váy trắng, đầu tóc cũng có biến đổi một chút, nhìn có vẻ giống như một cô gái loài người bình thường.
Đến khi bình tĩnh lại, cô mới phát hiện Cố Huấn Đình trước mặt cũng đã thay đổi cách ăn mặc.
Áo đuôi nhạn, răng nanh nhỏ, đôi mắt đỏ, mặt nạ bướm.
Là ma...ma cà rồng.
Lục Vãn Vãn: “...” Cô nhất thời không biết nên nói gì.
“Đi thôi.” Đôi mắt hẹp dài màu đỏ tươi nhìn về phía cô, đôi môi mỏng cong lên, đưa tay về phía cô.
Lục Vãn Vãn liếc nhìn những giống cái và người thú khác đều khoác tay nhau đi vào, tự nhủ với mình rằng đây chỉ là không gian ảo thôi, không việc gì cả, cô bình tâm lại, đi đến bên anh và đưa tay cho anh.
Ngài ma cà rồng dần cô gái loài người của mình vào hội trường đấu giá hoá trang, “chu đáo” chặn hết các ánh nhìn đến từ tất cả người thú khác.
Anh hiếm khi bá đạo như vậy, biểu hiện của anh cứ như một hoàng tử ma cà rồng, vì thích cô gái loài người, đấu giá một loại sương nhung tuyết tùng cấp năm mà tất cả giống cái đều yêu thích, nghe nói ăn vào sẽ có được làn da mịn màng.
Về cái này, Lục Vãn Vãn tỏ vẻ rất bất lực.
Cô có thể cảm nhận được hôm nay tiểu công chúa có lẽ hơi phấn khích, mặc dù anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra khi mượn thân phận ma cà rồng luôn khiến cô có một ảo giác mình là bữa ăn trưa của chú mèo này.
Cô nghĩ, có lẽ tiểu công chúa rất thích kiểu vũ hội này, nếu có cơ hội, có thể cùng anh tham gia trong đời thực vào lần sau.
Lần tới, cô sẽ không chọn loài người nữa, cô sẽ chọn hoàng tử hoặc kỵ sĩ, để tiểu công chúa đóng vai công chúa vậy.
Tất nhiên Lục Vãn Vãn chỉ dám nghĩ thầm mà thôi, tính chiếm hữu của Cố Huấn Đình hôm nay quá mạnh, đến khi dạ hội kết thúc, Lục Vãn Vãn thậm chí có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Cố Huấn Đình đã kiềm chế lại rất nhiều, anh nói với bản thân, Lục Vãn Vãn vẫn chưa sẵn sàng, bây giờ nghĩ đến vấn đề đặt tên cho tụi nhỏ e rằng còn quá sớm (muahaha cười **).
Anh chôn giấu toàn bộ cảm xúc xuống đáy lòng, dường như lại biến thành Cố Huấn Đình kiệm lời, lạnh lùng mà Lục Vãn Vãn quen thuộc, tiểu công chúa nhạy cảm và kiêu ngạo.
......
Ngày thứ ba, hai hội bán đấu giá đều kết thúc, những thứ bọn họ đấu được và tài liệu nhiệm vụ của Lục Vãn Vãn đều lần lượt gửi về hành tinh Man-se-la.
Lục Vãn Vãn tranh thủ lúc rảnh rỗi nói với Cố Huấn Đình về chuyện tích điểm, vẻ mặt của tiểu công chúa rất điềm tĩnh, rõ ràng sớm đã biết sự tồn tại của trung tâm mua sắm nội bộ đế quốc này trước rồi.
Sau khi kiếm được một khoản tổng cộng 50 ngàn tích điểm, Lục Vãn Vãn hỏi Cố Huấn Đình xem có thứ gì đáng để mua trong trung tâm mua sắm nội bộ đế quốc không.
Tiểu công chúa lặng lẽ chọn một số kim loại hiếm có mà bên ngoài khó có thể mua được và...
Một số thuốc bổ dành cho giống cái.
Lục Vãn Vãn: “...”
Có lúc cô rất nghi ngờ, cô rốt cuộc yếu đuối đến thế nào trong mắt Cố Huấn Đình??
Rõ ràng anh càng cần những thứ dinh dưỡng và bồi bổ cơ thể hơn cô mà.
Vì vậy Lục Vãn Vãn đã lén lút xoá đi đơn hàng đó, thêm vào một sứ thứ tốt cho người thú họ mèo, ngẫm nghĩ rồi chọn thêm một số loại dầu động cơ cao cấp có vị đặc biệt không có trên thị trường, ý định gửi cho những robot trong nhà.
Trải qua ngày thứ 13 trên hành tinh Man-se-la, sau khi Tạ Kha kiểm tra xong tinh hình sức khoẻ cho một người một mèo, ra hiệu đã có thể tiến hành lần trị liệu thứ hai.
Lục Vãn Vãn hỏi anh theo thói quen, “Chi phí lần này là bao nhiêu.”
Nhưng Tạ Kha chỉ xua xua tay, “Tôi còn nợ Cố Huấn Đình rất nhiều tiền, ba lần trị liệu tiếp theo đây đều được miễn phí.”
Lục Vãn Vãn kinh ngạc nhìn về phía tiểu công chúa, anh chỉ cụp mắt xuống, “Còn tận ba lần.”
Tạ Kha: “...” Sao có thể kiếm một khoản tiền lớn như vậy từ chỗ anh trong vòng có nửa tháng thôi phải không?
Lục Vãn Vãn mỉm cười, vỗ tay khen Cố nào đó, “Chà, Cố tiên sinh lợi hại quá.”
Cái đuôi của Cố Huấn Đình lại xuất hiện, khẽ vẫy vẫy dưới lớp áo khoác.
Lần chữa trị này vì có kinh nghiệm của lần trước, công với dị năng của Lục Vãn Vãn cũng có tăng lên trong mấy ngày này, vì vậy tiến độ rất nhanh, trong cả quá trình, Tạ Kha không hề la hét, hơn nữa, lúc kết thúc, Lục Vãn Vãn cũng không bẽ mặt ngất đi.
Chỉ là...
Nhưng “ngài ác ma” trong miệng của Khả Khả lần này, không thể duy trì sự tỉnh táo sau khi kết thúc chữa trị.
Lục Vãn Vãn rút hết toàn bộ sức mạnh tinh thần của mình, cố gắng mở mắt trong sự mệt mỏi và cực hạn, cảnh trước mắt không như cô đã nghĩ.
Đó không phải sắc mặt thoát ra khỏi vô số sự đau đớn và bức xạ hay vẻ mặt lộ ra vẻ thoải mái.
Mà là...
Vết máu chói mắt đầy tay.
Ý cười bên khoé miệng của Lục Vãn Vãn cứng đờ, cô đã nhìn rõ giữa lòng bàn tay của hai người, đó là những giọt máu mà cô vẫn nghĩ đó là mồ hôi.
Sền sệt, chảy xuống theo cổ tay, toàn bộ đều là máu của anh.
Chú mèo đối diện chỉ cúi đầu, tư thế dùng tay đỡ lấy gò má, che đi toàn bộ cảm xúc.
Lục Vãn Vãn nhìn thấy đôi tai nhọn đã lâu không lộ diện trên đầu anh, một cái rũ xuống, một cái dán vào đầu anh, vài sợi lông mỏng xuất hiện trên lớp da như bị cháy xém, xem ra anh lén bôi thuốc rất đều đặn.
“Tạ Kha...” Đôi mắt cay cay, Lục Vãn Vãn muốn buông tay anh ra, để Tạ Kha có thể nhanh chóng xử lý cho anh, nhưng người kia lại nắm tay cô rất chặt, làm thế nào cũng không thả ra.
“Không sao, sức khoẻ của anh ta rất tốt, chỉ là đau ngất đi thôi, anh ta vẫn chưa đến cực hạn, qua một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Tạ Kha đẩy đẩy kính.
Lần này vì dị năng của cô mạnh hơn lần trước, lúc điều trị cô chỉ nghĩ sớm trị khỏi cho Cố Huấn Đình, nhưng không ngờ rằng, vì cô luôn không ngừng kéo màn sương đen đó, nên khiến cho anh càng đau đớn hơn so với lần trước.
Trong quá trình điều trị, vốn Tạ Kha muốn nói với Lục Vãn Vãn, nhưng Cố Huấn Đình không để cho anh làm như vậy. Vì để sớm khỏe lại, anh tình nguyện chịu đựng những lần điều trị đau đớn hơn bây giờ.
Anh tôn trọng ý kiến của Cố Huấn Đình, không nói.
Nhưng Lục Vãn Vãn sững sờ một lúc, chẳng mấy chốc đã đoán ra được ngọn nguồn trong đó.
Sau khi lần trị liệu trước kết thúc, tiểu công chúa trưng ra bộ dạng bình thản, khiến cho cô quên đi rằng con người đó âm thầm chịu đựng biết bao.
Cô vừa đau lòng vừa tức giận, một bên thất vọng vì anh luôn miễn cưỡng chống đỡ trước mặt cô, một bên lại trách mình không sớm chú ý đến điểm này.
“Lục Vãn Vãn, cô có thể khiến Cố Huấn Đình bỏ tay ra không, như thế này không tiện để tiến hành bước điều trị tiếp theo.” Tạ Kha đứng bên nói.
“Ừm.” Lục Vãn Vãn há miệng, thử vài lần, cuối cùng lên tiếng, cô khàn giọng, lần đầu tiên gọi tên anh ngay trước mặt anh, “Cố Huấn Đình, buông tay.”
Người đàn ông đó như nghe được giọng cô trong tiềm thức, quả thật dần dần buông tay ra.
Sau một tiếng đồng hồ, khi đã hồi phục được một chút thể lực, Lục Vãn Vãn đến ngồi bên giường của Cố Huấn Đình, nhìn sắc mặt trắng nhợt, tiểu công chúa hiếm khi vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn không khó chịu như vậy.
“Bíp” Quang não rung lên, Lục Vãn Vãn liếc qua, là tin về giao hàng liên hành tinh, về khoang điều khiển áo giáp của Cố Huấn Đình mà cô đấu giá lúc trước.
“Nhuyễn Nhuyễn, em ở đây đợi...anh ấy tỉnh lại.” Lục Vãn Vãn xoa hai đầu lông mày, vô cùng mệt mỏi, “Phương Phương, chúng ta về trước.”