Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 42





Chương 42         Thiếu niên bất kham


 
Giữa các vị thuốc được liệt ra rất nhiều trên danh sách, còn lẫn vào hai cái tên Lục Vãn Vãn khá quen thuộc, là “đá hệ huyết và đá hệ băng.”
 
Đá hệ huyết là để giúp tu luyện sức mạnh tinh thần, đá hệ băng là để giúp tu luyện thể lực.

 
“Tuyết noạ tinh và tinh sa.” Lục Vãn Vãn xem những thứ trên danh sách, hỏi, “Ban nãy hình như còn có tinh hạch? Những cái này dùng để làm gì?”
 
Tạ Kha lật sách ra, quang não chiếu lên bên trên, nhanh chóng mô phỏng hình dáng của tinh sa.
 
“Tinh sa là một vật dẫn có thể xuất hiện khi mỗi hành tinh trong vũ trụ được sinh ra, dựa theo tính chất đặc biệt, kích thước và vị trí của từng tinh cầu, tinh sa xuất hiện cũng sẽ khác nhau. Đế quốc phát triển đến hôm nay, số lượng các hành tinh bị huỷ diệt và tái sinh không ít, chỉ là số lượng hành tinh có thể có được tinh sa rất ít.”
 
“Cần đến tinh sa là vì nó rất thuần khiết, có khả năng hấp thụ chủ động nhất định đối với bức xạ vũ trụ, chữa trị cũng có thể cần dùng đến.”
 
Tạ Kha lật ra một quyển sách khác, chiếu hình lên, “Tuyết nọa tinh là một loại thực vật hiếm có mà họ mèo rất thích (có phải Trái Đất mình gọi là cỏ mèo không ta 0.0), và cũng là loại thực vật bồi bổ cơ thể số lượng hiếm có trong vũ trụ.”
 
Lục Vãn Vãn gật đầu, “Vậy tinh hạch mà anh nói lúc trước cũng là dùng để chữa trị sao?”
 
Tạ Kha lắc đầu rồi lại gật đầu, “Tinh hạch là một viên hạt nhân của tinh cầu, chỉ tinh cầu nào trải qua một lần trọn vẹn sự huỷ diệt và tái sinh mới có thể sinh ra, số lượng quá hiếm có.”
 

Anh ngừng lại, do dự một lúc, “Thật ra hai phương án mà tôi nghĩ ra đều không hoàn thiện, mỗi một cái đều tồn tại nguy hiểm nhất định, hơn nữa, khả năng chữa khỏi còn phải xem mức độ tiếp nhận của anh ta, có thể sẽ thất bại.”
 
Tay cô đang lướt trên danh sách dừng lại, “Có thể nói chi tiết hai phương án đó cho tôi không?”
 
Tạ Kha gật đầu, đắn đo một lúc, “Thật ra hai phương án mà tôi nghĩ đều cần đến sự trợ giúp từ dị năng của cô, chỉ là thông qua phương thức dẫn sức mạnh tinh thần, thanh trừ đi dần những bức xạ gần bể tinh thần của Cố Huấn Đình.”
 
“Vật dẫn cần có tinh sa.”
 
Tạ Kha nói rất nhiều, Lục Vãn Vãn đã hiểu.
 

Anh nói hai phương án, sự khác biệt nằm ở giá thành và phẫu thuật.
 
Vì tinh sa và một số dược liệu rất đắt, cách để giảm bớt giá thành chính là thông qua phẫu thuật, trước tiên dùng dị năng của cô phủ lên tinh sa được đặt gần bể tinh thần của tiểu công chúa.
 
Cách vài tháng lại lấy ra, phối hợp với tuyết nọa tinh và một số thuốc bồi bổ, từ từ điều dưỡng, như thế tỷ lệ sử dụng đối với tinh sa cũng rất cao.
 
Tất nhiên, phương án tiết kiệm chi phí này so với phương án đầu tiên của Tạ Kha chỉ nhiều hơn một cái là dùng dị năng của cô dẫn dắt và bao phủ, giảm nhẹ nguy hiểm mà thôi, chủ yếu vẫn phải dựa vào phẫu thuật và thuốc.
 
Lục Vãn Vãn vừa nghe đã từ chối, vùi tinh sa vào gần bể tinh thần, nghe đã biết đau đớn vô cùng vô tận, cô không muốn như vậy.
 
Phương án thứ hai, chi phí lại khá đắt, hơn nữa cô cũng sẽ mệt hơn.
 
Chính là dùng dị năng của cô bao phủ lấy những bức xạ đó, từng chút dẫn dắt vào trong tinh sa, nhưng tỷ lệ sử dụng tinh sa sẽ rất thấp, chi phí lại cao.
 
Lục Vãn Vãn không do dự chọn cách thứ hai, nếu là tiền có thể từ từ kiếm, dù sao đó cũng chỉ là con số, nhưng còn sự đau đớn mới là có thật.
 
Hơn nữa, nếu như dị năng của cô có thể tu luyện đến bước “hạt nhân”, có lẽ có thể giảm đi bước dẫn bức xạ ra ngoài, mà chỉ cần trực tiếp thanh tẩy là được.
 
Lục Vãn Vãn nắm chặt tay, dị năng của cô bây giờ đã mạnh hơn lúc trước nhiều, sau này cô cũng phải mua một số đá hệ huyết và đá hệ băng, nhanh chóng nâng cao mới ổn.
 
“Vậy chúng ta chọn cách thứ hai.” Lục Vãn Vãn đóng danh sách, “Tiếp theo nên làm thế nào? Anh ấy còn cần cái gì khác không?”
 
“Nếu như cô đã xác định, vậy thì công việc của tôi bên này cũng thoải mái hơn nhiều.” Tạ Kha nói, “Hầu như chỉ cần phối thuốc, tối nay tôi thức đêm để làm ra phương án và kê thuốc, phối thuốc xong chỉ dẫn cho mọi người thực hiện một lần là được.”
 
Lục Vãn Vãn gật đầu, “Thế tinh sa cũng mua ở chỗ anh sao?”
 
Tạ Kha lắc đầu, “Mặc dù tôi có một số đường dây, nhưng số lượng dự trữ tinh sa và tuyết nọa tinh không nhiều, ước chừng chỉ có thể thanh tẩy một phần ba bức xạ của anh ta.”
 
Anh cười, “Hôm nay cô có thể truyền một ít thiên phú cho anh ta như trước, dù không có kết quả gì, nhưng chí ít có thể giảm nhẹ đau đớn.”
 
Tạ Kha vừa nói vừa sờ cằm, “Nhưng mà anh ta có lẽ sớm đã quen với đau đớn rồi, lúc trước tôi nghi ngờ anh ta không có cảm giác, lần kiểm tra hôm nay vẫn mang vẻ mặt điềm tĩnh, cứ như không đau chút nào cả, nên tôi không chú ý đến nặng nhẹ.”
 
Lục Vãn Vãn: “...Bác sĩ, anh không nghĩ mình hơi quá đáng à!”
 
Tạ Kha nhìn sắc mặt của Lục Vãn Vãn, vội vàng chữa lại, “À tôi chỉ đùa thôi.” 
 
Phương án đã dần được định hình, Tạ Kha bắt đầu kể lể, “Lúc tôi sắp tốt nghiệp, Cố Huấn Đình chỉ mới vừa nhập học, phong cách ăn mặc của anh ta lúc đó không tinh tế giống như bây giờ.”
 
Tạ Kha nhớ lại điều gì đó, trong ánh mắt nghi ngờ của Lục Vãn Vãn, anh gãi đầu, “Nói thế nào nhỉ, giày đinh, quần rách, khuyên tai bạc, đầu đội tóc giả chẳng biết học từ ai, đầu tóc như tổ quạ, ánh mắt dữ tợn...nói tóm lại trông rất...rất...”
 
Tạ Kha không thể tìm được từ nào trong từ điển của mình ra để miêu tả ấn tượng đầu tiên của anh về Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn do dự một lát, nói, “Rất ngổ ngáo (giống HKT vậy đó, tội lỗi tội lỗi)?”
 
Tạ Kha vỗ tay, “Đúng, chính là nó.”
 
“Lúc nhập học, mọi người đều mang đồng phục, chỉ có mỗi anh ta là lưng đeo cặp xiên xẹo, theo sau là một robot áo giáp rách rưới, những người thú tộc voi nhìn không vừa mắt anh ta đều chặn trước cổng trường.”
 
Tạ Kha nhớ lại, “Người thú tộc voi đó hình như là nhị công tử nhà công tước voi mũi dài.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô nói, “Sau đó thì sao, Cố Huấn Đình bị đánh à?”
 
“Không.” Tạ Kha lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, “Nhị công tử sắp tốt nghiệp đánh không lại anh ta, sau khi bị một đấm ngã sóng soài còn bị người thú nhà cô (ý chỉ Cố meo meo) dùng áo giáp cỡ nhỏ rách rưới được chắp vá tạm thời dẫm mấy cái vào mặt.”
 
“Phù.” Lục Vãn Vãn không nhịn được cười.
 
Tạ Kha nhìn cô cười vui vẻ như vậy, không kìm được tiếp tục nói, “Hơn nữa tôi còn cho rằng anh ấy sẽ bị báo thù, nhưng mãi vẫn chẳng có chuyện gì, tính cách cũng không giống vẻ ngoài của anh ta, vẻ...”
 
“Vẻ...ngổ ngáo, chẳng bao giờ chịu nói chuyện cùng ai, tất nhiên cũng có vài giống cái cảm thấy anh ta như thế rất tuyệt, rất ngầu muốn cưa cẩm.” Tạ Kha vừa sắp xếp đồ vừa nói.
 
Trong lòng Lục Vãn Vãn có chút hơi ganh tỵ, lòng nghĩ rằng có lẽ tiểu công chúa chắc chưa từng thích ai. Khả năng tưởng tượng của cô và Cố nào đó không phân cao thấp, cô có chút buồn hỏi, “Sau đó thì sao?”
 
Tạ Kha cười khi thấy biểu cảm của cô, “Sau đó à, khóc lóc chạy ra ngoài chứ sao nữa, bởi vì anh ta chính là người thú không hiểu phong tình (*) nhất mà tôi gặp, cơ bản thì giống cái tỏ tình đó chỉ nhận được một chữ duy nhất từ anh ta.”
 
*Chuyện tình cảm
 

“Cút.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi đồng cảm với những giống cái đó, nhưng lại không thấy tiểu công chúa làm như vậy không có gì không thoả đáng vào thời điểm đó.
 
Vì cho dù trải qua bao nhiêu thời gian đánh nhau sứt đầu mẻ trán và học hỏi mài dũa, anh vẫn là một con mèo kiêu ngạo vừa nhạy cảm, vừa từ chối ý tốt của người khác một cách vô thức.
 
Tạ Kha cũng lộ ra biểu cảm hết nói nổi, “Có lẽ anh ta chính là kiểu thiên tài mà người khác không thể hiểu, thực ra anh cũng chỉ lên lớp những môn mà bản thân cảm thấy có hứng thú. Ngày nào cũng chơi đùa với máy móc, bình thường ngoại trừ thỉnh thoảng nói chuyện với đại hoàng tử, còn lại đều không để ý đến người khác.”
 
“Ngay cả đánh nhau cũng vậy, có thể động thủ (*) thì tuyệt đối không phí lời.”
 
* Ra tay, xuống tay
 
Tạ Kha nói người khác là thiên tài, nhưng lại không nói anh thật sự cũng là như vậy.
 
Hơn nữa Cố Huấn Đình không thích quan tâm người khác, anh cũng chẳng kém cạnh gì, lý dó anh hiểu rõ chuyện của Cố Huấn Huấn Đình như vậy, là vì vào năm đó, hai phòng tự học cao cấp nhất của toàn trường đều bị hai người họ chiếm dụng.
 
Một người dựa vào sức mạnh vũ lực nghịch thiên (*), còn một người đã vinh quang đạt giải thưởng cấp quốc gia về y học khi còn rất trẻ.
 
* Đảo lộn trời đất
 
Nhưng chỉ có điều, Lục Vãn Vãn không tỏ tường về chuyện này thôi.
 
Cô và Tạ Kha tiếp tục thảo luận về một số phương án chữa trị, trước khi đi, Tạ Kha lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong hộp ra đưa cho cô, “Đúng rồi, cái này cô cầm lấy.”
 
Lục Vãn Vãn nhận lấy, chạm vào hoa văn trên bình sứ, nhìn bên ngoài không thể thấy được thứ đồ này rốt cuộc có tác dụng gì.
 
Tạ Kha mỉm cười, “Cái này là thuốc mọc lông, không mùi, có một chút tác dụng chống viêm và bảo vệ lông, thoa xong sẽ được hấp thụ nhanh chóng.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
“À đúng rồi.” Tạ Kha nghĩ đến điều gì, nói, “Cố Huấn Đình vẫn chưa biết là cô đã thấy anh ta trụi lông, nhớ dùng kín đáo một chút.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
......
 
Đến khi Lục Vãn Vãn cầm chai thuốc từ chỗ Tạ Kha đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực, bụng của Lục Vãn Vãn cũng có chút đói.
 
Cô mở quang não, gửi cho Cố Huấn Đình một tin nhắn rằng cô sẽ nhanh chóng trở về.
 
Cô đợi một lúc, người gửi tin nhắn qua lại là Nhuyễn Nhuyễn.
 
Nó nói, “Tiểu công chúa nói ngài ấy đi ngủ rồi.”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Trong khi cô đang sững người, một giọng nói điện tử truyền đến bên tai, “Cô Lục Vãn Vãn ra rồi à? Tôi sẽ dẫn cô về phòng.”
 
Lục Vãn Vãn bị doạ chết khiếp, quay đầu phát hiện là Khả Khả.
 
Cô ấy đã thay bộ quần áo màu nhạt, ngồi trên ghế đợi cô, kết hợp với ánh đèn sáng lờ mờ trên hành lang, trông thật sự hơi dọa người.
 
Hơn nữa không biết có phải do ảo giác không, cô vẫn luôn cảm thấy hai vết sẹo ở hai bên má của Khả Khả trông rất sâu vào ban ngày, nhưng dưới sự chiếu sáng của ánh đèn, lại có vẻ giống như lông vũ đậm màu trải rộng hai bên má, mang vẻ đẹp kỳ lạ.
 
Lục Vãn Vãn nhanh chóng bình tĩnh lại nói, “Được, cô vất vả rồi, cứ gọi tôi là Vãn Vãn.”
 
“Được, Vãn Vãn.” Khả Khả đứng dậy, kéo kéo tay áo, giấu đi lớp lông vũ đang dần che kín trên cánh tay, rồi dẫn Lục Vãn Vãn ra ngoài.
 
“Phòng nghỉ dành cho các bạn là một biệt thự biệt lập được xây dựng đặc biệt.” Khả Khả nói, “Về vấn đề thức ăn, tôi cũng đã gửi một phần bữa ăn đơn mà họ mèo hoàn toàn có thể hấp thụ và tiêu hoá, tốt cho dạ dày đến phòng nghỉ ngơi. Ngoài ra còn chuẩn bị rất nhiều thực phẩm tươi sống, toàn bộ đều miễn phí.”
 
Lục Vãn Vãn gật đầu, những cái này cô đều đã biết, hai người đến cửa thì gặp người thú La Nhĩ đang đợi ở đó, “Vãn Vãn, tất cả chuyến hành trình của các bạn trên đảo Kha Kha sẽ do người thú này phụ trách.”
 
Bởi vì nguyên do giọng nói điện tử, nếu không phải vì đôi mắt của Khả Khả khá linh hoạt thì cô đã nghĩ rằng Khả Khả là một người máy có cảm xúc.
 

Khả Khả và Lục Vãn Vãn cùng ngồi xe đến biệt thự, vừa xuống xe, Lục Vãn Vãn đã nhìn thấy Phương Phương đợi ở cửa.
 
Trên cổ nó là cái tạp dề rõ ràng do chú mèo nào đó đeo lên, bên chân là Nhuyễn Nhuyễn đang ngồi chôm hổm.
 
Tiểu công chúa không đợi ở cửa, nhưng trong phòng là ánh đèn sáng ấm áp, đôi giày được đặt một cách vội vã trước cửa, có mùi thơm thức ăn thoắt ẩn thoắt hiện bay ra.
 
Lục Vãn Vãn thấy ấm áp trong lòng, từ biệt Khả Khả có vết sẹo như cánh chim trên má.
 
“Ngày mai gặp.” Khả Khả cong môi, vẫy tay tạm biệt cô.
 
Lục Vãn Vãn lịch sự chờ đến khi cô ấy lên xe mới xoay người đi vào nhà.
 
“Vãn Vãn, chào mừng trở về.” Màn hình điện tử của Phương Phương lóe lên.
 
Lục Vãn thay giày, tiện tay sờ bộ lông không được mềm mại cho lắm của Nhuyễn Nhuyễn, rồi đi vào cửa trước.
 
Khi cô bước vào phòng mới để ý thấy có một lớp dầu máy dày đặc bôi lên người Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn, nó trơn bóng và được thoa rất đều.
 
Toà biệt thự này không lớn, nhưng thiết kế rất đẹp, phong cách giống với những ngôi nhà khác trên đảo Kha Kha, tầng trệt là phòng khách rất lớn, Lục Vãn Vãn nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng của tiểu công chúa.
 
“Phương Phương, tiểu công chúa có uống hết nước ép quả tử ngọc không?” Lục Vãn Vãn hỏi.
 
“Uống hết rồi.” Phương Phương vỗ bụng, vô cùng mất tự nhiên kéo cái tạp dề trên cổ.
 
Lục Vãn Vãn để ý trên bàn ở giữa phòng khách có chút đồ ăn, đảo mắt một vòng, “Hôm nay Phương Phương làm cơm sao?”
 
Phương Phương thật thà lắc đầu.
 
“Vậy thì cởi bỏ tạp dề mà tiểu công đeo lên cho em ra đi.” Lục Vãn Vãn mỉm cười, đi đến bên bàn ăn, nhìn những món tiểu công chúa làm cho cô.
 
Một đĩa rau xanh xào mà cô thường làm, cơm trắng, còn có một đĩa thịt xào.
 
Phân lượng không nhiều không ít, so với sức ăn của cô gần như giống nhau. Thậm chí đến sắp xếp bát đĩa đều theo thói quen sử dụng của cô.
 
Lục Vãn Vãn nhìn đĩa thịt xào màu sắc bắt mắt kia, nghĩ đến những lời Tạ Kha nói với cô, bỗng cảm thấy mũi hơi cay cay.
 
Tiểu công chúa không thể ngửi thấy mùi thịt, mức có thể tiếp nhận tối đa chỉ có cá không lẫn tạp chất và các loại trứng.
 
Nhưng anh đã như vậy mà vẫn suy nghĩ đến cô sẽ cảm thấy tẻ nhạt khi luôn ăn cơm ăn cháo cùng anh.
 
Thực tế cứ cho là cô có ơn với Cố Huấn Đình, nhưng giá trị của một viên đá hệ huyết cũng đã vượt xa những điều mà cô làm vì anh.
 
Hơn nữa, Lục Vãn Vãn thật sự không cảm thấy mình vì anh mà trả giá bao nhiêu, thậm chí lúc bắt đầu cô chọn anh, cũng không hoàn toàn vì đồng cảm.
 
Tạ Kha nói Cố Huấn Đình là một người rất kiệm lời, rất khó hòa đồng và rất phô trương, nhưng ít nhất đến bây giờ, cô không cảm thấy anh xấu xa như những gì bên ngoài nói.
 
Thậm chí cô còn có thể đoán được người thiếu niên không quan tâm đến ánh mắt của người khác đó qua lời miêu tả của Tạ Kha. Một thiếu niên có thể gọi là ngang tàn bạo ngược, có lẽ trong học viện quân sự Thủ đô được cả hành tinh ca ngợi đó, anh đã chịu không biết bao nhiêu sự thăm dò và chê trách ác ý.
 
Cô thật may mắn, vì người thiếu niên bất kham lúc đó mạnh hơn bây giờ.
 
Đồng thời cô cũng càng thêm đau lòng, nguyên soái đại nhân từ cành cao rơi xuống thì sẽ thống khổ bao nhiêu.
 
Cô không còn dũng khí để suy nghĩ nữa, trong khoảng thời gian bảy năm trước trước khi gặp mình, tiểu công chúa đã sống như thế nào.