Chương 41 Anh ta đúng là rất nghe lời cô
Tạ Kha nói một tràng dài, Lục Vãn Vãn nhìn nhóm bức xạ dày đặc đó, nghĩ đến dáng vẻ tựa như không bị ảnh hưởng gì của Cố Huấn Đình ở trước mặt cô, trong lòng chua xót, cô hít một ngụm khí, hỏi, “Không có phương án có khả năng trị khỏi cao hơn sao?”
Tạ Kha đẩy đẩy kính, vốn muốn nói hầu như không có, nhưng anh nghĩ ra điều gì, do dự một lúc, hỏi dò, “Tôi nhớ rằng hình như có một giống cái tự nhiên trùng tên với cô.”
Lục Vãn Vãn nhanh chóng hiểu ra, “Anh muốn hỏi thiên phú của tôi là gì phải không?”
Tạ Kha gật đầu.
Khoảng gần bốn tháng trước, đế quốc có thêm một thông tin về giống cái tự nhiên mà lúc đó còn được lên cả tin tức thời sự. Tất nhiên, Lục Vãn Vãn không hề lộ mặt, nhưng anh ta cũng đã âm thầm nhớ lấy cái tên này.
Sau này người giàu rồng cá lẫn lộn đến chỗ anh ta chữa trị và nhắc đến chuyện của Lục Vãn Vãn.
Nhưng mà, đôi mắt dưới lớp kính hiện lên một sự kinh ngạc, anh không ngờ Lục Vãn Vãn sẽ chọn Cố Huấn Đình, dù sao thì bây giờ, vết nhơ của cựu nguyên soái vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Lục Vãn Vãn không do dự, “Thiên phú của tôi là thanh tẩy.”
Tạ Kha sững người trong giây lát, “Thanh tẩy?”
“Đúng vậy.” Lục Vãn Vãn gật đầu, ánh mắt rơi xuống đĩa thịt trông giống như một chùm nho trên bàn trà giữa hai người, cô vươn tay, “Như thế này.”
“Hửm?” Tạ Kha nhìn thấy một vài tia sáng màu trắng dọc theo tay cô.
Những nguyên tố thanh tẩy xâm nhập vào thịt, dường như ngay lập tức, phần bên trên đám thịt tràn ra tạp chất màu đen nhàn nhạt.
Lục Vãn Vãn thu thay về, đối diện với ánh mắt của Tạ Kha, cười nhạt, “Tôi nghĩ, thiên phú của tôi có lẽ có một sự trợ giúp nhất định đối với việc chữa trị cho Cố Huấn Đình.”
“Hoặc là, bác sĩ Tạ có thể lập lại một kế hoạch chữa trị mới.”
......
Lục Vãn Vãn và Tạ Kha đã thảo luận rất lâu trong căn phòng bên cạnh.
Một tiếng đầu tiên trôi qua, Phương Phương nhớ rõ lời dặn dò của Lục Vãn Vãn, mở bụng rót một ly nước ép quả tử ngọc cho Cố Huấn Đình.
Nhưng tiểu công chúa đã từ chối, Phương Phương không biết đối mặt với tình huống bị từ chối như thế nào, nên đành bỏ nước ép lại vào trong bụng.
Ngón tay Cố Huấn Đình vẫn còn lưu lại nhiệt độ ấm ấp của nước ép tử ngọc, từ lông tơ cho đến chóp tai đều đang run rẩy.
Thời gian chờ đợi quá cực khổ, cho dù anh rất không muốn thừa nhận, nhưng...
Anh vẫn xấu hổ cảm thấy một tia bất an.
Rõ ràng anh không có lo lắng.
Cho dù kết quả thương lượng giữa Lục Vãn Vãn và Tạ Kha có ra sao, anh không có tư cách gì để lo lắng.
Anh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, đã nói với bản thân rằng, đừng có ôm hy vọng nữa không phải ư?
Sự phản bội và từ bỏ trong hơn hai mươi mấy năm qua, còn chưa đủ để anh hết hy vọng sao?
Cố Huấn Đình cong môi tự giễu, trông thì có vẻ đang cười, nhưng cái bóng giấu trong ánh sáng vụn vặt rơi vãi đó, lại lộ ra có chút thê lương.
Nhuyễn Nhuyễn nằm trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng màn hình điện tử.
Không biết tại sao, bộ dạng bây giờ của Cố Huấn Đình, khiến cho vi mạch của nó có những cảm giác kỳ lạ, nó cảm thấy rất kỳ diệu.
Tiểu công chúa trông như một chú mèo con sắp bị bỏ rơi vậy.
Giống như in Nhuyễn Nhuyễn lúc trước nằm trong nhà kho lạnh lẽo, chờ đợi được người ta mang đi ^w^
Có vẻ như...hơi đáng thương.
Đột nhiên Nhuyễn Nhuyễn không thấy sợ anh nữa, thậm chí nó tạm thời chặn lại ký ức đáng sợ suýt chút nữa bị bứt trụi lông khi đi ra ngoài với Cố Huấn Đình lần trước.
Một nửa ánh sáng chiếu trên mặt của Cố Huấn Đình, môi anh hơi nứt nẻ, mắt khép hờ, đồng tử nửa sáng nửa tối, vừa âm trầm vừa đáng sợ.
Nhưng những điều này đối với robot lại không khủng khiếp như vậy.
Vì vậy, gấu quần của tiểu công chúa bị robot mèo kéo kéo xuống.
“Vãn Vãn.” Nhuyễn Nhuyễn nói, “Sẽ không đi đâu.”
Cố Huấn Đình đờ đẫn, đôi mắt cay xè, anh đưa tay che ánh mặt trời bỗng trở nên chói mắt, nhấc chân lên nhẹ nhàng đẩy nó qua một bên.
“Tôi...”
“Tôi cũng chẳng quan tâm.”
Một mình anh cũng có thể sống tốt.
Nhuyễn Nhuyễn trở mình, yếu ớt “miaow” một tiếng.
Với cái tính khí này của tiểu công chúa, nó căn bản không thể trò chuyện cùng được, Vãn Vãn thật là khổ quá đi.
Nhuyễn Nhuyễn không nhắc đến Vãn Vãn nữa mà đi đến một bên, nằm xuống bên Phương Phương.
Phương Phương lặng lẽ ngồi ở một bên, vươn tay sờ cái đầu bóng loáng của mình.
Nó đã được tiểu công chúa đơn giản sửa qua vào lần trước, rút gọn rất nhiều đường dây, giảm bớt sự tiêu hao, nguồn điện vốn chỉ đủ để nó hoạt động từ năm đến sáu giờ đồng hồ, bây giờ đã tăng lên đến mười mấy giờ.
Vì vậy, mỗi lần ra ngoài, nó không cần mang theo dây sạc nữa.
Cũng như sẽ có nhiều thời gian ở bên Vãn Vãn hơn.
Vi mạch nóng lên, trong lòng Phương Phương sinh ra một chuỗi mã loạn.
Phương Phương rất thích tiểu công chúa, không muốn để tiểu công chúa ra đi.
Thời gian chờ đợi ngày càng dài, Phương Phương rất hiểu chuyện, cách mỗi khoảng thời gian sẽ lấy nước ép đưa cho Cố Huấn Đình.
Không hổ danh là tiểu công chúa, vẫn một mực từ chối.
Đi đi về về hai ba lần, Phương Phương cũng sắp hết cách, sắc trời bên ngoài tối đi nhanh chóng, cuối cùng tiếng gõ cửa cũng đã vang lên.
Những người trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, đáng tiếc, giọng nói truyền đến không phải là Lục Vãn Vãn.
Khả Khả đẩy cửa, trên mặt mang ý cười, “Ba vị, mời đi theo tôi đến phòng chờ VIP.”
Cố Huấn Đình mím môi, giọng nói rất lạnh, “Cô ấy đâu?”
Khả Khả sững người một lát mới phản ứng lại lời anh nói, cô không hề cảm thấy khó chịu về giọng điệu của anh, cười nhẹ nói, “Ý ngài nói là quý cô Lục Vãn Vãn? Bây giờ cô ấy vẫn đang thương lượng với Kha Kha.”
Cô có nói cũng như không, hàng mi dài của Cố Huấn Đình rủ xuống, “Tôi đợi ở đây.”
Khả Khả vô cùng bất lực, trong lòng nghĩ chuyện Lục Vãn Vãn muốn cô thêm số liên lạc cá nhân của cô ấy, đúng thật là có khả năng dự đoán trước.
Cô chạm quang não trên cổ tay, gửi đi lời mời gọi ba chiều, bên kia phản ứng rất nhanh, Lục Vãn Vãn đã xuất hiện trước mặt Cố Huấn Đình trong quầng sáng màu lam nhạt.
Sau lưng cô là một dãy giá sách cao lớn, bên trên đặt vô vàn sách y học, nhiều cuốn có mép đã bị ố vàng, trong tay cô còn cầm một quyển.
Cố Huấn Đình nhìn thấy cô, ngón tay liền bấu chặt vành xe.
Lục Vãn Vãn đặt sách xuống, nhìn thấy gò má nhợt nhạt của anh, hơi đau lòng nói, “Cố tiên sinh, bây giờ tôi đang thảo luận phương án chữa trị với bác sĩ Kha, anh và đám Phương Phương đi đến phòng chờ đợi tôi được không?”
Trong tim Cố Huấn Đình nổi lên gợn sóng, chỉ là tính cách vẫn bướng bỉnh như cũ, “Tôi không sao, không cần chữa trị.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Nếu như không sao, thì tại sao toàn thân tiểu công chúa anh lại đột nhiên run lên chứ?
Lục Vãn Vãn sắp bị Cố meo meo chọc tức chết rồi, “bốp” một tiếng gấp sách lại, xoa xoa giữa hai đầu lông mày, cô biết tính cách của anh, chỉ đành dịu giọng lại, “Cố tiên sinh, anh biết mà.”
“Nhuyễn Nhuyễn và Phương Phương không được hiểu chuyện, ở bên ngoài quá lâu sẽ cảm thấy bất an, anh giúp tôi mang chúng đến phòng để nạp điện, trông chúng một lát được không?”
Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn: “...”
Tiểu công chúa xem như miễn cưỡng chấp nhận cách nói này, “Ừm.”
“Đúng rồi, đừng quên giúp chúng bôi dầu giữ ấm nhé.” Trước lúc kết thúc cuộc gọi, “Nhớ uống hết nước ép mới được bôi, nếu không thì tôi sợ anh sẽ hết sức, không thể thoa đều được.”
Cố Huấn Đình: “...”
Mắt anh khẽ sáng lên, nhưng lại nghiêng đầu, “Biết rồi.”
Lục Vãn Vãn cười, cuộc gọi đã ngắt, Khả Khả nhìn Cố Huấn Đình nhanh nhẹn sẵn sàng hợp tác, bỗng nhiên vô cùng bội phục Lục Vãn Vãn.
Ở phía bên kia, Tạ Kha đang lật ghi chép, cười vài tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, “Thế mà anh ta lại nghe lời cô.”
Lục Vãn Vãn bất lực đến cùng cực, “Anh ấy đâu có nghe lời.”
Lần nào cũng bướng bỉnh kiêu ngạo như vậy, muốn cái gì cũng không nói, trực tiếp bảo anh ấy làm gì, anh nhất định không làm, lẽ nào đây là bệnh của họ mèo?
Tạ Kha lắc đầu, “Tôi có rất nhiều bạn họ mèo, và cũng đã chữa trị cho nhiều người thú họ mèo, nhưng chưa thấy qua người nào nói một đằng nghĩ một nẻo điển hình như Cố Huấn Đình.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô có chút tò mò.
Nhưng Tạ Kha lại lắc đầu, “Bỏ đi, chúng ta không nói cái này nữa, giờ hãy xác định xong phương án, có thời gian rồi tôi lại từ từ nói cho cô.”
Lục Vãn Vãn gật đầu, tiếp tục lật tìm tài liệu.
Thời gian quay ngược về mấy tiếng trước, sau khi Lục Vãn Vãn nói ra thiên phú của mình, phản ứng của Tạ Kha lập tức hứng phấn lên.
Anh mở quang não, nhanh chóng thảo luận về những tính toán của mình trước mặt Lục Vãn Vãn, cô cũng không làm phiền anh.
Sau khoảng hơn nửa giờ, Tạ Kha nói ra một số giả thuyết của mình, “Nếu điều trị kết hợp với thiên phú của cô, tôi nghĩ tỉ lệ chữa khỏi đạt đến 30%.”
Anh đẩy kính, “Nhưng phương án vẫn chưa xác định, cần phải dò tài liệu một lúc, bây giờ cô đi với tôi đi.”
Hai người đến nơi mà nhà họ Tạ dành riêng để đặt những cuốn sách y học được thu thập về, Tạ Kha nói với Lục Vãn Vãn ba từ khoá như “tinh sa”, “tinh hạch”, “tuyết noạ tinh”, rồi bắt đầu vùi đầu tìm kiếm, Lục Vãn Vãn chỉ đành tìm theo.
Đến khi bọn họ tìm ra sách y học ghi chép “tinh sa”, Tạ Kha mới tỉnh lại từ trong trạng thái mê mẩn đó, Lục Vãn Vãn cũng chớp thời cơ nhờ Khả Khả dẫn mấy người Cố Huấn Đình đến phòng chờ nghỉ ngơi.
Nhìn giá sách này của Tạ Kha, cô đoán còn cần thêm một lúc nữa, để cho tiểu công chúa và đám Nhuyễn Nhuyễn ở trong căn phòng kiểm tra lạnh lẽo đó cô thật sự không nỡ.
Hai người tiếp tục tìm rất lâu, đến khi sắc trời đã tối hẳn, mới tìm được hết tài liệu.
Lục Vãn Vãn nhìn danh sách các loại thuốc được ghi chép dày đặc mà Tạ Kha đưa cho cô, da đầu bỗng tê rần.
Tác giả có lời muốn nói: Cố Huấn Đình: “Sống thật không dễ dàng, meo meo thở dài.”