Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 32





Chương 32         Tìm báu vật ở khu năng lượng  


 
Lục Vãn Vãn cầm cặp ví tiền nhỏ do Phương Phương làm trong tay, được làm bằng vải cotton màu hồng, bên trên còn có thêu hoa nhỏ.
 
Vẻ mặt của cô quá đỗi tự nhiên, đến nỗi Cố tiểu công chúa nhìn vào ví tiền tràn đầy cảm giác nữ tính đó đã rơi vào trong sự mơ màng không biết có nên rối loạn hay không.

 
Nhưng anh không để Lục Vãn Vãn đợi quá lâu mà nhanh chóng lắc đầu, biểu thị mình không cần.
 
Lục Vãn Vãn dứt khoát nhét ví tiền vào trong lòng của anh, “Chỉ có chút ít, có lẽ sẽ cần dùng đến tiền lẻ trên đường, anh cứ cầm đi.”
 
Sau khi nhét xong, cô nhìn thấy gò má có hơi nhợt nhạt của anh, nghĩ đến sáng cả hai người đã chạy đôn chạy đáo cả buổi, cô cũng hơi mệt rồi.
 
Dù cô muốn đi đến hành tinh Man-se-la với Cố Huấn Đình sớm hơn một chút, nhưng nghỉ ngơi thì vẫn rất cần thiết.
 
Lục Vãn Vãn nghĩ ngợi, nói xong cũng không đợi Cố Huấn Đình trả lời, lập tức xoay người, “Tôi đi chuẩn bị bữa trưa, nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát.”
 
Cánh cửa nhẹ đóng lại, Cố Huấn Đình ngồi yên tĩnh nửa phút, nhìn về cánh cửa khoang màu bạc, ánh mắt dần hiện lên vẻ dịu dàng và đấu tranh.
 
Dần dần, nó lại biến thành một mảnh cô đơn ảm đạm.
 

Tay phải của anh siết chặt ví tiền màu hồng đó, đôi tai giấu dưới mũ phớt ngọ nguậy mấy lần.
 

Tay trái bỏ mũ xuống, Cố tiên sinh khẽ mấp máy môi, để lộ một nụ cười nhẹ như ảo giác.
 
Ngón trỏ của anh chạm vào gò má, hốc mắt nóng lên, anh bỗng cảm thấy...
 
Nhiệt độ trên hành tinh Thủ đô dường như đã nóng lên một chút.
 
......
 
Nghĩ đến thể chất “yếu ớt” của tiểu công chúa, Lục Vãn Vãn đã chuẩn bị các món rau xào, canh cá đơn giản và quả tử ngọc bổ sung thể lực cho bữa trưa.
 
Sau khi ăn xong, hai người nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục lái xe đến thành giao dịch “tìm bảo bối”.
 
Lần này, bọn họ đi thẳng vào bên trong của khu kim loại.
 
Bên trong khu kim loại đa số đủ các kim loại kỳ lạ, tiểu công chúa thuần thục điều khiển quang não, xem sơ qua các kim loại trong các gian hàng, tiếp đó phán đoán những kim loại nào có giá trị, cuối cùng mới đến gian hàng đó xem có cần mua không.
 
Nhưng cho dù là như vậy, tốc độ của anh vẫn rất nhanh.
 
Lục Vãn Vãn chỉ vừa uống xong cốc nước, anh đã quét xong một nửa con phố rồi.
 
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Cố Huấn Đình đã mua được rất nhiều kim loại mà hạt nhân phi thuyền cần dùng đến, ngoài ra còn có một số kim loại đặc thù cần thiết để sửa lại Phương Phương.
 
“...” Tiểu công chúa nhìn chuỗi số 0 biến mất trên thẻ đen, lông mi run rẩy, môi mím chặt, có một sự bối rối rõ ràng hiếm thấy trong giọng nói, “Sau này trả lại cô.”
 
Gấp trăm lần, ngàn lần cũng sẽ trả cho cô.
 
Lục Vãn Vãn nhìn đôi mắt đen như mực của anh, mắt dời đi chỗ khác, “Không sao đâu.”
 
Cô chuyển chủ đề, nhìn anh hỏi, “Tiếp đến chúng ta sẽ tới khu áo giáp sao?”
 
Cố Huấn Đình nghe rồi “Ừm” một tiếng, ngón tay thon dài siết lấy thẻ đen, rồi chậm rãi nhét thẻ đen vào trong chiếc ví tiền thêu hoa, chiếc ví tiền đầy nữ tính đó thực sự nhỏ đến bất ngờ so với đôi bàn tay to lớn của anh hôm nay.
 
“Khụ.” Lục Vãn Vãn thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhẹ tiếng ho một cái, rồi nhanh chóng nghiêng đầu nhìn cửa sổ, giả vờ người đang cười vừa rồi không phải là mình.
 
Cố Huấn Đình âm thầm cất chiếc ví tiền nhỏ, không biết có phải vì xấu hổ hay không mà sắc mặt nhợt nhạt trông đã hồng hào hơn so với lúc trước vài phần.
 
“Ừm, sẽ đi qua khu năng lượng.”
 
Từ khu kim loại đến khu áo giáp, ở giữa sẽ phải đi qua khu năng lượng.
 
Đó là một khu vực nhỏ hơn hai khu còn lại và phân bố trên một dải.
 
Không có nhiều cửa hàng trong khu năng lượng, môi trường có vẻ tốt hơn một chút so với khu kim loại.
 
Cố Huấn Đình lái xe không nhanh lắm, thi thoảng Lục Vãn Vãn có thể nhìn thấy những thứ giống như đá quý tuyệt đẹp, được đặt trong lớp kính thuỷ tinh dễ thấy trong các cửa hàng khá lớn.
 
“Đây là đá năng lượng.” Cố Huấn Đình thấy biểu cảm của Lục Vãn Vãn, dừng lại, “Trước mặt có một cửa hàng săn tìm bảo vật đá năng lượng có thể mở, cô muốn đi xem không?”
 
“Được đó.” Lục Vãn Vãn nghịch đuôi của Nhuyễn Nhuyễn, do dự một lúc, “Nếu như không xa...”
 
Tiểu công chúa siết lấy vành mũ, giọng nói trầm khàn, “Tôi vừa kiểm tra quang não xong, rất gần.”

 
Anh đã nói như vậy, Lục Vãn Vãn cũng chỉ đành cười đáp “Được.”
 
Cố Huấn Đình hơi đỏ mặt, tầm mắt phóng về phía trước, lạnh lùng giải thích, “Những viên đá năng lượng được giấu bên trong khoáng thạch, chúng được phân loại theo hoa văn của khoáng thạch...”
 
Lục Vãn Vãn lắng nghe anh nói, phía sau lưng bị Phương Phương lén lút ấn vào.
 
Phương Phương lặng lẽ ngẩng màn hình điện tử lên, quét qua Cố Huấn Đình...
 
Thực ra vào tối hôm qua lúc chưa xuất phát, tiểu công chúa đã lặng lẽ thăm dò lên kế hoạch cho toàn bộ chuyến hành trình.
 
Vì vậy màn hình điện tử của Phương Phương loé lên một câu nói, “Không phải tiểu công chúa mới kiểm tra đâu, mà ngài ấy sớm đã tra xong rồi, Phương Phương biết.”
 
Lục Vãn Vãn đờ người, đáy mắt mang theo sự ngạc nhiên và ý cười, rồi đưa ngón tay trỏ chống môi, làm động tác “xuỵt” với Phương Phương, tay kia nhanh chóng bịt máy phát âm phía dưới cổ của Phương Phương lại.
 
Phương Phương uỷ khuất không nói chuyện nữa thì Lục Vãn Vãn mới thở phào một hơi, ngẩng đầu lên bắt gặp gương mặt lạnh lùng của tiểu công chúa trong gương chiếu hậu.
 
Lục Vãn Vãn vội vàng xoay người, “Tôi và Phương Phương đang...đang chơi trò chơi thôi...”
 
Cố Huấn Đình có lẽ không nhìn thấy câu nói trên màn hình của Phương Phương, anh mím môi, tiếp tục nói, “Hoa văn khác nhau thì giá cả cũng khác nhau, có thể chỉ cần xem.”
 
Anh hiếm khi nói nhiều như vậy, hai sợi tóc bạch kim ở mép mũ bị gió thổi lên, tia sáng phản chiếu trong đáy mắt, “Có vài đá năng lượng rất đẹp.”
 
Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Được.”
 
Nói chuyện một hồi, hai người cũng đã đến đích.
 
Ở phía trong cùng của khu năng lượng gần với chỗ của khu áo giáp, diện tích cửa hàng tìm bảo bối không lớn, nhưng người lại tấp nập, ông chủ là một người thú già gầy nhom, trên mặt vẽ hai dấu ấn nhiều màu sắc, nhìn có vẻ khá thần bí.
 
Người phụ trách tiếp đón hai người họ là một robot vận chuyển cồng kềnh, vô cùng đồ sộ, cũng không thể nói chuyện thoải mái như Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn mà chỉ có một vài chương trình thiết lập có thể nói.
 
“Hai người, hai đồng tinh tệ.”
 
Sau khi đưa tiền cho robot vận chuyển xong, nó liền dẫn hai người đi tới trước, quang cảnh sau khi vào cửa và bên ngoài không giống nhau lắm, trên đầu là ánh đèn với cảm giác thiết kế rất mạnh, có mười sáu lối rẽ ngay sau khi họ bước vào, mỗi đường được đánh dấu từ 1 đến 16 theo số thứ tự.
 
“Hãy chọn một con đường.”
 
Robot vận chuyển cứng nhắc nói.
 
Nghe giọng của nó, Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau, rồi lại đồng thời dời mắt đi.
 
“Cố tiên sinh, chúng ta...”
 
“Cô chọn.”
 
“Vậy thì chọn đường rẽ số 16 đi? Bên kia có vẻ rất nhiều người.”
 
“Được.”
 
Cuộc trò chuyện lúng túng kết thúc, hai người im lặng đi đến bên cửa đường rẽ số 16, vừa bước vào, Lục Vãn Vãn đã hối hận vì lựa chọn nó.
 

Bởi vì...
 
Còn đường này hẹp quá đi mà?
 
Robot vận chuyển đi phía trước, Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn theo sau, nếu như không đi cùng Cố Huấn Đình thì rõ ràng có hơi kỳ lạ, nhưng đi cùng nhau lại có hơi gần quá...
 
Sau bao nỗ lực, Lục Vãn Vãn vẫn chọn đi cùng tiểu công chúa, hai người cùng sánh vai, một người không biết nói gì, người còn lại không biết nên nói thế nào, cứ im lặng như thế nhìn hai bên đường trang trí rất nhiều viên đá nhiều màu sắc có hoa văn khác nhau.
 
“Đá năng lượng.”
 
Cố Huấn Đình giải thích ngắn gọn, Lục Vãn Vãn nhìn những viên đá nhiều màu sắc, đại khái đã hiểu ra...
 
Mô hình kinh doanh cửa hàng tìm báu vật này có lẽ giống với mua xổ số và cược đá (*) đã từng thịnh hành trên Trái Đất.
 
* Cược đá là thuật ngữ trong ngành đá quý, mỗi viên đá quý trước khi khai thác sẽ có một lớp phong hoá bọc ở bên ngoài, căn bản không thể biết chất lượng của đá bên trong như thế nào.
 
Những viên đá năng lượng đó toàn bộ đều bị ngăn trở, ngăn cách sức mạnh tinh thần, đề phòng một số người có sức mạnh tinh thần cao sẽ lợi dụng nó để gian lận.
 
Giá cả của những viên đá năng lượng này khác nhau, điều khiến Lục Vãn Vãn kinh ngạc là những viên đá quý như ngọc đều bị xếp đống ở nơi có giá rẻ nhất, một trăm tinh tệ một cân.
 
Lục Vãn Vãn đến đó xem, phát hiện rằng độ tinh khiết của những viên ngọc và đá mắt mèo đó không quá cao, giá cả rẻ mạt cũng rất bình thường.
 
Cô bước vào trong vài bước thì nhìn thấy viên đá quý có độ tinh khiết khá cao, giá cả cũng đội lên vài lần.
 
Cố Huấn Đình thấy cô cứ nhìn chằm chằm viên đá quý lấp lánh bên cạnh đó, bèn quay xe lăn đến bên cô, vươn bàn tay chạm vào bên lớp ngăn cách, cầm một viên kim cương màu hồng trông rực rỡ lên đưa đến trước mặt cô.
 
Viên kim cương màu hồng chưa được mài giũa đánh bóng, to bằng nửa lòng bàn tay của Cố Huấn Đình, anh nhìn cô, lông mi cong vút, môi mỏng khẽ nhếch lên, “Viên đá năng lượng này...”
 
Anh nói xong thì ngừng lại một lúc, “Thích lắm sao?”
 
Đây là một trong số ít đá năng lượng anh có thể đủ khả năng mua được trong vài tháng tới.
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
“Không, không phải...”
 
Lục Vãn Vãn vô thức phản bác, nhưng đối diện với ánh mắt hiếm khi không trốn tránh của Cố Huấn Đình, gãi má nói, “Ừm, tôi thích nó.”
 
Cô nói với bản thân ngàn vạn lần đừng nghĩ quá nhiều, thời đại liên hành tinh này dù sao cũng không có phong tục tặng nhẫn cầu hôn nữa, Cố Huấn Đình chỉ tình cờ hỏi thôi, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn cảm thấy, hoàn cảnh bây giờ có phải có hơi kỳ lạ không?