Chương 19 Có muốn đi hành tinh Thủ đô cùng nhau không
Giọng nói rõ ràng của Lục Vãn Vãn buông xuống, ở trong phòng, cô cứ như đang ngồi trước mặt anh biến mất từng chút.
Cố Huấn Đình thất thần trong chốc lát, lời cô vừa nói cứ quanh quẩn mãi trong đầu óc, hốc mắt đỏ hoe.
Trái tim anh như đập trở lại, dần dần có sức sống. Anh ngồi thẳng lưng trên chiếc xe lăn bay, đầu lông mày vẫn luôn nhíu lại vì đau cũng bất giác thả lỏng hơn một chút.
Cố Huấn Đình nghiêng đầu, tóc mái khẽ đung đưa, đôi mắt khép hờ, hàng mi cong rung động, sáng lấp lánh.
Anh siết chặt nắm tay, mím môi, cong khóe môi kiềm chế.
……
So với tâm trạng có phần phức tạp lại vừa vui vẻ của Cố meo meo, lúc nhìn thấy đoạn đối thoại này của Lục Vãn Vãn, biểu cảm của Hướng Dương từ việc vẫn luôn duy trì sự nho nhã, dần dần trở nên vặn vẹo.
Khi nghe Lục Vãn Vãn nói rằng cảm ơn hắn đã giới thiệu “mật ngữ của Satan”, cả người như muốn nổ tung.
Phần điểm tâm này vốn là hắn muốn chuẩn bị cho tình nhân của mình...
Tặng cho một giống cái hồ điệp xinh đẹp làm quà sinh nhật.
Khuôn mặt anh tuấn của Hướng Dương tái mét, thậm chí có hơi dữ tợn, áo giáp hệ kim loại cấp C cực ngầu, điểm tâm giá trị đến năm triệu tinh tệ cho một phần, như thế đã đủ cho tình nhân của hắn khen hắn lên tận trời.
Thế nhưng Lục Vãn Vãn lại không thèm liếc đến?
Cô ta còn nói đã chọn Cố Huấn Đình làm đối tượng kết duyên, tên Cố Huấn Đình phế vật ấy làm sao có thể so sánh với hắn chứ?
Hắn vừa anh tuấn, vừa có gia thế và tiền tài, còn hạ thấp mình, tự thân đến chào hỏi giống cái tự nhiên như cô, thế mà cô ta lại không có chút cảm động nào?
Càng quá đáng hơn là Lục Vãn Vãn thẳng thừng không hạ hệ thống phòng thủ để hắn đi vào, đừng nói đến chuyện hắn có thể trò chuyện cùng Lục Vãn Vãn, đến cả cô đỏ hay đen hắn cũng không thấy.
Lúc trước hắn còn thề son sắt trước mặt mặt Cố Ngọc rằng mình nhất định có thể xử lý gọn Lục Vãn Vãn.
“Chẳng qua chỉ là một giống cái tự nhiên chưa trải sự đời thôi mà!” Nguyên văn lời khoác lác lúc trước, giờ như cái tát vừa vang vừa đau, làm cho hắn nổ cả đom đóm.
Sống đến bây giờ, Hướng Dương hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế, hắn vô cùng phẫn nộ, đồng thời dục vọng chinh phục cũng đã bị khơi dậy.
Lục Vãn Vãn đúng không?
Không để cho hắn vào đúng không?
Bây giờ cứ kiêu ngạo đi, hắn nhất định sẽ bắt cô quy thuận hắn.
Hướng Dương cười lạnh, đưa tay lên vuốt tóc, cẩn thận thu lại áo giáp dùng để ra vẻ vào trong chuỗi không gian.
Áo giáp này là quà trưởng thành mà gia tộc tặng cho hắn, cực kỳ đắt, bình thường hắn sẽ không lấy ra để thể hiện, dù gì tiền bảo dưỡng tu sửa một lần cũng phải trên mười triệu tinh tệ, hắn vẫn chưa kế vị, không dư giả như vậy.
“C45324, giúp ta liên hệ Tranh Điệp.”
“Vâng chủ nhân.” Âm điện tử lạnh lẽo vang lên, rất nhanh, trước mặt Hướng Dương hiện lên một giống cái xinh đẹp.
Giọng nói của cô gái ngọt ngào, “A Dương, anh tìm em?”
“Bảo bối.” Hướng Dương lộ ra vẻ tươi cười có hơi ngại ngùng, “ Hắn nhớ ngày kia là sinh nhật của cô ấy, thế nên hắn đã đặt cho cô điểm tâm ‘mật ngữ Satan’.”
“Ôi trời!” Tranh Điệp rất ngạc nhiên, “Là cái tiệm điểm tâm bán giá trên một triệu tinh tệ sao! Em không nghe nhầm chứ, A Dương, anh thật tốt”
“Vậy thì dành thời gian hai ngày sau lại cho anh?” Hướng Dương cười híp cả mắt, lướt qua gò má của cô, ý gì không cần nói cũng biết.
“...Vâng.” Tranh Điệp đỏ ửng mặt, “Anh xấu quá đi.”
“Ha ha.” Thấy cô ta đỏ mặt, Hướng Dương tựa hồ lại tìm được sự tôn nghiêm của mình.
Sẽ có một ngày, Lục Vãn Vãn sẽ mê đắm hắn như những giống cái kia, ngoan ngoãn yêu hắn.
Hướng Dương nghĩ đến ngày đó, tâm tình lại vui vẻ hẳn lên.
Sau đó đối mặt với hành tinh Tiểu Lộc không chịu mở cửa kia, mặt xám xịt quay phi thuyền rời đi.
“Vãn Vãn, ngài ấy đi rồi.” Nhuyễn Nhuyễn kiểm tra phi thuyền của Hướng Dương đã rời đi.
“Ta biết rồi.” Lục Vãn Vãn gật đầu, đứng dậy trở về phòng tu luyện.
Khoảng chừng qua hơn hai tiếng đồng hồ, dị năng trong cơ thể tăng thêm một ít, khi cơ thể truyền đến cảm giác mệt mỏi, Lục Vãn Vãn mới chịu ngừng tu luyện.
Cô nghĩ đến Cố tiên sinh vẫn “chưa tỉnh” trong phòng công chúa, hỏi Nhuyễn Nhuyễn đang nằm bên cạnh, “Ta nhớ ta có thể truyền thông tin trực tiếp đến quang não dự phòng đúng chứ?”
Nhuyễn Nhuyễn vẫy cái đuôi máy, “Có thể”
Lục Vãn Vãn có hơi căng thẳng, nhấn mở quang não, kéo đến cuối cùng trong danh sách không mấy người, tìm được đến cái của Cố Huấn Đình, tên gọi là “quang não dự phòng x425” do cô ghi chú lúc trước.
Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ, sửa “quang não dự phòng x425” thành “Cố tiểu công chúa”, rồi nhấn vào, do dự một hồi, nhập...
“Cố tiên sinh, anh...”
Cô vẫn chưa nhập xong thì quang não lại đột nhiên rung lên, vài thông tin vận chuyển hàng nhảy ra, Lục Vãn Vãn lỡ tay gửi đi rồi.
Cô vội vàng tắt đi những tin “đơn hàng của ngài sẽ tới trong 3-5 giờ”, trở về giao diện, phát hiện ngoại trừ câu nói không đầu không đuôi mà mình gửi có thêm một dòng trả lời.
“Tỉnh rồi.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô mỉm cười, dứt khoát gọi Nhuyễn Nhuyễn, “Đi, chúng ta đi tìm Cố Huấn Đình.”
Nhuyễn Nhuyễn có lẽ thật sự xem mình là một con mèo, không vui lắm khi phải trèo xuống khỏi ổ của mình, theo sau Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn đi đến hành lang quen thuộc, vốn nghĩ rằng lần này vẫn phải tự tay gõ cửa phòng của Cố Huấn Đình, nhưng không ngờ, cánh cửa màu hồng lại đang mở.
Trên chân Cố Huấn Đình phủ một tấm chăn mỏng, anh đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn phía bên ngoài vẻ thờ ơ.
“Cố Huấn Đình.”
Lục Vãn Vãn nhẹ nhàng gõ cửa.
Nghe thấy giọng của cô, Cố Huấn Đình quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài nhướn lên, nhìn về phía bên này.
Có lẽ anh đã tắm rửa qua, cả người trắng lên thêm mấy phần.
Môi anh nhợt nhạt, ngũ quan thanh tú, càng làm nổi thêm những vết sẹo dữ tợn chưa lành trên gò má.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm mái tóc xoăn nhẹ của anh thành màu vàng nhạt hòa nhã, ngay cả vài sợi tóc có hơi vểnh lên và đôi đồng tử màu sắc đen nhánh đều trở nên thật dịu dàng.
“Anh đã cảm thấy tốt hơn chưa?” Lục Vãn Vãn chỉ liếc qua Cố Huấn Đình, sau đó ánh mắt liền dời đến trên cái đầu bóng loáng của Phương Phương đang đứng một bên chờ mệnh lệnh, “Tôi...”
“Tôi dẫn anh đi đến phòng trị liệu kiểm tra thêm lần nữa.”
Bàn tay của Cố Huấn Đình dấu dưới lớp chăn mỏng nắm chặt, anh đè nén cảm xúc, nhịp tim và cơn đau của cơ thể đột nhiên tăng mạnh.
Lục Vãn Vãn đợi vài giây, cô có hơi nghi hoặc, sau đó mới nghe thấy giọng nói khàn khàn, “Ừm.”
Cô nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Cô lại hỏi thêm một câu, “Vậy thì tôi vào nhé?”
Lúc này Cố Huấn Đình càng thêm căng thẳng, môi cắn chặt, nhúm tóc trên đầu run lên, ánh nhìn dời đi khỏi phía cửa, “Được.”
Lục Vãn Vãn bị anh làm cho có hơi lo lắng, cô bước lên tấm thảm mềm, chầm chậm tiến về phía anh.
Lúc gần đến bên Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn cảm thấy váy bị kéo xuống, cô cúi đầu, thì ra là Nhuyễn Nhuyễn.
“Vãn Vãn.” Nhuyễn Nhuyễn giơ móng vuốt nắm lấy gấu váy của Lục Vãn Vãn, màn hình điện tử sáng lên, “Kể từ khi ngài bước vào, nhịp tim của ngài ấy tăng lên rất nhiều lần, ngài đừng đi chậm thế nữa, nhanh chóng đưa ngài ấy đi kiểm tra đi.”
Nó cao cấp hơn nhiều so với Phương Phương, độ mẫn cảm đối với một số biến đổi của cơ thể người cũng cao hơn Phương Phương.
Đối với sự bất thường của Cố Huấn Đình, thông minh như Nhuyễn Nhuyễn chỉ cần nhìn qua là biết ngay, trái tim cũng có điều bất thường sao? Người thú này thật quá yếu!
Nhuyễn Nhuyễn cào móng trên sàn nhà, không hề cảm giác được bản thân nói ra chuyện nhịp tim tăng nhanh của Cố Huấn Đình thì sẽ có chuyện gì.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cố Huấn Đình: “......”
Lục Vãn Vãn: “.........”
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ lạ, những người lo lắng càng thêm hồi hộp, những người không thể che đậy càng không thể dấu giếm.
Gò má dần nóng lên, tâm trạng của Lục Vãn Vãn vô cùng nhạy cảm, lần đầu tiên cô cảm thấy nên thiết lập một số hạn chế, quy củ cho Nhuyễn Nhuyễn.
“...Nhuyễn Nhuyễn nó...hệ thống của nó cần phải nâng cấp...” Lục Vãn Vãn vô cùng lúng túng, cố gắng ngụy biện, “Chức năng có lẽ xảy ra sai sót, anh đừng để ý.”
Cố Huấn Đình: “...Ừm, không sao.”
Anh hiếm khi không thể duy trì dáng vẻ lạnh lùng đó nữa, màu hồng nhạt nhuộm lên trên gò má, may mắn có vết sẹo che đi, nên không dễ bị phát hiện.
Nghe câu trả lời của anh, trong lòng Lục Vãn Vãn cũng thả lỏng đôi chút, đến bên Cố Huấn Đình, hơi cong eo để điều chỉnh lại xe lăn.
Làm xong, cô nhanh chóng lùi về một bên, giải thích, “Thật ra chiếc xe lăn bay này cũng có thể sử dụng quang não để điều khiển, có lẽ nó liên kết với quang não của anh...”
Cô nói rất nhiều chuyện, xua đi vẻ mập mờ vừa rồi.
Người nào đó cũng nhẹ nhàng thở phào, bên tai hắn là lời nói nhẫn nại của Lục Vãn Vãn, cô ấy nói rất chậm, rất tỉ mỉ, giọng cũng rất dễ nghe.
Cố Huấn Đình nghe rất chăm chú, cho dù những điều mà cô nói, anh đa số đều đã biết.
Lục Vãn Vãn thấy anh nghe cẩn thận như vậy, sự lúng túng trong lòng cũng dần biến mất, cô thuận lợi đưa công chúa điện hạ ra khỏi phòng.
Khi sắp vào đến phòng trị liệu, Lục Vãn Vãn đẩy nhẹ xe lăn bay, tránh những khúc cua bất tiện, cô có thể cảm nhận rõ ràng, lúc cô đến gần, cơ bắp của Cố Huấn Đình đột nhiên siết chặt.
Cô vẫn còn nhớ lúc vừa mang anh về, ánh mắt của anh xen lẫn vẻ lạnh nhạt và rét buốt.
Nhưng bây giờ, mặc dù rất căng thẳng, nhưng Cố Huấn Đình xem như cũng hợp tác, ngoài việc im lặng thì cả đoạn đường không có bất cứ hành động quá khích nào, điều này khiến cho Lục Vãn Vãn thoải mái hơn rất nhiều.
Việc kiểm tra ở phòng trị liệu chỉ có thể nhằm vào các chức năng của cơ thể, toàn bộ được thực hiện rất nhanh, Lục Vãn Vãn vốn cho rằng cơ thể Cố Huấn Đình hấp thụ một khoang dinh dưỡng cấp bốn và được nghỉ ngơi hai ngày sẽ hồi phục đến mức độ khỏe mạnh.
Nhưng không ngờ, kết quả kiểm tra của anh vẫn không mấy tốt.
Các hạt sáng lan rộng trên xương bả vai anh đã được chữa khỏi, nhưng những vết thương bị xuyên thủng trên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn lành lại, đầu gối vẫn chưa rõ ràng, phần bụng và một số vết thương cũ chỉ tốt hơn một chút.
Mặc dù không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn cần phải nghỉ ngơi đều đặn.
Hơn nữa, không biết sức mạnh tinh thần của anh có bị tổn hại.
Suy cho cùng, những gì viết trên tư liệu lúc trước đều không biết sức mạnh tinh thần và thể lực của anh là gì.
Dù kết quả không quá lạc quan, nhưng Lục Vãn Vãn thấy sắc mặt trắng nhợt và vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh của Cố Huấn Đình, quyết định thu lại biểu cảm nghiêm trọng, cười nói, “Không có việc gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian sẽ tốt lên thôi.”
Nghe lời của cô, Cố Huấn Đình đè nén sự đau đớn đang len lỏi khắp nơi.
Tình trạng hiện tại của anh, anh rõ nhất, nhưng cô lại an ủi, suy nghĩ đến tâm trạng và sự tự tôn của anh như thế...
Cố Huấn Đình nhìn nụ cười của cô, trong lòng dâng lên sự ấm áp.
Lục Vãn Vãn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, do dự một lúc, cuối cùng quyết định không dông dài nữa, nói: “Cố tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Đồng tử của Cố Huấn Đình run lên, “Cô cứ nói.”
Lục Vãn Vãn cúi thấp đầu, “Qua vài ngày nữa, tôi muốn đến hành tinh Thủ đô một lần, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Lục Vãn Vãn nói xong liền cảm thấy lời này của mình có vẻ sai ở đâu đó, cứ cổ quái thế nào.
Vì thế cô bổ sung thêm, “Nếu như anh không muốn đi cũng không sao, ở nhà vừa hay có thể nhận chuyển phát nhanh, đợi tôi trở về rồi cùng nhau đi đến hành tinh Man-se-la...”
Hành tinh Man-se-la?
Trái tim Cố Huấn Đình không nhịn được nảy lên.
Anh biết, hành tinh Man-se-la là hành tinh nổi tiếng về chữa trị, tại sao Lục Vãn Vãn lại muốn đến hành tinh đó?
Có phải cô có chỗ nào không khỏe?
Không, không đúng...
Nếu như cô ấy không khỏe, có thể đi thẳng đến hành tinh Thủ đô là được.
Một ý nghĩ dần xuất hiện trong đầu Cố Huấn Đình, anh chỉ cảm thấy đại não có hơi chạm mạch.
Chỉ có thể là khả năng này, cô muốn dẫn anh đi.
Nhịp tim càng ngày càng nhanh, cơ thể truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Cứ như là dấu hiệu sắp hóa thú, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Cảm giác vừa lạ lùng vừa quen thuộc này khiến anh hơi bất ngờ, anh cẩn thận che giấu, cúi thấp đầu nhìn bàn tay, cứ như lúc trước, hầu như chẳng có thay đổi gì.
Sự khác thường trong chớp mắt ban nãy, cứ như ảo giác ngắt quãng.
Hàng mi của Cố Huấn Đình run run, cảm thấy cơn đau bao quanh mình lần nữa, lúc này mới khôi phục sự bình tĩnh và kiềm chế.
Nhưng sự thay đổi nhỏ nhặt của anh, Lục Vãn Vãn không chú ý đến.
Vì cô vẫn đang lúng túng, câu nói cứ ở nhà đợi nhận chuyển phát nhanh này tựa hồ còn kỳ lạ hơn cả hỏi anh có muốn đi hay không.
“Tôi không có ý nói anh chỉ có thể ở nhà nhận chuyển phát nhanh...” Vì thế Lục Vãn Vãn bắt đầu cố gắng giải thích.
“Chính là nếu anh muốn đi đến hành tinh Thủ đô với tôi, tôi sẽ không bị những người thú khác quấy rầy nữa, cũng xem như có người nói chuyện cùng...”
Lục Vãn không nói tiếp được nữa, tâm trạng bây giờ của cô chẳng khác gì lúc Cố meo meo bị Nhuyễn Nhuyễn bóc phốt chuyện nhịp tim tăng nhanh.
Cô có hơi quẫn bách, ngại ngùng không dám nhìn Cố Huấn Đình nữa, trong phòng trở nên yên tĩnh vài giây, bên tai truyền đến giọng nói trầm khàn mà cô đã dần quen thuộc trong mấy ngày qua.
Khi cô không nhìn anh nữa, anh cong đôi lông mày, hiếm thấy nói, “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn đâu.” Lục Vãn Vãn nghe anh nói thì có hơi kinh ngạc, sau đó lại có hơi mắc cỡ, lắp bắp nói, “Tôi đã chọn anh...thì nên chịu trách nhiệm về quyết định đó.”
Lục Vãn Vãn lộ ra nụ cười, “Vậy thì xem như anh đồng ý rồi.”
Cố Huấn Đình nghe cô nói “lực chọn” và “trách nhiệm”, trong lòng có hơi mất mát, cũng sáng tỏ một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc, sự mất mát này như hạt bụi vô tình rơi xuống đáy biển, tan vào nước biển mặn và ẩm ướt, biến mất từng chút.
……
Tiễn Cố công chúa về đến phòng, có lẽ vì đã nói ra hết nên Lục Vãn Vãn cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Cô liếc qua chuyển phát nhanh, vẫn còn một thời gian nữa, bèn bắt đầu xắn tay chuẩn bị hành lý.
Phi thuyền mà hiện tại cô dùng không lớn lắm, nhưng cái gì nên có đều có cả, lúc trước vì chỉ có một mình, vì vậy phi thuyền chỉ có một phòng, bây giờ dọn dẹp thêm một phòng nữa thì vẫn còn đủ không gian để đặt một số thứ khác.
Thuốc dinh dưỡng trên phi thuyền vẫn còn rất nhiều, đủ để chống đỡ cho chuyến du lịch kéo dài một tháng của cô và Cố Huấn Đình, nhưng thuốc dinh dưỡng đó có mùi vị rất bình thường, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị nhiều đồ ăn tươi ngon hơn.
Lục Vãn Vãn kiểm tra một lúc, phát hiện thực phẩm trong tủ lạnh không còn nhiều nữa, ngẫm nghĩ rồi trở về phòng thay một bộ đồ ra ngoài dễ vận động và có khả năng bảo vệ nhất định, sờ sờ vành mũ, “Nhuyễn Nhuyễn, có muốn ra ngoài săn lợn với ta không?”