Chương 17 Đơn hàng đầu tiên của Cố công chúa
Trong lúc Hướng Dương và Cố Ngọc ngày đêm chuẩn bị áo giáp, thương lượng kế hoạch, Lục Vãn Vãn cuối cùng cũng dò xong tư liệu, kết thúc việc sắp xếp thời gian cho vài ngày sắp tới.
Cô sắp xếp lại những kế hoạch liệt kê trên giấy lúc trước.
“Hoàn thành lịch hẹn của bệnh viện tư nhân trên tinh cầu Mansela ở Trung tinh vực.
“Phải hỏi Cố Huấn Đình có muốn đi cùng đến Thủ đô tinh trước ngày mai.
“Điều chỉnh lại phi thuyền, chuẩn bị các thứ cần thiết cho chuyến đi.
“Đi đến ngân hàng Thủ đô đế quốc rút tiền, mua phi thuyền tư nhân, khoang dinh dưỡng v.v...”
Phương Phương ghi chép lại từng điều trong kế hoạch của Lục Vãn Vãn, Lục Vãn Vãn xác nhận không vấn đề xong mới xoa bóp đầu, nằm liệt trên chiếc giường lông vũ rộng lớn của cô, lăn qua lăn lại, “Nhuyễn Nhuyễn, ta còn bao nhiêu tiền?”
Màn hình điện tử của Nhuyễn Nhuyễn lóe lên, “Vãn Vãn, ngài nói đến tiền lưu động hay là tiền cố định?”
Lục Vãn Vãn ngừng lại, “Tiền lưu động thì sao?”
“9995786432.5 tinh tệ.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô nhớ lúc đầu đế quốc đã tặng cho cô 10 tỷ tinh tệ, vì thế cô chẳng tiêu gì nhiều trong ba tháng này phải không? Nhưng cô cứ cảm thấy chi tiêu của mình thực sự rất cao.
Nhưng...ba tháng tiêu hơn bốn triệu, mà đó còn là tinh tệ, nếu như vậy, chi tiêu vẫn khá nhiều.
Trong đế quốc người thú, có không ít tinh cầu vì nguyên nhân văn minh và phát triển, nên cũng sẽ có loại tiền tệ của riêng mình, nhưng tinh tệ, là đồng tiền mạnh, cũng là loại tiền có giá trị nhất.
Tỷ như Cố Huấn Đình sống ở hành tinh Pha-ra lúc trước, loại tiền sử dụng là Pha-ra tệ, giá một quả táo là 30 đồng Pha-ra, nhưng nếu dùng tinh tệ thì chỉ cần một đồng.
Giống như quả điềm tinh, loại rau quả phỉ thủy cấp ba vừa có giá trị dinh dưỡng cao vừa đắt tiền như vậy, dùng tinh tệ mua cũng trên ngàn tinh tệ, còn nếu dùng Pha-ra tệ, có thể cần đến mấy chục triệu.
Lục Vãn Vãn nhìn số tiền này, nghĩ đến tài liệu Bạch Văn Nhã gửi cho cô, tiền tài có thể biến mất như bọt biển bất cứ lúc nào, trong lòng khẽ động.
Trong ba tháng qua, cô cảm thấy mình có chút ngốc khi luôn chìm đắm trong những chuyến du lịch và thưởng thức ẩm thực của các hành tinh, không mua phi thuyền, không mua robot, không xây lâu đài, thậm chí chỉ biết quanh quẩn ở nhà.
Bây giờ số tiền này của cô, chỉ là những con số, nếu sau này kết quả kiểm tra thiên phú không có lợi, lại không chịu thỏa hiệp, vậy thì số tiền này cao nhất cũng chỉ tồn tại trong ba tháng.
Lục Vãn Vãn nhìn những con số đó, trong lòng giật giật.
Bước đầu tiêu tiền, nên bắt đầu từ việc đổi phi thuyền? Nếu một lúc nào đó thật sự đến đường cùng, có được phi thuyền còn có thể chống đỡ lâu một chút.
“Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta mua một cái phi thuyền đi?” Lục Vãn Vãn nói, “Phải là loại có lực phòng ngự cao, có tính công kích.”
“Vãn Vãn, em nhắc nhở ngài, ngài bây giờ vẫn chưa thức tỉnh thiên phú, cũng chưa có tước vị, phi thuyền nhiều nhất cũng chỉ được trang bị lực phòng ngự cấp C và lực công kích cấp B.” Nhuyễn Nhuyễn nói.
Lục Vãn Vãn cau mày, “Cấp C, thấp như vậy sao?”
Ngược lại với thứ tự sắp xếp của sức mạnh tinh thần và thể lực, trình tự của phi thuyền và kim loại, áo giáp v.v... có cấp bậc thống nhất, trước mắt chia thành sáu cấp bậc ABCDEF, cấp C là cấp nằm ở giữa, công kích cấp B lại càng kém.
“Không thể mua thật Sao?” Lục Vãn Vãn vẫn chưa từ bỏ, thực ra cô biết những nơi như Thượng tinh vực và Trung tinh vực an toàn như vậy, chỉ cần đi du lịch theo tuyến hàng không đã được mở ra, phi thuyền có lực phòng ngự cấp B cũng đã đủ rồi.
Suy cho cùng, hệ thống phòng phủ cấp B hoàn toàn có thể chống lại các vũ khí thông thường của bọn trộm cướp, cho dù đối mặt với áo giáp trang bị vũ khí tia laser cấp A, cấp B cũng có thể chịu đựng rất lâu, đủ để chờ được vệ binh cứu viện.
Nhưng cô bây giờ đã biết những nguy hiểm có thể gặp phải trong tương lai, vì thế cảm thấy cấp B vẫn không được vừa lòng.
“...” Nhuyễn Nhuyễn im lặng một lúc, nói, “Vãn Vãn, trước mắt giá cả của phi thuyền cấp C chúng ta có thể chấp nhận được, còn nếu tăng thêm nữa e rằng phải bán tinh cầu.”
Lục Vãn Vãn: “...??”
Phi thuyền đắt đến thế sao!
Cô mở quang não, nhanh chóng tìm kiếm.
Theo quyền hạn của cô, có thể tìm kiếm cấp bậc từ A – D, còn có những phi thuyền lậu, những phi thuyền này rẻ nhất, chỉ cần vài trăm ngàn tinh tệ sẽ có thể mua được.
Phi thuyền cấp A nếu như thuần phòng ngự cũng rất đắt, đáng giá vài triệu, thêm hệ thống công kích sẽ tăng vọt lên mười lần, biến thành hàng chục triệu.
Cấp B cũng như thế, chiếu theo các thương hiệu khác nhau, từ một trăm triệu đến hơn mười mấy tỷ.
Loại phi thuyền thuộc kim loại hạng C và hệ thống công kích hạng B mà Nhuyễn Nhuyễn nói lúc vừa rồi có giá dao động từ 2 – 3,5 tỷ.
Còn loại cấp D có giá khởi điểm bốn tỷ trở lên.
Nếu mua bây giờ chỉ có thể mua được cấp C, chi bằng đợi sau kỳ kiểm tra thiên phú rồi hẵng quyết định
Lục Vãn Vãn lướt xuống, thêm các phi thuyền có giá cả và tính năng khá ổn vào giỏ hàng, sau đó có hơi mệt mỏi lăn lộn trên giường.
Một lát sau lại lật người ngồi dậy, quả quyết nhanh chóng mua một phi thuyền lậu rất lớn, bên trong có còn thiết kế sân bóng, mắt thấy số tiền hơn ba triệu tinh tệ bị trừ đi, cô thở dài, “Ta vẫn rất nghèo.”
Nhuyễn Nhuyễn: “...”
Nghĩ đến ba triệu hơn tinh tệ có thể mua được mười mấy robot như mình, Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy vi mạch của mình có hơi hỗn loạn, bên trong sinh ra rất nhiều mã sai.
Nhuyễn Nhuyễn đã bình tĩnh hơn một chút, “Vãn Vãn, nếu ngài trở thành người có thiên phú, hoặc có tước vị, ngài có thể mua được phi thuyền cấp D rồi.”
“Ta biết rồi.” Lục Vãn Vãn vê vê tai của nó, bò dậy chuẩn bị tu luyện dị năng, bây giờ thời gian rất quý giá, cô phải tranh thủ từng giây.
Phía Cố Huấn Đình có Phương Phương trông chừng, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Tuy nhiên Lục Vãn Vãn vừa ổn định tâm tình, quang não lại truyền đến chấn động.
“Ding~ Đơn hàng của ngài đã được xử lý.”
“Ấy.” Đơn hàng vừa rồi đã được xử lý rồi mới đúng.
Lục Vãn Vãn mở quang não, phát hiện một khoản chi tiêu nhỏ từ thẻ phụ.
“Bảy mươi ba đồng tinh tệ?” Cô hiếu kì nhấn vào, sau đó liền thấy đơn hàng đó là của phòng công chúa phía bên cạnh...
Hai cái áo, hai cái quần, một đôi giày, một vài đôi tất và...
Quần trong.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô vội vàng chuyển tầm nhìn ra khỏi những thứ không nên thấy, đóng giao diện đó lại, sau một hồi mới có phản ứng.
Cố Huấn Đình chỉ tiêu có hơn bảy mươi tinh tệ.
Lại có thể mua được nhiều bộ quần áo như thế.
Có phải nó được gửi từ một hành tinh xa xôi nào đó không?
Tại sao không mua đắt hơn một chút, có phải anh không muốn tiêu tiền của cô?
Chỉ là mua một số quần áo, anh cần gì phải tiết kiệm như thế.
Nhưng mà, lúc cô mới bắt đầu, dường như cũng giống như vậy.
Lục Vãn Vãn cười khổ, mình vừa từ thế giới trước xuyên đến, cẩn thận từng tý, một đồng tinh tệ nghĩ nửa ngày mới dám tiêu.
Cố Huấn Đình cũng như vậy.
Trong bảy năm qua, anh đã chịu biết bao nhiêu khổ sở?
Nếu anh đã không nỡ mua, vậy thì cô mua cho anh vậy.
Lục Vãn Vãn nghĩ ngợi rồi mở quang não.
Thế là...
Cân nhắc hạ đơn, Cố Huấn Đình luống cuống sử dụng quang não được thay đi đổi lại rất nhiều trong suốt bảy năm qua, trong cột đơn hàng, anh đã thấy quần nam tăng lên thành đống.
Đầu tiên anh ngây người một lát, con ngươi run rẩy, tiếp đến khuôn mặt nhợt nhạt vì đau dần bắt đầu đỏ lên, chẳng mấy chốc, màu đỏ kia bao phủ lấy đuôi mắt, nhuộm lên đến cả vành tai.
Lồng ngực có cảm giác không nói rõ, nghi hoặc có, kinh ngạc có, cảm động có, thoải mái có.
Trái tim phồng lên, máu huyết lưu thông cũng nhanh hơn rất nhiều, bàn tay Cố tiên sinh che đi hốc mắt, còn bàn tay kia nắm thành quyền, kèm theo sự đau đớn của bể tinh thần, cuộn tròn và thở hổn hển.
Từng giọt mồ hôi toát ra trên trán, tầm nhìn của Cố Huấn Đình dần dần rõ ràng, anh đại khái cũng biết được là cái gì...
Có lẽ chi tiêu của anh, Lục Vãn Vãn có thể nhìn thấy.
Những bộ quần áo này, đều là cô mua cho anh sao?
Cố Huấn Đình muốn tin, nhưng lại có hơi tự ti, không biết trôi qua bao lâu, giao diện đơn hàng cuối cùng cũng dừng lại, Cố Huấn Đình mím môi, cố gắng khắc chế, duy trì vẻ nghiêm túc, nhẹ nhàng lướt giao diện đặt hàng.
Từng món từng món, xem rất tỉ mỉ.
Không biết mất bao lâu, khi cơn đau đạt đến cực đại, lúc cơ thể khẩn cầu được nghỉ ngơi.
Cố Huấn Đình cuối cùng lướt đến cuối đơn hàng, thoáng thấy Lục Vãn Vãn đặt một con thuyền sang trọng.
Phi thuyền?
Lục Vãn Vãn muốn mua phi thuyền sao?
Cố Huấn Đình mở giỏ hàng, sau đó thấy một đống phi thuyền cấp D được cho vào giỏ hàng nhưng lại không có quyền hạn để mua.
Thấy cỗ phi thuyền cấp D đắt tiền, Cố Huấn Đình nhắm hờ mắt, hàng mi cong xuống tạo thành bóng.
Thần sắc anh có hơi sâu xa, một lúc lâu ngẩng đầu lên, ánh đèn ôn hòa trong phòng ngủ, con ngươi anh in lên ánh sáng rực rỡ như thủy tinh.
Nhưng chẳng mấy chốc, tia rực rỡ kia đã ảm đạm đi, ngược lại mang theo vẻ một tia tĩnh lặng u tối.
“Phi thuyền sao...” Âm thanh trầm thấp vọng lại trong căn phòng.
Nếu như là trước đây, lúc sức mạnh tinh thần của anh không bạo động, chỉ cần có một cỗ phi thuyền cơ bản, rồi tiêu một ít tiền mua kim loại, anh hoàn toàn có thể cải tạo lại.
Nhưng trạng thái của anh bây giờ rất kém, mất bảy năm cũng chỉ chắp ghép được một cái áo giáp tạm được, còn phi thuyền cần phải mất bao lâu mới có thể cải tạo được?
Tuy nhiên nếu có thể, “Muốn làm cho cô một chiếc.”
Cố Huấn Đình gần như là thì thầm, nói xong liền lại cười tự giễu.