Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 86: Chàng đáp: "Đây có lẽ là lần cuối, thịnh tình khó chối từ"




A Kim nhìn Hồ Ngọc Tiên vừa đi vừa lặng lẽ rớt nước mắt mãi, nàng ta lo lắng không thôi, song chẳng dám hỏi han gì, chỉ biết lặng lẽ nắm lấy tay cô nàng, âm thầm an ủi.

Đến khi gần đến cổng Chu gia, cô nàng sợ bị người giữ cổng phát hiện, bèn vội giơ tay áo lên lau nước mắt, cúi đầu bước vào.cô nàng không phải người có ân không báo, đại tỷ đã chứa chấp mình, ắt không thiếu nói lời lẽ tốt đẹp trước mặt đại tỷ phu, cô nàng nhất định không được mang lại phiền não cho đại tỷ, không được ty ấy bị cười chê vì mình.

Nghĩ thế, vừa qua cổng, cô nàng mím chặt môi, nén dòng lệ vào mắt.

Nhưng vì Hồ Ngọc Tiên cúi đầu, bước chân vội vã, còn A Kim thì đặt hết sự chú ý vào cô nàng, thế nên bị người ta đụng, cả hai đều bất ngờ. Người đến có vòm ngực dày rộng, còn Hồ Ngọc Tiên là tiểu cô nương mảnh mai, nên khi va chạm, Hồ Ngọc Tiên bị bật ra ngoài, ngã mạnh xuống nền đất.

Hồ Ngọc Tiên bị ngã, nước mắt khó lắm nén lại được dịp tuôn ra.

cô nàng tức giận ngước lên, ở Chu gia này, chẳng có mấy ai không có mắt đụng trúng cô nàng cả.

Ngước lên đúng lúc chạm phải ánh mắt tỉnh táo của Chu Thừa Duệ.

Chu Thừa Duệ ngây ngốc đã nhiều ngày, va phải Hồ Ngọc Tiên xong cũng mất lúc lâu mới chậm chạp lấy lại tỉnh thần. Chỉ là nam nữ khác biệt, đây lại là muội muội của đại tẩu, Chu Thừa Duệ cũng chẳng biết làm sao nên áy náy gật đầu với cô nàng một cái, rồi dặn dò A Kim, bản thân đi mất.

Hồ Ngọc Tiên bị ngã không nhẹ, ngoại trừ đau mông, còn bị đau tay nữa, khi ngã cô nàng chống tay xuống đất. Lúc này, lòng bàn tay nóng rát, không nhìn cô nàng cũng biết chắc chắn bị xước da.

Chu Thừa Duệ đụng xong còn không nói xin lỗi đã đi. thật là không lễ phép.

Hồ Ngọc Tiên cố nén xúc động mở miệng mắng người. Nắm lấy tay A Kim mà dậy, cô nàng không dám hành động bất nhã ở chốn công cộng, nên chỉ gượng đau bước từng bước về.

A Kim nhìn thế, không khỏi an ủi: "Tứ tiểu thư, đừng giận, Nhị lão gia mấy hôm nay đều thế, không phải cố tình nhắm vào người đâu ạ." Nàng ta hầu hạ Hồ Ngọc Tiên suốt thời gian này, nên cũng có một chút chân thành. Lúc này, nàng ta nói chuyện có hơi quá phận, "Hơn nữa, Nhị lão gia là lão gia chính thống ở Chu gia, nếu hai người cãi nhau, người bị thiệt sẽ là người, có lẽ còn liên lụy đến Đại phu nhân nữa.""

Hồ Ngọc Tiên đương nhiên hiểu được đạo lý này. cô nàng gật đầu, nói "Ta đã biết."

cô nàng vốn muốn tìm Hồ Ngọc Nhu kể lại chuyện Hồ gia, nhưng giờ thì thôi rồi. Song, Hồ Ngọc Nhu bên này đã biết chuyện diễn ra trước cổng, Hồ Ngọc Tiên sau khi gặp Văn di nương và Hồ Nam, khóc lóc trở về, không hỏi cũng biết cuộc gặp gỡ chẳng có gì vui vẻ.

Hồ Ngọc Tiên không đến kể, cô sẽ không hỏi.

Công việc kinh doanh của Hồ gia, cô nghe từ miệng Chu Thừa Vũ. Bây giờ cô chuyển đi, không có gì hối tiếc cả.

·

Rốt cuộc chiều muộn hôm nay Chu Thừa Vũ không ở bên ngoài xã giao, mà về nhà rất sớm, muốn đưa Hồ Ngọc Nhu đi chơi. Hồ Ngọc Nhu để lại A Hương truyền lời lại cho Hồ Ngọc Tiên, chỉ dắt mỗi A Quỳnh theo.

không phải ngày lễ tết, thời tiết ngày càng lạnh, nên có ít quán bày ra phố bán.

Lúc hai người bắt đầu dạo, trời vẫn chưa tối đen, khi cả hai đến con đường phồn hoa nhất trong huyện, màn đêm hoàn toàn buông xuống. Hai người đi rất chậm, Chu Thừa Vũ gần như lưu luyến nhìn từng cành cây ngọn cỏ, chín năm, có lạnh lùng đến đâu chàng cũng không bỏ được.

Hàng đồ chơi trên đường không nhiều, nhưng chợ đêm bán đồ ăn lại không ít, thấy hai người từ từ bước đến, có một vài chủ quán ăn hàng nhanh chân bước lên mời mọc.

"Ai nha Chu đại nhân, ngài có muốn ăn bát đậu phụ thối?"

"Mì vằn thắn lớn da mỏng thịt dày đây, Chu đại nhân Chu phu nhân có muốn một bát không ạ?"

"Chu đại nhân, đến nếm thử canh phở thịt dê nhà ta này, nóng hôi hổi luôn!"

Cả đường đi, chủ quán hàng nào cũng nhiệt tình, người nào người nấy cười chân thành mời mọc, hai người còn chưa ăn cơm chiều, bèn ăn từ đầu đường đến cuối đường. Có lẽ không tiện từ chối, miễn là ai chào hàng thì hai người ngồi xuống ăn, mỗi chỗ chỉ một ít, nhưng giờ bụng Hồ Ngọc Nhu vẫn căng không chịu nổi.

Chu Thừa Vũ cũng thật là, cô không biết chàng ta chuẩn bị tiền đồng từ lúc nào, phình cả túi to, đến khi cả hai ăn cả con phố, còn dư được hai đồng.

Tất nhiên, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, cô thấy chắc là chàng ăn no hơn cả cô, nhìn điệu bộ càng đi càng chậm đó của chàng ta là hiểu. Ban nãy đường phố đầy người, cô không dám cười, còn giờ không có ai, cô bèn cười phá lên.

"Chàng mấy tuổi rồi, ăn không nổi thì đừng ăn. À, cảm giác thế nào?" cô không kìm được buông lời trêu chọc.

Chu Thừa Vũ giơ tay xoa bụng, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ và mất tự nhiên, may thay là trong đêm, vẻ mặt chàng không hiện rõ. Nhưng tiếng cười vang vọng của Hồ Ngọc Nhu lại khiến người ta khó mà làm ngơ.

Chàng đáp: "Đây có lẽ là lần cuối, thịnh tình khó chối từ".

Là chàng lưu luyến thì có. Nhưng cô không vạch trần chàng, càng không muốn vạch trần. thật ra cô có thể hiểu cảm giác của chàng ta. Chuyện này cũng như tốt nghiệp đại học ở hiện đại, cô phải rời xa chốn đô thị phồn hoa từng ở mấy năm. Tuy nói cảm giác như vậy, nhưng cảm tình khác xa.

cô có hơi không muốn đi, vì từng sống ở đó bốn năm.

Nhưng sự ra đi của Chu Thừa Vũ, giống như chàng bỏ lại đứa con mình chăm nom 9 năm? Có lẽ phép ẩn dụ này không phù hợp lắm, nhưng hơn chín năm qua, chàng đã làm cho mảnh đất này, dân chúng sống trên mảnh đất này rất nhiều chuyện.

Chàng làm quan phụ mẫu, quan phụ mẫu…. nên có những cảm tình đó.

Đường không một bóng người, Hồ Ngọc Nhu ôm lấy cánh tay chàng, thủ thỉ: "Vũ huyện thừa từng là phụ tá đắc lực của chàng, năng lực hắn ra sao thì chàng biết rõ. Những ngày tốt đẹp của dân chúng huyện Trường Châu chắc chắn sẽ giữ nguyên…”

Chu Thừa Vũ: "Thứ là hi vọng không phải giữ nguyên, mà là ngày càng phát đạt."

Đêm đó, cả hai về phủ tắm rửa xong, lên giường nhưng không làm gì cả. Hồ Ngọc Nhu nằm trong ngực Chu Thừa Vũ, được chàng ta vỗ lưng khẽ khàng dỗ ngủ, còn chàng ta gần như nằm mở mắt, mãi đến hừng đông mới chợp mắt một chút.

·

Hôm sau, mỗi phòng Chu gia tự mình ăn sáng, sau đó chuẩn bị đồ đạc đi.

Những gia nhân không muốn theo đều dọn ra phủ từ tối hôm qua, người ở lại hôm nay đều đi theo. Nhà chồng Tú Vân thì khác, một là do Lô Bình trước đó là quản gia, một là nhà ông ta gần, nên sáng sớm dẫn người nhà đến đưa tiễn.

Lúc nhà ông ta đến chào tạm biệt, Hồ Ngọc Nhu hơi bất ngờ vì không thấy Tú Vân.

Lô Quảng cúi đầu tiến lên thưa. "Hôm qua, nương của Tú Vân gửi thư đến bảo không được khỏe, đêm qua Tú Vân liền qua đó, chắc sáng nay về không kịp ạ."

Hồ Ngọc Nhu gật đầu, hóa ra là vậy.

Nữ quyến trong nhà lần lượt lên xe ngựa, ngoài những chiếc xe ngựa chở đồ đạc và gia nhân, thì Đại phòng một chiếc, Nhị phòng một chiếc và Chu lão phu nhân một chiếc. Nhưng Chu lão phu nhân lo cái bụng của Tô thị nên sang xe Nhị phòng ngồi, còn Hồ Ngọc Tiên sống chết cũng không chịu lên xe của Hồ Ngọc Nhu, đến cùng sang ngồi xe của Chu lão phu nhân với Thanh di nương và Tiểu Chiêu.

Sau khi ra phủ, Hồ Ngọc Nhu lặng lẽ vén rèm xe ngựa, nhìn ngoài đó ngoài những quan chức đến tiễn, còn có dân chúng tự phát đến. cô không khỏi thầm hãnh diện, đương lúc muốn nhìn thêm, ai dè Quảng ma ma thẳng tay ôm cô lui vào, còn A Quỳnh kéo rèm lại.

A Kim ngồi bên canh mỉm cười.

Hồ Ngọc Nhu sầu, tất nhiên cô biết vén rèm nhìn thế là không hợp lẽ, nhưng cứ ngồi ngay ngắn thế này có chán không chứ, không kìm được than thở: “Tiếc thật, ta không gặp được Tú Vân đã đi.”

A Quỳnh ngồi chặn lại rèm cửa, nói với vẻ tán đồng: "Đúng ạ, Tú Vân đúng là không có lương tâm. Phu nhân tốt với cô ta thế mà đến lúc người đi, chẳng biết đến đưa tiễn."

Câu này nói ra để người ta thêm đau lòng đấy à?

Quản ma ma lập tức quay sang nạt A Quỳnh. "Con nói gì đó hả? Nương Tú Vân bị bệnh, cô ta về không kịp."

A Quỳnh bĩu môi, đến cùng vẫn sợ Quản ma ma, bèn nuốt lời sắp ra miệng xuống lại.

Mãi đến ra khỏi thành, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ ai lên xe ngựa người nấy.

Tô thị đợi Chu Thừa Duệ từ sớm, thấy hắn lên xe, nàng ta bèn xê dịch nhường chỗ.Nàng ta mặc kệ trong xe có Chu lão phu nhân, dù sao người mẹ chồng này đó giờ chẳng lo chuyện này, nên thẳng thừng hỏi: "Phu nhân, sổ sách năm nay chàng lấy hôm bữa giờ đâu rồi?”

Chu Thừa Duệ vốn lòng đang sôi sục, hắn nhìn thấy các hạ quan đối với Chu Thừa Vũ hết lòng tôn kính và tín phục, bá tánh trong huyện thì yêu quý không thôi. Điều này khiến hắn nhớ lại lúc còn ở biên cương, bất cứ khi nào tướng sĩ Đại Lương thắng trận trở về, dân chúng ở đấy mặc dù nghèo khổ, nhưng vẫn sẵng lòng giết gà mua thịt đưa tới, ngay cả bánh mạc thầu cứng ngắc không nỡ ăn cũng nhét vào tay bọn họ, khi ấy, hắn ấm lòng và tự hào biết bao!

Lời Tô thị bất thình lình vọng đến.

Chu Thừa Duệ bình tĩnh lại ngay lập tức, nghiêng đầu nhìn Tô thị ở bên cạnh, thấy sự thiết tha trong mắt nàng ta. hắn tự hỏi vì sao mình lại nghĩ nhiều vậy. Nếu là trước đây, hắn có lẽ cho là Tô thị hiền huệ, nhưng từ khi biết nàng ta lén lút cầu Tạ Kiều, nghe thấy sự nghi ngờ từ chỗ đại ca, hắn càng nhìn nàng ta càng thấy như hai người khác nhau.

hắn quay đầu lại, đáp bằng giọng hờ hững: “Nàng đừng quan tâm mấy thứ này nữa. Bây giờ nàng có thai, chăm sóc tốt bản thân là quan trọng nhất."

Tô thị biết Chu Thừa Duệ còn giận nàng ta, nhưng hắn có giận cũng còn nhớ dặn dò lời này, có nghĩa hắn vẫn còn quan tâm nàng ta. Tô thị nhìn xuống bụng, mật ngọt ngập tràn lòng, nhưng mấy cửa hàng này thu nhập rất nhiều, không cho phép xảy ra chút sơ suất.

"Chẳng phải Ngô đại phu bảo thiếp rất khỏe sao, không thành vấn đề." Nàng ta cười cười. "Những thứ đó có thôn trang nữa, nếu sổ sách bị mất, sẽ bị bọn chưởng quỷ động tay động chân.” Tuy bảo bọn họ đều nghe lời nàng ta, nhưng ai biết được, trở về Kinh như Hoàng đế ở xa, chắc gì họ không nổi lòng tham.

Chu Thừa Duệ nói: "Bọn họ không dám, đại ca đều gõ cả rồi, ta cũng giao lại sổ sách cho đại ca. Hằng năm, huynh ấy sẽ phái Bùi Thanh trở về thu tiền.”

Cái gì?

Mật ngọt bỗng tan biến: “Sao chàng có thể giao thứ đó, thứ đó…”

không đợi nàng ta nói hết câu, Chu Thừa Duệ lạnh lùng ngắt lời: "Sao không thể, nàng có thể lén triệu ta về Kinh, thì sao ta không thể gạt nàng, huống chi những thứ đó đều là của đại ca, vật về chủ thì đã làm sao?”

Tô thị gần như sụp đổ. "Thiếp vì tốt cho chàng, những cửa hàng..."

"Ta cũng vì tốt cho nàng." Chu Thừa Duệ ngắt lời nàng ta một lần nữa. "Nàng có thai, không nên lo liệu quá nhiều, nhỡ như mệt đến suy sụp người, tổn thương đến con nhỏ thì sao?"

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tô thị gặp qua bộ dạng không nói lý lẽ như vậy của Chu Thừa Duệ, nhất thời giận run người, nhưng vẫn để bụng đến đứa bé. Đứa bé này đại diện cho địa vị tương lai của nàng ta trong nhà này, bất kể ra sao nó cũng không được phép có vấn đề.

Hít một hơi thật sâu, nàng ta cố gắng đè nén cơn giận, đáp: "Thiếp biết những gì mình làm trước đây khiến phu quân tức giận, chàng giận thế nào thiếp cũng tùy chàng. Nhưng, phu quân à, chúng ta còn con trẻ phải nuôi nữa, phải cân nhắc tương lai chứ.”

không đợi Chu Thừa Vũ nghĩ kỹ ý Tô thị, Chu lão phu nhân vốn lo lắng muốn ngăn họ cãi nhau, đột nhiên bà bình tĩnh lại. Bà nhìn chằm chằm vào mắt Tô thị, hỏi: “A Tĩnh, ý con là gì? Con nghĩ đại ca sẽ không chăm lo cho các con?"

Những chuyện khác thì Chu lão phu nhân có thể mơ màng, nhưng vì Chu tam lão gia là thứ xuất, nên mặc dù sống ở hầu phủ, Tam phòng vẫn rất nghèo. Bà đã từng sống trong cảnh nghèo khó như vậy, nên khi con trưởng giao cửa hàng cho dâu út trông coi, bà biết rõ dâu út sẽ hưởng được gì trong đấy.

Nghe thấy Tô thị thốt ra lời này, thoáng cái bà khó chịu vô cùng.

Tô thị ngẩn người, vội giải thích: "Nếu là trước kia, đại ca tất nhiên không bỏ mặc bọn con. Nhưng bây giờ, đại ca đã có đại tẩu, con với đại tẩu lại…. con con làm mích lòng đại tẩu, con không dám nói."

Còn làm gì mích lòng? Đương nhiên là chuyện thúc-tình hương.

Chu lão phu nhân nghĩ ngay đến chuyện đó, mà bà chính là thủ phạm, nhất thời đuối lý.

Chu Thừa Duệ thì khác, lửa giận trong hắn tăng vùng vụt. Thứ nhất là do Tô bị bị Chu lão phu nhân hoạch toẹt tâm tư, nàng ta lại thừa nhận. Thứ hai, Tô thị nói như thế có khác nào hắn là kẻ vô dụng, hắn không nuôi nổi vợ con mình mà phải dựa vào đại ca? Mặc dù hắn không kiếm tiền nhiều bằng đại ca, nhưng bất kể nam nhân nào bị thê tử khinh thường, chắn chắn trong lòng không thoải mái nổi.

"Đại ca chăm lo là nghĩa tình, không chăm lo thường tình. Mấy cửa hàng thôn trang đó vốn là sản nghiệp của huynh ấy, chỉ đặt mua dưới danh nghĩa của nương. Có liên quan gì đến chúng ta?" hắn lạnh lùng nhìn Tô thị, nói: "Ta kiếm tiền tuy không nhiều bằng đại ca, nhưng nuôi vợ con thì dư sức, nàng chớ thương nhớ thứ gì của huynh ấy! Nếu không, vẫn câu cũ, nếu nàng chướng mắt ta, nàng có thể đi bất cứ lúc nào, ta sẽ không bao giờ cản nàng!”

Cái gì mà cửa hàng thôn trang vốn là sản nghiệp đại ca, đã đặt mua dưới danh nghĩa mẹ chồng, cả hai phòng chưa ở riêng, cho dù đại ca mua thì sao, cũng tính là của chung thôi. Đây không phải là cách nghĩ riêng nàng ta, tất cả gia đình ở Kinh Thành đều tuân theo quy tắc này. Nàng ta không tin Chu Thừa Duệ không biết!

Tô thị tức đến mức mặt đỏ bừng, người run run. Nhưng vì Chu Thừa Duệ hung dữ ra mặt, nàng ta không dám mở miệng nữa, trong chốc lát bụng truyền đến cơn nhoi nhói. Mồ hôi rơi như mưa, nàng ta giơ tay che bụng, gương mặt đỏ dần dần trắng bệch.

Chu lão phu nhân không nghĩ được gì nữa, một bên đánh Chu Thừa Duệ mấy cái, một bên nhẹ giọng khuyên lơn Tô thị, sau một lúc, trên mặt Tô thị dần có huyết sắc.

Lúc này, Chu Thừa Duệ mới thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn không xin lỗi.

hắn không thấy mình làm gì sai.

"Nương ngồi với Tô thị lên đường trước, con quay lại huyện mời đại phu đến." Dứt lời, hắn vén rèm nhảy xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Giải thích với mọi người về chương trước.

Ở chương 84, mọi người không hiểu hết cảm giác của câu này, Chu Thừa Duệ hỏi Chu Thừa Vũ với Hồ Ngọc Nhu ở chung thế nào ấy.

Chu Thừa Vũ nói: "Nàng có thể xem phu là trời, ta đương nhiên phải tôn trọng và tin tưởng nàng ấy."

Thực ra chỗ này, Chu Thừa Duệ buột miệng hỏi, Hồ Ngọc Nhu là gả sai, trước đó còn có vị hôn phu tâm đầu ý hợp.

Chu Thừa Vũ mới hơi mất hứng (kiểu bị người ta trách móc vợ mình cắm sừng mình, tuy không nghiêm trọng vậy, nhưng cảm giác mang lại là vậy), thế nên chàng ta cố tình tâng bốc Hồ Ngọc Nhu nào là xem chồng là trời, ý đồ khoe khoang trước mặt Chu Thừa Duệ, ám chỉ Hồ Ngọc Nhu yêu chàng ta biết bao, trong lòng chỉ có chàng ta.

Sau đó, chàng ta về hậu viện gặp Hồ Ngọc Nhu. Tôi đặc biệt viết câu [Chu Thừa Vũ bỗng nhớ mấy câu ‘mặt không đỏ tim không đập’ đối đáp với đệ đệ ban nãy, cố tình nói: "Sao, nhớ ta à?"], Chỗ này thể hiện ra chàng ta chột dạ đấy.

Bởi vì trước đó chàng ta không kể chuyện bên ngoài với Hồ Ngọc Nhu, sau đó có lần Hồ Ngọc Nhu giảng với chàng ta đạo vợ chồng sống với nhau.

Thế nên, rõ ràng Hồ Ngọc Nhu đâu phải kiểu phụ nữ xem chồng là trời.

Ngoài ra còn có tình tiết thảo luận Tô thị trong chương này, cho dù bảo nàng ta là không thể tin tưởng được hay trong ngoài bất nhất. Đây điều có cơ sở tiền đề cả.

một người vợ có thể hủy hoại tương lai của chồng, mà Chu Thừa Duệ còn tin tưởng, thì đúng là phi logic mà.. song, điều này không có nghĩa là nam chính xem thường phái nữ, mà là viết dựa trên hướng đi đến kết cục tiểu thuyết.

Xin lỗi, hình như tôi nói không được mạch lạc. Nhưng tôi khó chịu cả ngày rồi.

Tôi thực sự, thực sự không ngại bị mọi người mắng chửi, dù sao tôi có phải là nhân dân tệ đâu mà khiến ai ai cũng thích. Nhưng tôi có thể thề rằng mỗi chương đều được tôi viết rất nghiêm túc, tôi đều chưa bao giờ viết truyện coi thường phái nữ, bất kể hiện đại hay cổ đại.

Thậm chí, tôi chúa ghét những người coi thường phụ nữ, dù là đàn ông hay phụ nữ.

Trong chương 85, tôi đã cho Hồ gia cái kết. Tôi biết mọi người không thích nhìn mấy vai phụ nhảy nhót, nhưng cũng không thể không cho kết cục được. Ngoài ra còn có Tô thị, tôi đã nói qua, nàng ta là vai phụ quan trọng nhất trong truyện này, chẳng qua không thích Chu Thừa Vũ thôi, thế nên dù mọi người có ghét cay ghét đắng nàng ta, tôi vẫn phải viết về nàng ta. Bởi vì không có cách nào để bỏ qua phần giữa và viết thẳng phần kết, nhưng tôi sẽ cố gắng chăm chước số chữ, để không viết nhiều về nàng ta.

thật sự viết đến chương này, đã đi đến giữa truyện rồi.

Những chương sau là viết về cuộc sống trong Kinh, sau đó Hồ Ngọc Nhu ‘thật’ sẽ xuất hiện sau kì thi xuân.

Xin lỗi mọi người, hôm nay đã nói nhiều lời tiêu cực.