Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 78: Thừa Duệ, đệ thấy nhị đệ muội là người thế nào?




Hồ Ngọc Tiên khóc đến mệt, ngủ thiếp đi trong lòng Hồ Ngọc nhu.

Bao ngày qua, cô bé vừa ăn không ngon ngủ không yên, đòn roi vô số. Cơ thể đã yếu đến mức cực độ. Hồ Ngọc Nhu ôm cô lên giường, vén chăn kĩ càng, rón rén rời đi.

Quản ma ma đã trở về. "Nữ y kê toa thuốc, nô tỳ đã dặn người sắc thuốc rồi."

Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nói: "Ma ma này, ma ma kêu người dọn dẹp một phòng trống cho Ngọc Tiên. Hồ gia đúng là chẳng phải chỗ tốt lành gì, con muốn cho con bé ở lại, giữ đến ngày gả đi, không cho về đó nữa."

Hồ Nhọc Tiên chỉ là thứ xuất, theo cô, nhất định gả cao tốt về bên đó.

Tuy Quản ma ma thương tiếc Hồ Ngọc Tiên, nhưng nghe Hồ Ngọc Nhu bảo vậy, bà giật cả mình. Thấy bộ dạng kiên quyết của Hồ Ngọc Nhu, bà ngập ngừng một lúc. "Phu nhân, nô tỳ có một câu, biết rõ nóira chưa chắc ngài đã đổi ý, thậm chí người không cho là đúng, nhưng..." Nhưng cuối cùng, với bà, không ai có thể quan trọng hơn Hồ Ngọc Nhu cả, đến cùng vẫn phải nói: "Nhưng Tứ tiểu thư đang độ hoa tươi khoe sắc, tuy không sánh được với người, nhưng vẫn hơn hẳn thiếu nữ cùng trang lứa, người giữ một người như vậy ở cạnh, nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm!"

Nếu dung mạo Văn di nương không linh lung, sao Hồ Lĩnh có thể nạp bà ta làm thiếp.

Hồ Ngọc Tiên và Hồ Ngọc Nhu giống nhau ở chỗ, thừa hưởng tất cả sắc đẹp của mẹ mình.

Hồ Ngọc Nhu lập tức phản ứng lại. Ý của Quản ma ma là, hôm nay giữ lại Hồ Ngọc Tiên xuân phong phơi phới, rất có thể ngày nào đó bị Chu Thừa Vũ vừa mắt. Hoặc nói đơn giản hơn, Hồ Ngọc Tiên nổi lòng riêng, đạp lên tỷ tỷ là mình, mê hoặc Chu Thừa Vũ.

Kiểu chuyện này, ở hiện đại còn đầy rẫy, nói chi ở cổ đại tam thê tứ thiếp, hai tỷ muội hầu chung mộtchồng là thường thôi.

Song, cô hoàn toàn tin tưởng Chu Thừa Vũ, mà Hồ Ngọc Tiên, cô cũng tin mười phần.

Có điều, may mà Quản ma ma đã cảnh tỉnh cô. anh chồng và em vợ ở chung một viện, truyền ra cũng không hay. Dẫu cho họ trong sạch, nhưng khó tránh xã hội nghị luận, đặc biệt trong nhà mình còn có kẻ chuyên kiếm chuyện.

Hồ Ngọc Nhu nghĩ một lúc, rồi nói: "Ma ma yên tâm. Con định để Tứ muội ở viện Đại đường tẩu vừa đi, viện Nhị đường tẩu lớn quá, ở chỗ Đại đường tẩu vừa vặn. Tiểu nha đầu hầu hạ muội ấy trước kia để con xem qua, trước hết dặn A Kim kêu hai nha đầu làm việc nặng qua hầu hạ muội ấy trước.”

Quản ma ma cũng không nỡ lòng đẩy Hồ Ngọc Tiên về ổ họ Hồ, ít nhất bây giờ Hồ Lĩnh còn chưa về, nên thôi khuyên, chấp nhận.

Hồ Ngọc Nhu cảm thấy ít nhiều gì cũng qua thăm hỏi Tô thị một chuyến.

Tóm lại, chuyện trong nhà có ra sao đi nữa, nhưng ngoài mặt Tô thị vẫn đủ lễ nghi với cô. Lần này, Tứ muội của cô làm cô ta hoảng hồn, xét về lý về tình, cô đều nên mang quà đến, để tỏ bày xin lỗi mới đúng.

Trước bữa trưa, Hồ Ngọc Nhu sai người đến Trân Vị Hiên mua hai hộp điểm tâm chiêu bài của quán. Đây là chi nhánh của Lương Nguyệt Mai và Tạ Kiều mở, có cả cổ phần của Chu Thừa Vũ. Trước kia côkhông biết, giờ cô biết rồi, đương nhiên phải ủng hộ chuyện làm ăn nhà mình. Sau đó, cô lại chọn hai khúc vải trong kho, rồi dẫn A Quỳnh và A Hương đến viện Tô thị.

Giữa đường, cô gặp phải Chu Thừa Duệ. hắn nhận được tin của Chu Thừa Vũ, đang vội chạy đến thư phòng. Gặp phải Hồ Ngọc Nhu, hắn hơi xấu hổ. "Đại tẩu, lúc trên xe ngựa, tẩu thật sự không sao chứ?"

Chu Thừa Duệ hỏi lần này là lần thứ hai rồi, Hồ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, e là hắn đã thấy cổ tay cô rồi. côcũng không phải dạng người ăn đau mà không biết nói. Nếu hắn đã cố hỏi rõ, cô đương nhiên nói ra: "không nặng lắm, đã thoa thuốc cổ tay rồi, không nặng thật. Bờ vai tuy có nặng hơn, nhưng thoa thuốc hai ba ngày thì ổn thôi."

Chu Thừa Duệ thực sự không biết Tô thị còn bấm bã vai cô, nhưng hắn nghĩ Tô thị khó khắn lắm có thai, dưới tình thế nguy hiểm lo lắng vô cùng mới làm ra việc này, nên không tiện trách vợ mình. Bởi thế, hắn đành cung kính chắp tay thi lễ với Hồ Ngọc Nhu. "Đại tẩu, đệ thay A Tĩnh xin lỗi tẩu."

không thể không nói, thái độ của Chu Thừa Duệ khiến cô rất hài lòng.

Hồ Ngọc Nhu cũng không định vì chút chuyện này mà ghi hận, chưa kể nếu không phải Hồ Ngọc Tiên bỗng dưng băng ra đường, Tô thị sẽ không như thế này. không nói đến chuyện khác, chỉ bàn về chuyện này, nếu cô trách thì chỉ có thể trách Tô thị bất cẩn và chỉ biết lo cho bản thân. Còn nếu thật sự bàn về đúng sai, thì sai tất nhiên là Hồ Ngọc Tiên bỗng dưng băng ra rồi.

Hồ Ngọc Tiên là muội muội của cô, thế nên suy ra sai tất nhiên là cô.

cô lắc đầu: "Nhị đệ nói nghiêm trọng quá, nếu Tứ muội của ta không xông ra, thì không có chuyện ngựa bị hoảng, thì sẽ không xảy ra chuyện. À, phải rồi, Nhị đệ muội mời đại phu đến chưa, đại phu nói thế nào? không sao chứ?"

Chu Thừa Duệ thấy tì nữ đằng sau Hồ Ngọc Nhu ôm đồ. hắn hiểu, đây là định mang đến xin lỗi Tô thị, không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm với Hồ Ngọc Nhu. Mặc dù vị Đại tẩu còn nhỏ tuổi nhưng đối nhân xử thế rất ổn. Đại ca giường không gối chiếc nhiều năm như vậy, cuối cùng cưới được vị thê tử thế này. Âu cũng là may mắn.

"đã gặp đại phu, không sao cả." hắn nói, "Hồ tứ tiểu thư cũng không cố ý, nên Đại tẩu chớ để trong lòng. Còn có... Hồ tứ tiểu thư không sao chứ?" hắn vốn không nên hỏi điều này. Lúc đó, hắn đang ở trên xe ngựa, chỉ liếc thoáng qua, ngờ đâu thấy cảnh một tiểu cô nương gầy yếu bị nô bọc khỏe mạnh quây quanh, nên theo bản năng nhanh mồm hỏi một câu.

Liên quan đến việc xấu trong nhà, Hồ Ngọc Nhu không đáp, chỉ lắc đầu.

Hai người tách ra, Hồ Ngọc Nhu đến gặp Tô thị.

Tô thị nằm ở trên giường, dường như bị chuyện lần này dọa sợ, gương mặt trắng bệch. Nếu chẳng phải Chu Thừa Duệ nói cô nghe không sao cả, cô sợ là nghĩ cô ta bị động thai ấy chứ.

Nhưng thấy sắc mặt cô ta thế kia, dù biết cô ta không sao, nhưng dọa cho cô sợ thật. Hồ Ngọc Nhu nào biết, Tô bị như vậy là có lý do cả, còn cô cho là vì Hồ Ngọc Tiên, nhất thời bỗng thấy áy náy mấy phần.

Vì sợ làm phiền Tô thị nghỉ ngơi, Hồ Ngọc Nhu vội để đồ xuống, an ủi vài lời rồi bước ra. Ra ngoài cửa, cô dặn dò Khổng ma ma: "Chăm sóc Nhị đệ muội cho tốt, nếu Nhị đệ muội muốn ăn uống gì, cứ nói với nhà bếp. Nếu có chỗ nào khó xử, cứ đến gặp ta."

Khổng ma ma gật đầu liên tục, cám ơn bằng cả tấm lòng.

Mà Hồ Ngọc Nhu vừa mới đi khỏi, Tô thị liền kêu bà vứt hai hộp điểm tâm đi, trong phút chốc, bà phản ứng không kịp. Bà ta không khỏi cất tiếng khuyên: "Phu nhân, đây là món chiêu bài của Trân Vị Hiên. Nếu ngài không thích ăn, nô tỳ có thể phân phát cho hạ nhân trong viện."

Tô thị vốn đang tức Hồ Ngọc Tiên dọa nàng ta, nên lười quản Hồ Ngọc Nhu thôi. Ngờ đâu, Hồ Ngọc Nhu cầm đồ đến xin lỗi, vậy mà nửa ngày chẳng mở mồm nói xin lỗi, lúc sắp đi mới mở mồm dặn dò hai ba câu ăn uống với Khổng ma ma.

Chính nàng ta hạ độc vào thức ăn của Chu Thừa Vũ, hỏi sao nàng ta dám ăn đồ ả Hồ Ngọc Nhu mang đến. Bây giờ nàng ta còn đang mang thai, nghe người ngoài để tâm đến đồ ăn thức uống của nàng ta, là biết không bình thường rồi. Chẳng lẽ do nàng ta khuyên Hồ Ngọc Nhu không nên sinh sớm, khuyên đến độ Hồ Ngọc Nhu nảy sinh hận thù chăng? Nếu vậy, khó đảm bảo được ả không động tay vào đồ ăn của nàng ta.

Nghĩ vậy, giọng điệu Tô thị bỗng trở nên khắc nghiệt. “Boa nhiêu năm qua, bà ở cạnh ta, ta đã từng bạc đãi bà lần nào chưa? Đồ ăn của nàng ta mang đến, ai biết được có ý tốt hay không, lỡ bỏ gì trong đó, các ngươi ăn trúng gặp chuyện hết, ai hầu hạ ta hả?” Nàng ta thiếu kiên nhẫn vẫy tay. "Đem ra đi, giải quyết cẩn thận, đừng để người ta biết!"

Khổng ma ma hoảng hốt đến nỗi chẳng biết nên nói gì.

Tô thị không hơi đâu quan tâm đến bà, chỉ tùy ý xua tay đuổi bà ra.

Khổng ma ma cầm hai hộp điểm tâm ra, càng nghĩ càng khó chịu, phu nhân trở nên thế này từ bao giờ? Đại phu nhân có lòng tốt mang đồ đến thăm. Đây lại không phải Tô gia ở Kinh Thành, thiếp thất của lão gia nơi nào cũng tranh cũng đấu, mà đây là Chu gia, người ít ỏi. Đại phu nhân và Nhị phu nhân chẳng có chỗ nào động chạm lợi ích đến nhau, thì cớ gì Đại phu nhân phải làm chuyện hại người hại mình này chứ?

Hơn thế nữa, điểm tâm này là mua ở Trân Vị Hiên.

Mà lỡ có vấn đề thật, chẳng phải người hoài nghi Đại phu nhân đầu tiên là Đại lão gia và lão phu nhân hay sao?

thật ra, Khổng ma ma nghẹn trong lòng muốn chết, kể từ lần trước Tô thị hại bà bị đánh một trận, tình tình Tô thị càng ngày càng kém, không chịu nghe khuyên bảo cũng thôi, thậm chí còn nảy sinh ác ý không tên với Đại lão gia và Đại phu nhân. một lần rồi một lần, oán hận trong lòng bà ta ngày càng trào dâng, mà đúng ngay lúc này, lòng chân thành của Hồ Ngọc Nhu bày ra trước mặt bà, bà xúc động muốn nói hết sự thật cho Hồ Ngọc Nhu biết.

Bà ta ôm điểm tâm vào trong tay áo, lúc sắp đuổi kịp Hồ Ngọc Nhu thì bà chầm chậm lại. Khi Hồ Ngọc Nhu dẫn A Quỳnh và A Hương rẽ vào cửa viện, bà ta vội vã bước ra, đứng trước bóng cây bên hồ, mở hộp điểm tâm ra, hất hết chúng xuống đất.

Hành động này rất lớn, tất nhiên, Hồ Ngọc Nhu nghe được.

A Quỳnh quay đầu sang, thấy hành động của Khổng ma ma, tức đến nỗi xanh mặt, “Phu nhân! Đó là điểm tâm Trân Vị Hiên chúng ta mới mua mà!” Đó là món chiêu bài của quán, một hộp thôi bằng nửa năm tiền lương của nàng đấy!

Sắc mặt của Hồ Ngọc Nhu cũng khó coi. cô cố tình quan tâm đưa đồ, nếu Tô thị không thích ăn, được thôi, cô ta có thể thưởng cho hạ nhân, mắc gì phải đem vứt? Có điều thấy thế này, chứng tỏ Tô thị quả nhiên giả tạo, nếu thật sự muốn tốt cho cô như cô ta nói lúc trên xe, há có thể đối xử với đồ ăn cô đưa thế này?

cô cản A Quỳnh lại, thấy Khổng ma ma còn lấy chân đạp đạp mấy lần lên điểm tâm, bà ta như thoáng liếc nhẹ sang bên này, rồi vứt hộp rỗng xuống đất. Sau đó, bà ta quay người đi về hướng Nhị phòng.

Hồ Ngọc Nhu cảm thấy hơi lạ.

A Quỳnh tức đến mức muốn xông lên tính sổ với bà ta.

Còn A Hương thì rất thông minh. Thấy rõ Hồ Ngọc Như có vẻ giữ không nổi A Quỳnh, nàng ấy vội bước kên túm A Quỳnh lại, khẽ nói nhưng giọng rất rõ ràng: "Khổng ma ma rõ là cố tình! Bà ấy làm vậy là cố tình để chúng ta phát hiện đấy!”

Hồ Ngọc Nhu nhìn nàng ta, đột nhiên mắt cô sáng lên. Đúng, Khổng ma ma đúng là cố ý. cô cũng nhanh chóng nhìn về phía đó. Nhưng tại sao bà ta lại làm vậy?

Nếu không có lệnh của Tô thị, sao bà ta dám làm được.

Hồ Ngọc Nhu vốn không gài người vào Nhị phòng nên không biết gì cả. Chẳng qua, nếu Tô thị đã bảo Khổng ma ma xử lý, nhưng cách xử lý này có vẻ… lẽ nào, bà ta đang ám chỉ điều gì chăng?

Ám chỉ Tô thị ngứa mắt cô à?

không, không phải. Lẽ nào ám chỉ: Tô thị hoài nghi cô hạ độc cô ta sao?

Hồ Ngọc Nhu quay lại nhìn A Hương, A Hương cũng nghĩ như thế, nhìn cô gật đầu.

Hồ Ngọc Nhu cạn lời, chẳng lẽ Tô thị mắc chứng hoang tưởng bị hại à?

A Hương nói nhỏ: "Phu nhân, hành động này rõ là Nhị phu nhân lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nô tỳ cả gan hỏi, phu nhân đã từng ăn qua món nào của Nhị phu nhân đưa sang chưa ạ? Nô tỳ sợ là, Nhị phu nhân đã từng động tay động chân nên mới làm trò như thế, nô tỳ cảm thấy phu nhân nên cẩn thận."

Có nghĩa là, Tô thị từng làm chuyện xấu nên sợ người ta cũng dùng chiêu này?

Hồ Ngọc Nhu gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu.

cô ở Chu gia mấy tháng nay, thật sự chưa từng ăn bất cứ thứ gì của Tô thị. Cho dù là lúc cô mới gả đến, cũng dùng thân phận Đại tẩu mà tặng đồ cho cô ta. Ngẫm lại, hình như chỉ có mỗi vụ thúc- tình- hương thì phải. Ơ, còn có vụ chè đậu xanh được Tú Vân mang về, nhưng người uống chè là Chu Thừa Duệ, tính đi tính lại, mình không bị gì cả.

cô lắc đầu với A Hương, nói: "Bỏ đi, sau này chú ý là được, các ngươi chớ lan truyền chuyện này ra ngoài" Chờ A Hương buông A Quỳnh ra, cô nhấn mạnh một lần nữa để A Quỳnh chú tâm, "Nhất là muội, nhớ không được nói ra ngoài. Còn nữa, sau này không được bốc đồng như hôm nay nữa!"

·

Chu Thừa Duệ gặp Chu Thừa Vũ, thuận miệng hỏi: "Đại ca tìm đệ à?" nói xong cũng không hề quan tâm, tìm chỗ ngồi xong mới mở miệng nói chuyện của mình: “Đệ lần lữa ở nhà cũng lâu rồi, nay A Tĩnh cũng qua ba tháng đầu, đệ tính vài bữa nữa đi."

Chu Thừa Vũ gật đầu, đến lúc phải đi rồi.

Dù Đại đường ca bên đó không nói gì, nhưng vì tiền đồ, Chu Thừa Duệ không thể cứ ở nhà được.

Vì thiếu bằng chứng, Chu Thừa Vũ cứ có cảm giác muốn nói lại thôi.

Chu Thừa Duệ thấy đại ca mình thế này, không nhịn được cười, "Đại ca, có chuyện gì vậy? Hai huynh đệ chúng ta mà cũng không nói được à?" hắn cười cười, không biết nghĩ đâu đâu, nụ cười sáng lạn thành xấu xa, đứng dậy đến gần Chu Thừa Vũ, hạ giọng: "Đại ca này, ca thành thân cũng không ngắn nhỉ, thế mà Đại tẩu vẫn chưa có thai, phải chăng... ca không được?"

Chu Thừa Duệ lăn lộn trong quân doanh quanh năm, ở chung toàn đàn ông thô lỗ. Lúc rảnh rỗi buồn chán, mà kỷ luật quân doanh lại cấm ra ngoài tìm hoa cỏ, thế là cả đám tụ khó tránh khỏi nói chuyện “gió trăng”.

Chu Thừa Duệ mở miệng đã khắc chế rồi đó.

Chu Thừa Vũ lười sửa miệng hắn, đẩy hắn lảo đảo lùi ra sau mấy bước. Chờ người đứng yên, chàng lạnh lùng hỏi: "Thừa Duệ, đệ thấy nhị đệ muội là người thế nào?"

Chu Thừa Duệ cũng chẳng giận ca ca mình, định bụng trêu chọc một phen, ngờ đâu lại bị hỏi một câu lạnh lùng vậy, mà cái chính là về thê tử của mình. hắn vội thu nụ cười trên mặt lại.

"Có chuyện gì sao, Đại ca?" hắn hỏi Chu Thừa Vũ, mặt cũng đầy vẻ nghiêm túc.

Chu Thừa Vũ nói: "Ta không có bằng chứng, nên không nói nhiều, nhưng Thừa Duệ, nếu đệ rảnh, nên quan tâm đệ muội nhiều hơn."

Gì thế này?

Giọng điệu nghiêm túc thế này, lẽ nào A Tĩnh làm gì sai sao?

Chu Thừa Duệ và Tô thị thành thân, tuy ban đầu do Tô thị nhìn trúng hắn. Nhưng không thể không nói, từ khi thành thân đến giờ, Tô thị luôn dịu dàng thục đức, bao năm qua rồi mà tình cảm vẫn như thuở ban đầu. Đến giờ, Chu Thừa Duệ cũng vô cùng thật lòng với nàng ấy.

Song, giữa hắn và Chu Thừa Duệ, tình cảm huynh đệ không giống với nhà bình thường.

"Vâng, đệ biết rồi." hắn đáp, dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn nói thêm, "hiện tại, đệ không hỏi ca rốt cuộc nàng ấy làm gì, nhưng nếu thật sự không có chứng cứ, đệ hi vọng ca ca không có thành kiến với nàng."

Chu Thừa Vũ đầu, chàng biết lời đệ đệ mình có ý gì.

Từ lúc Tô thị gả đến Chu gia tới nay, ngoại trừ sai lầm gần đây, 6 năm về trước, cô ta chưa từng làm bất cứ chuyện sai sót nào. Nếu chàng vơ cớ mà nghi ngờ Tô thị thì Chu Thừa Duệ đúng là có lý do nổi giận. Suy cho cùng, sau ngần ấy năm, Tô thị không có công lao cũng có khổ lao.

Mà Chu Thừa Duệ, vì đã gặp qua đống dây mơ rễ má của cha hắn, nên hắn rất có ý thức bảo vệ vợ mình.