Chu Thừa Duệ ban đầu dự định chỉ nghỉ ở nhà một đêm. Ngày thứ hai dưỡng sức tốt đưa Qúy Thành Vân vào kinh ngay lập tức. Nhưng giờ nhà xảy ra chuyện, hắn đương nhiên đi liền không được.
Mấy năm nay, hắn và đại ca đã quen kẻ hát mặt trắng kẻ hát mặt □□ (tác giả để sau, mình để vậy). Đại ca vừa đi, hắn vội dỗ Chu lão phu nhân, vội dành Tô thị. Rốt cuộc vẫn kéo Khổng ma ma xuống đánh 20 gậy.
Tô thị sớm nổi giận về nhị phòng.
Chu lão phu nhân nhìn con trai út ở đây, nước mắt rơi tí tách không nói nên lời. Cho đến bây giờ bà vẫn không biết mình sai ở đâu. Bà làm thế, rõ ràng là muốn tốt cho con trưởng, vậy mà nó không những không chút cảm kích mà còn quyết liệt với bà như vậy, không hề cho bà mặt mũi?
Chu Thừa Duệ nhìn bà như thế này, thở dài: "Nương à, không phải con trách gì nương, nhưng chuyện này ngài làm sai thật rồi! Đừng nói là đại ca không thể chấp nhận, mà là con, nếu chuyện này xảy ra trên người con, con sợ mình giận điên hơn đại ca nhiều! "
Chu lão phu nhân tủi thân nói: “Nương chỉ muốn tốt cho đại ca con thôi. Nó lớn hơn con ba tuổi. Tốt xấu gì con cũng có tiểu Chiêu, còn nó thì sao? Khó có được nó mới cưới vợ, nhưng đụng không muốn đụng. Bảo ta không nóng lòng sao được? "
Dù có nóng lòng cũng không thể làm mấy chuyện vậy!
Chu Thừa Vũ không có lựa chọn nào khác: "Nương ơi là nương, trước kia nương lo lắng ta còn hiểu được, nhưng bây giờ đại ca của con đã cưới vợ, sớm muộn cũng tới thôi. Sao ngài cứ mãi quan tâm tới giờ phút đó thế?"
"Hơn nữa, với tính tình của đại ca, con không tin huynh ấy không nói với ngài chuyện con nói dòng!"
Chu lão phu nhân nghe tới đó không còn lời nào nói nữa, con út nói đúng. Con trưởng thực sự từng đề cập với bà, nhưng bà... không chỉ không nghe, mà còn nóng nảy hơn, đi thúc giục con dâu út....
Nghĩ đến Tô thị, bà vội giục Chu Thừa Duệ, "Thừa Duệ, con về trước đi. Quay về nói chuyện với vợ con cho tốt, đây là lỗi của nương, là nương liên lụy nó chịu oan, con đi đi, giúp nương nói câu xin lỗi. "
Đương nhiên Chu Thừa Vũ thấy Chu lão phu nhân sai, nhưng Tô thị cũng không vô tội. Đại ca nói rất có lý, từ khi nàng vào cửa tới nay, hai huynh đệ giao cho nàng quản lý trông nom để ý, cũng từng nói rõvới nàng tình hình mẹ ra sao. Chuyện vừa xảy ra, bất luận có phải nàng xuất phát từ ý tốt hay không, nàng không nên quản, coi như nàng muốn quản cũng nên báo trước một tiếng với đại ca.
Nghĩ thì nghĩ vậy, câu này không nên nói cho vi nương nghe.
Mặt mày hắn nghiêm túc, nói: "Nương biết là tốt rồi. Lần này, không chỉ khiến đại ca và đại tẩu khôngvui, mà bên con còn gặp rắc rối. Thế nên nương à, sau này có việc gì nếu có con ở nhà thì nói với con, con không ở nhà thì nương nói với đại ca nhé. Chớ ngàn vạn đừng trốn ở sau lưng quyết định gì nữa!"
"Được, được, nương không thế nữa..." Chu lão phu nhân đâu dám nữa, dùng chủ ý này một lần, con trưởng đã thế, con út cũng bắt lỗi. Bà không dám nữa.
Trì hoãn lúc lâu, Chu Thừa Duệ vừa ra khỏi, bên Khổng ma ma cũng đánh xong 20 gậy. Chu Thừa Duệ phân phó người đưa bà về, lại ra lệnh nha hoàn mời đại phu. Xong xuôi lại gọi hạ nhân đưa điểm tâm tới, đích thân cầm về phòng.
Trong phòng, Tô thị trốn trong phòng bên trong, tiếng khóc thút thít không ngừng truyền tới. Chu Thừa Duệ vừa nghe theo bản năng muốn bước tới dỗ dành, nhưng nhớ tới lý do, hắn dừng bước chân.
Chuyện này Tô thị bị oan sao?
Đúng, quả thực oan.
Nhưng rõ ràng nàng biết mẹ là người nhẹ dạ cả tin. Sau khi bà đưa chủ ý này ra, nàng không phản đối can ngăn đã đành, nàng còn giúp một tay? Chuyện thành ra vậy, hắn phải đi xin lỗi đại xa. Nghĩ tới đây, Chu Thừa Duệ đột nhiên nhớ tối qua dự định tới tìm đại ca, nhưng sau đó còn chưa qua thì phải?
Đặt điểm tâm xuống, chàng đi tới cửa phòng trong. "Được rồi, đừng khóc. Ta biết chuyện này khiến nàng ấm ức, nhưng suy cho cùng nàng sai ở đâu trong lòng nàng cũng rõ. Mau ra ngoài ăn sáng, ta qua đại ca một chuyến."
Tô thị đang khóc im bặt, nghe thấy Chu Thừa Duệ nói thẳng ra vậy, nàng không dám kiểu cách nữa. thật vậy, chuyện này nàng có ấm ức, nhưng là một đương gia phu nhân, đúng là có lỗi.
Chẳng qua biết thì biết vậy, nhưng nghĩ tới lý do Chu Thừa Duệ sang tìm Chu Thừa vũ, trong lòng nàng nuốt không trôi cục tức. "Chàng đi qua đó làm gì?"
Chu Thừa Duệ đương nhiên cư xử với thê tử không giấu ghiếm gì. "đi nói chuyện với đại ca về vụ thằng nhóc hôm qua, nhân tiện xin lỗi ca ấy. Đại ca rộng lượng, cáu kỉnh với ta xong không để trong lòng. Nhưng tính tình đại tẩu chả biết ra sao, nếu tẩu ấy để trong lòng sẽ sinh ác cảm, tương lai nhà này sẽkhông an ổn. Đây là lỗi của chúng ta, nàng nên nghỉ ngơi trước, buổi chiều cũng qua đó một chuyến tìm đại tẩu đi. "
Nàng cũng phải tìm Hồ Ngọc Nhu xin lỗi à?
Nàng đường đường là đích nữ Lại bộ thị lang tứ phẩm, muốn nàng đi xin lỗi con gái nhà buôn?
Tô thị tức muốn ngất xỉu, nhưng Chu Thừa Duệ không đợi nàng đáp đã bước ra khỏi cửa.
·
Trước tiên Chu Thừa Duệ cũng không gặp được Chu Thừa Vũ. Thân là quan huyện lệnh, việc lớn việc nhỏ gì chàng đều phải quản. Sáng sớm hôm nay, có người đánh trống kêu oan, chàng đi thăng đường tra án rồi.
Chu Thừa Duệ mang cái bụng trống rỗng đi một vòng, cuối cùng tới viện Thanh di nương. Hôm qua, hắn đuổi Thanh di nương về, nhưng tiểu Chiêu ở lại cũng không nói được hai câu. Lúc đó, chẳng hiểu sao người hắn khô nóng, sợ bêu xấu trước mặt con thơ, nên chuẩn bị chút quà nhỏ nhét cho Tiểu Chiêu. Rồi nhanh chóng bảo người ôm con bé về..
Khi hắn tới, mặt Thanh di nương đang sầu não đút cơm cho Tiểu Chiêu, thật chất chuyện hôm nay nàng còn biết từ sớm. Sợ dọa con bé Tiểu Chiêu, Chu Thừa Vũ sai người qua dặn dò, hai mẹ con không cần qua thỉnh an.
Đó là lý do mà nàng không biết chuyện là chuyện thế nào, trái tim cứ lơ lửng. Nhưng thân phận nàng ở đó, chỉ là một di nương, nàng không dám hỏi thăm chuyện ra sao.
Tiểu Chiêu phát hiện Chu Thừa Duệ đầu tiên, cô bé chỉ mới hai tuổi nhưng rất thông minh, hôm qua chỉ thấy một lần mà hôm nay đã đưa tay kêu lên "Cha, cha..."
Năm nay Chu Thừa Duệ cũng đã hai mươi tư. Ở tuổi này, dưới gối chỉ có mình tiểu Chiêu. Lần này tiểu Chiêu nể mặt như vậy, hắn đương nhiên thích chí. Tạm thời vứt bỏ những chuyện phiền não, bước nhanh hai bước, Chu Thừa Duệ đưa tay bế tiểu Chiêu lên.
"Ôi chao, bé cưng của cha đúng là thông minh!" Thời điểm hắn rời nhà, tiểu Chiêu vừa sinh ra khônglâu. Theo trí nhớ con bé thì không có tí ấn tượng gì mới đúng, ấy vậy mà hôm qua gặp có 1 lần, vừa gặp lại đã gọi được người, không phải thông minh chứ còn gì nữa.
Tiểu Chiêu ban đầu hơi sợ hãi, nhưng thấy ánh mắt khích lệ của Thanh di nương, lại thấy Chu Thừa Duệ cười lộ cả hàm răng trắng to của mình, dần dà cảm thấy mình không sợ nữa.
Con bé nghiêng đầu nhìn Chu Thừa Duệ, đôi mắt to tròn xoay vòng vòng, không biết nghĩ cái chi nhưng rất cho hắn thể diện, cười tươi: "Cha, cha!"
Chu Thừa Duệ cười hả hả đáp lại, liếc nhìn Thanh di nương. "nàng dạy tiểu Chiêu tốt lắm, dung mạo cũng rất xinh, nàng vất vả rồi."
Thu Thanh di nương là trong một lần hắn say rượu. Khi ấy hắn và Tô thị đã ba năm, nhưng có lẽ do cả hai chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên hai người kỳ thực đang gắn như keo sơn. Huống hồ, Thanh di nương trèo lên giường nhân lúc hắn trong cơn say, dù biết rõ là do Chu lão phu nhân và Tô thị ngầm đồng ý, nhưng Chu Thừa Duệ thực sự ghét nàng.
Mặc dù giờ đây hắn vẫn không thích Thanh di nương, nhưng Thanh di nương sinh tiểu Chiêu cho hắn, luôn thành thật an phận, khó có lần trở về, hắn cũng sẵn lòng cho nàng gương mặt hòa nhã.
Thanh di nương nghe xong lời này, vẫn thành thật nói: "Đây là chuyện nô tỳ nên làm. Lão gia đã ăn sáng chưa ạ? Nếu vẫn chưa, có muốn ăn ở đây luôn không?"
Chu Thừa Duệ thực sự hơi đói, nhưng nhớ tới Tô thị, hắn vẫn lắc đầu với Thanh di nương. "không cần, tự nàng ăn đi. Ta ôm tiểu Chiêu qua ăn với đại ca."
Thanh di nương khụy gối hành lễ, kính cẩn tiễn người đi.
Chỉ là đợi hai người rời đi, nàng khẽ thở dài. Người đàn ông này không yêu nàng, thực ra nàng cũng đâu yêu chàng ta. Chỉ có điều trước đây nàng vì bạc, vì mai sau tốt lành không bao giờ phải lo lắng chuyện ăn uống, mới bước lên con đường này. Nhưng vừa mới bước lên, nàng đã thấy chàng ta và nhị phu nhân ân ái như vậy, nhìn đại lão gia yêu thương đại phu nhân như vậy, trong lòng nàng... bỗng chốc hơi hối hận.
Nhưng hối hận chăng nữa cũng vô dụng, nàng đâu nỡ bỏ lại Tiểu Chiêu.
·
Chu Thừa Vũ xong chuyện phía trước thì về thư phòng, đã thấy Chu Thừa Duệ ăn uống no đủ chơi đùa với tiểu Chiêu hăng say. một đại nam nhân trong nhà vậy mà không hề ngại phiền chơi ném đá với con nhóc con.
"Đại ca!" Chu Thừa Duệ thấy Chu Thừa Vũ, cuối cùng hắn cũng dứt mắt khỏi người Tiểu Chiêu. "Ca nhìn coi Tiểu Chiêu ngoan biết bao, thông minh biết bao chưa! Hôm qua chỉ gặp đệ một lần, hôm nay đã kêu cha rồi đấy. Đệ dắt con bé tới đây chơi nửa ngày, nó không khóc chút nào!"
Thế hệ này của Chu gia chỉ có mỗi đứa nhỏ Tiểu Chiêu, Thưa Thừa Vũ cũng rất yêu mến Tiểu Chiêu. Lần này chàng thấy Chu Thừa Duệ hào hứng khoe mẽ, chàng cười ha hả, ngồi xuống.
Chốc lát, Tiểu Chiêu thả hòn đá xuống, lắc lư bàn chân ngắn ngủi chạy tới trước mắt Chu Thừa Vũ. cônàng nhỏ bé, rất lanh trí, lay chân Chu Thừa Vũ, muốn leo lên. Mặt cũng ngọt ngào, nói: "Đại bá phụ, ôm Tiểu Chiêu cái nào, Tiểu Chiêu rất ngoan, rất ngoan đó."
Chu Thừa Vũ xốc nách Tiểu Chiêu, bế cô bé lên đùi. Tiểu Chiêu lập tức cười hì hì, dâng cục đá trong tay tới trước mắt Chu Thừa Vũ. "Đại bá phụ, viên đá này là con thắng được đó, cho người nè."
Chu Thừa Duệ trợn mắt há mồm.
Viên đá này là hắn tìm cho, Tiểu Chiêu coi nó như của quý, sao cũng không cho hắn, dỗ cỡ nào cũng không cho. Nhưng bây giờ thì sao, đại ca chưa đòi mà con nhãi này đã chủ động dâng?
hắn định khoe trước mặt đại ca mình có con gái chút ít, rồi cạnh đó giục đại ca mau chút, cũng nói ca à chớ giận nương và Tô thị nữa. Nhưng nhìn cỡ nào, cũng giống đại ca đang khoe khoang với hắn như đúng rồi.
hắn không cam tâm, bước qua ngồi xổm ngang tiểu Chiêu, "Tiểu Chiêu, cha hỏi con một câu."
Tiểu Chiêu đang chơi viên đá trong lòng bàn tay của Chu Thừa Vũ. Nghe thấy, bé quay đầu và chậm rãi gật đầu.
Chu Thừa Duệ nói: "Cha và đại bá phụ, con thích ai?" Hỏi xong rồi hắn bỗng thấy sai sai, hắn vội hỏi lại: "Là thích ai nhất, cha và đại bá phụ, con thích ai nhất?"
Tiểu Chiêu chớp chớp mắt, trả lời như đinh đóng cột: “Đại bá phụ!”
Chu Thừa Duệ: "..."
Con nhãi này!