Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm

Chương 13




Cực khoái/ bị tụt quần/ bắn vào tử cung/ khe nhỏ non nớt lộ mở/ quy đầu mài thịt non

Trần Tấn lờ đi hành động trêu đùa của Dung Tuyết, hắn lau sạch miệng cho cậu, sau đó ôm eo đè đối phương xuống.

Tự dưng Dung Tuyết bị tụt quần, cậu cuống cuồng níu lại mà không được, trái lại hai chân còn bị mạnh mẽ tách ra.

"Không không... A Tấn em sai rồi em sai rồi..."

Hang nước mềm mại lộ ra, Trần Tấn dùng ngón tay tách viền môi bé màu anh đào của cậu, đồng thời miết nhẹ âm vật, tốc độ miết nhanh dần, đến khi cảm nhận được Dung Tuyết bắt đầu hứng tình, hắn mới lần ngón tay xuống, móc vào âm đ*o, nghe có tiếng nước lóp nhóp bên trong, thụt ra thụt vào bắt chước động tác giao hợp.

Chẳng bao lâu Dung Tuyết đã không chịu nổi, rên rỉ kẹp chặt hai đùi, Trần Tấn cười khẽ, nhất quyết không cho cậu được như ý.

Thời gian chầm chậm chảy qua, Dung Tuyết sướng phát khóc, cảm giác sảng khoái mãnh liệt xộc ra từ bụng dưới, d*m thủy ấm áp tuồn ra, khoái cảm tức khắc nhân lên gấp bội.

Dịch lỏng này là trực tiếp phun ra chứ không chảy xuôi từ tốn, dữ dội như biển cả, ào ạt từng đợt sóng, Trần Tấn không hề ngừng động tác, cánh tay bị bắn đầy d*m thủy của Dung Tuyết.

"Đừng... không chịu nổi... a... thật mà... đừng vậy... đừng mà... em sai rồi... ưm hức..."

Trần Tấn quan sát từng phản ứng của cậu, dịch lỏng này thật sự quá mê người. Trần Tấn rút ngón tay, người hơi cúi xuống, ghé sát âm hộ, hé lưỡi thử ngậm hạt đậu bé nhỏ đang cố ngóc đầu, rồi lại nhẹ nhàng hút một cái.

Dung Tuyết giật nảy mình: "Không..."

Trần Tấn không cho phép Dung Tuyết khước từ, như vừa phát hiện ra một trò chơi thú vị, hắn liếm láp một lượt âm hộ Dung Tuyết. Bé bướm của cậu mơn mởn không một sợi lông, rất sạch sẽ, không có chút chướng ngại nào, thậm chí còn rất hưởng thụ.

Dung Tuyết cảm giác lưỡi Trần Tấn đang dò sâu vào trong âm đ*o, còn có cả tiếng nuốt ực luôn nữa, cậu ngượng chín mặt không dám ngẩng đầu, kéo gối bụm mặt, kiềm nén tiếng rên, mắc cỡ mà phát ra một vài âm thanh be bé.

Không ngờ Dung Tuyết lém lỉnh của hắn còn có mặt thẹn thùng như vậy!

May là Trần Tấn không 'hành hạ' Dung Tuyết quá lâu, chốc lát sau hắn đã đổi sang dùng gậy th*t đói khát thay cho miệng lưỡi.

Khoảng khắc bị lấp đầy, Dung Tuyết buông gối, nhấm nháp cảm giác thỏa mãn chưa từng có, quả nhiên sung sướng hai chiều vẫn đỡ khó xử hơn, chứ không bất kể là cậu mút cho Trần Tấn hay Trần Tấn liếm cho cậu, thì bên tiếp nhận đều sẽ dễ ngượng ngùng.

Khụ, chẳng qua cũng khá là sung sướng.

Xúc xích bị kiềm lâu quá ngốt, vừa tiến vào đã nhấp điên loạn, quy đầu thụt rửa thịt non, cứ phát sau lại sướng hơn phát trước.

"Hưm... a..." Dung Tuyết siết chặt cạnh giường, ngón tay trắng bệch, "Nhanh quá đi... ưm..."

Trần Tấn hôn đầu ti cậu, mút như bú sữa mẹ, điểm nhạy cảm toàn thân Dung Tuyết đều bị tìm ra và khống chế, cơ thể vừa đạt cực khoái vô cùng nhạy cảm, bị nện ác liệt một hồi là sướng không kiểm soát.

Tia sét lóe lên ngoài cửa sổ, mưa rơi mỗi lúc một to.

Động thịt xoắn chặt dương v*t, eo cậu lắc lư theo nhịp đung đưa của Trần Tấn, thân thể mềm mại rỉ mồ hôi, vuốt lên vô cùng non mướt.

"Sướng... A Tấn... a... to quá... chậm chút... ưm..."

Trần Tấn thích nghe nhất là tiếng rên rỉ không thể kiềm chế của Dung Tuyết khi quá dễ chịu.

"Không... sắp ra rồi... ha ưm... thật là.... Lớn quá..."

dương v*t đỏ thẫm húc cho Dung Tuyết run lẩy bẩy, d*m thủy nhớp nháp ào ào tuôn ra, Dung Tuyết hít sâu một hơi, khoái cảm quá mãnh liệt đến độ bắt đầu rời ra khỏi vị trí giao hợp, người cậu tê tê, chạm nhẹ cũng giống bị điện giật, co giật không ngừng.

Trần Tấn không cố kiềm chế xuất binh, hắn đợi đến lúc sắp bắn, cố tình thụi mạnh về phía trước, quy đầu chọc mở miệng tử cung mềm mại, động tác đẩy đưa chưa hề dừng lại, cuối cùng phun tinh dịch nóng bỏng vào sâu thẳm bên trong.

Trận chiến lần này cả hai người đều được ăn no, vô cùng thoải mãn.

...

Ngày hôm sau thời tiết còn khá âm u, nhưng mưa đã tạnh, tuy nhiên để đảm bảo an toàn ngư dân vẫn hạn chế ra khơi.

Dung Tuyết nhân lúc Trần Tấn không phải ra khơi, kéo hắn lên huyện, muốn cho Trần Tấn xem thử cửa hàng cậu nhìn trúng lần trước. Tuy rằng rượu thơm không ngại hẻm sâu, nhưng trong thời đại mọi người đều không chú trọng sở thích ăn uống như hiện giờ, có một mặt tiền nổi bật vẫn tốt hơn cả.

Cửa hàng này do chính chủ nhà cho thuê, đang trong giai đoạn sửa sang nên còn được miễn một nửa giá thuê, trước khi đến nơi này Dung Tuyết đã bàn bạc với Trần Tấn, nếu thấy ổn thỏa thì cứ ký luôn hợp đồng.

Trần Tấn không hiểu chuyện làm ăn, nhưng vị trí cửa hàng quả là không tệ, tổng cộng hai tầng, tầng một là đại sảnh và khu bàn ăn chung, tầng hai là các phòng ăn riêng. Hắn thấy được, Dung Tuyết cũng không do dự gì, suy cho cùng càng kéo dài lâu càng nhiều biến số.

Ký xong hợp đồng, hai người cầm số tiền còn lại đến chợ bán buôn, định mua một ít bát đĩa.

Dung Tuyết trông rất ra dáng con nhà giàu, da dẻ nõn nà môi đỏ răng trắng, các thương gia bán buôn thấy cậu đến trước gian hàng của mình đều nhăm nhe chờ làm thịt cậu.

Dung Tuyết nghe thương gia trước mặt báo giá xong cũng không nhịn được cười nhạt, hét giá ngoại hạng, chẳng khác nào bắt nạt kẻ ngu, Dung Tuyết không buồn mặc cả, quay đầu đi thẳng.

Nếu là ngày trước thì Dung Tuyết cũng sẽ mặc cho người ta hét giá, cơ bản là vì không thành vấn đề, cậu chẳng thiếu mấy đồng đấy, nhưng tình hình đã khác, kinh tế hiện giờ eo hẹp, muốn thịt cậu à, không có cửa.

Đi dạo chợ bán buôn một hồi, Dung Tuyết tìm thấy một người bán hàng thoạt trông tương đối thật thà, hai người quyết định giá cả và số lượng, nhanh chóng trả tiền cọc, hẹn mai chở hàng đến cửa tiệm sẽ trả nốt số tiền còn lại.

Suốt chặng đường Trần Tấn đều đi theo bên người Dung Tuyết như vệ sĩ, tay xách một vài đồ vặt mua cho Dung Tuyết từ cửa hàng trang sức.

Lượn hết một vòng chợ bán buôn, đã mua tất cả những gì cần thiết, vậy nên lúc về nhà Dung Tuyết cảm thấy rất ư là vui vẻ, "A Tấn, mở cửa hàng xong là anh sẽ không cần ra biển nữa rồi."

Không chỉ có vậy, đợi qua một thời gian cho công việc kinh doanh ổn định, họ sẽ mời thêm vài đầu bếp và quản lý nữa, vậy là có thể nằm không thu tiền được rồi!

Đấy chính là cuộc sống của cậu ở hiện đại, giai đoạn trước đầu tư, giai đoạn sau giao cho người khác xử lý, tiền cứ vào ví vèo vèo, sướng. Cũng may bây giờ không phải thế kỷ hai mốt lạm phát tăng cao, bằng không, chỉ dựa vào đánh cá thì sẽ quá khó để mở được nhà hàng trong vòng hai tháng.

Ánh chiều tà treo nắng ven bờ, Trần Tấn nhìn cảnh sắc ngoài xe, lại nhìn mười ngón tay đan chặt với Dung Tuyết kề bên, chậm rãi mỉm cười.

Nếu như giây phút này kéo dài vĩnh viễn, thì đời hắn chẳng còn gì hối tiếc thêm được nữa.