Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 104




Tin tức Định Quốc Công phủ và Trịnh Quốc Công phủ sắp sửa kết thân truyền ra, bao nhiêu người kinh sợ, mấy phu nhân muốn Tạ Cảnh Dực làm con rể chỉ có thể yên lặng tiếc hận.

Hoàng Thượng long thể an khang lại cự tuyệt nạp thêm phi tần, địa vị Định Quốc Công vững như Thái Sơn, Tạ Cảnh Dực chỉ là con nuôi, nhưng hắn là thống lĩnh cấm vệ quân, tâm phúc của Hoàng Đế, tiền đồ rộng mở, hậu viện còn sạch sẽ.

Có thể nói Tạ Cảnh Dực là lựa chọn vị hôn phu tốt nhất trong lòng đám quý nữ.

Hiện tại đột nhiên truyền ra tin tức hắn sắp sửa đính hôn, lòng đám quý nữ tan vỡ, nhao nhao hâm mộ và ghen ghét Nhị cô nương Trịnh Quốc Công phủ.

Vốn dĩ sau khi không còn Tần Vương phi, đường làm quan của Dương Thư Thanh rộng mở, ai ngờ đột nhiên truyền ra tin tức Tạ Cảnh Dực đính hôn, Dương Thư Thanh vô cùng phẫn nộ, ném vỡ đồ sứ ra đầy đất.

"Tiểu thư, người đừng nổi giận, ngộ nhỡ kinh động Vương gia thì phiền toái lắm." Thiến Bích thật cẩn thận khuyên nhủ, trong lòng lại không biết nói gì, Tạ thiếu gia không có quan hệ với tiểu thư nữa rồi, hà tất vì người không liên quan tức giận.

Lời này Thiến Bích không dám nói ra, tính tình tiểu thư bá đạo, ham muốn chiếm hữu rất lớn.

"Ngươi nói rất đúng, hiện tại không thích hợp gây rắc rối." Dương Thư Thanh nghe Thiến Bích nói vậy, đột nhiên tỉnh táo lại, nàng hiện tại là "thai phụ", Tần Vương đã chuẩn bị phù chính nàng làm Vương phi, Thục Thái phi trong cung không đồng ý, không thể xảy ra sự cố vào thời điểm này.

Trần thái y còn hôn mê bất tỉnh.

Nếu có thể, tốt nhất diệt trừ Trần thái y, đáng tiếc không thể nào xuống tay.

Thiến Bích âm thầm thở ra.

Thiến Dung bị tiểu thư đưa ra khỏi phủ Tần Vương, an bài ở một viện trong kinh thành, ru rú trong nhà, nếu không cẩn thận điều tra sẽ không tra ra chuyện Thiến Dung mang thai.

Dương Thư Thanh không có lại quăng ngã đồ vật phát tiết nữa, nhưng nàng sẽ không để yên đâu, nàng có thể tìm người ra tay với Trịnh nhị tiểu thư Trịnh Quốc Công phủ.

Tạ Cảnh Dực là của nàng, cho dù nàng không chiếm được, cũng không cho phép nữ nhân khác nhúng chàm.

Sự cố chấp của Dương Thư Thanh đối với Tạ Cảnh Dực đã vào tận sâu trong xương tủy.

Đời trước Tạ Cảnh Dực và Khương Nịnh Bảo tốt tốt đẹp đẹp, Dương Thư Thanh vẫn luôn nhớ thương, hâm mộ, một đời này, nàng đã thực hiện được nguyện vọng gả cho Tạ Cảnh Dực, nhưng thân phận Tạ Cảnh Dực chênh lệch quá lớn nên nàng và Tạ Cảnh Dực hòa li.

Nhưng Dương Thư Thanh vẫn không bỏ xuống được.

"Thiến Bích, Định Quốc Công phủ còn chưa truyền ra tin tức không tốt sao?" Dương Thư Thanh đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, theo lý thuyết hiện tại đã nên thỉnh thái y.

Nhưng Định Quốc Công phủ tựa hồ không có động tĩnh gì.

Dương Thư Thanh không khỏi có chút bực bội, mỗi lần đối phó Khương Nịnh Bảo, nàng có cảm giác dường như hết thảy tốn công vô ích, làm cho người ta cảm chán nản.

Thiến Bích cúi đầu trả lời: "Không có."

Dương Thư Thanh nhíu mày, gương mặt một mảnh u ám, lẩm bẩm nói: "Không nên như vậy, thuốc của Từ tiên cô không có khả năng lại vô dụng, phu thê Khương Nam Hoa đâu?"

Thiến Bích nơm nớp lo sợ trả lời: "Bọn họ mạnh khỏe ạ."

Sắc mặt Dương Thư Thanh trong nháy mắt trở nên thập phần khó coi, nhịn không được hung hăng vỗ mặt bàn một cái, nổi giận mắng: "Đáng giận, Từ tiên cô đáng chết này lại dám gạt ta."

Thiến Bích cúi thấp đầu không dám thở mạnh.

Dương Thư Thanh phát tiết xong thì ngừng lại, Từ tiên cô đã chết, nàng tức giận cũng không làm nên chuyện gì.

Khương Nịnh Bảo cũng không biết Dương Thư Thanh lại có tham muốn chiếm giữ với Tạ Cảnh Dực, cũng không biết Dương Thư Thanh từng xuống tay với cha mẹ nàng, tất cả đều bị rượu thuốc thần kỳ của nàng hóa giải, nàng đang bận rộn chuẩn bị sính lễ tới Trịnh Quốc Công phủ, bận rộn nhiều ngày, liền tự mình mang theo bà mối tới cửa chính thức định hôn sự.

Cùng ngày đính hôn, rốt cuộc Khương Nịnh Bảo cũng gặp được Nhị cô nương Trịnh Quốc Công phủ Trịnh Lâm, ngũ quan Trịnh Lâm tinh xảo dịu dàng, mỹ lệ đoan trang, khí chất thanh nhã, quả thật là một cô nương không tồi.

Khương Nịnh Bảo rất là vừa lòng.

Không có chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Xuân Nhạc.

Trở lại Định Quốc Công phủ, Xuân Nhạc nhịn không được nói ra nghi vấn: "Phu nhân, nô tỳ phát hiện Trịnh Nhị cô nương có dung mạo và khí chất có vài phần tương tự người."

Khương Nịnh Bảo không để trong lòng cười cười: "Người trên đời có dung mạo giống nhau rất nhiều, không cần để ý, Trịnh Nhị cô nương là một cô nương tốt, tính tình thoạt nhìn rất tốt."

"Nô tỳ chỉ là lo lắng tới lúc đó Tạ thiếu gia nhìn thấy dung mạo Trịnh Nhị cô nương sẽ không thích." Xuân Nhạc nói thầm một câu.

Khương Nịnh Bảo nhìn thoáng qua Xuân Nhạc, nhoẻn miệng cười: "Có cái gì lo lắng, Tạ Cảnh Dực tự mình đồng ý, ta nhìn dáng vẻ của hắn, cưới ai cũng thế, phỏng chừng trong lòng còn nhớ thương Dương Thư Thanh đây."

Giờ phút này Khương Nịnh Bảo hiển nhiên đã quên ánh mắt khác thường của Tạ Cảnh Dực khi nhìn nàng.

Xuân Nhạc: "..."

Xuân Hỉ bưng trái cây tươi tới, còn mang đến một phong thư, Khương Nịnh Bảo xé mở nhìn qua, hơi kinh ngạc, thế nhưng là thư của Khương Minh Dao, sau khi đại bá khôi phục tước vị, Khương Minh Dao rốt cuộc cũng buông xuống khúc mắc, dự định hòa thuận lại với nàng.

Thần sắc Khương Nịnh Bảo lạnh nhạt.

Quan hệ của nàng và Khương Minh Dao vốn dĩ lạnh nhạt, thời gian qua Khương Minh Dao trôi qua không tồi, phu quân nàng đối với nàng rất tốt hảo, có qua lại hay không cũng không sai, vì vậy nàng cũng không có hồi âm, nàng tin tưởng Khương Minh Dao sẽ rõ ràng ý tứ của nàng.

Kỳ thật ngoại trừ Khương Minh Dao, Khương Thù Nghiên gả tới Trấn Bắc hầu phủ cũng vô cùng cảm kích nàng, còn cố ý tới cửa nói lời cảm tạ.

Khương Nịnh Bảo chỉ cho người chú ý tình hình Khương lão phu nhân, về phần người đại phòng, nàng cũng không quan tâm.

Khương lão phu nhân một lần nữa trở lại Trường Ninh bá phủ, cho người mở một phật đường nho nhỏ, an tĩnh trong sân, một lòng hướng phật.

Cuộc sống lại bình yên trở lại.

Khương Nịnh Bảo ngoại trừ xử lý công việc trong phủ thì là cùng Tạ lão phu nhân cùng nhau ôm Kỳ ca nhi và Lân ca nhi, nàng lén cho hai tiểu gia hỏa uống rượu hoa, hai tiểu gia hỏa càng ngày càng khỏe mạnh, sức ăn cũng càng ngày càng lớn.

Một ngày này, Định Quốc Công ở nhà nghỉ ngơi, cùng Khương Nịnh Bảo ngồi trên thảm dày trải trong hoa viên chủ viện, cho hai tiểu gia hỏa bò phía trên.

"Nịnh Bảo, trong cung vừa mới truyền ra tin tức, Hoàng Hậu nương nương sinh rồi." Định Quốc Công lật người Kỳ ca nhi lại, cùng Khương Nịnh Bảo nói một chút chuyện trong cung.

"Nhanh vậy, Quý phi nương nương sao rồi, còn chưa sinh sao?" Khương Nịnh Bảo thuận miệng hỏi, nàng tương đối quan tâm tình hình của bằng hữu Phó Uyển Ninh.

Định Quốc Công lắc đầu: "Theo thái y nói thì một hai ngày nữa mới sinh."

Khương Nịnh Bảo gật gật đầu, không có nói cái gì nữa, nàng cho các nàng uống rượu giữ thai để các nàng bình an sinh hạ hài tử, bởi vậy nàng cũng không lo lắng, ngược lại hỏi tới tình hình Hiền Tần Dương Uyển Linh: "Quốc Công gia, Hiền tần hiện tại sao rồi?"

Lúc trước hai vị nương nương trong cung xảy ra chuyện, kỳ thật Càn Nguyên Đế và Định Quốc Công đều không tin là nàng ra tay, cho nên vẫn chưa ban chết cho nàng, địa vị của Hiền Tần trong cung kỳ thật cũng rất kỳ quái.

Nàng cũng không có được Càn Nguyên Đế sủng hạnh, nàng tiến cung tựa hồ chỉ vì tìm kiếm che chở, bị đày vào lãnh cung cũng có người ngầm chiếu cố, cũng không phải chịu đau khổ.

Lúc Khương Nịnh Bảo biết chuyện này, chấn kinh hỏi.

"Tỳ nữ bên người Hiền Tần xông tới thánh giá bị đánh chết, Hoàng Thượng chuẩn bị cho nàng giả chết rời cung." Định Quốc Công nói.

Khương Nịnh Bảo trừng lớn đôi mắt, tò mò hỏi.

"Hoàng Thượng biết là Dương Thư Thanh xuống tay sao?"

Định Quốc Công lãnh đạm nói: "Không biết, Hoàng Thượng hoài nghi là Tần Vương hoặc là Tấn Vương xuống tay."

Sóng mắt Khương Nịnh Bảo lưu chuyển, trong lòng có một ý nghĩ, giảo hoạt cười: "Quốc Công gia, chàng nói xem, tiết lộ tin tức Dương Thư Thanh giả mang thai cho Tấn Vương thì thế nào nhỉ?"

Gần đây Tần Vương muốn phù chính cho Dương Thư Thanh nên gây ồn ào, nghe nói Thục Thái phi tức giận tới ngất đi.

Ấn đường Định Quốc Công khẽ động, liếc mắt nhìn bộ dạng giảo hoạt của Nịnh Bảo một cái, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Có thể, Tần Vương và Tấn Vương tranh đấu quá kịch liệt, đã sớm kết thù, Tấn Vương hẳn là rất vui lòng nhìn Tần Vương bị xấu mặt."

Càn Nguyên Đế điều động tất cả quan viên có liên quan tới hai vị Vương gia đi, các chức quan có thực quyền đổi thành tâm phúc của mình, thế lực của hai vị Vương gia suy yếu, Tấn Vương thấy tình thế không đúng đã bắt đầu yên lặng, Tấn Vương vẫn còn chưa bỏ ý định ngấm ngầm thượng thoan hạ khiêu [1].

[1] Nhảy nhót lung tung.

Kỳ thật bọn họ đều không gây nổi sóng to gió lớn.

Nhưng vận khí của Dương Trắc phi vẫn phải xử lý sạch, làm cho hắn hoàn toàn không đứng dậy được.

Khương Nịnh Bảo nhận được ủng hộ của Định Quốc Công, vô cùng cao hứng, nhìn thấy Lân ca nhi sắp bò ra ngoài thảm, vội vàng qua ôm hắn trở về giữa thảm, nói một câu.

"Kỳ ca nhi và Lân ca nhi ngày càng nghịch ngợm."

Ánh mắt Định Quốc Công rơi xuống người hai tiểu gia hỏa, khóe miệng hơi cong lên: "Như vậy rất tốt, rượu hoa nàng ủ không có uống phí." Hiển nhiên hắn đã biết nàng lén cho hai tiểu gia hỏa uống rượu hoa.

Khương Nịnh Bảo lộ ra một tia chột dạ trên gương mặt xinh đẹp.

"Quốc Công gia, chàng đã biết rồi sao?"

Định Quốc Công gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười: "Ừ, lần đầu nàng cho bọn hắn uống rượu ta đã biết rồi, sau đó ta tìm thái y chẩn bệnh cho bọn hắn."

Thái y nói hai đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh.

Định Quốc Công liền không có ngăn cản hành động này của Khương Nịnh Bảo.

Không ngờ tới chính vì như thế, mới tránh khỏi tính toán của Dương Thư Thanh, đương nhiên, cũng là do Khương Nịnh Bảo có vận khí tốt.

Khương Nịnh Bảo: "..."

Nơi xa, Tạ lão phu nhân và Hoàng ma ma đứng ở đó nhìn một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, Tạ lão phu nhân nở nụ cười thỏa mãn vui mừng.

"Lão phu nhân, tình cảm của Quốc Công gia và phu nhân thật tốt!" Hoàng ma ma đỡ lão phu nhân, cảm thán một câu.

Tạ lão phu nhân cười tủm tỉm gật đầu.

"Đúng vậy, hiện giờ Cảnh Dực hôn sự cũng định rồi, ta xem như hoàn toàn yên tâm."

"Lão phu nhân, sau khi Đại thiếu gia định ra hôn sự, Tạ Nhị phu nhân muốn đưa cháu gái của mình cho Đại thiếu gia làm thiếp." Hoàng ma ma nhíu mày nói.

Tạ lão phu nhân lạnh lùng cười: "Nàng đây là nằm mơ."

Lúc trước Tạ Nhị phu nhân quỳ xuống ép Tạ Cảnh Dực lấy cháu gái của mình đã hoàn toàn chọc giận Tạ lão phu nhân, nàng còn cho người tiện thể nhắn tới Tạ phủ, Tạ Nhị phu nhân bị cấm túc, vừa mới thả ra đã không an phận.

"Tạ Nhị phu nhân còn nói thanh danh cháu gái của nàng đã bị hủy, chỉ có thể gả cho Đại thiếu gia, Đại thiếu gia cũng không để ý, Tạ Nhị phu nhân cũng không buông tha, nhiều lần chặn người trên đường." Hoàng ma ma nói lời này, sắc mặt rất khó coi.

Sắc mặt Tạ lão phu nhân trầm xuống: "Hủy hoại thanh danh cháu gái là do chính nàng làm ra, không cần để ý tới, Cảnh Dực sẽ xử lý tốt, chuyện nhỏ nhặt này không cần nói cho Nịnh Bảo."

Hoàng ma ma gật đầu đồng ý.

Hai người giống như lúc tới yên lặng rời đi.

Khương Nịnh Bảo và Định Quốc Công cũng không biết Tạ lão phu nhân tới đây một chuyến, hai người ngồi ở trên thảm vừa nói chuyện phiếm vừa chăm sóc hai tiểu gia hỏa.

Nắng xuân ấm áp rơi trên thân hai người, phủ lên một quầng sáng ánh vàng nhàn nhạt.