Gả Cho Biểu Ca Thanh Lãnh

Chương 7




Bùi Lục thị nghe những lời này thì lập tức vui vẻ ra mặt, lấy khăn tay ra giả vờ lau khóe mắt.

 

 

 

"Ta biết con là đứa trẻ ngoan, tình cảm giữa con và Cẩn ca nhi từ nhỏ, thật là một mối lương duyên tốt đẹp! Người ta nói thà phá bỏ một ngôi chùa chứ không phá hủy một cuộc hôn nhân, mẫu thân con chỉ là nhất thời hồ đồ thôi."

 

 

 

Dương Tư cúi đầu không nói, mặc cho Bùi Lục thị nắm tay hết lời khen ngợi.

 

 

 

Giang phu nhân lạnh lùng nhìn Bùi Lục thị diễn trò, cứ như bà ta và Dương Tư mới là mẹ con ruột thịt, nhất thời cảm thấy nực cười.

 

 

 

Hình như sợ Dương Tư đổi ý, nhân lúc Giang phu nhân còn chưa kịp lên tiếng phản bác, Bùi Lục thị vội vàng gọi nha hoàn bà tử đi cùng đến, dặn dò Dương Tư khuyên nhủ Giang phu nhân, rồi vội vã dẫn theo hạ nhân đông đúc rời đi, chỉ để lại hai mẹ con lặng lẽ đối mặt trong sảnh.

 

 

 

Trong sảnh nhất thời im lặng.

 

 

 

Còn Hồng Duệ được Dương Tư dặn dò đứng đợi bên ngoài đã nghe thấy hết toàn bộ, từ lâu đã sốt ruột không yên.

 

 

 

Cũng không biết phu nhân nghĩ thế nào nữa, Bùi Tam Lang là người tốt như vậy, lại còn là thanh mai trúc mã với tiểu thư từ nhỏ, đến bây giờ vẫn không hề ruồng bỏ tiểu thư, đi đâu tìm được người chồng tốt như vậy nữa? Tại sao lại phải phá hỏng một mối lương duyên tốt đẹp như vậy chứ!

 

 

 

Hơn nữa, hủy thì hủy thôi, lấy lý do gì cũng được, tại sao lại phải nói những lời như xứng hay không xứng.

 

 

 

Tiểu thư nhất định là rất đau lòng mới dám cãi lời phu nhân trước mặt mọi người như vậy.

 



 

 

Phu nhân là người rất sĩ diện, lát nữa chắc chắn lại phạt tiểu thư cấm túc như mọi khi.

 

 

 

Haizz…


 

 

 

Nhưng chưa kịp than thở được hai câu, Hồng Duệ đã nghĩ đến điều gì đó, dậm chân, vội vàng đuổi theo hướng Bùi Lục thị rời đi.

 

 

 

Trong phòng.

 

 

 

Hai mẹ con dường như đang diễn một vở kịch câm.

 

 

 

Các nha hoàn đều ngoảnh mặt làm ngơ, coi mình như khúc gỗ, sợ lúc này phát ra tiếng động gì sẽ chọc giận chủ tử.

 

 

 

Giang phu nhân nhìn những món quà chất đầy sảnh, hộp nào hộp nấy đều đỏ rực một hồi lâu, rồi lại nhìn Dương Tư đang ngồi đó mặt không chút cảm xúc, đột nhiên lên tiếng: "Ngươi thật sự là giỏi lắm rồi đấy."

 

 

 


"Ngươi cho rằng ta đang hại ngươi sao? Ngu ngốc, giống hệt phụ thân ngươi, vừa ngu vừa cứng đầu."

 

 

 

Vẻ mặt Dương Tư dường như không hề d.a.o động, chỉ có hàng mi dài như lông vũ khẽ run, lại hỏi ngược lại: "Mẫu thân tại sao lại phản đối hôn sự với Bùi gia? Những lời nói dối trá thì không cần nói nữa."

 

 



 

Giang phu nhân cười lạnh một tiếng, nhưng không trả lời.

 

 

 

Dương Tư cũng không truy hỏi, ngược lại nhắc đến một chuyện khác, "Đại tỷ tỷ hiện giờ ở quê nhà Phần Dương có khỏe không? Sao mẫu thân cũng không cho con biết một tiếng? Hôm đó cùng Bùi biểu ca đi chùa Bán Sơn ở ngoại ô, con đã cầu thay tỷ tỷ một lá bùa cầu duyên vẫn chưa đưa cho tỷ ấy."

 

 

 

"Mẫu thân." Dương Tư chậm rãi nói, "Sai Mặc Trúc thay con chuyển cho tỷ ấy được không?"

 

 

 

Mí mắt Giang phu nhân giật giật, nhìn chằm chằm đứa con gái thứ hai đang ngồi phía dưới, "Hôm nay con đến trang trại ở ngoại ô là vì chuyện này?"

 

 

 

Thấy Dương Tư không nói gì, Giang phu nhân im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Dù con có tin hay không, cái c.h.ế.t của Mặc Trúc không phải do ta sai khiến. Còn chuyện hôn sự với nhà họ Bùi thì tùy con, đừng hối hận là được." Nói xong liền dẫn theo nha hoàn rời đi, bước chân có chút lộn xộn, mất đi vẻ ung dung thường ngày.

 

 

 

Đông Thanh vội vàng đuổi theo, trước khi đi quay đầu lại nhìn Dương Tư với vẻ mặt lo lắng.

 

 

 

Trong sảnh, chỉ còn lại một mình Dương Tư ngồi lẻ loi trên xe lăn.

 

 

 

—————

 

 

 

Bùi phủ.

 

 

 

Bùi Lục thị được nha hoàn dìu xuống kiệu, Phương ma ma theo sát phía sau vẻ mặt đang suy tư điều gì đó, suýt nữa thì bị vấp ngã ở bậc cửa.