Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 94




"Nói lung tung!" Phía dưới có người phát ra tiếng.


Triệu Hi Hằng đưa mắt quét nhìn xuống, chỉ thấy quận thủ quận Tập An đầy mặt đỏ lên, bị phu nhân hắn che miệng kéo ngồi xuống, thấy ánh mắt mọi người đều quay sang đây đánh giá, phu nhân hắn cũng không tiện lại bịt miệng của hắn.


"Vịt vốn chỉ lấy cỏ dại ốc đồng cùng côn trùng làm món ăn chính, trừ phi bị đói cực kì thôi, làm sao có thể gặm thóc lúa? Chỉ cần khống chế số lượng vịt thả vào ruộng, phương pháp này, hơn phân nửa là có thể làm ." Hắn nói như chém đinh chặt sắt.


Đôi mắt Thẩm Đô An trừng to, vẫn liên tiếp nhấn mạnh, "Tiên sinh và đại nhân sẽ không gạt ta , đại nhân nuôi ta ăn mặc mười mấy năm, có đại ân đối với ta."


Vệ Lễ đá bàn một cái, "Nếu như ngươi thật sự không có một chút tác dụng nào, hắn điên rồi mới nuôi không ngươi mười mấy năm ! Còn có chuyện đi chỗ nào cũng mang ngươi theo sao ?"


Người bên dưới cũng không nhịn được bắt đầu bàn luận xôn xao, trách không được mỗi lần quận Giang Đông nộp báo cáo đều có thể được bình là "Ưu" đâu, hoá ra đều là có người chuẩn bị sẵn, sớm biết còn có thể làm như vậy, bọn họ cũng đều học theo một chút rồi .


Triệu Hi Hằng nhịn không được xoa xoa mi tâm, cảm thấy người trẻ tuổi này quá đáng thương, bị người lợi dụng xong cho một hạt lúa liền thấy người ta tốt; nếu hắn thực sự có khả năng như vậy, đừng nói ăn no mặc ấm , muốn cái gì mà không có?


Trong lòng nàng cũng tức giận, hành vi của quận thủ quận Giang Đông này thật sự vô lương tâm, một bên thì chê bai người ta, nói người ta cái này không tốt, cái kia không tốt, không có điểm nào tốt, một bên lại muốn mượn người ta làm việc cho mình, trên đời này sao lại có người mặt dày lại không có lương tâm đến vậy chứ ?


"Hắn còn bảo ngươi làm cái gì?" Triệu Hi Hằng ép cơn giận xuống hỏi.


Thẩm Đô An hiển nhiên còn chưa tỉnh thần lại từ chuyện quận thủ quận Giang Đông lợi dụng hắn, mắt nhập nhèm lắc đầu, "Không... Không làm gì ."


Phu nhân quận thủ quận Giang Đông quỳ một bên vội vàng nhấc tay, "Thiếp thân biết, thiếp thân một năm một mười đều nói cho ngài, chỉ cầu ngài có thể thả cho thiếp thân một đường sống. Việc này thiếp thân không có tham dự, cũng không phải tòng phạm. Tuy cũng có hiềm nghi là biết mà không báo, nhưng xin ngài nể tình thiếp thân tự giác cử báo, bỏ qua cho thiếp thân một lần."


Hai phu thê này chính là đại biểu điển hình cho chuyện tai vạ đến nơi, mỗi người tự bay. Khi một phương gặp nạn, bên kia vội vàng phủi sạch quan hệ bảo toàn bản thân. Chỉ có thể cùng hưởng phú quý, không thể cùng chung hoạn nạn.


Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ đối với quan hệ phu thê của bọn họ khiếp sợ đến không được , nhưng vẫn gật đầu đáp ứng .


Vệ Lễ yên lặng nắm chặt tay Triệu Hi Hằng.


"Thường ngày, mấy công văn bên dưới đưa tới đều là Thẩm Đô An phê duyệt . Còn có chuyện tỉa cây cắt hoa trong phủ, giúp việc trong bếp, nếu như Thẩm Đô An không bận bịu học hành hay phê duyệt công văn, hắn đều làm. Thẩm Đô An là nghĩa tử, một tháng hẳn phải có một lượng bạc tiền tiêu vặt, nhưng lão không biết xấu hổ này hoàn toàn không cho hắn một xu nào. Cho dù là thuê người bên ngoài vào phủ làm công cũng cần trả tiền a, Thẩm Đô An chính là một lao động miễn phí, chỗ nào cần thì có mặt ngay chỗ đó, lại còn dùng vô cùng tốt."


Phu nhân quận trưởng quận Giang Đông bùm bùm nói ra một hơi, sợ nói chậm lại không đủ thành khẩn. Nàng ta thở hổn hển một ngụm, cuối cùng kéo kéo xiêm y Thẩm Đô An, "Cái xiêm y này vẫn là bộ được làm từ năm kia , đều giặt đến trắng bệch rồi. Hắn mỗi sáng sớm giờ dần thức dậy, giờ tý ngủ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, không có ngày nào ngơi nghỉ."


Thẩm Đô An mơ mơ màng màng như đọc thuộc lòng, nói, "Đây là phúc báo, cũng là rèn luyện đối với ta. Gieo hạt thiện tất có quả thiện, ông trời sẽ chiếu cố những người chăm chỉ cố gắng thành khẩn không cầu báo đáp như ta, hiện tại ta cứ cố gắng thật nhiều, tương lai sau này gặp được duyên, tự nhiên sẽ nhận được báo đáp."


Vệ Lễ đã nghe đến chết lặng , nhịn không được nhắm mắt lại, thậm chí sợ nghe thêm một chữ chắc chính mình cũng bị đầu độc luôn.


Trong lòng Triệu Hi Hằng bỗng nhiên ùa lên một trận xót xa, cái phúc báo chó má gì, người trẻ tuổi này bị tẩy não hết mười mấy năm như vậy, hiện tại bản thân hắn còn phân không rõ cái gì là nói thật cái gì là nói dối , ngay cả một con con lừa cũng phải có củ cải ăn mới có thể kéo cối xay làm việc được chứ ?


Cả năm không nghỉ, không được phát phúc lợi, không cho tiền công, chỉ nghĩ đến thôi liền làm cho người ta giận sôi.


"Sổ con thì hắn phê, báo cáo thì bảo hắn làm, tất cả những chuyện ngươi nên làm toàn bảo hắn làm ! Vậy quận Giang Đông này còn cần ngươi để làm cái gì ? Không bằng vị trí quận thủ cũng cho hắn ngồi luôn đi ?! Bản thân ngươi chỉ cần ăn rồi lăn ra chờ chết được rồi? Nuôi con heo còn có thể Tết đến kéo ra ngoài làm thịt, nuôi ngươi có được cái gì?" Triệu Hi Hằng tức giận đến nâng cốc đến tạt lên trên người quận thủ quận Giang Đông, "Ngươi có phải bóc da má trái đi dán lên má phải không, thật da mặt dày đến không biết xấu hổ! Bản thân thì ngồi không ăn bám một chút năng lực cũng không có, thật đúng là đồ cá chạch dính chút muối liền xem bản thân là hải sản, không làm được thì lăn!"


Vệ Lễ trợn mắt há hốc mồm, trấn an nàng nhanh chóng ngồi xuống, "Mới vừa nàng còn bảo ta bình tĩnh, sao hiện tại chính nàng lại không bình tĩnh vậy chứ."


Tuy nói vậy nhưng hắn cũng rất vui vẻ , rốt cuộc không chỉ một mình hắn bị Triệu Hi Hằng mắng .


"Ta vừa rồi thì không nên ngăn cản chàng, nên để cho chàng đá thêm cho tên súc sinh này mấy đá nữa." Triệu Hi Hằng kìm lòng không đậu đặt mình vào hoàn cảnh đó, nghĩ một chút mà da đầu đều run lên. Nàng đã rất nhẫn nại không buông ra lời thô tục rồi, dù sao trước mặt nhiều người vẫn muốn duy trì chút mặt mũi cho mình.


Không chỉ Vệ Lễ, tất cả những người ngồi bên dưới cũng cảm thấy tê rần. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến, Triệu Hi Hằng nhìn có vẻ ôn nhu yếu ớt, diện mại nhút nhát mỏng manh như thế, nhưng khi mắng người thì trôi chảy cực kỳ, mặt già của bọn họ không khỏi đỏ ửng lên, tự nhìn lại bản thân, cảm giác mình cũng là cá chạch dính muối thì phải.


Nhưng Triệu Hi Hằng mạnh mẽ như vậy, nếu con gái của mình thật sự đưa cho Vệ Lễ , nói không chừng không sống nổi nửa năm dưới tay nàng ta.


Mà quận thủ quận Giang Đông này cũng thật sự là mặt dày không biên giới a, hiển nhiên một con quỷ lột da, bắt người ta làm công không trả tiền không nói, còn tẩy não người ta với cái phúc báo vớ vẩn gì ?


Nếu làm nhiều việc được phúc báo, vậy sao bản thân hắn không làm đi?


Cứ tiếp tục nói tiếp như vậy, sẽ triệt để không còn đường xoay người , quận thủ quận Giang Đông lau lau mặt mình một cái, cố gắng cãi lại, "Thần nhận Thẩm Đô An làm nhi tử, nhi tử phụng dưỡng lão tử, cũng là... Cũng là thiên kinh địa nghĩa ..."


"Ngươi sinh ra hắn hay là nuôi hắn ? Cho hắn một hột gạo liền xem bản thân mình thành tổ tông người ta ? Coi như có cho ăn đi nữa, đó cũng là người ta tự mình làm việc đổi lấy , là ngươi phải cho ."


Hắn còn muốn cãi lại vài câu, bị Vệ Lễ ngắt ngang, "Im miệng đi , quận thủ quận Giang Đông ngồi không ăn bám, đức hạnh và năng lực đều không xứng vị, lừa trên gạt dưới, trong mắt không có vương pháp, lôi ra ngoài."


Lần này Triệu Hi Hằng cũng không ngăn cản, dù sao có người mở đầu làm chuyện xấu, nếu như xử trí không nghiêm, tương lai sẽ có càng nhiều người học theo.


Đến lúc đó không chỉ nhân tài đều bị bọn họ bắt đi nô dịch cho bản thân, mà hiệu quả tổ chức khoa cũng sẽ quả cực nhỏ; loại hành vi ức hiếp tẩy não người khác này càng sẽ lan rộng ra toàn bộ Bình Châu, cũng sẽ để cho những tên quyền quý có cách để tiến thêm một bước, độc quyền quan trường.


"Chủ công... Tiểu nhân..." Thẩm Đô An phù một tiếng quỳ xuống, muốn nói lại thôi, hắn bị áp bức nhiều năm như vậy, lần đầu có người nói cho hắn biết, ngươi bị đối đãi như vậy là không đúng, hắn tạm thời khó có thể tin được, cũng phản ứng không kịp, theo bản năng liền muốn bảo vệ quận thủ quận Giang Đông.


Vệ Lễ gật đầu, "Ngươi yên tâm, tương lai sẽ không để cho ngươi không có việc gì làm , phúc của ngươi, muốn báo bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu."


Thẩm Đô An nhất thời cảm xúc kích động, hô hấp ngưng lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.


Sau đó không lâu, bên ngoài hành cung chợt truyền đến tiếng kêu la thê lương thảm thiết, ánh mắt Vệ Lễ thản nhiên, đảo qua mọi người bên dưới, "Ai dám bắt chước hắn, thì hắn của hiện tại, chính là tương lai của các ngươi. Năm nay khoa cử phải xử lý thận trọng, ta không tin mỗi một quận không kiếm được một nhân tài xài thuận tay."


Mọi người nơm nớp lo sợ, không thể không vâng dạ.


Vệ Lễ cảm thấy mỹ mãn, luôn luôn chỉ có hắn mới có thể áp bức người khác, sao lại để cho một nhân tài như Thẩm Đô An vậy lưu lạc trong tay người khác, bị người khác nô dịch chứ ?


Một hồi khôi hài kết thúc, trăng cũng đã lên đến đỉnh ngọn cây, yến hội cũng nên tan.


Có một số người căn bản không nghĩ đến chuyện nhét người vào bên cạnh Vệ Lễ, lau miệng chuẩn bị về, một số người đã chứng kiến thời điểm Triệu Hi Hằng mạnh mẽ mắng chửi người, cũng đánh trống rút lui, nhưng cũng có số ít phần tử cực đoan, ôm hy vọng may rủi của dân cờ bạc, định thử một lần xem.


"Chủ công dừng bước!" Một vị đại nhân đẩy con gái của mình tiến lên.


"Đây là điểm tâm thiếp thân cố ý vì chủ công cùng phu nhân làm, kính xin chủ công cùng phu nhân vui vẻ nhận." Vị tiểu cô nương xinh đẹp kia mắt trông mong mỏi nhìn Vệ Lễ, khẩn trương lại rụt rè tiến đến, dâng cái đĩa lên.


Triệu Hi Hằng gật gật đầu, "Đặt lên bàn đi."


Đại nhân bên dưới liều mạng nhìn nữ nhi nháy mắt ra dấu, tiểu cô nương đỏ mặt đỏ mắt, nhìn ngắm Vệ Lễ một cái, cắn môi ngượng ngập nói, "Thiếp thân ngưỡng mộ chủ công đã lâu, chỉ cầu có thể làm bạn bên cạnh chủ công, cho dù không có danh phận cũng nguyện ý."


Nói như vậy, một mỹ nhân lại chủ động yêu thương nhung nhớ mình, nếu như hợp mắt , lập tức sẽ thu vào ngay. Đặc biệt đây lại là nữ nhi của thần tử, cho dù không tính quá hài lòng, nhưng cũng nể mặt mũi của thần tử mà miễn cưỡng nhận vào, dù sao đã nói đến rõ ràng như thế, không đáp ứng thật sự có chút bất cận nhân tình.


Nhưng tất cả mọi người đều không nhìn Vệ Lễ, mà đưa mắt về phía Triệu Hi Hằng, chờ mong phản ứng của nàng, có thể nào trực tiếp đứng lên cho nữ tử này một cái tát tai không?


Vệ Lễ cũng nhìn Triệu Hi Hằng, Triệu Hi Hằng ngượng ngùng , "Chàng đừng nhìn ta a, nhìn ta cũng vô dụng."


Nàng cảm thấy tiểu cô nương này tuổi còn trẻ mà ánh mắt đúng là không dùng được, ái mộ ai không tốt lại đi ái mộ Vệ Lễ? Đây là cái lão cẩu mà, người trong nhà như nàng còn không biết sao? Ở bên cạnh hắn mà tim không mạnh thì dễ dàng bị tức chết.


Nàng biết Vệ Lễ sẽ không đáp ứng, hơn phân nửa còn có thể sẽ lật bàn, nhưng vẫn nhịn không được trong lòng bốc lên chút mất hứng, tức giận giống như đồ vật của chính mình lại bị người mơ ước.


Triệu Hi Hằng thuận tay nắm chặt cái đĩa điểm tâm cô nương kia đặt ở trên án kỷ, điểm tâm màu hồng phấn , mười phần tinh xảo đẹp mắt, cẩn thận ngửi còn có mùi sữa.


"Nếm thử không ? Người ta đã làm mà." Triệu Hi Hằng hơi nheo mắt, đưa tới bên miệng Vệ Lễ.


Động tác nàng như vậy, nhưng trong ánh mắt lại tiết lộ lại một ý khác: Cho dù ta đút thì ngươi cũng không thể ăn, dám ăn nhất định phải chết.


Vệ Lễ làm sao dám, vừa rồi hắn sợ Triệu Hi Hằng tức giận, mới quay đầu đi nhìn nàng , vừa định nói chuyện, trước mũi liền tràn đầy một mùi sữa dê tanh nồng.


Chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, lập tức đỡ bàn nhịn không được nôn một trận, Triệu Hi Hằng vội vàng vỗ lưng cho hắn, đưa nước cho hắn súc miệng, "Đều đã hơn bốn tháng , sao vẫn còn chưa khỏe thế này?"


Chuyện này nàng tuyệt đối không nghĩ đến , hiện tại Vệ Lễ rất ít khi bị nôn khi ngửi thấy một thứ gì đó , cái điểm tâm này trộn cái quỷ gì trong đó mà làm cho hắn phản ứng lớn như vậy?


Triệu Hi Hằng cẩn thận ngửi ngửi, có chút mùi sữa, ước chừng là sữa dê.


Vệ Lễ khó khăn giơ tay gạt cả một đĩa điểm tâm kia xuống, "Lấy đi! Biến đi!"


Tiểu coi nương sắc mặt trắng bệch , khóc che mặt chạy xuống quỳ, "Chủ công thứ tội."


Không nghĩ đến không ăn thì thôi, ngửi thấy lại buồn nôn như vậy, đây không phải khinh bỉ trù nghệ của nàng ta sao?


"Hôm nay chủ công thân thể khó chịu, chư vị đều tan đi." Dứt lời, Triệu Hi Hằng vội vàng đỡ lấy phía sau Vệ Lễ , những người còn lại lúc này mới lục tục tan.


Để lại tiểu coi nương kia còn đang quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt.


Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng ngồi bên hồ nước trên lan can hóng gió, không khí mát vẻ tràn đầy mùi cây cổ theo mặt hồ nhào tới, một thoáng đã hóa giải cảm giác khó chịu của Vệ Lễ.


Hắn chôn mặt trong bờ vai Triệu Hi Hằng , ôm hông của nàng, mềm giọng oán giận, "A Đam, bọn họ đều bắt nạt ta."


Biết rõ hắn đang giả vờ, nhưng Triệu Hi Hằng vẫn mềm lòng, ôm hắn, vỗ vỗ phía sau lưng, cho hắn ăn một miếng bánh chua ngọt.


Trong bóng tối, Vệ Lễ cắn răng, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy hung ác nham hiểm.


Ai dám châm ngòi giữa hắn và Triệu Hi Hằng, đều đáng chết.


"Người ta tuy rằng làm chuyện không tốt, nhưng không đến mức đả thương tính mệnh người ta, có nghe thấy không?" Triệu Hi Hằng vỗ đầu của hắn một cái. Người như tên quận thủ quận Giang Đông vậy, nên trừng trị thì phải trừng trị, tên này lợi dụng chức quyền làm chuyện ác, ức hiếp người vô tội, trừng phạt là đúng tội. Nhưng tiểu cô nương tối nay thì không phải vậy, chỉ là có chút tâm tư, cho nên cảnh cáo chút là được.


Vệ Lễ giật mình, đôi mắt hẹp dài trợn tròn, Triệu Hi Hằng làm sao biết được hắn đang nghĩ cái gì?