Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 91




Tạ tiểu cô nương cùng Vương tiểu cô nương tuy thấy Lưu tiểu cô nương khóc chạy đến , nhưng đã đi đến nơi này thì không thể bỏ dở nửa chừng, vẫn là kiên trì xin gặp, thị nữ chỉ nhìn trên dưới đánh giá hai người một chút, sau đó bảo các nàng ta chờ.


Đứng chờ lần này chính là chờ hết hơn nửa buổi tối, hai người đứng đến chân đã tê rần, mới có người đi ra, nói phu nhân và chủ công không thuận tiện, hai vị xin về thôi.


Chuyện ba tiểu cô nương mất hứng đi về, không bao lâu đã truyền ra khắp Tây viện.


Tây viện tuy lớn, nhưng trước mắt nhiều người ở, khắp nơi đều có tai mắt, các nhà đều nhìn chằm chằm mọi cử động lẫn nhau.


Bọn họ cười nhạo bà tiểu cô nương bị người ta ghét bỏ, nhưng cũng không tránh khỏi tự hỏi, đến cùng là Triệu Hi Hằng ghen tị không cho người đến gần Vệ Lễ, hay là bản thân Vệ Lễ không nhìn trúng mấy tiểu cô nương này?


Ba người này xem như dung mạo thượng thừa, so với Triệu Hi Hằng mà nói, tuy không đủ nhìn, nhưng cũng không quá kém, nam nhân đều tham thứ mới mẻ , cho dù bên cạnh có một tiên nữ đi nữa, cũng không khỏi động tâm với đám hoa dại cỏ dại ven đường. Bọn họ càng nghĩ, càng không cảm thấy là do Vệ Lễ thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch gì, mà chỉ là ba tiểu cô nương kia không vào được mắt hắn mà thôi.


Người luôn luôn quen thói suy bụng ta ra bụng người, bọn họ chỉ mới là mấy thái thú, quận thủ nhỏ mà đã trái ôm phải ấp, thê thiếp thành đàn, đương nhiên không tin Vệ Lễ không muốn hưởng cái gọi là tề nhân chi phúc.


Chẳng qua, Vệ Lễ đến cùng là không thích dung mạo ba người ? Hay là không thích tính cách các nàng ta chứ?


Vệ Lễ và Triệu Hi Hằng tắm rửa xong, đã là nửa đêm. Hắn từ sau ôm vòng lấy cả người nàng vào trong lòng mình, cằm đệm lên trên vai nàng, chầm chậm hôn gương mặt nàng.


Mới vừa rồi, khi khó chịu cũng thật sự khó chịu, khi kích thích, cũng thật là kích thích.


"Ai chọc nàng mất hứng vậy ? Lấy ta trút giận." Sau khi được thoả mãn, lời nói của nam nhân cũng ôn nhu hơn .


Triệu Hi Hằng mỏi nhừ cả tay, trên người cũng mệt mỏi, chút khí lực giơ cánh tay lên cũng đều không có , "Chính chàng hái hoa ngắt cỏ còn không biết?"


"Triệu Hi Hằng!" Vệ Lễ kinh hô lên tiếng, làm Triệu Hi Hằng giật mình một cái thức tỉnh, hắn tiếp tục nói, "Nàng không thể không có lương tâm như thế, ta khi nào thì hái hoa ngắt cỏ ? Ta mỗi ngày ngoại trừ thư phòng và Quân doanh, thì chính là vây xung quanh nàng đảo tới đảo lui, có hất nước bẩn cũng không ai hất như nàng vậy được."


"Xuỳ..." Triệu Hi Hằng lập tức cười ra, nàng che che miệng, "Thì ta đây sai rồi, không nên nói chàng như vậy, chủ công đừng tức giận."


Lúc này Vệ Lễ mới cảm thấy mỹ mãn, tiếp tục tựa cằm lên bả vai nàng. Hắn cũng không ngu ngốc, hơi suy nghĩ một chút, liền nghĩ đến oanh oanh yến yến ở bên Tây viện đó.


Hắn đã nói mà, những người đó tuy dắt cả nhà đi, nhưng sao lại mang tất cả đều là nữ nhi, hoá ra đánh chủ ý xấu lên trong sạch của hắn.


Đêm nay cái Lưu tiểu cô nương gì kia, sợ là một thành viên trong đó chứ không sai.


"Cứ làm theo ta nói lúc trước, nên đuổi bọn họ ra ngủ ngoài đường." Vệ Lễ cả giận nói.


"Được rồi, mấy ngày nữa báo cáo công tác xong, xử lý yến hội tiễn bọn họ đi là được rồi." Triệu Hi Hằng đưa bàn tay qua, đặt vào trong lòng bàn tay hắn rồi làm nũng: "Chủ công tay ta mỏi quá, chàng xoa bóp cho ta đi."


Mặt Vệ Lễ đỏ lên, thanh thế không tự giác liền yếu xuống, bóp bóp tay cho nàng.


Tay nàng thuần trắng như ngọc, mềm mại không xương, đầu ngón tay cho đến khớp xương đều là màu hồng nhàn nhạt, chính là đôi tay này, mới vừa niết lấy mệnh hắn, cuối cùng cũng dính vào cái thứ mà không thể nói rõ.


Hắn càng nghĩ mặt càng đỏ, yết hầu phát khô, hô hấp dồn dập, vội vàng cố mở lớn mắt, dời đề tài đi , "Vậy thì bảo cho bọn họ đem những nữ nhân kia đưa trở về hết, đỡ nàng phải chướng mắt."


"Vậy cũng không cần, chàng không có tâm tư kia, bọn họ còn có thể ép chàng được sao? Nếu chàng có tâm tư kia, ta cho dù đuổi sạch hết giống cái trong phủ này đến con muỗi cái cũng không còn, cũng làm sao ngăn được chàng." Triệu Hi Hằng miễn cưỡng nói, nàng yên tâm với Vệ Lễ .


Bình Châu rất rộng, như bảo những tiểu cô nương kia một mình khởi hành về nhà, vạn nhất trên đường gặp nguy hiểm gì thì không tốt. Hơn nữa, cứ muốn đuổi người đi liền đuổi đi như thế, không chừng người bị bọn họ nói thầm sau lưng là nàng chứ không ai khác. Nên để cho bọn họ nhìn một cái, cũng không phải là nàng không rộng lượng, mà là tự Vệ Lễ không muốn .


Vệ Lễ nghe ra sự tín nhiệm trong lời nói của nàng, trong lòng vừa chua xót lại mềm, như là ngâm mình ở trong nước ấm, hôn hôn đầu ngón tay nàng, không được tự nhiên quay đầu đi.


Loại cảnh tượng này hắn phải nói chút lời nói nào đó mới đúng, nhưng bây giờ hắn nói không ra được.


Nghĩ đến lần trước khi hắn nói chuyện với Triệu Hi Hằng, nàng hình như có ý là rất muốn có một phu quân như a gia của nàng, một phu quân có thể viết thư cho phu nhân mình mấy lời ngọt ngào nhão nhẹt như vậy, Vệ Lễ liền đỏ mặt. Hắn ngậm đầu ngón tay Triệu Hi Hằng liếm liếm, da đầu run lên, dùng ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nàng, sau đó giống như đọc bản thảo mà nói, "A Đam, nàng là thê tử tốt nhất tốt nhất trên thế giới này, ta đời này khẳng định không cô phụ nàng."


Sau khi hắn nói xong, hận không thể tìm cái lỗ nhảy xuống cho xong.


Cả người Triệu Hi Hằng khẽ run rẩy, vội vàng rút ngón tay mềm ướt trên tay hắn lại chùi chùi, "Có bệnh thì đi khám bệnh, không bệnh lại lên cơn cái gì vậy?" Ánh mắt nàng phức tạp, lại bổ sung, "Làm vẻ dầu mỡ vậy làm gì chứ."


Cả người Vệ Lễ đều muốn nứt ra, hắn cho rằng, hắn cho rằng Triệu Hi Hằng sẽ rất thích rất cảm động, không nghĩ đến nàng lại ghét bỏ như thế, "Không phải nàng thích như thế này sao?"


"Ai nói ta thích ? Ta không thích." Vừa nhão nhẹt lại trơn trợt như thế, Vệ Lễ về sau còn làm chuyện như vậy với nàng, nàng sợ là sẽ điên mất.


"Chính nàng lần trước nói còn gì !"


"Lần nào ? lần nào? Ta không nhớ là ta có nói qua."


-----


Tuy Triệu Hi Hằng không đuổi mấy người đó đi, nhưng Vệ Lễ lại cấm túc mấy người đó một phen , một người cũng không cho bước ra khỏi Tây viện, lại càng không cần nói dám õng ẹo đến trước mặt Triệu Hi Hằng chọc cho nàng chán ghét.


Triệu Hi Hằng không tức giận đối với bọn họ, nhưng không có nghĩa là Vệ Lễ không buồn bực. Dù mấy người dám gây phiền toái cho hắn, nhưng đều là người có việc phải dùng, hắn lại không thể giết chết, thật phiền toái.


Hắn thở dài.


Quận thủ quận Tập An qua bốn năm ngày mới đến, xem như là người tới muộn nhất trong cả đám, không phải hắn không sợ hãi Vệ Lễ, mà là trên đường xe ngựa bị hỏng, trì hoãn hành trình.


Hắn vừa đến liền bị trận trượng ở trước Tây viện doạ sợ, đây là tới báo cáo công tác hay là đến ngồi tù? Trong lòng nơm nớp lo sợ, cảm thấy không hổ danh là Vệ Lễ, lâu như vậy không gặp, tính tình vẫn không tốt như cũ, làm việc vẫn tàn bạo như cũ.


Nữ nhi của hắn lần này cũng theo đến, tiểu cô nương vốn dĩ muốn đi tìm gặp Triệu Hi Hằng một chút, nhưng ngay cả cửa cũng ra không được, trong lòng khó tránh khỏi chua xót.


Lại cảm thấy Triệu tỷ tỷ lại phải đi theo tên Vệ Lễ kia thật sự đáng tiếc , hắn quá hung dữ , ngay cả cửa cũng không cho người ta đi ra, không biết đối với Triệu tỷ tỷ có tốt hay không? Chắc là không tốt rồi , lúc trước, trước khi đi đã đối với tỷ tỷ không tốt, liên tiếp lớn tiếng với nàng ấy.


Hiện tại tỷ tỷ mang thai , hy vọng Vệ Lễ đừng có hung dữ như vậy nữa, cũng không biết cái bùa hộ mệnh kia của mình cho nàng ấy có phù hộ được gì hay không.


Tạ Thanh Úc từ Ung Châu qua lại Bình Châu giày vò hai chuyến, một chuyến sau lại nhận đả kích lớn hơn chuyến trước.


Lần đầu tiên hắn đến kịp lễ thành thân của Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ, hắn làm ca ca nhà mẹ đẻ, cõng người qua cửa; lần thứ hai hắn đi đến phủ Vệ Lễ, tất cả mọi người đều gọi hắn là cữu lão gia còn chưa tính, hắn còn thật sự phải làm cữu cữu .


Hắn sau khi trở về từ Bình Châu, nằm trên giường bệnh một hồi, thề đời này sẽ không muốn lại bước vào Bình Châu lần thứ ba. Nhưng lễ vật cho Triệu Hi Hằng cùng hài tử chưa sinh ra, hắn vẫn là tỉ mỉ chọn lựa rồi sai người đưa qua, thuận tiện dẫn theo hai ba ma ma qua luôn.


Tạ Thanh Úc thấy bên cạnh Triệu Hi Hằng đều là tiểu cô nương trẻ tuổi, cảm thấy không quá yên tâm, cố ý nhờ mẫu thân mình chọn người, lại truyền tin cho Triệu Hi Hằng, bảo mấy người này nàng cứ yên tâm dùng là được, hắn không cài cắm cái tai mắt gì, hay không có bắt làm tay chân gì cả.


Lời nói này ra, tuy thành tâm kính ý, nhưng không khỏi có chút cảm giác chua xót hèn mọn, làm người ta thổn thức.


Tạ gia chủ thấy Tạ Thanh Úc bệnh một hồi xong, người lại ổn trọng rất nhiều, liền nói bóng nói gió nhấc lên chuyện cưới vợ với hắn, lần này Tạ Thanh Úc không có cật lực phủ quyết giống như thông thường, mà là trầm mặc một hồi, tiếp theo gật đầu, "Xem duyên phận thôi."


Vậy là không có ý cự tuyệt.


Nếu Triệu Hi Hằng đã ở Bình Châu an gia, hắn mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng chỉ có thể buông tay. Hy vọng hắn gặp được người thích hợp, sau đó có thể mở rộng cửa lòng đối xử tốt với nàng, đừng vừa cô phụ Triệu Hi Hằng, lại cô phụ người khác. Nếu như không gặp được người thích hợp, đó chính là mệnh, sẽ nhận một đứa con thừa tự trong gia tộc của mình để thừa kế y bát, cũng không có cái gì khó khăn .


Tạ Thanh Úc luôn luôn như vậy, đứng giữa hai bên cân nhắc giữ thăng bằng, muốn làm cho thập toàn thập mỹ, vạn vô nhất thất, hy vọng bên nào cũng đều không cô phụ, nhưng cuối cùng làm cho bên nào cũng chỉ ở mức tạm được, cuối cùng hai chuyện đều cô phụ.


Vết xe đổ đã cho hắn đủ giáo huấn, hắn không dám lại như thế .


------


Một năm rưỡi thời gian trôi qua, Triệu Minh Tâm từ một thiếu nữ ngang ngược, trở thành một thiếu phụ ngang ngược.


Nàng ta ngoại trừ một đoạn khuất nhục phải chịu lúc còn trong tay Vệ Lễ cùng Vương Viễn, rốt cuộc không chịu ủy khuất gì nữa.


Cao Lệ vương cũng không biết coi trọng điểm nào của nàng ta, hoàn toàn nghe lời răm rắp vị tiểu kiều thê này, không chỉ lấy ra một nửa quốc khố cho Triệu Minh Tâm xây dựng trấn nhỏ theo phong cách Tấn Dương ngay tại trong cung, còn vì nàng hạ lời muốn sửa vị trí thế tử.


Triệu Minh Tâm tuy vô cùng bất mãn với cái lão đầu này, nhưng không thể không hư tình giả ý.


Vốn dĩ Triệu Minh Cẩn an ủi nàng ta, bảo nàng a nắm giữ Cao Lệ vương thật chặt chẽ, lợi dụng binh mã của Cao Lệ, hiệp trợ hắn đánh hạ Bình Châu. Nhưng tuy Cao Lệ vương thấy sắc liền mờ mắt, nhưng vẫn không đến mức hồ đồ đến tình trạng này, đánh hạ giang sơn cho Triệu Minh Cẩn, hắn được cái gì?


Nhưng hắn lại không muốn làm cho tiểu Vương hậu của mình thất vọng, vì thế nên mới có lần Lưu Hoán và Vương Viễn vây công Bình Châu, hắn ở một bên châm ngòi thổi gió.


Nếu như hỏi kẻ địch cả đời của Triệu Minh Tâm là ai, đó tất nhiên là Triệu Hi Hằng, chấp niệm của nàng ta đối với Triệu Hi Hằng còn vượt xa chuyện nàng ta có làm công chúa hay không rất nhiều, đời này chuyện nàng ta mong muốn nhất, đó là có thể đạp Triệu Hi Hằng ở dưới chân, nhìn Triệu Hi Hằng lật người không được.


Vốn dĩ khi Triệu Hi Hằng bị tên loạn thần tặc tử Vệ Lễ này bắt đi, nàng ta cho rằng đời này của Triệu Hi Hằng xem như không bò dậy nổi, kết quả nàng ta lại bị gả cho một lão nhân, Vệ Lễ lại bách chiến bách thắng, so sánh dưới, cũng không biết là ai không bò dậy nổi.


Triệu Minh Tâm vừa gấp lại vừa tức, nhưng nàng ta đang ở Bắc Cao Lệ, cách Bình Châu một con sông lớn, càng cách thành Bất Hàm thành xa tít mịt mù, không thể nhìn được Triệu Hi Hằng đến cùng đang là tình huống gì, khó chịu vô cùng.


Nàng ta cả ngày lúc không có chuyện gì làm liền cầu nguyện Triệu Hi Hằng sống không tốt, nếu là sinh non thì tốt rồi, một xác hai mạng càng tốt. Vệ Lễ nhìn cũng không giống như một người biết yêu thương người khác, nói không chừng Triệu Hi Hằng hiện tại còn đang vụng trộm khóc rấm rứt ở đâu đó. Nghĩ như vậy, Triệu Minh Tâm vui sướng rất nhiều, tuy rằng Cao Lệ Vương lớn tuổi, nhưng rất thương yêu nàng ta, không phải sao ?


Nhưng nàng ta cũng không biết được, hiện tại trời dần dần ấm áp lên, cái khao khát chinh phục Cao Lệ ngày nào bị Vệ Lễ ấn xuống trong lòng, dần dần cũng theo thời tiết ấm áp mà sống lại.


Hắn làm hai tờ giấy nhỏ, cho Triệu Hi Hằng bốc thăm. Nam và Bắc Cao Lệ, Triệu Hi Hằng chọn cái nào thì đánh cái đó trước.


Không biết xui xẻo sao, khi tờ giấy trong tay Triệu Hi Hằng mở ra, bên trên viết một chữ "Bắc".