Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 64




Hắn cũng không dám nhìn kỹ thần sắc Triệu Hi Hằng, sợ nhìn ra biểu tình vui sướng linh linh trên mặt nàng.


Vệ Lễ tất nhiên không thể để cho người ta phát hiện hắn khóc, sẽ có vẻ bản thân mình mười phần yếu ớt.


Hắn cho dù thích Triệu Hi Hằng cũng không dám nói, đừng nói chi đến để nàng biết hắn khóc. Hắn vẫn luôn ôm lấy đầu nàng mà hôn, hôn đến khi nước mắt trong khóe mắt hắn đã xử lý xong, hai người đều là hô hấp dồn dập.


Đại não Triệu Hi Hằng xoay vòng vòng , trống rỗng, cơ hồ muốn quên mất chính mình là ai.


Cơn ủy khuất của nàng lập tức xông lên, ngăn cũng ngăn không được, nắm lấy vạt áo Vệ Lễ, nức nở khóc ra, vừa khóc vừa đánh lên ngực hắn, "Vệ Lễ ngươi đúng là đồ khốn, ngươi chỉ biết bắt nạt ta, nói hay lắm, muốn đối tốt với ta; nhưng mỗi ngày thì hung dữ với ta, hung dữ xong cũng không xin lỗi. Sớm biết như vậy ta sẽ không gả cho ngươi , đi hòa thân cũng không gả cho ngươi ."


Nàng thật sự rất ủy khuất, mỗi lần nàng làm sai chuyện gì, đều rất chân thành, rất thành khẩn đi xin lỗi hắn, Vệ Lễ không phân tốt xấu, mắng mình như vậy, dựa vào cái gì hắn không xin lỗi?


Vệ Lễ rũ mắt, đuôi mắt có một chút đỏ, nắm lấy cằm Triệu Hi Hằng lại muốn hôn lên, không sao cả, dù sao vốn dĩ cũng đã không nghĩ gả cho hắn, bất quá chỉ là do bị đoạt đến, chỉ cần người vẫn ở đây là tốt rồi.


Triệu Hi Hằng thấy hắn không nói lời nào như vậy, càng tức giận , đến nàng còn có thể hạ mặt mũi đi xin lỗi, mặt mũi Vệ Lễ lớn đến bao nhiêu chứ ? Không bỏ xuống được chút nào à ?


Vệ Lễ hôn đến động tình, trái tim như bị xé rách, tay dán tại hông của nàng vuốt nhẹ, kéo thắt lưng nàng ra.


Hắn hiện tại bức thiết muốn cùng nàng da thịt tương thiếp, muốn cùng nàng chặt chẽ hòa hợp vào nhau, chỉ có như vậy, mới có cảm giác xác định và cảm giác an toàn, tin tưởng nàng vẫn ở bên mình không rời đi .


"Ngươi đừng hôn ta." Triệu Hi Hằng tức đến trong mắt ngậm nước mắt, một tay đẩy hắn ra, "Ngươi bây giờ trừ nghĩ đến chuyện làm vậy với ta, ngươi còn nghĩ được cái gì? Ngươi đừng hôn ta."


Nàng rõ ràng là phu nhân đường đường chính chính bái thiên địa với hắn, dựa vào cái gì hắn muốn làm thì làm, muốn hung dữ với nàng liền hung dữ?


Bản thân Triệu Hi Hằng cũng không phát giác, Vệ Lễ tuy rằng luôn luôn ngoài miệng lấn áp nàng, nhưng lại chiều nàng đến lớn gan , dám trả treo lại với hắn, muốn ngang hàng với hắn.


Bốn dĩ khi hai người mới gặp nhau, Vệ Lễ cầm một dáng hung thần ác sát, Triệu Hi Hằng suýt nữa sắp cho rằng mình không sống được bao lâu, hoặc là sống cũng gió thảm mưa sầu, trăm loại rụt rè lấm lét thử Vệ Lễ, thật cẩn thận lại nơm nớp lo sợ, thậm chí còn sợ liên lụy người khác, vì thế mới thả Tiểu Đào đi.


Nhưng sau này ở chung , nhận định hắn là con hổ giấy, từng chút thử ranh giới cuối cùng của hắn, lá gan của nàng cũng càng ngày càng lớn hơn, có đôi khi cũng dám cáu kỉnh với hắn.


Dù sao nàng là ỷ vào Vệ Lễ không thể làm gì với nàng.


Tựa như hiện tại, cho dù nàng vẫn đang nhẫn nhịn không mắng chửi người, nhưng cũng có thể xả ra tức giận.


Triệu Hi Hằng tức giận vô cùng, tay Vệ Lễ bàn tay rời khỏi thắt lưng nàng, đi nắm lấy tay, nàng muốn tránh ra, lại tránh không ra.


Hắn từ phía sau lưng ôm lấy Triệu Hi Hằng, nắm một nắm hạt dưa rang trên bàn, là mùi sữa, từng bước từng bước bóc ra, đặt vào trên lòng bàn tay của nàng, thanh âm mang theo mệt mỏi, còn có âm rung như có như không, "Ăn đi, thừa dịp ta còn sống, không bóp chết ngươi."


Triệu Hi Hằng muốn thuận tay quăng hết đống ruột hạt dưa mang mùi thơm sữa này đi, nhưng đến cùng vẫn không làm, ngược lại còn siết chặt lòng bàn tay , đỏ vành mắt, có chút cúi đầu, nàng kỳ thật chỉ muốn ở hắn một câu thật xin lỗi, cái khác đều không muốn.


Vệ Lễ chính là cẩu, chính là có bệnh! Hắn không thích mình, mình còn chưa thích hắn mà!


Cằm nhọn của Vệ Lễ gác lên trên đỉnh đầu của Triệu Hi Hằng, vòng tay dần dần siết chặt, hận không thể siết chết nàng, tan vào trong máu của mình, hắn dán lên vành tai Triệu Hi Hằng thổi khí, "Triệu Hi Hằng, lần trước ta đã cho ngươi cơ hội rời đi , là chính ngươi không đi , bây giờ nói hối hận gả cho ta, đã quá muộn."


"Hai người chúng ta, sinh cùng khâm, chết chung huyệt."


Triệu Hi Hằng tức giận đến cúi đầu hung hăng cắn một cái lên trên mu bàn tay hắn, nàng nói là muốn hắn xin lỗi! Xin lỗi! Không phải cái gì hối hận không muốn gả cho hắn!


Trách không được hắn càng ngày càng điên, quả thực ông nói gà bà nói vịt, trọng điểm của hai người đều không dùng một chỗ!


Trọng điểm đã không cùng một chỗ, vậy thì không cách giao lưu, giao lưu tiếp cũng không giải quyết được gì.


Vệ Lễ tùy nàng cắn ra máu cũng không nhíu mày không lên tiếng, Triệu Hi Hằng nhìn hắn như vậy, lại càng thêm tức giận, trong lòng nàng uất nghẹn thật khó chịu, đánh cánh tay của hắn, nói ra lời trong lòng.


"Trọng điểm ta đang nói là xin lỗi, ta muốn ngươi xin lỗi ta, ngươi lần trước hung dữ với ta ! Ngươi đã một tháng rồi còn chưa nói xin lỗi ta!"


Hốc mắt Vệ Lễ đỏ đỏ , "Ngươi không phải nói hối hận thành hôn với ta, coi như có phải gả cho cái lão Cao Lệ vương già rớt răng kia cũng không muốn gả cho ta đúng không?"


Triệu Hi Hằng lại cảm thán, ông nói gà bà nói vịt, quay đầu đi không nói chuyện cùng hắn.


Nàng có lẽ thật sự không thích hợp với Vệ Lễ, mới thành hôn chưa tới nửa năm, đặt vào trường hợp nhà người ta đều là tân hôn yến nhĩ, thêm mỡ trong mật, làm gì nỡ lòng lớn tiếng nói chuyện với nhau. Nàng cùng Vệ Lễ thì mỗi ngày cãi nhau, hai người nói chuyện cũng nói không đến cùng được, cuộc sống này trôi qua sớm muộn gì cũng tách ra.


Vệ Lễ thấy phản ứng của Triệu Hi Hằng, có chút hoảng sợ, hình như là mới vừa rồi Triệu Hi Hằng cũng không phải có ý đó, nàng chỉ hắn xin lỗi, vậy hắn...


Hắn ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ của Triệu Hi Hằng, không được tự nhiên hỏi, "Kẹo hồ lô ăn chưa?" Hắn có ý nhắc Triệu Hi Hằng, là mình có mua kẹo hồ lô cho nàng.


Hắn cảm giác mình không lý giải sai, Triệu Hi Hằng không phải là nói nàng tình nguyện gả cho lão đầu kia cũng không muốn gả cho hắn sao?


"Khi ta nhìn thấy đã chảy hết rồi , ai thèm ăn kẹo hồ lô chảy ? Ta thiếu cái kẹo hồ lô kia sao?" Triệu Hi Hằng hất tay của hắn ra, tiến vào nội thất , tiện thể đóng cửa lại, nhốt Vệ Lễ ở bên ngoài cho xong.


Nàng phàm là tháng này mà còn phản ứng Vệ Lễ, nàng chính là chó con, chết sống nói không thông, không dó đạo lý, cũng không biết ăn cái gì lớn lên, tâm tính tình kỳ quái như vậy.


Giữa hai phu thê ở chung, hoặc là lực lượng ngang nhau vừa đủ, hoặc là bên mạnh bên yếu để bổ sung lẫn nhau.


Ngươi cường ta yếu, ta cường ngươi yếu, tuần hoàn qua lại mới có thể duy trì cân bằng.


Mà giữa Triệu Hi Hằng và Vệ Lễ ở, nhìn như có vẻ Vệ Lễ là bên mạnh, nhưng trên thực tế hắn lại là bên yếu nhất .


-------


Triệu Minh Cẩn mất mặt thật to dưới tay Vệ Lễ, lại vì Vệ Lễ mà đắc tội Khương Tố, ngày qua ngày thật gian nan, hắn đã sớm nghĩ tìm một cơ hội bù về . Quốc thổ liên tiếp không còn đã làm một Thái tử vốn dĩ khí phách phấn chấn bức thành ' nam nhân trung niên' nặng nề tối tăm.


Hận không thể bình nứt không sợ vỡ, đem tất cả những gì còn lại, bằng bất cứ giá nào, dù sao cũng ngày càng lụn bại rồi, còn không bằng trước khi trở thành quân vương mất nước thì làm càn một phen.


Đúng lúc Vương Viễn cũng vấp ngã ăn thiệt thòi trong tay Vệ Lễ không ít, trong lúc nhất thời hắn nảy ra ý hay.


Lại phái thêm hai vị sứ thần, một vị đến Thanh Châu gặp Vương Viễn, một vị đến U Châu gặp Lưu Hoán.


Hắn nguyện ý lấy danh hiệu thiên tử, đem nhiệm vụ thảo phạt nghịch tặc giao cho hai người, hơn nữa bỏ vốn bỏ lương thảo giúp bọn họ tấn công Vệ Lễ, hơn nữa sau khi chiếm lấy Bình Châu, hắn không lấy một xu trong Bình Châu.


Vương Viễn không có chút nào là không bằng lòng, nhưng lo lắng duy nhất là Lưu Hoán ở sau lưng đâm hắn dao.


Lưu Hoán đã sớm thèm nhỏ dãi Bình Châu không thôi.


Bình Châu vốn là lãnh thổ của Cao Lệ, thổ nhưỡng đầy đặn, tài nguyên thiên nhiên được trời ưu ái, trọng yếu nhất là vẫn còn hoang vắng, những tài nguyên đó còn chưa bị khai phá tận dụng. Nhưng năm đó khi Triệu Tinh Liệt thiết lập Bình Châu, vì vị trí của Bình Châu khá đặc thù, gần như là giao giới với cả ba nước, bởi vậy Triệu Tinh Liệt đã vô cùng cần thận thiết lập trọng binh. Cho nên đối với Lưu Hoán, dựa vào lực lượng của một mình hắn, tất nhiên cắn không nổi khối thịt mỡ này.


Nhưng nếu như có thêm Vương Diễn cùng Triệu Minh Cẩn chống đỡ, vậy thì lại khác.


Hai kẻ bình thường xem nhau không vừa mắt, hiện tại ngược lại lại thành đồng bạn tốt.


Vương Diễn gặp Lưu Hoán, thành lập một hiệp ước tại biên cảnh, ước định sau khi đánh vào Bình Châu, ai dựng cờ ở chỗ này trước tiên, chỗ này liền thuộc về người đó.


Hai người uống máu ăn thề, liệt ra năm tội trạng của Vệ Lễ, mỗi một tội lấy ra cũng nghe thấy mà rợn cả người.


Một, bất hiếu bất nghĩa, thí sát dưỡng phụ.


Hai, tàn bạo bất nhân, khiến dân chúng Bình Châu ai oán sôi trào.


Ba, miệt thị hoàng thất, chiếm lấy công chúa, sát hại Bình Uy tướng quân.


Bốn, không nghe triệu lệnh, tùy ý chém giết sứ thần triều đình.


Năm, thông đồng với địch phản quốc, cấu kết Cao Lệ.


Ba người Triệu Minh Cẩn, Lưu Hoán và Vương Viễn đem những tội trạng này truyền ra cho người trong thiên hạ đều biết, mọi người cũng biết, triều đình muốn thảo phạt loạn thần Bình Châu .


Dân chúng mấy đời lịch đại đều là tốt nhất đám người dắt mũi tốt nhất, bọn họ vì nghèo khó cho nên bị hạn chế không học hành, trí tuệ cũng không thấu đáo, thỉnh thoảng nghe người khác nói cái gì thì bọn họ liền theo là cái đó. Tất cả mọi người đều nói Vệ Lễ thông đồng với địch phản quốc, là loạn thần tặc tử, vậy hắn khẳng định chính là người như vậy.


"Lang quân, Bình Châu là nơi rộng lớn, huống hồ Kính Thành công chúa cũng đang ở trong tay tên tặc tử kia, chúng ta chẳng lẽ liền mặc kệ chỗ tốt như vậy rơi vào tay bọn họ?" Lý Thanh Long nghe nói Vương Viễn và Lưu Hoán quậy cho nước đục , hắn không tránh khỏi cũng bắt đầu kích động.


So với việc cướp lấy Bình Châu phì nhiêu cùng tài nguyên phong phú, hắn kỳ thật càng để ý chuyện có thể đục nước béo cò, đón Kính Thành công chúa trở về.


Tạ Thanh Úc hơi hơi nhíu mày, "Cứ nhìn đã."


Bình Châu tuy hiện tại tình huống không tốt, nhưng quân sự thì không thể xem thường, Vệ Lễ có thể đoạt được Bình Châu, cũng không phải đèn cạn dầu, hắn tùy tiện dính vào, không tránh khỏi làm cho một thân tanh tưởi. Vương Viễn và Lưu Hoán là loại người chưa thấy thỏ đã thả ưng, trong xương cốt đều có thể gõ ra hai lượng dầu (Editor: bảo hai người đó cáo già ), làm sao có thể để hắn dễ dàng chen vào chiếm lấy chút lợi ích.


Bình Châu cũng cách rất xa, hắn tùy tiện động binh trước, nói không chừng sẽ tổn thất thảm trọng.


A Đam lại có vài phần tình nghĩa với Vệ Lễ, hắn động Vệ Lễ, A Đam nói không chừng sẽ oán hắn.


Hắn tốt nhất là yên lặng nhìn kỳ biến, nếu như Vệ Lễ thủ được, vậy A Đam vô sự; nếu như Vệ Lễ không giữ được, A Đam có chuyện, hắn lại tiến đến tiếp ứng A Đam.


Cuối tháng mười một, người dân Bình Châu nhìn thấy ngoài thành binh mã hai phe tập kết rầm rộ mà lòng người bàng hoàng, nhưng thấy Vệ Lễ vẫn làm việc như thường, nửa phần không hoảng hốt, bọn họ cũng thoáng an tâm theo.


Vệ Lễ xách rượu, đẩy cửa phòng Triệu Hi Hằng ra, nhìn về phía nàng, "Triệu Hi Hằng, ngươi trước khi chết cũng không muốn nói chuyện cùng ta à ? Hiện tại đã đến lúc tồn vong hãm thành rồi đây này ."


Hắn chỉ thuần túy tìm đề tài nói chuyện, vì hắn thật sự không biết phải nói gì với Triệu Hi Hằng cho phải, cho nên mượn đề tài hãm thành để tìm đến nàng.


Triệu Hi Hằng ngoài ý muốn nhìn ra một không khí có vẻ bi tráng ngưng trọng trên người Vệ Lễ, trong lòng nàng lộp bộp nhảy dựng, chuyện hai quân đang bày binh bố trận nàng có nghe thấy.


Vệ Lễ hiện tại bộ dáng này, là Bình Châu không giữ được ?