Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 5




Vệ Lễ là ai? Hắn từ chỗ nào tới? Hắn làm thế nào đoạt Bình Châu? Chuyện này tựa hồ như tất cả mọi người trong phủ quận thủ đều giữ kín như bưng, vô luận Triệu Hi Hằng tìm hiểu như thế nào, những bọn tỳ nữ đó đều nói hàm hồ cho qua.

Nếu nàng tiếp tục gắt gao truy vấn, các nàng ấy liền sẽ quỳ trên mặt đất, dập đầu, cả người run rẩy thỉnh cầu tha mạng.

Triệu Hi Hằng không phải người có thói quen làm khó người khác, nên không truy vấn nữa.

Trong lòng âm thầm suy đoán, Vệ Lễ rốt cuộc đã làm cái gì mới có thể khiến cho những người này sợ hãi như thế?

Giết người? Phóng hỏa? Cường đoạt dân nữ?

Nàng sờ sờ nửa mái tóc hơi ẩm của mình, một thân áo lót trắng như tuyết thoạt nhìn sạch sẽ lại tinh tế, ánh mắt có chút tan rã, vừa thấy chính là đang thất thần.

Cửa viện bên ngoài phanh một tiếng, bị đá văng ra, bọn thị nữ bên ngoài run run thỉnh an, giọng nói thậm chí mang theo khóc nức nở, cách một phiến cửa, Triệu Hi Hằng đều có thể cảm nhận được các nàng ta sợ hãi như thế nào.

Vệ Lễ mạnh mẽ giữ lại một nữ tử trẻ tuổi như nàng, không giết mà còn nuôi dưỡng chu đáo, ắt hẳn sẽ không chỉ vì niềm vui nhàn rỗi nhàm chán châm chọc vài câu, khi dễ vài cái. Triệu Hi Hằng rất rõ rành tình huống của chính mình, nàng cũng không có cái cốt khí gì mà thà chết bảo vệ trinh tiết, nàng yêu mạng hơn, nhưng thế này cũng tới quá nhanh rồi......

Nàng khẩn trương nắm chặt góc áo.

Việc Vệ Lễ tạm thời sống nhờ trong phủ quận thủ Tập An là không hề báo trước cho quận thủ, nên quận thủ tự cho mình thông minh, an bài hai người ở trong cùng một phòng.

Lăn lộn một ngày, Vệ Lễ có chút bực bội, hắn kéo kéo cổ áo, cởi bỏ mấy nút thắt, lộ ra non nửa phiến xương quai xanh cùng hầu kết, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hắn lười động thủ, dứt khoát đá văng luôn cả cánh cửa phòng bên trong.

Lại "phang" một tiếng, tỳ nữ bị dọa đến khăn trong tay cũng rơi xuống mặt đất, sau đó run rẩy quỳ trên mặt đất, dập đầu bang bang vang.

Cả căn phòng mùi thơm lượn lờ, là mùi hương cao (editor: kem dưỡng da) trên thân thể cùng mùi nước tắm Sơn Chi. Triệu Hi Hằng ngồi trên ghế xếp, mày tỳ nữ vây quanh nàng. Thân thể nàng nhỏ nhắn không bao lớn, dưới ánh đèn càng có vẻ thêm điềm tĩnh ôn nhu.

Thân ảnh Vệ Lễ cao lớn xuất hiện ở trước cửa, bóng phản chiếu lại như một bóng ma.

Triệu Hi Hằng cũng khá yêu tính mệnh, Vệ Lễ ban ngày mới bắn chết Bình Uy tướng quân không thù không oán với hắn mà mắt cũng không nháy một cái, có thể thấy được hắn là người tàn bạo. Nàng đối với loại người có thể uy hiếp sinh mệnh sức khỏe an toàn của mình thế này, tràn ngập kháng cự.

Vệ Lễ nhìn thấy nàng, làm như không vui, chán ghét nhăn mi lại, bóp nàng cằm kéo lên, "Ai cho ngươi ở đây?"

Tỳ nữ chung quanh hiểu chuyện lui ra, phút cuối cùng còn nhìn Triệu Hi Hằng tỏ vẻ đồng tình.

Triệu Hi Hằng ngại hắn tay dơ, lại đang nắm cằm mình đến đau, nhưng nàng cũng không dám tỏ vẻ ra ngoài, chỉ lấy kỹ thuật diễn nhuần nhuyễn bấy lâu, bắt đầu rớt nước mắt, nhu nhu nhược nhược nói, "Quận thủ phu nhân đưa ta tới."

Ông trời giết lão súc sinh này đi, nếu như a gia nàng còn sống, sao có thể để hắn làm càn?

Vệ Lễ giật nhẹ khóe miệng, "Một đám ngu xuẩn." Tự chủ trương.

Sau đó tức giận buông cằm Triệu Hi Hằng ra.

"Cút đi! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật sự có thể coi trọng ngươi?" Hắn nhìn trên dưới đánh giá Triệu Hi Hằng, trong ánh mắt của cặp mắt đen nhánh lộ ra châm chọc cùng khinh miệt.

Triệu Hi Hằng ước gì được rời xa hắn, liền quần áo cũng không rảnh lo khoác thêm, lập tức muốn chạy ra bên ngoài.

Động tác này của nàng đột nhiên làm lộ ra vành tai trắng nõn trơn tru, vẫn chưa xỏ lỗ tai như các nữ tử khác. Hẳn là nàng a gia đau lòng nàng, không nỡ để nàng đeo mấy thứ này.

Vệ Lễ vô ý thức nhéo nhéo cái lỗ tai trái của chính mình một chút, đụng phải một chuỗi chế phẩm bằng bạc lạnh lẽo, hàn ý trong ánh mắt càng thêm dày đặc chút.

"Lăn trở về!" Hắn gọi Triệu Hi Hằng lại, cặp mắt mang theo lạnh lẽo kia hơi loé lên, lộ ra một nụ cười nửa miệng, cánh tay câu vào cổ Triệu Hi Hằng, kéo người tới bên cạnh.

Thân thể cô nương gia đại khái đều mềm mại, Vệ Lễ chưa từng chạm qua cô nương nào khác, hắn chỉ cảm thấy Triệu Hi Hằng mềm như bông, ôm vào trong ngực thực thoải mái, giống không có xương cốt vậy, ban ngày lúc cưỡi ngựa hắn đã phát hiện rồi.

Hắn lại siết chặt người vào trong lòng ngực, mùi hoa Sơn Chi thơm ngào ngạt chui vào trong xoang mũi hắn, làm hắn càng thêm bực bội, trong lòng có cảm xúc quay cuồng, giống như sự căm ghét của hắn đối với Triệu Hi Hằng càng chồng lên một tầng lầu.

Cánh tay khoá lấy Triệu Hi Hằng không ngừng siết chặt, nghĩ nếu cứ như thế này liền siết chết nàng, vậy có thể an ủi phẫn nộ nhiều năm trong lòng hắn chăng?

Không được, nếu cứ như vậy mà chết, liền không vui rồi.

"Đêm nay ngươi ngủ dưới đất gác đêm đi, vật tẫn kỳ dụng(*), ta không nuôi người rảnh rỗi, tiểu công chúa." Một khắc trước khi Triệu Hi Hằng tắt thở, hắn thả lỏng tay, từ trên cao nhìn xuống nhàn nhạt nói, cái từ tiểu công chúa kia càng như mang theo một loại trào phúng.

(*)Vật tẫn kỳ dụng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.

Giọng nói Vệ Lễ thập phần khó nghe, vừa trầm lại khàn khàn, như là bị cái vũ khí sắc bén gì làm hỏng dây thanh quản, bất luận nói cái gì cũng mang hơi hướm khủng bố âm trầm, thích hợp uy hiếp người, cũng thích hợp kể chuyện xưa về ma quỷ.

Mặc dù giọng điệu bình đạm như vậy, nhưng Triệu Hi Hằng cũng nổi lên một thân gà da.

Tiếp sau, hắn lại như là chạm phải thứ đồ dơ gì đó, vẫy vẫy cánh tay, sau đó tiến vào nội thất đi rửa mặt.

Triệu Hi Hằng che cổ lại, ngồi xổm trên mặt đất ho khan. Vệ Lễ đây là liệu định nàng không dám không nghe lời hắn, không dám bỏ chạy ra khỏi căn phòng này.

Nàng......

Nàng quả thật không dám.

Mùa đông ở Bình Châu rất lạnh, cho dù có là người từ nhỏ đã sống ở chỗ này, cũng không dám ngủ trên mặt đất vào mùa đông khắc nghiệt, huống chi một tiểu cô nương yếu đuối như Triệu Hi Hằng.

Vệ Lễ đối với nàng quá tàn nhẫn, nhưng người ở dưới mái hiên, muốn sống phải cúi đầu.

Triệu Hi Hằng ôm từ trong ngăn tủ ra một bộ đệm chăn mới, trải ở nơi gần với bếp lò, tự mình an ủi mà nghĩ.

Tốt xấu gì nếu Vệ Lễ bảo nàng ngủ dưới đất, cũng coi như bảo vệ được trong sạch.

Không biết có phải nam tử rửa mặt đều nhanh hay không, hay là chỉ mỗi Vệ Lễ như thế, bất quá mới qua một chén trà nhỏ hắn liền ra tới.

Trong phòng nóng hầm hập, trên người hắn lại bốc lên hơi nước, là khí lạnh.

Triệu Hi Hằng trời lạnh một chút cũng không dám ra cửa, Vệ Lễ này ngay mùa đông khắc nghiệt ở Bình Châu còn dùng nước lạnh tắm rửa. Nói vậy trong mắt hắn, ngủ dưới đất cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.

Triệu Hi Hằng ôm đệm chăn, ngửa đầu nhìn hắn một cái, lại vội vàng cúi đầu, chỉ là trong thoáng kinh hồn nhìn qua đó, nàng sợ nhìn thấy có chút thứ không nên nhìn.

Cổ áo Vệ Lễ bọc kín mít, một chút xíu làn da cũng không lộ, thậm chí còn kín mít hơn cả Triệu Hi Hằng, rất giống một trinh tiết liệt phụ.

Triệu Hi Hằng híp híp mắt, tư thế này của hắn, là sợ mình mưu đồ gây rối với hắn sao?

A, thật đúng là lo lắng quá nhiều.

Vệ Lễ để nguyên mái tóc ướt, lại đây đá đá chân Triệu Hi Hằng, lại kéo kéo cổ áo một phen, "Không biết hầu hạ người?"

Vệ Lễ chó má, nàng chính là công chúa, hầu hạ ngươi, ngươi phải giảm thọ!

Trong lòng Triệu Hi Hằng mắng đến sung sướng, nhưng vẫn đứng lên, mảnh mai như một nhành liễu rũ, thanh âm nho nhỏ mềm mại, "Chủ công muốn cái gì?"

Thân thể nàng mềm mại mịn màng, trên cái cằm trắng nõn vẫn còn dấu véo thô lỗ của Vệ Lễ mới vừa rồi.

Vệ Lễ không hề thương tiếc, hơi hơi khom lưng, duỗi tay lại véo lên vị trí đó lần nữa, mày liễu của Triệu Hi Hằng nhíu lại, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống.

Bà đây có cơ hội nhất định sẽ đích thân làm thịt cái lão cẩu nhà ngươi!

Trong lòng nàng càng mắng càng hung, nước mắt lại rớt vô cùng vui sướng.

"Ngươi mắng thầm ta trong lòng?" Vệ Lễ nguy hiểm nheo nheo mắt, giống như chỉ cần nàng vừa nói "đúng", thì cái hàm răng sắc bén trắng ởn kia có thể cắn xuyên yết hầu nàng.

Triệu Hi Hằng liều mạng lắc đầu, làm ra bộ dáng co rúm lại, "Ta làm sao dám? Ta từ nhỏ cha mẹ song vong, nhát gan, hiện tại vừa kinh vừa sợ, làm sao dám mắng chủ công, tại sao ngài lại nghĩ ta như vậy?"

Hại, ngươi đoán đúng rồi, bà đây không chỉ trong lòng mắng ngươi, còn muốn đánh bể đầu chó của ngươi nữa.

"Thật không có?" Vệ Lễ lại hỏi một lần.

"Tất nhiên là không có. Ta cùng với chủ công đã từng kết cái thù gì sao? Vì sao chủ lại đối xử ta như thế? Nhưng ta lớn lên ở thâm cung, làm sao từng gặp qua chủ công?"

Triệu Hi Hằng ngoan ngoãn gục đầu xuống, càng có vẻ mảnh mai vài phần, nước mắt liên miên rớt xuống.

Vệ Lễ thấy nàng hiện tại vừa kinh vừa sợ, bộ dáng nhát như chuột, cũng không phân rõ nàng rốt cuộc là đang diễn hay vẫn là thật. Hiện tại Triệu Hi Hằng ngay cả trong lòng cũng không dám mắng hắn, nếu như là quá khứ, Triệu Hi Hằng nhất định đã đánh hắn rồi.

Nàng trở nên thuận theo như vậy, nội tâm tràn ngập trả thù của Vệ Lễ thống khoái rất nhiều, nhưng lại cảm thấy không thú vị. Hắn tăng lực tay bóp cằm của nàng mạnh hơn chút.

"Kết thù? Có lẽ là có kết thù. Nhưng mà ngươi chỉ cần nhớ kỹ ta ghét ngươi là được, ghét gương mặt này của ngươi, ghét ngươi nói chuyện, ghét......" Hắn dừng một chút, nhếch miệng cười, trên gương mặt hung ác nham hiểm trong nháy mắt nở rộ ra nụ cười cực kỳ xán lạn, đáng tiếc hắn lớn lên một bộ dáng không thảo hỉ, cho dù tươi cười đến mấy, vẫn làm người cảm thấy như độc trùng.

"Thậm chí ghét ngươi cười. Nhìn ngươi ở bên cạnh ta sống không tốt, ta liền vui vẻ." Hắn vậy mà cười ra tiếng, vang lên rành mạch mà đáng sợ trong đêm khuya.

Hỉ nộ vô thường, Triệu Hi Hằng yên lặng lại dán thêm một cái nhãn cho Vệ Lễ. Nàng cảm thấy khóc lâu rồi, yết hầu có chút khô, đầu cũng có chút ong ong.

"Đi, lấy khăn vải lau tóc cho ta." Hắn vỗ vỗ mặt Triệu Hi Hằng, bảo nàng đi.

Vệ Lễ nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Triệu Hi Hằng, nghĩ, đời này cho dù hắn có chết, cũng mang theo chán ghét đối với Triệu Hi Hằng xuống dưới nền đất. Hắn một ngày không thấy Triệu Hi Hằng sống không tốt, hắn liền một ngày không thể nhắm mắt.

Bắt đầu từ khi hắn mười mấy tuổi, cái tên Triệu Hi Hằng này, cùng với khuất nhục đã khắc vào linh hồn hắn. Mỗi đêm tỉnh dậy từ trong giấc mộng, tâm tình của hắn đều cực kỳ phức tạp. Nhưng quý nhân hay quên, Triệu Hi Hằng có đánh chết cũng không nghĩ ra được hắn là ai. Nhưng không sao cả, hắn nhớ rõ là được.

Cũng còn tốt là Triệu Hi Hằng không nhớ rõ hắn, bằng không hắn nhất định hiện tại phải giết nàng.

Bọn tỳ nữ bày biện đồ vật thập phần chỉnh tề, Triệu Hi Hằng mau chóng tìm thấy khăn vải, nàng cầm hai cái về.

Vệ Lễ ngồi bên rìa giường sưởi, nàng liền đứng lau tóc cho hắn.

Giường sưởi tản ra hơi ấm cuồn cuộn, làm nàng thập phần thoải mái, thậm chí cọ tới cọ lui không muốn rời đi.

Nhưng nàng lại sợ Vệ Lễ chó điên hay cắn người, giữa giường sưởi và an bình nàng vẫn lựa chọn an bình. Nàng mau chóng lau xong tóc cho hắn, thậm chí động tác cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể, cả nửa cọng tóc cũng không làm đứt xuống.

Mái tóc của Vệ Lễ vừa đen lại vừa dày, sờ lên mượt mà như là sa tanh, Triệu Hi Hằng không có hảo ý mà nghĩ, chúc hắn sớm ngày trọc đầu.

"Được rồi, cút đi, tắt đèn ngủ." Vệ Lễ hiển nhiên không phải người có kiên nhẫn, không bao lâu cũng đã ngồi không yên, đuổi Triệu Hi Hằng đi tắt đèn.

Trong lòng Triệu Hi Hằng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hôm nay đến nơi này, đại khái cũng liền kết thúc, hy vọng này lão súc sinh đừng làm ra cái trò đa dạng gì nữa.

Nàng cắt bấc đèn đi, quay đầu thấy Vệ Lễ đã nằm ngửa trên cái giường sưởi ấm nóng, tứ chi thon dài, vai rộng eo thon, cơ bắp chắc nịch thật lưu sướng lại không tục tằng, tỉ lệ hoàn mỹ.

Nàng không có tâm tình thưởng thức, nghiến răng, quay đầu nhìn về phía cái ổ mình đã trải.

Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải chạy trốn, chỉ mong ngày tháng của tên phá hoại này sớm kết thúc một chút.