Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 30




Hai người cũng không nói nữa, cùng nhau đi về hướng thư phòng.

Ngày hôm qua Trần Nhược Giang mới đem người mang sổ sách của phủ Trấn Bắc vương khi trước dọn đến hành cung này, hôm nay đã vô cùng có hiệu suất mà kiểm kê tất cả bộ sách đã mang đến.

Vệ Lễ đi vào thư phòng, chỉ thấy trên án bàn rộng lớn ngay ngắn chỉnh tề để một chồng sách cao lên đến gần bằng một người trưởng thành.

Trần Nhược Giang tiến lên hai bước, cao hứng phấn chấn giới thiệu, "Chủ công, hôm qua lúc chuyển sách vào, đây là mấy loại hữu dụng nhất thuộc hạ chọn lựa ra được, chắc hẳn ngài sẽ dùng đến."

Vệ Lễ muốn cố gắng phấn đấu, vậy có nghĩa là bát cơm hắn dần dần được củng cố.

Vệ Lễ nhìn lên, đọc mấy tên sách ở phía trên, rõ ràng chính là « binh pháp 36 kế », « trăm vạn hùng binh », « vạn quốc chí », « 36 năm lịch sử chiến tranh », còn có bản « binh pháp Huệ Vũ đế », ghi lại các bộ binh pháp mà cha của Triệu Hi Hằng khi còn sống đã sử dụng lúc đánh nhau.

"Ngu xuẩn!" Hắn nhấc chân đá vào Trần Nhược Giang một chân.

"Tìm, tìm sai sao?" Trần Nhược Giang khó hiểu, hắn gãi gãi đầu, chẳng lẽ không phải tìm mấy cái này sao?, "Chủ công cần gì, thuộc hạ lại đi tìm nữa xem."

Nhưng ngoại trừ những sách này, chủ công còn có thể muốn xem cái gì? Hắn cũng không thấy ngoài ra còn có cái gì thú vị a.

Vệ Lễ có thể nói hắn muốn xem Xuân cung đồ sao?

Đương nhiên không thể, coi như Trần Nhược Giang không biết xấu hổ đi tìm cho hắn, hắn cũng không mở miệng nói cái này nổi.

Hắn sờ sờ vành tai mới bớt nóng, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ khó hiểu, vừa mạnh mẽ đạp Trần Nhược Giang mấy đạp, "Cút đi, không cần ngươi, tự ta tìm."

Trần Nhược Giang sờ sờ đầu, nghĩ thầm có thể là mấy ngày nay Vệ Lễ áp lực quá lớn, cho nên tính tình lại bắt đầu nóng nảy.

Hắn yên lặng lui ra.

Chợt nhớ tới, vốn dĩ sách trong vương phủ hắn cũng không phải từ đầu tới cuối đều chuyển hết qua đây, có chút mấy quyển thoại bản giải trí vô dụng này nọ, hắn liền bỏ lại bên kia, chờ khi nào rảnh rỗi mới tiếp tục chuyển qua.

Tóm lại chủ công ngay cả mấy quyển sách quý hiếm thế này còn không muốn xem, làm sao còn bỏ thời gian đi xem mấy quyển bình thường kia chứ?

Thư phòng được nối liền với lối vào Tàng Thư Các, Vệ Lễ đợi Trần Nhược Giang đi xong, liền cầm lấy chìa khoá Tàng Thư Các đi vào bên trong tìm kiếm.

Kệ thứ nhất không có, kệ thứ hai cũng không có...

Triệu Hi Hằng đợi đến giờ cơm rồi mà còn không thấy Vệ Lễ, vì thế phái người đi tìm hắn, nghe Trần phó tướng nói Vệ Lễ đang ở trong Tàng Thư Các tìm sách, nàng sâu sắc cảm thấy vui mừng.

Hắn có được giác ngộ ham đọc sách đến mất ăn mất ngủ này, thật là hiếm có.

"Đừng quấy rầy hắn, chúng ta ăn trước thôi."

Người ta đang cố gắng học tập nha, có thể quấy rầy sao? Không thể a!

Triệu Hi Hằng nhớ tới khi còn nhỏ, lúc mình ghé vào trên bàn viết mấy bài thơ Thái phó để lại cho nàng làm, a gia nàng kêu nàng đi ăn cơm, nàng đang cao hứng, không nỡ thả bút, nhưng a gia chết sống ôm nàng đi ăn cơm. Chờ sau khi ăn no, nàng đã nằm lăn ra trên giường rồi.

Cái gì văn cái gì thơ chứ? Làm sao thoải mái như ngủ được!

Đợi Triệu Hi Hằng cơm nước xong xuôi leo lên giường sưởi nằm, vô cùng ấm áp cọ cọ con mèo con nhỏ, thì Vệ Lễ đã tìm đến kệ thứ mười sáu của Tàng Thư Các.

Hắn chắc chắc loại thư tịch hắn muốn nằm ngay chỗ này, bởi vì trên cái kệ thứ mười sáu này chỉ có ngắn ngủi một dòng miêu tả: Tuyệt mật! Không thể nói ra, tuổi nhỏ chớ vào.

Mặt Vệ Lễ đỏ lên, loại hình dung giấu đầu hở đuôi không thể miêu tả này, chắc hẳn là đề phòng mấy thứ đồ đạc hắn muốn tìm bị phát hiện ra.

Hắn siết chặt chìa khoá trong tay, nhấc chân đi vào.

Chỉ thấy ba mặt kệ này là chi chít sách nằm trên giá, gáy sách đều có màu sắc rực rỡ, vừa nhìn liền biết không phải là thứ đứng đắn gì, mấu chốt là còn rất nhiều, mà đều không mới nha, bộ dạng giống như thường xuyên được lật xem.

"Sách, không nghĩ tới Trấn Bắc vương còn có loại đam mê này." Vệ Lễ đứng trong căn phòng tứ phía không người, giễu cợt một câu, "Mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo."

Hắn tiện tay cầm lấy một quyển mở ra, là một quyển sách toàn hình vẽ những động tác của một hình vẽ người nhỏ xíu.

Trang thứ nhất, một nam nhân để trần đứng trên mặt đất, tâm Vệ Lễ nhảy dựng, mở màn thế kích thích dữ?

Trang thứ hai, nam nhân để trần kia động rồi, hắn ép xuống một thế đứng tấn trung bình.

Vệ Lễ chau mày, đây là cái tư thế không xong gì thế này?

Trang thứ ba, tay trái nam nhân thu lại, tay phải ra quyền.

Vệ Lễ:???

Hắn ào ào lật quyển sách đến tờ cuối cùng, chỉ thấy có một hàng chữ nhỏ xíu: Bản bí tịch võ công chỉ tặng cho người hữu duyên, công pháp này cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, chớ ngoại truyền.

"Con mẹ nó!" Vệ Lễ quăng quyển thư tịch xuống đất, kéo kéo cổ áo, hắn cũng không tin, cả cái kệ này đều là võ lâm bí tịch?

Cái dáng vẻ bụng phệ bủng beo ngồi không kia của Trấn Bắc vương, còn có thể luyện thứ đồ chơi này?

Hắn lôi tất cả thư tịch của cái kệ thứ mười sáu này ra xem một lần, đích xác, trong phòng này đều chứa "Võ lâm bí tịch", về phần cái chuyện không thể nói ra, là thật sự là không thể nói ra ngoài.

Chiêu số của đống võ công này thiên kì bách quái, Vệ Lễ thậm chí còn thử qua một chiêu trong đó một lần, ngay cả cái loại " võ lâm bí tịch" chân trái bắt chéo chân phải, sau đó ngồi bệch xuống mặt đất một cái, lăn thành cái một quả bóng nhỏ cũng có.

Tác giả nói đây là đang dạy người chạy trốn chính xác nhanh chóng như thế nào.

Vệ Lễ tức hổn hển lật hết nguyên giá sách rơi ầm xuống mặt đất, ngày mai sẽ bảo Trần Nhược Giang đem mấy quyển sách này đi vứt bỏ, cái thứ lộn xộn gì thế này?

Còn không thể nói ra? Còn tuyệt mật?

Hắn duy trì trạng thái tức hổn hển như vậy mà trở về sân viện, đá văng cửa viện, phát ra tiếng vang ầm một trận.

Canh giờ đã không còn sớm, Triệu Hi Hằng đã nằm xuống ngủ, thấy hắn lạnh mặt trở về, nghĩ thầm chuyện hôm nay tiêu hết bao nhiêu tiền vẫn nên ngày mai chờ hắn tâm tình tốt lại nói thôi.

Nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, trở mình.

Trời biết ai lại đi chọc hắn? Ngao du trong biển tri thức không được vui vẻ sao?

Vệ Lễ thấy nàng ngủ không an ổn, xoay người cài cửa lại, sau đó trầm mặc cởi y phục.

- -------

Mấy ngày nay Vệ Lễ hình như đặc biệt cố gắng, Triệu Hi Hằng cũng không gặp hắn bao nhiêu.

Mỗi lần hắn trở lại, Triệu Hi Hằng cũng đã ngủ, khi tỉnh dậy, người cũng đã không còn ở đó.

Tính tính ngày, hôm nay cũng đã ngày 30 sắp qua năm mới rồi, lúc trước vào thời điểm này, bất luận ở chỗ nào cũng đều giăng đèn kết hoa, nhưng ở Bình Châu, Vệ Lễ cấm không cho ăn tết, nên tất cả mọi người chỉ có thể nhịn, không khí lạnh lẽo u tịch.

Triệu Hi Hằng làm chủ, phát thêm một tháng tiền tiêu vặt cho tất cả những người trong phủ, nên trong viện lúc này mới tính có chút không khí vui mừng.

Nàng cũng không sợ Vệ Lễ tức giận, ngày đó là hắn nói tiền này cứ tùy tiện tiêu, cho nên nếu hắn có tiết tiền thì cũng là hắn đuối lý.

Nhưng Triệu Hi Hằng vẫn để lại cho người nào đó một cái hà bao nhỏ xinh đẹp, bên trong để rất nhiều thỏi vàng nhỏ, làm cho túi tiền căng phồng lên, xem như tiền mừng tuổi để dỗ dành người kia.

Tóm lại, lông dê cũng ở trên thân dê, đều là tiền của Vệ Lễ, nàng vung ra ngoài cũng không cảm thấy đau lòng.

Nàng đặt hà bao vào dưới gối Vệ Lễ, phát hiện quá lớn, căng phồng đến liếc mắt liền nhìn thấy ngay, vì thế nghĩ nghĩ, lại bỏ nó vào trong xiêm y mà Vệ Lễ thường xuyên mặc nhất.

Thị nữ vụng trộm che miệng cười, "Phu nhân chuẩn bị tiền mừng tuổi cho chủ công sao?"

"Không được sao?" Triệu Hi Hằng cười một tiếng, nương nàng nói, nàng có lớn đến bao nhiêu đi nữa cũng sẽ mừng tuổi cho nàng.

Ở nhà lấy của nương, xuất giá rồi không chỉ có thể lấy của nương, còn có thể lấy của cha mẹ phu quân.

Nếu nàng có thể lấy, Vệ Lễ đương nhiên cũng được chứ.

"Đương nhiên là được, chủ công không biết sẽ vui vẻ biết chừng nào đâu." Đừng thấy chủ công nhìn có vẻ cọc cằn không dễ chọc, nhưng khi ở cùng phu nhân thì ngược lại là mười phần ôn hòa, trong lòng phu nhân cũng lúc nào cũng nhớ chủ công, làm xiêm y không quên làm cho chủ công, tiền mừng tuổi cũng muốn chuẩn bị một phần cho chủ công.

Dù cho tiền mừng tuổi chỉ dành cho tiểu hài tử, nhưng phu nhân cũng thật biết cưng chiều người.

- ----

Vệ Lễ tuần doanh trở về, trên đường đi qua phường thị, thấy không còn cảnh tối đen mù mịt như ngày xưa nữa. Trong các hộ dân đèn đuốc sáng trưng, hắn từ nhỏ chưa bao giờ ăn lễ mừng năm mới, tất nhiên cũng sẽ không nhớ hôm nay đến cùng là cái ngày đặc thù gì, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hiện giờ không có tiếng nói cười giống như ngày thường, nhưng lại tràn đầy không khí nóng bỏng khó hiểu.

Triệu Hi Hằng ngồi ở bên cạnh lò lửa sưởi ấm.

"Ngươi về rồi." Nàng chào hỏi.

"Sao đêm nay ngươi còn chưa ngủ?" Không chỉ hỏi Triệu Hi Hằng, cũng nghi hoặc vì sao đêm nay trời tối thế này mà dân chúng thành Bất Hàm còn chưa tắt đèn.

"Hừng đông lên chính là một năm mới, dựa theo tập tục, đêm nay không thể ngủ, nếu không sẽ bị niên thú ngậm đi, cái này gọi là đón giao thừa." Triệu Hi Hằng nghiêng đầu nói với hắn, chẳng lẽ loại thời khắc mà tất cả dân chúng Đại Chu đều biết thế này, hắn lại không biết sao?

"A." Trong mấy loại sự tình thế này, Vệ Lễ hình như không có chung đề tài với nàng, hắn cười nhạo một tiếng, "Mấy cái chuyện ngớ ngẩn đó mà các ngươi cũng đều tin? Thật là không có đầu óc."

Triệu Hi Hằng bẻ một miếng củi nhỏ bỏ vào trong đống lửa, ánh lửa bùng lên, cái miệng này của Vệ Lễ là cần phải ăn đòn, ai chẳng biết chuyện xưa kiểu này là để lừa gạt tiểu hài nhi, nhưng phong tục tập quán bao nhiêu năm nay, mọi người đều quen dùng cách nói này để trò chuyện với nhau cho thêm phần độc đáo.

Mấy lời nói vô liêm sỉ này của Vệ Lễ, nếu như có cha có nương của bản thân ở đó, thế nào cũng bị phụ thân hung hăng đánh cho một trận.

"Dạ, có ai lại được thông minh như chủ công đâu? Người trong thiên hạ cộng lại cũng không thông minh bằng ngài a."

Triệu Hi Hằng dùng giọng nói sùng bái, âm dương quái khí nói lại hắn.

Vệ Lễ nhướng khóe miệng lên, không nghe ra ý trào phúng trong giọng nói của Triệu Hi Hằng.

Mèo con nhào tới chơi, Triệu Hi Hằng sợ lò lửa làm bỏng nó, vội vàng dịch mèo đi.

Vệ Lễ thấy con vật nhỏ được nuôi đến lông bóng loáng, vì thế đưa tay ra đi bắt nó một phen.

Cẩu Đản Nhi vốn dĩ không quen với Vệ Lễ, thậm chí có thể nói là đối địch, làm sao lại để cho hắn chạm vào, liền giơ móng vuốt hung hăng cào Vệ Lễ một cái.

Lần này không giống như khi đùa giỡn với Triệu Hi Hằng, thật sự đổ máu, Vệ Lễ lập tức quăng nó ra ngoài, Cẩu Đản Nhi rơi trên mặt đất, nhe răng nhếch miệng, lông cả người đều xù đứng lên.

Mặt Triệu Hi Hằng trầm xuống, vội vàng đi xem mèo con thế nào.

Chỉ là bị con mèo con cào phải, tuy có thể xước da một chút, nhưng loại tổn thương nhỏ này đối với Vệ Lễ mà nói quả thực giống như mưa bụi, thậm chí thuộc về loại không cần xử lý.

Nhưng chuyện Triệu Hi Hằng vô tình rải bước qua đi an ủi con mèo con mà bỏ qua hắn, loại hành vi này ở trong mắt Vệ Lễ liền đặc biệt chói mắt.

Thậm chí miệng vết thương vốn dĩ không cảm thấy gì cũng bắt đầu đau rát.

"Ngươi ném nó làm gì chứ?" Triệu Hi Hằng kiểm tra mèo con không có việc gì, hiếm khi sẵn giọng nói với hắn, mang theo chút oán giận.

Ở trong lòng nàng, Cẩu Đản Nhi chính là con hổ giấy, chỉ biết hù dọa thôi chứ sẽ không cào người, cho nên nàng cũng không nghĩ đến mu bàn tay Vệ Lễ thật sự đổ máu.

Vệ Lễ vốn tâm tư mẫn cảm hẹp hòi, lại nghe lời oán giận này vào tai hắn, tức giận trong lòng càng biến lớn vạn phần.

Triệu Hi Hằng, lại vì một con tiểu súc sinh mà tức giận với hắn.

Con mèo này cào hắn đổ máu, mà trong mắt Triệu Hi Hằng, còn không quan trọng bằng hắn vô tình ném con kia tiểu súc sinh kia xuống đất.

Hắn rụt tay một cái, giấu miệng vết thương trên mu bàn tay đi.

Triệu Hi Hằng đã không để ý hắn như vậy, hắn lại để lộ miệng vết thương ra, giống là cố ý bán thảm vậy, chẳng những không được nàng thương tiếc mà thậm chí sẽ làm nàng cười nhạo.

Cũng đúng, vốn dĩ người là do hắn cưỡng đoạt mang về đây, Triệu Hi Hằng có thể thả hắn ở địa vị rất cao trong lòng sao? Ngoài miệng không nói, trong lòng chỉ sợ không biết nhìn hắn như thế nào? Phỏng chừng cũng giống như người khác, hận không thể cho hắn tự đi chết. Làm sao sẽ thật sự để ý hắn ở trong lòng đâu?

Ngày đó nàng có cơ hội chạy trốn nhưng vẫn quay trở lại, cũng không phải vì trong lòng có hắn, mà là trên người không có tiền, không biết đi chỗ nào.

Mấy ngày nay ôn nhu chờ đợi hắn như vậy, bất quá cũng là vì nàng không chỗ chỗ nào để đi, cho nên phải uốn mình theo người.

Hắn ngày ngày đi sớm về muộn, nàng cũng không hỏi một câu.

Lửa than rừng rực trong lò làm hốc mắt Vệ Lễ phát nóng, thậm chí còn khô nóng đến phát đau, hốc mắt đều đỏ, đau đến mức muốn ép ra nước mắt sinh lý.

"Triệu Hi Hằng, có phải ta đối với ngươi quá tốt rồi hay không?" Hắn đứng dậy, mặt âm trầm.

Sắp qua năm, không biết hắn lại phát cái bệnh thần kinh gì, Triệu Hi Hằng cũng tức lên rồi, ở trong lòng bắt đầu mắng chửi người, nhưng bản thân vẫn ngồi yên, quay đầu không phản ứng hắn.

Nàng cũng có nói lời gì nặng nề đâu? Vậy mà hắn lại tức giận rồi? Mấy ngày nay sao hỏa khí của hắn lại thịnh vượng thế này chứ, mỗi ngày bày mặt mũi ra còn chưa tính, hiện tại bắt đầu không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện.

Người như Vệ Lễ vậy, là thuộc cẩu, ngươi không để ý tới hắn, hắn quâu quâu vài tiếng là xong rồi, nếu ngươi lại để ý hắn, vậy hắn sẽ mãi chưa xong.

Triệu Hi Hằng không nói lời nào, Vệ Lễ lại không thể đánh nàng, vì thế đóng sầm cửa ra ngoài.

Bọn thị nữ ở bên ngoài hai mắt nhìn nhau, phu nhân cùng chủ công ngay lúc qua năm lại ồn ào cái gì nhỉ?

Cửa bị chấn động đến lách cách rung lên, Triệu Hi Hằng đứng dậy, căm giận dậm chân, đi thì tốt; đi cho thanh tịnh.

Vệ Lễ đi thư phòng.

Hắn nằm trên cái giường nhỏ trong thư phòng, lăn qua lộn lại ngủ không được, càng nghĩ đến một màn lạnh lùng của Triệu Hi Hằng trước khi đi, trong lòng lại càng khó chịu, vết thương bị mèo cào trên tay cũng lại càng cảm thấy đau rát.

Triệu Hi Hằng trước khi đi ngủ đều chà móng vuốt cho mèo con.

Nó hết đạp trên mặt đất lại nấp chỗ này chỗ kia cả một ngày, móng vuốt luôn luôn dơ bẩn.

Nàng bóp bóp thịt đệm nhỏ dưới chân Cẩu Đản Nhi, làm cho móng vuốt của nó Cẩu Đản Nhi lộ ra.

Triệu Hi Hằng phát hiện trên móng tay nó có chút xíu vụn thịt, trong lòng nàng giật mình, vỗ vỗ mông Cẩu Đản Nhi, "Đây là ngươi cào ai rồi?"

Cẩu Đản Nhi dùng đôi mắt nâu vô tội nhìn chằm chằm nàng, muốn làm nàng mềm lòng.

Triệu Hi Hằng tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã nghĩ ra. Lúc ban ngày, Cẩu Đản Nhi cũng không đi chỗ nào, nàng ôm Cẩu Đản Nhi tắm rửa xong, tối nay người duy nhất tiếp xúc cũng chỉ mỗi Vệ Lễ.

Mới vừa rồi nàng còn nghĩ con mèo con này duỗi móng vuốt hù doạ Vệ Lễ một chút thôi, không nghĩ đến lại xào luôn thịt người ta xuống, trách không được Vệ Lễ ném nó ra.

Vậy đau biết chừng nào chứ, cũng không biết hiện tại đã bôi thuốc chưa.

Nàng lại chợt nghĩ đến phản ứng của mình khi đối mặt với tình cảnh lúc đó, vừa chột dạ lại áy náy.

Nếu như đổi lại là mình bị mèo cào, chủ nhân con mèo còn làm như không có việc gì, chỉ lo đi xem mèo có sao không, nàng chỉ sợ chắc cũng tức điên tại chỗ, không tức nổ tim chắc cũng lạnh lòng hơn một nửa.

Vệ Lễ lúc tối phản ứng như vậy, đã xem như cực kỳ ôn hòa, Triệu Hi Hằng hồi tưởng lại, thậm chí cảm thấy ôn hoà đến không bình thường.

"Ngươi lần sau lại cào người, ta đem ngươi hầm ăn." Triệu Hi Hằng hung hăng vỗ mạnh mông Cẩu Đản Nhi giáo huấn nó.

Cẩu Đản Nhi kêu meo meo làm nũng, liếm liếm tay nàng, Triệu Hi Hằng cũng không mềm lòng, đánh nó hai bàn tay, đã làm sai thì phải chịu giáo huấn, không thì lần sau sẽ tái phạm.

"Đi, hiện tại ta mang ngươi đi xin lỗi A gia ngươi." Triệu Hi Hằng cũng không ôn nhu ôm nó, còn xách da gáy của nó lên theo.

Khi đi ra khỏi phòng ngủ, nàng có chút sợ, nếu chỉ ở trong sân viện, đây là sân nhà nàng, nàng coi như có xin lỗi cũng không sợ hãi, nhưng đi thư phòng, đó chính là chỗ của Vệ Lễ, nàng ít nhiều gì cũng có chút hoảng sợ.

Nàng cố gắng tiếp thêm dũng khí cho mình, bước ra bên ngoài đi hai bước, chuyện hôm nay phải giải quyết trong hôm nay, nếu có áy náy phải xin lỗi trong đêm nay thì mới tốt.

"Ngươi đi xem chủ công nghỉ ngơi chưa?" Triệu Hi Hằng bắt đầu mặc quần áo thường vào, phái một người đi thư phòng nhìn xem.

Thị nữ trở về bẩm báo, "Đã tắt đèn, chắc là ngủ lại."

Triệu Hi Hằng hơi lưu luyến, nhưng chỉ có thể lại cởi xiêm y nằm xuống, mèo con đi lên bên cạnh nàng muốn ngủ, Triệu Hi Hằng lần này lại ném nó xuống, tiểu hài nhi phạm sai lầm không cho lên giường sưởi ngủ.

Nàng thở dài, dự đoán có nằm xuống cũng ngủ không được, vì thế ngồi lên bên cạnh giường sưởi.

Cái tính cách chết sĩ diện của Vệ Lễ kia, hắn bị mèo cào cũng không chịu nói, chỉ là buồn bực tức giận, Triệu Hi Hằng phải nghĩ biện pháp dỗ dành hắn.

Cái tên Vệ Lễ này cũng thật là, đau cũng không biết hô một tiếng cho nàng biết.

Tuy Triệu Hi Hằng không thèm để ý Vệ Lễ, nhưng bây giờ nàng và hắn cùng tồn tại một dưới một mái hiên, của hồi môn trong tay hắn, ăn mặc đều là hắn, còn phải bắt hắn bảo vệ an toàn của mình, vẫn nên dỗ dành đi.

Dù sao mình cũng tổn thương lòng người ta.

Thị nữ cũng không chú ý, khi nàng ta quay bước trở về, trong nháy mắt, đèn thư phòng lại sáng lên.

Vệ Lễ ngủ không được, dứt khoát châm đèn đứng lên, đi vòng quanh thư phòng để phát tiết bất mãn trong lòng.

Quét mắt thoáng nhìn qua cái tráp đựng thư nhà Triệu Hi Hằng còn đặt trên án bàn của hắn, hắn mang theo căm hận đổ hết thư bên trong ra, lần lượt xem, cũng mặc kệ phụ mẫu Triệu Hi Hằng nói chuyện có bao nhiêu nhão nhẹt.

Phong gia thư thứ hai là cách phong thứ nhất ba tháng, vẫn là Triệu Tinh Liệt và thê tử nói một ít lời lảm nhảm về mấy chuyện sinh hoạt tủn mủn.

"Hài nhi sắp sinh ra, mẫu hậu rất vui sướng, a gia và nương của ta cũng khẩn trương, bọn họ chuẩn bị rất nhiều đồ vật cho hài nhi. Đôi mắt mẫu hậu không tốt, lại cố ý thêu đôi hài đầu hổ, nói là phù hộ hài nhi chúng ta bình an. Đệ đệ cũng cho đệ muội theo nương ta làm mấy cái váy nhỏ, a gia ta còn tự mình làm một con dấu nhỏ cho hài nhi. Ta nói mấy thứ này đều chuẩn bị quá sớm, bọn họ nói vậy đã rất trễ rồi.

Chàng khi nào thì trở về? Hài nhi sắp sinh ra rồi, nó nói rất nhớ chàng."

Triệu Tinh Liệt hồi âm:

"Rất nhanh, đại khái còn nửa tháng nữa, đêm nay ta ngủ không được, suy nghĩ mấy nhũ danh, nếu như là nữ nhi, nhũ danh liền gọi A Đam, ta mong con bé Trường Lạc an khang..."

Còn mấy dòng tiếp nhưng Vệ Lễ không đọc nổi nữa, càng xem hắn thấy trong lòng càng khó chịu, mặt đau, trong lòng cũng đau, vội vàng xếp mấy lá thư lại cẩn thận, lại nhét trở vào.

Lay lay đám thư tín còn lại, phong thư kế tiếp cách phong thứ hai gần ba tháng, chắc hẳn khi đó Triệu Hi Hằng đã được sinh ra, vì người gửi thư kí tên lên lạc khoản không còn chỉ là một chữ "Nhi" không có ý nghĩa nào nữa, đã biến thành "A Đam".

Nhũ danh của Triệu Hi Hằng, gọi là A Đam.

Cha nàng ấy hy vọng nàng ấy trường Lạc an khang, cho nên đặt tên cho nàng ấy là A Đam.

Từ khi nàng ấy còn chưa sinh ra, đã chiếm được ngàn vạn sủng ái, có cha mẹ, tổ mẫu, ngoại tổ phụ cho đến ngoại tổ mẫu, tất cả mọi người mong mỏi nàng ấy đi đến trên đời, đã làm xong hết tất cả mọi chuyện để nghênh đón nàng ấy.

Triệu Hi Hằng, nàng bước đến thế giới này được một gia đình tôn quý nhất thiên vị trắng trợn không kiêng nể gì, cho nên bây giờ đối với bất luận kẻ nào muốn lấy lòng, nàng đều không cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thậm chí một chút xíu cưng chiều đó làm sao có thể so sánh với sủng ái trước kia nàng từng có được. Mà Vệ Lễ hắn, không có gì cả.

Vệ Lễ không ngồi ở trên ghế, mà là tựa vào sát tường, suy nghĩ không biết bay tới nơi nào rồi.

Hắn và Triệu Hi Hằng, trước giờ đều không phải người cùng một thế giới, cho dù hiện giờ hắn hao hết tâm tư kéo người này đến trong vũng bùn thuộc về mình đi nữa, cuối cùng nàng cũng không giống như vậy.

Ngươi nói xem, một người từ nhỏ đã tôn quý như thế, phải cố gắng nghĩ về một người đáng ghét thì có tâm tình gì chứ?

Hắn cứ ngồi tựa vào sát tường như vậy suốt cả đêm, ngày hôm sau khi trời hừng đông, hắn nhìn chằm chằm bên ngoài, mặt trời dần dần ló dạng.

Hôm qua xiêm y dính bụi đất nặng nề, trở nên dơ bẩn không chịu nổi, hắn cũng phải trở về sân viện, đi lấy một bộ xiêm y sạch sẽ.

Vệ Lễ mới vào phòng, Triệu Hi Hằng đang nằm liền rột rột đứng lên, dùng đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn hắn.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Vệ Lễ dời mắt đi, như không phát hiện nàng, lập tức đi tìm xiêm y.