Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 16




Vệ Lễ nằm ngửa trên lớp cỏ lau, tiện tay nhặt một đoạn cỏ lau lên, ngậm trong miệng.

Có thể là do mất máu quá nhiều, hiện tại mí mắt có chút nặng, luôn muốn ngủ.

Nhưng trời lạnh như vậy, nếu hắn ngủ thì có khả năng sẽ không tỉnh lại nữa, cho nên kéo kéo mảnh vải băng bó miệng vết thương, để đau đớn kích thích cho mình càng thanh tỉnh chút.

"Triệu Hi Hằng, nếu như ngươi thật sự bỏ chạy, đại khái không đợi ta tìm được ngươi, ngươi cũng bị những con dã thú đó xé nát rồi." Chân dài của Vệ Lễ bắt chéo vào nhau, mắt hơi híp lại.

"Cho nên ngươi đừng không có việc gì mà chạy loạn."

Lời này của Vệ Lễ lời một phần là muốn đe dọa nàng.

Bình Châu tuy rằng núi nhiều, nhưng dân cư cũng nhiều, trừ phi đi sâu vào rừng già ở trong núi thôi, bằng không, trong tình huống bình thường cũng sẽ không gặp mấy con dã thú đó.

Nếu như trời tắt nắng, tùy tiện tìm hộ nhân gia nào tá túc cũng được, cũng sẽ không bị cự tuyệt.

Bá tánh Bình Châu phần lớn đều thật sự thiện lương thuần phác.

Đương nhiên, với tiền đề là người tá túc không phải Vệ Lễ.

Triệu Hi Hằng vẫn quay đầu đi, không thèm lên tiếng. Ánh lửa vàng chiếu vào trên người nàng, mạ lên một tầng ánh hào quang sang sáng, dưới hoàn cảnh ác liệt như vậy, lại có vẻ thập phần bình tĩnh an hòa. Nàng gom dải lụa choàng bao bọc lên đầu, chỉ lộ ra đôi mắt, sương giá đọng trên lông mi bị lửa hong nóng đến chảy ra, từng giọt từng giọt chảy dọc theo hàng lông mi mảnh dài của nàng lăn xuống xuống đất, như rớt nước mắt.

Vệ Lễ vô ý thức cắn cỏ lau một cái, nhìn nàng một hồi lâu.

Trong lòng không thể nói đang có cái tư vị gì, như là có thật nhiều kiến đang cắn cắn lên ngực hắn, rất đau, nhưng độc tố trong nước miếng của kiến lại làm hắn trong lòng vừa nóng vừa ngứa.

Trước mắt hắn toát ra từng mảng sáng trắng, ngay cả nguồn nhiệt duy nhất là mặt trời hắn cũng cảm thấy quá lóa mắt. Vệ Lễ dùng bàn tay chắn ánh sáng lại, nghiêng đầu tiếp tục nhìn về phía Triệu Hi Hằng, bỗng nhiên lại cảm thấy trước mắt lúc trắng lúc đen, chỉ có thể thấy rõ Triệu Hi Hằng rút ở bên đống lửa, run lên bần bật.

Triệu Hi Hằng hiện tại là rất chật vật a, bên cạnh thì thi thể chất thành núi trên mặt sông lạnh băng, ăn mặc thì quần áo dơ bẩn, có mấy sợi tóc tán loạn thò ra từ trong dải lụa choàng, bộ dáng này một chút cũng không giống một công chúa.

Nhưng so với bộ dáng bất kham mà Vệ Lễ muốn nhìn thấy, thậm chí còn chưa đủ.

Hắn hướng về phía Triệu Hi Hằng vẫy tay, "Ngươi lại đây."

Triệu Hi Hằng đói đến đau dạ dày, không nghe thấy hắn nói.

Bánh đường giấu trong lòng ngực nàng đều đã đem đút cho con ngựa kia hết rồi, hiện tại tưởng tượng lại, thiệt tình đau.

Vệ Lễ lại kêu nàng thêm lần nữa, đều không thấy nàng đáp lại, sắc mặt lập tức đen xuống, duỗi tay bóp chặt cổ tay của nàng, kéo người lại đây.

Triệu Hi Hằng chỉ cảm thấy trên cổ tay đau nhói một cái, người đã bị ấn vào trong lòng ngực Vệ Lễ.

Hắn chảy quá nhiều máu, lồng ngực vốn dĩ nóng hầm hập như cái bếp lò cỡ nhỏ cũng trở nên lạnh hơn, Triệu Hi Hằng có thể cảm giác được cằm hắn đang ở trên đầu mình, sau đó dùng sức lực rất lớn xiết nàng vào trong ngực.

"Sưởi ấm cho ta." Co lẽ hắn cảm thấy mặt lạnh, vì thế nên đưa cằm kề lên vai Triệu Hi Hằng, vùi mặt vào cổ nàng.

Triệu Hi Hằng có thể cảm giác được hô hấp hắn phun ra trên phần da cổ của mình, tê tê dại dại, làm lông tơ nàng dựng hết lên.

Nàng giật giật, phát hiện căn bản tránh không khỏi, lúc này mới ý thức được sức lực giữa nàng và Vệ Lễ chi chênh lệch có bao nhiêu lớn, mặc dù hắn trọng thương đến nông nỗi như thế, nhưng tay chân như gông cùm xiềng xích, giữ chặt nàng cũng dư dả.

Triệu Hi Hằng thở dài, tận lực né đầu qua một bên.

Thôi được đi, hắn muốn ôm thì ôm đi, hai người ôm ôm vẫn còn ấm áp.

Nhiệt độ cơ thể Vệ Lễ thực mau liền tăng lên vùn vụt, nóng bỏng hẳn, thậm chí còn có vẻ nóng hơn cat thời điểm bình thường một ít.

Triệu Hi Hằng tuy ấm áp, nhưng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Chủ công?"

Đầu Vệ Lễ đầu còn vùi trong cổ nàng, cũng không nhúc nhích.

Triệu Hi Hằng rút tay ra, gian nan dán lên trán Vệ Lễ, nóng rất dữ, mà bản thân Vệ Lễ cũng không hề có nhận thấy được động tác của nàng.

Triệu Hi Hằng chà xát tay mình, tay nàng quá lạnh, cũng không thể phán đoán Vệ Lễ rốt cuộc có phải đang bị phát sốt hay không, nhưng hiện tại có thể khẳng định một chuyện, hắn ngất đi rồi.

Triệu Hi Hằng kéo kéo dải lụa choàng đang che ở trên trán một chút, lộ ra cái trán tuyết bóng no đủ, sau đó dán lên một góc trán của Vệ Lễ.

Quả nhiên, nóng như cái bếp lò nhỏ vậy.

Nàng lại lần nữa cảm thán, Vệ Lễ thật là giả bộ cũng thật tốt quá, rõ ràng ngay sau đó liền ngất xỉu rồi, nhưng trước đó một khắc còn có thể duy trì hung hãn như vậy.

Triệu Hi Hằng đưa tay dán lên trên bụng Vệ Lễ, thở ra một tiếng thỏa mãn, thật ấm áp.

Cũng không biết Vệ Lễ có thể chết hay không, bất quá người xấu như hắn vậy, nếu đã chết thì mọi người cũng sẽ cảm thấy đại khoái nhân tâm.

Vệ Lễ vừa chết, nàng liền chạy, cũng không sợ lão súc sinh này sẽ giận chó đánh mèo thương tổn người khác.

Phó tướng xách theo hai con gà đã xử lý trở về.

Bởi vì không có nước sôi, gà cũng không vặt được sạch lông, mấy lỗ chân lông trên da gà đa số còn sót lại lông gà, hắn chỉ có thể dùng dao mà cắt đầu gà, lột cả da gà, lông gà xuống.

Vừa trở về liền thấy cảnh tượng như vậy, mặt hắn đỏ lên, làm bộ dường như không có việc gì, quay người đi.

A! Tình cảm hai người này tiến triển nhanh như vậy sao?

Triệu Hi Hằng đói đến dạ dày sắp thủng lỗ, Vệ Lễ cho dù có ấm áp như dung nham đi nữa, Triệu Hi Hằng cũng không muốn vẫn luôn bị hắn đè nặng.

Nàng vội vàng gian nan vươn ra một đoạn tay ngắn ngủn dưới thân Vệ Lễ, hô, "Phó tướng, chủ công ngươi té xỉu, tới dìu hắn một phen."

Phó tướng ném hai con gà trụi lủi một phen, nhanh chóng tiến lên xem.

Tay Vệ Lễ vẫn còn ôm chặt eo Triệu Hi Hằng, phó tướng phí sức chín trâu hai hổ, thái dương đều đổ mồ hôi mới tách được người ra.

"Công chúa, chúng ta không thể lại ở chỗ này được, phải tìm một chỗ đặt chân, chủ công cũng cần có thuốc."

Phó tướng nhìn về phía Triệu Hi Hằng, trong ánh mắt lại không có bao nhiêu nôn nóng, giống như đang trần thuật một sự thật đơn giản nào đó.

Triệu Hi Hằng nhìn thần sắc hắn, tựa hồ không hề lo lắng cho Vệ Lễ, căn bản không giống một thuộc hạ bình thường lòng dạ son sắt đối với chủ thượng như vậy.

Nàng nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng mình cũng không ưa Vệ Lễ, nhưng tâm bỗng nhiên phát lạnh, tại Bình Châu này, thế mà ngay cả phó tướng của hắn cũng không có nửa điểm sốt ruột cho sinh tử của hắn.

Nếu như Vệ Lễ đã chết, nàng khẳng định hoan thiên hỉ địa, thu thập tay nải trốn chạy, vậy những thuộc hạ khác của Vệ Lễ thì sao? Sẽ giống như vị phó tướng này, vẫn cứ đạm mạc như vậy sao?

Nếu thật là như vậy, vậy cuộc đời của Vệ Lễ, cũng thật quá mức bi ai.

Triệu Hi Hằng vẫn luôn thấy trái tim băng giá, ngay cả cảm giác đói khát cũng giảm đi một nửa, nàng giúp phó tướng đỡ Vệ Lễ lên ngựa, hai người......

Không, là hai người và thêm một người nửa chết nửa sống, vượt qua mặt sông, đi về phía trấn ở phía trước.

Mặt Phó tướng bị lạnh cóng đến đỏ bừng, hắn quay đầu, nhìn về phía Triệu Hi Hằng đang xuất thần, "Công chúa yên tâm, chủ công sẽ không chết, muộn nhất là ngày hôm sau lại có thể sinh long hoạt hổ."

Triệu Hi Hằng hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Vệ Lễ nửa sống nửa chết trên lưng ngựa kia, chỗ cánh tay hắn lại chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đã đến nước như vậy, ngươi nói hắn có thể sống ta còn miễn cưỡng tin tưởng.

Nhưng ngươi nói ngày hôm sau hắn liền có thể tung tăng nhảy nhót?

Ngươi nghiêm túc chứ?

Nghi hoặc trong lòng Triệu Hi Hằng đều viết lên trong ánh mắt, phó tướng lại cực kỳ chắc chắn, cũng không giải thích tiếp, chỉ quay đầu tiếp tục dẫn ngựa đi, để cho Triệu Hi Hằng một cái ót kiên nghị.

"Hắn cũng đâu phải thần tiên." Triệu Hi Hằng vẫn nhịn không được, nhỏ giọng nói thầm một câu.

Phó tướng hiển nhiên rất rõ ràng thanh danh của Vệ Lễ ở Bình Châu, cho nên cũng không dẫn cả bọn đến dịch quán của quan địa phương. Cũng may Vệ Lễ tuy rằng ở Bình Châu mọi người đều đòi đánh, nhưng nói đến cùng, cũng không có bao nhiêu người chân chính từng gặp hắn, ba người cũng tính là thuận lợi tìm được một trạm dịch( Editor: quán trọ) để ngủ trọ.

Chủ quán trạm dịch thấy ba người đẩy cửa tiến vào, đầu tiên là cả kinh, lại chạy nhanh đến đón, "Ai u, bị thương dữ như vậy? Trên đường gặp chuyện gì?"

Không đợi đám người Triệu Hi Hằng căn dặn gì, liền bảo thê tử đi tìm y sư tới, lại nghênh đón bọn họ đi hậu viện.

Trong ánh mắt phó tướng tràn đầy cảnh giác, mím môi, một câu cũng không nói.

Triệu Hi Hằng kéo xiêm y giải thích, "Trên đường gặp phải mãnh thú xuống núi kiếm ăn. Chủ quán có thể hỗ trợ chuẩn bị nước ấm rồi hai bộ xiêm y sạch sẽ tới đây không?"

Hiện tại đã vào trấn trên, thân phận Vệ Lễ ngàn vạn lần phải giấu cho kỳ, bằng không thì với cái nhân duyên phiền toái của hắn, có người biết hắn trọng thương không dậy nổi, phỏng chừng nửa đêm bò qua cửa sổ cũng phải đến ám sát hắn.

Ám sát thì ám sát, mấu chốt là nàng và Vệ Lễ cùng phó tướng cùng nhau tiến vào đây tìm nơi ngủ trọ, dễ dàng bị liên lụy.

"Ai ai, ta liền đi ngay, đây là bị hổ cắn đúng không, mùa đông gấu chó ngủ đông, chỉ có mỗi thứ súc sinh đó ra ngoài kiếm mồi thôi." Miệng chủ quán oang oang đáp lời, vội vội vàng vàng đi chuẩn bị đồ vật, trong miệng còn không ngừng lải nhải.

Y sư tới xem vết thương cho Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng đói đến dạ dày phát đau, dứt khoát cũng ngồi trông nữa, nhấc chân đi đến phòng bếp trạm dịch tìm chút đồ ăn.

Phó tướng thay một bộ xiêm y mới, ngồi nghiêm chỉnh canh giữ trước giường Vệ Lễ, Triệu Hi Hằng trước khi đi liếc hắn một cái, trên đường đi đến phòng bếp, cả đầu óc đều là bốn chữ "Không đáng tin cậy" bay lởn vởn.

Tư thế của phó tướng một bộ "Vệ Lễ chỉ bị thương nhẹ, khẳng định không có việc gì", thực sự có chút làm Triệu Hi Hằng lo lắng hắn có thể nghiêm túc ghi nhớ lời y sư nói hay không.

Thôi kệ đi, rốt cuộc là chủ tử của nhà ngươi, ngươi không để bụng còn phải trông cậy vào một ngoại nhân như nàng để bụng sao?

Nàng bước nhanh hơn, nhanh như chớp vào phòng bếp.

Thê tử chủ quán hâm nóng cho nàng mấy cái bánh dẻo nhân đậu đỏ, rồi rót ra một chén rượu gạo.

"Trời lạnh, ăn cái này cho ấm áp thân mình, rượu gạo cũng có tác dụng sưởi ấm, hơi chậm nhưng còn tốt."

Trong miệng Triệu Hi Hằng nhét bánh dẻo đến căng phồng, nở một nụ cười hướng về phía bà gật gật đầu.

"Tiểu cô nương ngoan ngoãn." Thê tử của chủ quán sờ sờ đầu Triệu Hi Hằng, "Ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút, ăn chậm thôi không nghẹn."

Tay bà thực ấm, Triệu Hi Hằng nhịn không được cọ cọ, "Được."

Triệu Hi Hằng ăn uống no đủ xong, thuận tiện mang theo mấy cái bánh dẻo đưa cho phó tướng.

Vệ Lễ nằm ở trên giường, đầy người đều bị băng gạc trắng quấn lấy, trong gian phòng hẹp toàn một mùi thuốc.

Triệu Hi Hằng liếc Vệ Lễ một cái, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt, nằm yên như vậy, mấy gai nhọn sắc bén trên người tan đi hết, trong lúc nhất thời lại có vẻ thực ngoan, giống một hài tử.

Nàng buông đồ vật xuống, phó tướng mặt vô biểu tình chặn đường đi của nàng, "Công chúa, thỉnh người đêm nay uỷ khuất ở lại trong phòng này một đêm, đợi chủ công tỉnh lại rồi lại nghe an bài."

Triệu Hi Hằng cắn răng cấm nghiến lại đến rung lên kẽo kẹt, dùng đôi mắt to tròn ra sức trừng hắn, tận lực nhỏ giọng, "Ta hiện tại muốn đi tắm rửa, muốn đi tịnh phòng, muốn đi đánh răng, ngươi không cho ta đi?"

Phó tướng tâm nhãn ít, tiếp tục thẳng thắn chống đỡ, "Thuộc hạ cũng là vì phòng ngừa công chúa nửa đêm chạy trốn."

Triệu Hi Hằng bị tức đến phát cười cười, ngươi cũng rất thành thật nha, nàng chỉ vào Vệ Lễ nằm trên giường, nói với hắn, "Chủ tử ngươi còn nằm trên giường kìa, ngươi không lo hắn có thể sống hay không, ngươi nhọc lòng ta nửa đêm chạy trốn hay không làm gì? Vừa rồi ta đi xuống ăn cơm ngươi cũng không lo lắng ta chạy trốn, hiện tại bắt đầu lo lắng?"