Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 94: Trong màn tuyết hỗn loạn, nhón chân hôn lên môi của chàng sói nhà nàng




- ----

Bởi vì trước khi đi Nguyễn Thu Thu đã dặn dò Tiểu Bạc Hà rất nhiều việc cần chú ý, sau khi nàng và lão Sói xám tiên sinh rời đi, Tiểu Bạc Hà đối diện với một phòng toàn là nam yêu cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nàng ngồi bên cạnh hỏa noãn thảo cấp ba, dè sẻn uống vài hớp nước ấm nhỏ, sau đó cầm lấy túi da thú đựng quả bông lục nguyệt cấp một bên chân lên, vừa chú ý tình hình của mấy yêu bên cạnh, vừa bắt đầu se chỉ.

Khi Nguyễn Thu Thu rời đi đã để lại một ống gỗ nhỏ chứa giọt nước chữa trị cấp hai, bảo nàng nếu phát hiện ai ho ra máu thì đút cho uống ngay.

Nhưng cũng may, hơi thở của ba con non kia đều nhẹ nhàng, cũng không dồn dập, hẳn là không có gì vấn đề lớn, cũng sẽ không tỉnh lại ngay được.

Tiểu Bạc Hà nỗ lực se chỉ, đôi lông mày nhỏ nhắn nhăn lại.

Thật ra nàng có hơi lo lắng Như Ý nãi nãi một mình ra đi.

Tuy rằng trước khi Như Ý nãi nãi đi còn cười xoa đầu nàng, nói trong ba ngày bà nhất định sẽ về, nhưng Tiểu Bạc Hà vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Còn có gia gia cùng các ca ca, sáng sớm hôm nay cũng ra ngoài giúp đỡ việc săn bắn, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không đây.

Tiểu Bạc Hà nhìn Xà Khâm và Hùng Cổn Cổn vết thương chồng chất đang ỉu xìu nằm trên tưởng đá, khóe mắt dần đỏ lên, đáy lòng ngập tràn cảm giác tự trách.

Đêm qua nàng không ở trong hang động của tộc trưởng gia gia, cho nên không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng theo hiểu biết của nàng trong hai ngày nay, ba con non thuần hồ tộc và xà tộc kia bình thường cũng không thích Xà Khâm lắm, chắc là chúng đã nói gì đó không hay.

Tất cả con non đều được nhặt về, nhưng ba con yêu kia lại luôn cảm thấy mình rất ưu việt, luôn dùng lời nói đả kích Xà Khâm.

Lúc có nàng và Hùng Cổn Cổn vẫn còn tốt một chút, những con non đó sẽ vì sợ gia gia của Hùng Cổn Cổn là tộc trưởng gia gia, nãi nãi của nàng cũng rất lợi hại cho nên chúng cũng sẽ hơi sợ một chút.

Nhưng khi họ không có ở đó, có lẽ sẽ nói vài lời khó nghe.

Chúng nó không dám đánh nhau với Xà Khâm, nhưng vẫn luôn âm thầm châm chọc, làm cho người ta ghét vô cùng.

Như thể thuần huyết thì cao quý hơn hỗn huyết vậy.

Tiểu Bạc Hà càng nghĩ càng giận, nhưng nàng không ngốc, nghe chừng mấy ngày, cũng biết những con non đó trước khi bị vứt bỏ cũng đều là nạn nhân từng bị kỳ thị.

Có thể nguyên nhân chính là vì như vậy, nên chúng nó mới mang theo tâm lý vặn vẹo như vậy, càng đi kỳ thị những yêu khác. 

Con non yêu tộc thuần huyết khỏe mạnh kỳ thị con non gầy yếu, con non yêu tộc gầy yếu kỳ thị nhân loại.

Xuống dưới nữa, còn có bán yêu cấp thấp, yêu tộc hỗn huyết, còn có bán ma bán yêu mà chúng nó gọi là thứ dơ bẩn nhất.

Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, Tiểu Bạc Hà giơ tay cố gắng gạt nước mắt.

Cho dù Khanh Như Ý cố tình giấu diếm, nhưng nàng và các ca ca vẫn biết, nãi nãi của nàng chính là bán yêu bán ma.

Đại ca Mạc Miêu của nàng là bán yêu, nàng chưa bao giờ cảm thấy họ kém cỏi cả.

Nhưng nàng biết, Xà Khâm là một con non có lòng tự trọng rất cao, tuy hơi lạnh lùng một chút, nhưng nàng và Hùng Cổn Cổn đều xem hắn là bạn.

Con non bán xà bán ưng, vẫn luôn do nàng và Xà Khâm cùng nhau chăm sóc, thỉnh thoảng Hùng Cổn Cổn sẽ đến giúp một chút rồi vội vàng đi.

Bên tai truyền đến tiếng ho khe khẽ, Tiểu Bạc Hà vội vàng luống cuống tay chân cất sợi bông vừa se được đi, cầm ống gỗ nhỏ đến bên giường đá.

Xà Khâm hơi hé mắt, không ngờ mình còn có thể sống để thấy được Tiểu Bạc Hà.

Đầu tiên hắn hơi sửng sốt, sau đó muốn giơ tay che mặt mình lại.

“Ngươi bị thương rồi.” Tiểu Bạc Hà thấy hắn như vậy, thật sự rất tức giận, trực tiếp tiến lên, kéo cổ tay hắn lại, “Không được lộn xộn.”

Xà Khâm cắn chặt môi, bắt đầu giãy giụa kịch liệt, đồng tử hoàn toàn biến thành một đường thẳng đứng, giống như trở nên điên dại, trong đáy mắt có một tia thù hận.

Hắn dùng sức rất lớn, trong quá trình vật lột, Tiểu Bạc Hà trực tiếp bị đẩy ngã trên mặt đất.

Mặt nàng bị trầy, nhưng may là ống gỗ nhỏ trong ngực không bị đổ ra ngoài, nghĩ thầm may mắn là mình ôm nó.

Dường như Xà Khâm cũng tỉnh khỏi cơn mơ, giống như ý thức được chuyện mình làm không đúng, nó cuộn tròn người lại, vùi mặt thật sâu vào trong chăn.

Tiểu Bạc Hà nhìn vết máu trên giường đá, có hơi mờ mịt.

Nàng không rõ bây giờ phải làm thế nào, chỉ nắm chặt ống gỗ nhỏ trong tay, chậm rãi bò dậy khỏi mặt đật.

Nếu là Thu Thu tỷ, rơi vào tình huống này, tỷ ấy sẽ làm thế nào đây?

Tiểu Bạc Hà giơ tay phủi sạch vết bẩn trên quần áo.

Nàng biết, lúc trước vết thương của Uyên thủ lĩnh nghiêm trọng hơn vết thương của Xà Khâm nhiều.

Hơn nữa sói xám kia, còn là truyền thuyết nơi rừng rậm, rất hung dữ, nói không chừng mỗi tối đều thèm thuồng liếm Thu Thu tỷ vài lần, chỉ là vẫn không nỡ ăn……

Sức tưởng tượng của trẻ nhỏ cũng thật phong phú, Tiểu Bạc Hà cũng không có bất cứ suy nghĩ đen tối nào, nàng thật sự cho rằng con sói họ Uyên nào đó đang rất muốn ăn Nguyễn Thu Thu.

Mà Nguyễn Thu Thu mỗi đêm đều bị liếm ướt nhẹp, luôn luôn nằm trong tình cảnh sắp bị ăn ấy, đang có hơi hoài nghi nhân sinh đứng trên nền tuyết, nhìn sói phu quân nhà mình chỉ dùng một chiêu đã đánh trọng thương lão rắn đen – kẻ đã đánh Điền Tú và Hùng Đóa Đóa trọng thương kia biến trở về nguyên hình rắn.

Nàng hoảng hốt bung dù, một cái tay khác nắm chặt cây giáo vốn không hề cần dùng tới, sâu sắc nghi ngờ có phải lo lắng lúc trước của nàng là quá dư thừa hay không.

Bên cạnh Sói xám tiên sinh có rất nhiều con bướm màu đen nhạt đang bay lững lờ, thậm chí hắn không cần động thủ, những con bướm đó giống như tự biết hành động vậy, chui thẳng vào miệng lão rắn đen theo tiếng rít gào của lão.

Toàn thân lão rắn đen nhanh chóng run rẩy lăn lộn khắp nơi, vảy cũng bóc ra.

Uyên Quyết nhíu mày, gương mặt có chút bực bội, hắn mím chặt môi, thậm chí lười nói nhảm với lão rắn đen này.

“Xì xì ~ (Tiểu bối! Ta và ngươi không thù không oán, sao phải ra tay tàn nhẫn như vậy chứ?)” Lão rắn đen bị những con bướm màu đen nhạt áp chế, thậm chí cũng không thể hóa thành xà yêu to lớn hơn, chỉ to chừng nửa mét dài mười mét, đang quay cuồng giãy giụa trên nền tuyết.

Thân rắn thật lớn nghiền áp bông tuyết, cùng với mùi máu tanh nồng đậm ngất trời, thoạt nhìn thật sự rất dọa người.

“Phu nhân, cẩn thận một chút.” Uyên Quyết vốn không để ý đến lão rắn đen đang giãy giụa, chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, đứng bên cạnh Nguyễn Thu Thu, vung ống tay áo, ngăn trở những huyết vụ đó bên ngoài.

Nguyễn Thu Thu: “Ta cẩn thận mà.” Nàng đáp lại, thấy trên ngón tay của Sói xám tiên sinh không cẩn thận dính phải một giọt máu tươi, cau mày, ngưng tụ một chút nước ấm, rửa sạch giúp hắn.

Lão rắn đen nằm trên đất đau đớn muốn chết: “…… Xì (Đệt.)” Con sói này đi đánh nhau còn mang phu nhân theo, đánh xong còn chạy về rửa tay, có suy xét đến tâm tình của lão rắn đen bị đánh gần chết là lão đây không hả??

Tốt xấu gì thì lão cũng là cường giả một phương, cứ như vậy bị đánh te tua.

Lão đánh không lại, chẳng lẽ không chạy được hay sao?

Ma khí mới vừa đánh vào cơ thể, lão rắn đen vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đè.

Lão chỉ cho rằng những con mướn đen nhạt này nhiều lắm cũng chỉ làm lão bị thương, nếu lão dám liều, tất nhiên là có thể chạy thoát được.

Trong mắt hiện lên ánh sáng màu lục sâu kín, lão rắn đen cáu phát điên.

Tuy tu vi của lão chỉ mới đạt cấp bốn sơ kì, nhưng từ khi bước lên con đường tu luyện này cho đến bây giờ, vẫn luôn rất cẩn thận.

Từ khi bước vào cấp bốn đến hay, lão chưa từng bị một con non yêu hình vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành đánh như vậy, cũng chưa từng chật vật thế này.

Lang yêu này có lai lịch thế nào? Tại sao lại có thể dễ dàng đánh bại lão như vậy?

Trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, lão rắn đen làm như không hề chống cự, trong lòng lại nổi lên vài ý nghĩ.

Lần này lão xuất hiện ở đây, cũng là do hỏi thăm bằng mọi cách, biết được khoảng cách giữa bộ lạc bộ lạc Đông Hùng rất gần với bộ lạc Viêm Lang có thủ lĩnh bị thương nặng, cho nên mới cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, muốn chiếm lấy món đồ quý giá trong ngọn núi phía sau bộ lạc Đông Hùng.

Chẳng lẽ là tên Tạ Vũ của bộ lạc Viêm Lang đột phá? Nhưng cũng không thể có thực lực áp đảo như vậy được, rõ ràng Uyên Quyết đã bị thương nặng, dù sao khả năng con sói xuất hiện trước mặt lão không phải là Uyên Quyết rất cao, phải không?

Không đúng, Uyên Quyết tàn tật, con sói trước mặt này cũng là tàn tật, chẳng lẽ, là Uyên Quyết cố ý tung tin tức giả ra ngoài, thu hút yêu đối địch đến rồi giết hết sao??

Trong lòng lão chỉ xẹt qua mấy cái suy nghĩ ngắn ngủn như vậy, thậm chí còn không quá ba giây, lão rắn đen lập tức trợn tròn mắt, trong đôi mắt lớn to bằng cái chuông tràn ngập vẻ sợ hãi thấu tâm can.

Tại sao? Tại sao tu vi của lão lại biến mất nhanh chóng thế này??

“Xì!!! ( Đệt **, ngươi là Uyên Quyết, ngươi là Uyên Quyết! Ngươi thật đê tiện, thật vô liêm sỉ!)” Lão rắn đen kêu rên một tiếng, “Xì! (Thế mà dám lừa cả đại lục, nói mình tàn tật, cố ý hấp dẫn yêu đến rồi giết hại, hấp thụ tu vi của họ, còn bá chiếm bộ lạc Đông Hùng.)”

“Xì xì!(Tuyệt thế mỹ nhân bên cạnh ngươi là do ngươi đoạt được phải không? Ngay cả một cô nương xinh đẹp như hoa thế mà ngươi cũng không buông tha, thật quá trơ tráo!!)”

Nguyễn Thu Thu: “…………” Tâm trạng của nàng có hơi phức tạp, trong phút chốc không biết nên vui vẻ vì lão rắn đen khen mình là tuyệt thế mỹ nhân hay là nên tức giận vì lão thế mà lại nhục mạ Sói xám tiên sinh.

Nhưng không thể không nói, sức tưởng tượng của lão rắn đen thật sự rất tốt, nói rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy.

Nếu thật sự không quá hiểu Uyên Quyết, tin Sói xám tiên sinh là yêu tộc trong truyền thuyết của nơi rừng rậm, sẽ ngay lập tức bị lão lừa.

Tiếc thật, nàng không phải bị Sói xám tiên sinh cưỡng ép mang về.

Nguyễn Thu Thu vốn tưởng rằng mình nhìn thấy lão ta thì sẽ rất tức giận, sẽ rất muốn mắng lão, nhưng sau khi nàng thật sự thấy được lão rắn đen khiến người chán ghét này chỉ cảm thấy bẩn mắt, vốn không muốn mắng lão nữa, chỉ muốn lão chết nhanh một chút.

Lão yêu quái biến thái hành hạ con non đến chết này, lão sống lâu một giây cũng sẽ khiến nàng cảm thấy vô cùng có lỗi với Tiểu Xà Khâm bị lão nhổ hết vảy trên người.

Khi nhìn thấy biểu tình của Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết có chút thay đổi, đôi mắt của lão rắn đen đột nhiên sáng ngời, nhanh chóng điều động yêu lực còn có thể điều động trong yêu hạch, trong nháy mắt biến thành hình người, thiêu đốt yêu lực, nhanh chân chạy trốn về phương xa.

Lão đã tính toán cả rồi, trước tiên dùng lời nói khiêu khích, sau đó thừa dịp Sói xám tiên sinh tức giận thì nhanh chân bỏ chạy.

Tiếc thay, lão biến thành hình người, sau khi thiêu đốt yêu lực không chỉ không thể thoát khỏi lồng giam được làm từ những con bướm đen nhạt kia, ngược lại còn phát hiện tu vi của mình giảm xuống càng nhanh hơn.

“Tại sao lại như vậy??” Lão rắn đen mở to mắt kinh ngạc, chỉ kịp nói ra những lời đó, những con bướm đen nhạt ngay lập tức chặn miệng lão lại, làm trên da lão mơ hồ hiện ra từng chuỗi máu như những hạt châu.

“Đừng nhìn.” Đôi mắt của Sói xám tiên sinh phát lạnh, bàn tay to rộng nhẹ nhàng che đi tầm mắt của Nguyễn Thu Thu, trong giọng nói lại chứa đựng một tia cầu xin không dễ nhận ra.

Tuy Nguyễn Thu Thu không sợ, nhưng cũng không muốn nhìn cho lắm, nghe vậy dứt khoát phối hợp với chàng Bụt kia, nhắm hai mắt lại.

Uyên Quyết khẽ mỉm cười, khi tầm mắt rơi xuống người lão rắn đen lại âm trầm đến đáng sợ.

Hắn nhìn lão rắn đen mở to mắt hoảng sợ, ngữ khí lạnh lẽo, “Ngươi dùng cái tay nào đánh Hùng Cổn Cổn?”

Lão rắn đen nghe vậy nháy mắt đầy mặt kinh ngạc, dường như không ngờ rằng Uyên Quyết quen biết với bộ lạc Đông Hùng.

Lão rất muốn chối, nhưng miệng đã bị bịt lại, không thể nói được một lời.

Lão rắn đen có hơi hối hận, nếu biết sớm thì lão đã rời khỏi đây từ lâu rồi.

Đều do những con gấu yêu đó quá dễ bắt nạt, lão mới có thể để mặc sự khát máu trong đáy lòng mình, nuôi vài con non yêu tộc hỗn huyết thấp hèn, thỉnh thoảng sẽ lắp đặt ma bạo thạch vào những con non đó, nổ mấy con gấu kia cho vui.

Có phải đầu óc tên Uyên Quyết này có vấn đề hay không vậy, khi không rảnh rỗi tại sao lại giả làm kẻ tàn tật??

Bàn tay không ngừng run rẩy, cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, tu vi trong cơ thể nhanh chóng tụt xuống, đáy lòng lão rắn đen tràn ngập hận ý và không cam lòng.

Nhưng lão cũng biết, hôm nay sợ là không thoát được.

Vốn cho rằng ngày trước sinh mệnh gặp đại nạn, ngẫu nhiên có được tín vật để tiến vào vùng bảo địa sau núi của bộ lạc Đông Hùng, thì lão có thể từ đây một bước lên trời bước vào con đường tu luyện trở thành Yêu Vương.

Nhưng ai ngờ, bây giờ lại xuất hiện một con sói con làm lật thuyền.

Lão rắn đen hấp hối giãy giụa, thậm chí muốn quỳ xuống xin tha. Cái thứ thể diện này, đối với loại yêu chuyên dùng thủ đoạn thâm độc nổi danh là lão đây, vốn không đáng để nhắc đến.

Đáng tiếc, Uyên Quyết không cho lão cơ hội xin tha.

Lão rắn đen chỉ cảm thấy trên người mình vô thức hiện ra từng tầng vảy, đó là tầng cứng rắn nhất mà lão lột xác nhiều năm mới có được.

“Ngươi dùng cái tay nào, nhổ vảy của Xà Khâm?” Bên tai truyền đến giọng nói quỷ dị không che giấu sát ý, lão rắn đen hoảng sợ trừng lớn mắt, phát hiện vảy của lão đang bị yêu lực kì lạ kia kéo đi từng mảng.

Vảy mang theo máu tươi, cảm giác tê liệt truyền đến, đau đến mức lão muốn ngất đi.

“Xì, xì! (AAA!)” Trong lòng dâng lên nỗi giận dữ, lão rắn đen biết mình không thể sống sót, lập tức không hề do dự, thao túng yêu hạch muốn tự sát.

“Đi.” Sói xám tiên sinh cười lạnh một tiếng, nâng tay lên, đầu ngón tay múa lượn ra rất nhiều cánh bướm màu đen nhạt, như mây đen ùn ùn kéo đến, khoan thai bay lượn, ưu nhã dừng lại trên người lão rắn đen đang nổi vảy khắp cơ thể.

“Xoạt”, “Xọat”

Tiếng động thanh thúy vang lên, lông mi của Nguyễn Thu Thu run rẩy, dường như nghe thấy tiếng vảy bóc ra rơi xuống.

Nàng siết chặt tay, cũng không cảm thấy kinh khủng hay sợ hãi, chỉ an tĩnh chờ đợi tất cả kết thúc.

Qua hồi lâu, cũng có thể chỉ hơn mười mấy giây, bàn tay thon dài vẫn luôn che mắt Nguyễn Thu Thu hạ xuống, trong không khí tràn ngập mùi thịt rắn cháy khét.

Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, nhận ra trước mặt đã không còn bóng dáng của lão rắn đen kia nữa, trên làn tuyết ngay cả một vết máu cũng không có, Nguyễn Thu Thu cho rằng sẽ có vảy nướng cháy, nhưng cũng không có luôn.

Thậm chí, Nguyễn Thu Thu phát hiện, nhà của lão rắn đen cũng đã bị con sói này thiêu trụi, trên nền tuyết chỉ để lại một ít dấu vết, vô cùng sạch sẽ.

Nàng có chút dở khóc dở cười, cảm giác buồn bực trong lòng cũng tan đi rất nhiều.

Rất nhanh, Nguyễn Thu Thu đã phát hiện trên mặt đất có không ít đồ vật nằm rải rác, có một khúc gỗ bị thiêu cháy, ngọc bội, linh thạch, trong đó dường như còn có một quả trứng?

Nguyễn Thu Thu chớp mắt, thu hồi tầm mắt khỏi những món đồ đó, nhìn vào mắt Sói xám tiên sinh bên cạnh mình.

Không biết từ khi nào Uyên Quyết đã lấy cây dù trong tay nàng, đang đứng bên cạnh nàng, một bộ đồ màu đen sạch sẽ, biểu tình thanh lãnh xen lẫn một chút tủi thân, chăm chú nhìn nàng, hình như là lo lắng nàng sẽ chê mình khi nãy xuống tay quá tàn nhẫn.

Nguyễn Thu Thu dứt khoát giơ tay lên, cất đi cây giáo vẫn luôn nắm chặt trong tay, đặt vào trong ba lô vốn không phải đem ra ngoài.

“Kết thúc rồi à?” Nàng hỏi con sói họ Uyên nào đó.

Con sói họ Uyên nào đó: “…… Còn thiếu chút nữa.”

Nguyễn Thu Thu nhìn đôi đồng tử lo lắng của hắn, bất đắc dĩ cong môi lên, ôm lấy cánh tay hắn, “Phu quân, chàng đang lo lắng ta sợ chàng sao?”

Sói xám tiên sinh: “……”

Đuôi mắt của hắn đỏ lên, hơi nghiêng đầu, ra vẻ mình không để ý, “Sói…… không có.”

Nguyễn Thu Thu cười một cái, quyết định không so đo tính toán với tên sói xám ngốc này nữa.

Tuy biết Uyên Quyết không cần nàng đỡ, Nguyễn Thu Thu vẫn đỡ hắn, một người một sói cứ như vậy chậm rãi đi đến chỗ di vật của lão rắn đen rơi trên nền tuyết.

Sói xám tiên sinh điều khiển cánh bướm, khiến những món đồ đó lơ lửng bay lên.

Nguyễn Thu Thu ăn ý nâng tay, tạo ra nhiều quả cầu nước, rửa sạch những món đồ kia.

Có vài quả cầu nước đập vào cánh của bướm đen nhạt, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Uyên Quyết khẽ cong môi, nhìn sườn mặt của Nguyễn Thu Thu, rung động xẹt qua trong lòng, giống như gò má ấm áp được cành hoa ẩm ướt mềm mại của ngày xuân quét qua, máu trong người như ngừng lại rồi điên cuồng làm ầm ĩ lên.

Hắn ôm ý xấu trong lòng không cho ai biết, đầu ngón tay thon dài nghiền nhẹ, như những cánh bướm khổ cực vất vả khiêng linh thạch bị quả cầu nước mà tiểu phu nhân của hắn ngưng tụ ra làm ướt cánh, uỵch một cái rơi xuống. 

Nguyễn Thu Thu hơi mở to mắt, còn tưởng rằng Sói xám tiên sinh trong quá trình vật lộn với Lão rắn đen lúc nãy không cẩn thận bị thương, lập tức cũng không rảnh rửa những món đồ lão rắn đen để lại, chỉ hơi lo lắng ngẩng đầu, “Sao thế? Bị thương à?” 

Đồng tử màu đỏ tươi của con sói họ Uyên nào đó nghiêm túc nhìn Nguyễn Thu Thu, hơn nửa ngày mới khàn khàn nói, “Sói…… bị Thu Thu đánh đau.”

Nguyễn Thu Thu: “……??”

“Phải……” Giọng nói của chàng ‘Bụt’ có hơi buồn bực, giống như thật sự bị nội thương rất nghiêm trọng, hàng mi dài rũ xuống, “Phải cắn phu nhân một cái mới khỏe được.”

Nguyễn Thu Thu: “…………”

??

Nguyễn Thu Thu hơi ngây người ra, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được, gương mặt chậm rãi hồng lên, nhìn gương mặt mặt tuấn tú của Uyên Quyết so với nàng còn đỏ hơn, có chút không thể tin được nàng thế mà có một ngày sẽ nghe được những lời như vậy từ miệng của Uyên Quyết.

Rõ ràng có hơi vô sỉ một chút, nhưng có vẻ Sói xám tiên sinh cũng biết điều này, áy náy thẹn thùng đến tai sói cũng nóng lên.

Lúc nãy chiến đấu với lão rắn đen, hắn ngay cả trạng thái bán yêu cũng không muốn dùng.

Con sói họ Uyên nào đó hao hết tâm tư, thật cẩn thận làm nũng, không chỉ không khiến nàng cảm thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy có hơi đáng yêu, ngọt ngào chết mất.

Trái tim Nguyễn Thu Thu như được dệt thành một cái lưới kẹo đường mềm mại, nàng như biến thành con nai con liều mạng đâm vào cái lưới mang tên “Uyên Quyết”.

Nàng dứt khoát nhón chân, gương mặt nóng lên, giữa bầu trời đầy tuyết, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Uyên Quyết.

Nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát học con sói này, lại nhón chân, hôn chụt một phát nữa.

Gió lạnh thổi bay vạt áo của họ, tiếng “phành phạch” thật rõ ràng, thậm chí gió lạnh trên cao thổi vào mặt dù, phát ra một vài thanh âm chói tai.

Những âm thanh bình thường cảm thấy lạnh lẽo và ầm ĩ, bây giờ tất cả lại giống như tự động biến âm.

Cả thế giới này, chỉ còn lại họ mà thôi.

Đôi môi mềm mại sau khi chạm vào nhau lại tách ra.

Nguyễn Thu Thu rất cố gắng nhón chân khẽ hôn sói nhà nàng.

Đáng tiếc, người nào đó luôn muốn hành động thân mật hơn nhiều.

Kế hoạch vốn là muốn Sói xám tiên sinh mở mang kiến thức rằng nàng là một người tràn đầy kinh nghiệm, nhưng cũng chỉ khẽ hôn một cái.

Nguyễn Thu Thu cảm thấy tay chân có hơi nhũn ra.

Nàng dùng hết sức lực nhón chân, hôn con sói nào đó vài phát, thì có chút mệt mỏi.

Dù sao Sói xám tiên sinh cao hơn nàng rất nhiều, lại đỏ mặt choáng váng đứng thẳng lưng tại chỗ, khiến cho mỗi lần nàng nhón chân hôn đều rất tốn sức.

Đương nhiên, những lời này, Nguyễn Thu Thu hơi xấu hổ nói ra.

Nàng ra vẻ mình chưa làm cái gì hết, hai má nóng lên cất hết những món đồ đã được rửa sạch vào túi.