Chương 84: Ta ăn giấm chính ta. (2372 từ)
Editor: Một Đời Bình An
---------o0o---------
Đầu ngón tay Uyên Quyết run rẩy, trong đầu không ngừng vang lên lời nói của Nguyễn Thu Thu vừa rồi ----
"Ta cũng... Chưa bao giờ nghĩ muốn rời khỏi chàng... Ừm, rời khỏi Ốc Đồng sói xám cả."
Có ý gì.
Nghĩa là, nàng vẫn còn thích Ốc Đồng sói xám sao?
Không đúng, không đúng.
Thu Thu nàng, trước khi nhắc đến Ốc Đồng sói xám, còn nói một chữ nho nhỏ.
Chàng.
Lồng ngực tràn ngập một loại cảm giác không thể nói rõ, kéo theo huyết dịch toàn thân, giống như sóng thần, cũng giống như ngọn lửa dung nham sôi trào, trong phút chốc chiếm đoạt toàn bộ tâm thần của Uyên Quyết.
Trên gò má tuấn mỹ của y đỏ bừng, ngay cả vết sẹo vốn dữ tợn và miệng vết thương trên chân cụt chưa hoàn toàn khép lại tựa như được ngâm trong nước suối, mất đi cảm giác đau đớn chua xót.
Một suy nghĩ dù chỉ trong giấc mơ, cũng không dám hi vọng xa vời, lại như chất độc ngấm vào xương cốt, trong nháy mắt lan tràn toàn thân, làm cho Uyên Quyết ngay cả hô hấp cũng thành một loại ngọt ngào đáng sợ.
Nghĩa là, y chính là Ốc Đồng sói xám à?
Thì ra từ sớm như thế, từ lúc ban đầu.
Nàng đã bắt đầu gọi y là Ốc Đồng sói xám?
Cẩn thận ngẫm lại, y tự cho là tiểu phu nhân làm quần áo cho Ốc Đồng sói xám tiên sinh, mỗi lần y đều có thể mặc vào vừa vặn vô cùng.
Rất nhiều lần, lúc Thu Thu gọi Ốc Đồng sói xám, luôn dùng một loại giọng điệu chờ mong, cố ý nói cho y nghe.
Sao y lại đần độn như thế, vì sao đến bây giờ mới phát hiện.
Uyên Quyết nắm chặt bàn tay, kinh ngạc và kinh hỉ trôi qua, dần dần dâng lên một cảm giác xấu hổ khó mà khống chế nổi.
May mắn, Thu Thu không biết, y thầm xem Ốc Đồng sói xám trở thành tình địch...
Còn vì ghen, mà làm nhiều việc mất mặt nếu để nàng biết nhất định sẽ dở khóc dở cười...
Trái tim 'thình thịch' nhảy lên, lão sói xám tiên sinh nhớ đến mình còn từng lén rút mấy sợi lông đuôi định tranh đoạt quần áo với Ốc Đồng sói xám, tức thì cảm thấy xấu hổ không thôi, cả khuôn mặt tuấn tú và vùng cổ đều nhuộm màu đỏ nhạt.
Chẳng qua Nguyễn Thu Thu cũng không biết sói thế nhưng ăn giấm Ốc Đồng sói xám, còn vì thế mà làm ra một loạt sự tích vinh quang, chỉ đơn giản cho rằng Uyên Quyết đang xấu hổ.
Kỳ thật chính nàng cũng rất thẹn thùng, nhưng nhìn thấy mặt lão sói xám tiên sinh vậy mà đỏ au, trong lòng càng thêm tê dại, lỗ tai cũng lặng lẽ đỏ lên.
Uyên Quyết không nói gì, Nguyễn Thu Thu cũng ngại tiếp tục đề tài này, nàng chuyển đi tầm mắt, ngồi dậy, "Phu, phu quân, chàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi thu gom đám bông vải xanh này."
Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một lát rồi nói bổ sung, "Bông vải xanh, bông vải xanh chính là loại thực vật này, ta tự đặt cho nó một cái tên để tiện gọi."
"... Ừm." Uyên Quyết điều chỉnh hô hấp, qua vài giây mới gật gật đầu.
Nguyễn Thu Thu cho bông vải vào trong ba lô mình đã chuẩn bị.
Quả bông vải xanh trưởng thành là một loại thực vật xanh lớn hơn quả bông ở hiện đại rất nhiều, càng thêm xõa tung bồng bềnh, xúc cảm và tính chất đều tương tự, nhưng càng thêm mềm mại và dày chắc, có lẽ hiệu quả giữ ấm và trình độ thoải mái làm thành quần áo cũng sẽ tốt hơn so với bông nhiều.
Ba lô còn có mấy túi da thú trước đó nàng bỏ vào, trong năm phút ngắn ngủi chờ đợi Sa điêu và Tiểu Miêu bọn họ đến, quả bông vải thật dày bị Nguyễn Thu Thu chứa đầy trong tất cả các túi da thú, nhưng trên mặt đất còn có rất nhiều bông vải xanh không còn chỗ chứa.
Nguyễn Thu Thu phỏng đoán, nhiều bông vải như vậy, hẳn là có thể làm được ít nhất ba giường chăn bông và mấy chục bộ áo bông.
Một mảng cây bông này còn có không ít cây còn chưa có trưởng thành hoặc là đang chín, nếu như ngắt lấy toàn bộ, có thể làm càng nhiều vật phẩm giữ ấm.
Nếu không phải loại thực vật này có tính công kích nhất định, Nguyễn Thu Thu còn muốn gieo trồng quy mô lớn.
Nàng còn đang suy tính, Xà Khâm mang theo Hùng Đóa Đóa và Điền Tú,... Cầm da thú đến đây.
Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia cũng bị Tiểu Bạc Hà kéo đến hỗ trợ.
"Uyên phu nhân, cô hái nhiều Lục cầu cầu làm cái gì?" Điền Tú tò mò hỏi.
Yêu tộc bọn họ giữ ấm đều dùng da lông dã thú, mùa hè thì dùng lân giáp mát lạnh của loài rắn hoặc là thằn lằn làm thành quần áo nhẹ nhàng, rất ít có yêu sẽ tiêu phí thời gian và tinh lực nghiên cứu ăn mặc, bởi vậy Hùng Đóa Đóa cũng không biết bông vải xanh này có ích lợi gì.
"Là Lục Nguyệt Miên." Như Ý nãi nãi thì lại nhận ra loại thực vật này, trong mắt có hơi vui mừng lẫn kinh ngạc, "Không nghĩ tới nơi này lại có... Nhiều Lục Nguyệt Miên như vậy, còn là một mảng lớn, ừ, là cấp thấp, tạm được, không tính quá trân quý."
Bà từng ở một số nơi giao dịch trong Vực sâu nhìn thấy loại cây này, là chuyên môn dùng làm quần áo mềm mại, đẳng cấp càng cao càng ít càng đáng giá.
Nguyễn Thu Thu rất nhạy cảm nắm bắt được bà tạm dừng, thực lực của Như Ý nãi nãi và lão sói xám tiên sinh khá gần, lão sói xám tiên sinh lại không biết Lục Nguyệt Miên, mà Như Ý nãi nãi thì rất kinh ngạc ở nơi này nhìn thấy Lục Nguyệt Miên, chứng minh loại thực vật này có lẽ dư thừa ở Vực sâu mà ở đại lục Yêu tộc rất ít.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không có trực tiếp chỉ ra, định chờ yêu đều đi rồi mới cẩn thận hỏi Như Ý nãi nãi.
Vì sắc trời ngày càng tối, mơ hồ có dấu hiệu bão tuyết, mọi người không kéo dài thời gian, nhanh chóng khuân vác tất cả thực vật đối với yêu mà nói khá là mới lạ này tới chỗ đất trống trước sơn động Nguyễn Thu Thu và lão sói xám tiên sinh.
Uyên Quyết điều động yêu lực còn dư lại không nhiều trong cơ thể, dựng xong 'cửa' và mành da thú trước phòng cưới mới. Nguyễn Thu Thu lấy ra khô bò đã làm ra cảm tạ mọi người, rất nhanh, các yêu Hùng Đóa Đóa và Điền Tú đã rời đi.
Trong sơn động cũng chỉ còn Như Ý nãi nãi, Thu Thu và lão sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu không hỏi, Như Ý nãi nãi đã tự giải thích, "Loại Lục Nguyệt Miên này, chỉ sinh trưởng ở nơi có ma khí nồng đậm, ma khí càng nồng đậm, sinh trưởng càng tốt, không biết đám Lục Nguyệt Miên này là biến dị hay vì bộ lạc Đông Hùng còn có một ít bí mật mà chúng ta không biết..."
Bà dứt lời, biểu cảm của Nguyễn Thu Thu ngưng trọng đi, nhưng rất nhanh, chân mày nàng đã giãn ra...
Vốn dĩ sau núi của bộ lạc Đông Hùng có kết giới, kết giới còn có lượng lớn linh khí, loại chuyện này ở không có khả năng xảy ra ở một bộ lạc bình thường, ngay từ đầu bộ lạc Đông Hùng chính là một bộ lạc rất có bí mật.
Ở lúc Nguyễn Thu Thu và Như Ý nãi nãi tự ngẫm, Uyên Quyết nhàn nhạt mở miệng, "Thổ nhưỡng (đất đai), có một ít mảnh vụn ma thạch."
Y theo thói quen tra xét mặt đất, phát hiện một ít mảnh vụn ma thạch.
Trong mắt Nguyễn Thu Thu hiện lên kinh ngạc, hỏi sói, "Vậy quả Lục Nguyệt Miên, hẳn là không có ma khí chứ?"
Kỳ thật nàng đã dùng linh lực dò xét rồi, cũng không có phát hiện ma khí, nhưng vì an toàn, vẫn quyết định hỏi.
Uyên Quyết lắc đầu, tỏ ý quả không có ma khí.
Thấy thế Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nàng định dùng đám bông vải xanh này làm chăn và quần áo, còn muốn lấy ra bán, đương nhiên không hi vọng quả có ma khí.
"Chỉ là, Thu Thu, con hái nhiều Lục Nguyệt Miên như vậy. là muốn bán ở trên chợ vào bảy ngày sao à?" Tầm mắt Như Ý nãi nãi dừng ở dầy đất bông vải, tò mò hỏi.
Nguyễn Thu Thu không định giấu giếm, "Ta định làm một vài bộ áo bông, đến lúc đó cùng yêu đổi lấy linh thạch."
Nếu nàng đoán không sai, Lục Nguyệt Miên cấp một gần sang cấp hai này làm ra quần áo, trừ việc giữ ấm ra, có lẽ còn có hiệu quả đặc biệt khác, tỉ như có hiệu quả ngăn cách ma khí hoặc là ngăn cản công kích, vân vân.
Nhưng quần áo còn chưa làm ra, Nguyễn Thu Thu không chắc chắn lắm.
"Con biết làm áo bông?" Như Ý nãi nãi có chút kinh ngạc.
Nguyễn Thu Thu gật gật đầu.
Trước kia nàng cũng sẽ dùng một vài công cụ dệt đơn giản làm quần áo, hiện tại có linh lực trợ giúp, làm quần áo càng dễ dàng.
"Ừm." Như Ý nãi nãi im lặng trong chốc lát nói, "Nếu là quần áo, hoặc là đổi được một ít linh thạch, Lục Nguyệt Miên cấp một, hai có lực phòng ngự không tệ."
Nguyễn Thu Thu nghe vậy mắt sáng rực lên, không nghĩ đến nàng chỉ là suy đoán, vậy mà thật sự có hiệu quả.
"Chợ bảy ngày nữa mở ra, từ chúng ta bên này muốn đi qua cần thời gian chừng nửa ngày." Như Ý nãi nãi nói, "Mấy ngày nay ta định lấy ra một ít tinh phách liễu mộc, cũng có thể đổi được một ít linh thạch."
"Tinh phách liễu mộc?" Nguyễn Thu Thu có chút không hiểu, nhưng có thể đoán được là thứ khá trân quý.
Như Ý nãi nãi nói với Nguyễn Thu Thu một vài chi tiết, liền muốn rời đi.
Thời gian của bọn họ hiện giờ rất quý giá, chợ giao dịch mùa đông mỗi tháng chỉ mở ba lần, vì có thể đổi được thứ tốt, không thể lãng phí thời gian.
Trước khi ra cửa, Như Ý nãi nãi như nhớ đến cái gì, xoay người, vẻ mặt là lạ nhìn chằm chằm tay của Nguyễn Thu Thu vài giây, mới nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc nói, "Thu Thu, đừng miễn cưỡng bản thân, yêu ở phương diện nào đó đều rất đáng sợ, nếu con chịu không nổi, lá cây ta lần trước cho con còn giữ không?"
Nguyễn Thu Thu: "..."
Nguyễn Thu Thu: "???"
Lỗ tai nàng đỏ bừng, dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn Khanh Như Ý.
Cả người Uyên Quyết cũng run lên, khống chế yêu thức và uy áp cảnh cáo.
Khanh Như Ý cười ha ha, nhanh chóng biến mất ở cửa sơn động.
Nguyễn Thu Thu nhẹ thở ra, còn chưa kịp nói ra, đã nghe lão sói xám tiên sinh hơi hoảng loạn giải thích, "Sói... Không phải như vậy." (Ed: Không! Anh chính là như vậy.)
Giọng nói của y cất giấu cảm xúc không rõ và ngượng ngùng, dường như hoàn toàn lột xuống một tầng phòng bị và vẻ cao lãnh cấm dục nguy trang kia, lộ ra nội tâm mềm mại giống tiểu sói xám tiên sinh y như đúc.
Nguyễn Thu Thu: "...??" Không phải loại nào?
Nàng có trực giác Uyên Quyết có lẽ muốn nói ra từ ngữ mãnh liệt nào đó, vội vàng dời đề tài đi, "Ừm, ừ, ta biết."
Uyên Quyết tự giác đã giải thích rõ, nhẹ cong lên môi mỏng.
Dù y có trì độn đến đâu, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì, Khanh Như Ý nói phương diện kia, cũng là việc rất nhiều Lang tộc lấy làm tự hào. Chỉ là y chưa bao giờ có kinh nghiệm, cũng không biết làm như thế nào, cho nên không đáng sợ đâu?
Chỉ là, ở bên cạnh tiểu phu nhân lâu, sẽ luôn cảm thấy toàn thân như lửa đốt, luôn muốn cùng nàng thân mật hơn, lại thân mật hơn nữa.
Vốn dĩ, y không biết cảm giác này là cái gì.
Nhưng hôm nay bị Khanh Như Ý nhắc nhở một câu.
Khuôn mặt tuấn tú của Uyên Quyết tràn ngập màu ửng đỏ, có lẽ y đây là, muốn cùng tiểu phu nhân giao hợp?
Nhưng mà, bọn họ còn chưa có lập khế ước, tình hình cũng đang rất tệ, giao hợp nên làm gì, y cũng không biết.
Ngón tay thon dài nắm lại, hàng mi dài run rẩy.
Chủ thượng có thực lực sắp đột phá cấp tám, sắp trở thành Ma Vương?
Cho y thêm một ít thời gian, y sẽ nhanh chóng khôi phục thực lực, an bài hết tất cả mọi chuyện.
************
Chương 85: Cùng phu nhân ngủ chung.
Vì lời của Như Ý nãi nãi khá rõ ràng, nên một người một sói sống chung có phần không được tự nhiên cho lắm.
Nguyễn Thu Thu cố nén sự xấu hổ và gương mặt nóng bừng, trước tiên thu dọn đồ đạc và chuẩn bị bữa tối.
Sự mẫn cảm của Hùng Đoá Đoá và những yêu khác về thời tiết rất chính xác, khoảng một giờ sau, ngoài động gió lạnh rít lên, những bông tuyết lớn lơ lửng rồi rơi xuống, cửa động được ngăn bằng một cánh cửa gỗ khá kiên cố.
Một người một sói ăn bữa tối trong yên lặng, và chia nhau dọn dẹp sạch sẽ như ở sơn động trước đây.
Nguyễn Thu Thu muốn bôi thuốc cho Sói xám tiên sinh, nhưng giờ Uyên Quyết đã tốt hơn nhiều rồi, vì tâm thái tế nhị không muốn phu nhân nhìn thấy cái chân gãy ghê sợ nên đã từ chối sự giúp đỡ của nàng.
Đối với chuyện này, Nguyễn Thu Thu ngược lại không cảm thấy gì cả, mà chỉ cho thêm một ít củi đốt vào bếp đá, sau đó đi ra, trực tiếp đi đến một gian phòng khác, ngồi ôm gối một mình trên chiếc giường đá đơn khác, định sau khi tu luyện, sẽ xử lý bông nguyệt lục đã được vận chuyển về trong đêm.
Nàng hành động rất trôi chảy, con sói vừa từ chối đã xoắn quýt hối hận làm sao để phu nhân trở lại giúp chưa còn kịp nói gì, chỉ đành nhìn Nguyễn Thu Thu rời đi.
Sói xám tiên sinh: "..."
Tấm rèm da thú từ từ hạ xuống, động tĩnh thuộc về Thu Thu lặng lẽ biến mất, Uyên Quyết phản ứng lại, im lặng một lúc lâu thì khẽ cười.
Hắn nâng lòng bàn tay to lớn của mình lên, và từ từ đặt những ngón tay mảnh khảnh của mình lên sợi len che mắt.
Đầu ngón tay vừa động, thì ngay sau đó, sợi len vốn mềm yếu chậm rãi trượt xuống, theo sống mũi thẳng tắp của Uyên Quyết, rơi tuột vào lòng bàn tay hắn.
Đôi mắt hẹp và dài khẽ mở ra, để lộ đồng tử đỏ tươi có hơi mơ màng.
Trước mắt là vầng sáng mờ mịt, có thể nhìn thấy mờ mờ đường nét của chiếc giường cưới.
Lúc đầu, hắn bị mù, là vì ma vật cấp sáu tấn công hắn đã sử dụng độc sương mù, làm tổn thương đến đôi mắt của hắn, lại thêm việc bị thương nặng nhưng không có linh khí chữa trị, nên càng nghiêm trọng.
Bây giờ ma hạch và yêu hạch trong cơ thể hắn đã dung hợp ở mức độ nhất định, tạo thành trạng thái cùng tồn tại kỳ diệu mà trong đó ma hạch làm chủ, còn yêu hạch là phụ, Uyên Quyết mới có thể dành ra chút sức lực để khôi phục thị giác.
Chỉ là......
Sẽ mất khoảng mười ngày để phục hồi thị giác và muốn hồi sinh lại cái chân bị gãy cũng là việc không hề dễ dàng.
Mặc dù cường giả yêu tộc cấp năm là khá cao ở đại lục yêu tộc, tuổi thọ cũng rất dài, nhưng vẫn còn kém xa so với Yêu Vương, muốn tái tạo cái chân bị gãy, ít nhất phải đạt đến cấp sáu hậu kỳ.
Đồng thời, vì ảnh hưởng của huyết mạch yêu tộc trong người nên ngoại hình của Sói xám tiên sinh cũng có một số thay đổi.
Rõ ràng nhất trong số đó chính là đôi mắt của hắn.
Màu sắc đôi mắt là màu xanh than lúc đầu, giờ đã biến thành màu đỏ tươi đầy tà ý, mờ mịt, giống như một lưỡi dao sắc bén chưa rút ra khỏi vỏ.
Lông mi dài của Uyên Quyết run nhẹ, khẽ quay đầu lại, trong một thế giới đỏ tươi, bắt gặp một ít sắc xanh tươi sáng trên bàn đá bên cạnh hắn——
Trên chiếc bàn đá mà hắn có thể tiếp xúc được, là thảo dược mà Thu Thu đã nghiền sẵn.
Khóe môi cong lên, Uyên Quyết nhướng mắt, nghĩ đến chàng Bụt, không kìm nổi ngón tay cầm viên tụ linh châu đeo trên cổ.
Hắn nghĩ đến phu nhân ở trong phòng khác, hai mắt lim dim, trong lòng dâng lên dục vọng hoang tưởng không thể che giấu.
Hàng mi dài của hắn gần như run nhẹ vì rung động, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mỏng, cảm giác tinh tế như dư vị cắn vào cổ tay nàng trước kia.
……
Với hành vi ngu ngốc của Uyên Quyết, Thu Thu chuyên tâm tu luyện nên không hề nhận ra.
Sau khi chuyển đến sơn động này, linh khí cao hơn nhiều lần so với trước đó, lại thêm tác dụng của tụ linh châu, nàng gần như mới tu luyện, đã nhanh chóng chìm đắm trong đó.
Cấp bậc của tụ linh châu châu không cao, đối với Uyên Quyết cũng không mấy hữu dụng, nhưng đối với Nguyễn Thu Thu, người có thực lực chưa đạt đến cấp hai mà nói, đó lại là bảo vật thăng cấp thực lực rất nhanh.
Thủy nguyên tố trong không khí quanh quẩn quanh Nguyễn Thu Thu, gần như tạo thành một bức màn nước, bao phủ nàng hoàn toàn.
Linh khí và thủy nguyên tố kết hợp với nhau, thuận theo tĩnh mạch của nàng, di chuyển một vòng, sau đó chuyển hóa thành linh lực hệ thủy biến dị và ngưng tụ ở đan điền.
Thời gian chìm đắm trong tu luyện trôi qua nhanh chóng, đến khi Nguyễn Thu Thu cảm thấy kiệt sức, thậm chí tĩnh mạch có hơi lâm râm đau, mới từ từ tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện.
Nàng không vội mở mắt, mà quan sát bên trong cơ thể một lúc.
Linh lực trong đan điền đã ngưng tụ thành từng giọt sương, số lượng gần gấp đôi so với trước đó, đủ để chứng minh hiệu quả của lần tu luyện này.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu rất vui vẻ——
Lúc trước nàng biết linh khí dày thì hiệu quả tu luyện sẽ tốt, nhưng không ngờ lại tốt như vậy, thành quả tu luyện lần này của nàng gấp mười lần bình thường.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Nguyễn Thu Thu không khỏi nghĩ, nếu nàng có thể ở đây tu luyện với Sói xám tiên sinh, mười lần lại mười lần, có phải không cần đến mười ngày là có thể bước vào cấp ba không...
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua, và nó đã bị Nguyễn Thu Thu dập tắt.
Bị một chút xíu yêu lực của Sói xám tiên sinh nhập vào nàng đã không chịu nổi rồi, nếu thực sự cùng nhau tu luyện, thì có thể nàng sẽ không chịu đựng được cảm giác mạnh mẽ đó.
Không biết bây giờ đã qua bao lâu rồi, nàng cảm thấy da mình hơi dấp dính, có thể là do bụi bẩn tràn ra lúc tu luyện.
Nguyễn Thu Thu cau mày, không tiếp tục dò xét tình hình bên trong cơ thể nữa, từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt không phải là bóng tối như nàng nghĩ, mà là một cái cây tỏa ra ánh sáng ấm áp dịu dàng, ánh sáng tràn ngập căn phòng nhỏ.
Thậm chí dưới người còn không phải là một chiếc giường đá lạnh lẽo, mà nó dường như được bao phủ bởi một lớp đệm da thú mềm mại và ấm áp.
“Mệt chưa?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng, kìm nén sự mong đợi và nóng nực bị kiềm chế trong trạng thái vắng vẻ, mất một lúc thì Nguyễn Thu Thu mới định thần lại được.
Là giọng của Sói xám tiên sinh, nhưng không phải hắn nên nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính sao? Tại sao lại đến đây?
Cùng với nhiều suy đoán, Nguyễn Thu Thu cảm thấy một cảm giác khác lạ, vốn dĩ nàng muốn quay đầu lại, nhưng đã kịp thời ngăn chặn hành động của bản thân, nàng gần như không thể ngừng suy nghĩ--
Người nàng bây giờ rất bẩn, sao có thể cứ thế mà quay lại chứ.
Cho dù Sói xám tiên sinh không nhìn thấy, nàng cũng không muốn bị mất mặt trước con sói mà mình thích.
Thích...
Ý thức được những gì bản thân đang nghĩ, khuôn mặt của Nguyễn Thu Thu lập tức như bị lửa tạt vào mặt, chóp mũi thấm mùi khó chịu bẩn thỉu toả ra từ cơ thể nàng, và lần đầu tiên nàng cảm nhận được lúc nàng vết thương của Sói xám tiên sinh, lúc ấy hắn là có cảm giác như thế nào.
Mặc dù nàng biết hắn sẽ không ghét bỏ, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ và bản năng không muốn bị hắn nhìn thấy.
“Phu, phu quân, sao chàng lại ở đây?” Nguyễn Thu Thu có chút bối rối, lập tức đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.
Nằm bên trong chiếc giường đá đơn, con sói đang nhắm mắt nghỉ ngơi khẽ cong môi, giọng nói khá lạnh lùng, nhưng đôi tai lại run lên một cách ngượng ngùng, tên lưu manh trịnh trọng nói: "Ta ở đây cùng với phu nhân...... ngủ "
Nguyễn Thu Thu: "..."
Từ "ngủ" rất nhẹ, gần như là đang thì thầm, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng, nói xong ai cũng đỏ cả tai.
Câu nói của con sói giống như giải trừ phong ấn, đầu nàng phút chốc trống rỗng, miễn cưỡng phản ứng lại rồi cắn chặt môi dưới, buông xuống một câu "Ta đi dọn dẹp trước", rồi nhanh chóng rời khỏi sơn động nhỏ, thậm chí còn không kịp hỏi loại cây có ánh sáng ấm áp này là cây gì.
Phu nhân vội vàng bước đi, bởi vì trên người dính bẩn khó chịu, nên không chú ý đến mùi máu tanh nhàn nhạt trong sơn động nhỏ.
Sau khi chắc chắn Nguyễn Thu Thu đã đi đến sơn động nhỏ khác để tắm, Uyên Quyết mới cười một tiếng, đưa lòng bàn tay to lớn ra, mím môi và ho lên.
Hắn nuốt một ngụm máu tươi và cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình——
Lần tu luyện này của Nguyễn Thu Thu nhìn thì có vẻ rất ngắn, thật ra đã hơn một ngày trôi qua, giờ đã là đêm ngày thứ hai.
Sau khi để ý thấy phu nhân đã tiến vào trạng thái tu luyện, hắn không làm phiền, mà chọn đi tìm hiểu kết giới của ngọn núi phía sau bộ lạc Đông Hùng sau khi hồi phục ba phần yêu lực.
Sói xám tiên sinh đã mất gần một ngày, và hắn đã bị thương, nhưng cuối cùng gần như đã khám phá hết, loại cây đó là hỏa noãn thảo cấp ba vô hại có thể chiếu sáng, giữ ấm trong sơn động nên hắn hái về một ít.
Ngoài ra, hắn còn tìm thấy suối nước nóng và cấm địa đầy nguy hiểm nhưng cũng rất giàu linh khí.