Nguyễn Thu Thu cầm muỗng gỗ, khuấy khấy canh cá Mạc gia gia đưa đến.
Nội tạng cá, vảy và sừng nhọn cũng bỏ đi, da cũng lột đi, không có đầu cá, đưa qua cho bọn họ là khúc cá giữa, một mảng thịt cá trắng như tuyết trộn lẫn bên trong.
Mặc dù vì thiếu gia vị, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất để nấu cá, nhưng tài nấu nướng của Mạc gia gia rõ ràng tốt hơn nàng không ít, bên trong bỏ không ít rau khô màu xanh và một ít gia vị rau củ nàng không nêu nổi tên, ngửi vào hết sức thơm.
Vậy mà còn có rau cải xanh!
Đã lâu rồi nàng chưa được ăn rau dưa, mỗi ngày đều thịt khô, canh thịt bột thân củ, gia vị nhiếu nhất là muối, nàng đã sắp quên đồ ăn ngon vốn có mùi vị thế nào rồi.
Vì để cho canh cá càng thêm mỹ vị, Nguyễn Thu Thu nhỏ ba giọt nước biến dị vào.
Lại nấu một lát nữa, đến nỗi chỉ cần dùng chút lực sẽ bóc thịt cá ra khỏi xương cá, Nguyễn Thu Thu thật sự có chút không chịu nổi nữa, trước tiên múc cho mình một chén canh cá, thổi thổi hơi nóng, uống một ngụm---
Không có xương cá vụn vặt, hương vị đậm đà lại nồng đậm vị mặn ở đầu lưỡi, canh cá hơi nóng trôi xuống cổ họng, ấm áp tuột xuống dạ dày, răng môi còn lưu lại vị quả, hoàn mỹ che lấp mùi tanh của cá.
Trong nháy mắt, Nguyễn Thu Thu cảm thấy toàn thân như đang sống lại.
Chờ nàng hồi thần lại, một chén gỗ cánh cá nhỏ đã bị nàng uống cạn, ngay cả đồ ăn kèm cũng không chừa.
Nhìn nhìn Uyên Quyết hết sức thê thảm nằm trên giường đá, Nguyễn Thu Thu mím môi, không tiếp tục uống chén thứ hai, mà cầm lấy một chén gỗ khác trong nhà, múc rất nhiều canh cá, đút cho sói uống.
Bây giờ nàng đã biết, yêu hình của lão sói xám tiên sinh rất lớn rất lớn, một chén canh cá này chỉ sợ còn không đủ cho y nhét kẽ răng, nhưng nàng vẫn tận khả năng đút y uống no.
Nàng không biết thái độ của chàng sói này đối với mình là gì, nhưng có lẽ so với lần đầu một người một sói gặp nhau đã tốt hơn rất nhiều, cũng không bài xích nàng quá, còn nói tên cho nàng, đã xem là một bước đột phá lớn?
Nguyễn Thu Thu chống cằm, quan sát nét mặt của Uyên tiên sinh.
Trước đây có lẽ y rất là hung ác, cho nên mới trong lúc ngủ vẫn mang dáng vẻ lạnh như băng, rõ ràng lớn lên rất đẹp, lông mi còn dày và dài hơn cả nàng, nhưng vẫn mang vẻ không vui.
Lại nói, hình như nàng còn chưa nhìn thấy y cười bao giờ.
Hoặc là nói, thời gian lão sói xám tiên sinh thanh tỉnh có hạn, mặc dù nàng đã gả cho y, nhưng hình như trước giờ y chưa từng gọi nàng là phu nhân, cũng không có gọi tên của nàng...
Là bởi vì y cũng không muốn sinh sống cùng nàng sao? Hay là y đã từng có thư yêu yêu mến, cho nên không muốn gọi nàng là "phu nhân".
Trong lòng Nguyễn Thu Thu chợt có chút trống vắng, hình như không hề cảm thấy vui vẻ.
Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, sinh tồn của bọn họ bây giờ còn quá khó khăn, xưng hô cái gì, về sau lại tính.
Mặt mày Nguyễn Thu Thu có chút ảm đạm, sờ sờ lỗ tai không biết vì sao lại trở nóng, hiếm khi ngây thơ nghĩ---
Vậy thì lần sau nàng cũng không gọi y là "phu quân" nữa, dù sao đã biết tên của lão sói xám tiên sinh, sau này nàng cứ gọi y "Uyên tiên sinh" đi.
A.
Nàng vốn đang muốn bắt lấy đuôi sói để giải trừ chút tủi thân không giải thích được cũng không biết từ đâu đến này, nhưng tầm mắt rơi xuống vòng eo thon chắc của lão sói xám tiên sinh, mới nhớ đến chàng sói bây giờ đang là hình người, cái đuôi không có lộ ra.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Nàng nhìn quần áo mặc ngược trên người y và da thú bẩn, đau lòng nhíu chặt lông mày, cuối cùng vẫn mềm lòng ----
Đút sói ăn cơm, rửa sạch chậu gỗ và chén muỗng, sửa sang lại sơn động, sắp xếp chiến lợi phẩm (của nàng và sói), tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Suy xét về vấn đề an toàn, Nguyễn Thu Thu giấu linh thạch và dược thảo vất vả lấy được ở một góc gần giường đá không dễ phát hiện, nàng cầm một viên linh thạch cấp ba đã dùng một ít nhưng linh khí vẫn nồng đậm như cũ, dọn xong ghế đá ngồi ở mép giường, bắt đầu công tác lớn nhất cũng hao phí tâm lực nhất:
Vận chuyển linh lực biến dị giảm bớt đau đớn cho lão sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu giống như trước đây lợi dụng ma hạch, trước tiên rút linh khí từ linh thạch ra, sau khi vận chuyển một vòng ở trong cơ thể, rồi vận chuyển linh lực biến dị đó đến trong cơ thể y.
Tuy rằng sắc mặt y rất nhanh đã chuyển biến tốt chút ít, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn phát hiện chỗ không đúng.
- --- Kinh mạch trong cơ thể y gần như nát bấy rồi.
Nguyễn Thu Thu run rẩy tay vén len áo da thú y mặc ngược đó.
Trên tấm da lông màu vàng đất, tràn đầy từng vệt máu đông.
Ngang dọc đan xen, gần như lan tràn toàn bộ cơ thể y.
Đôi mắt Nguyễn Thu Thu thoáng cái đã đỏ. Nàng đã nói, thân thể y rõ ràng còn chưa bình phục... Trước đó ra tay với Lục Tử Nhiễm, tám phần là đã trả giá rất đắt.
Miệng vết thương chưa có khép lại, còn mặc ngược quần áo, nhất định rất đau rất đau.
Nhưng y không nói gì cả, còn làm bộ như không có việc gì, nói cho nàng tên của y...
Không còn bận tâm cái gì mà ngại ngùng, Nguyễn Thu Thu không còn chần chờ, tận lực nhẹ nhàng cởi bỏ áo da thú này, giúp y rửa sạch dơ bẩn trên người và mớ lông dính lên.
Y biến thành hình người tự mang quần da sói, nàng chỉ vén lên một phần.
Chờ làm xong hết thảy, đầu Nguyễn Thu Thu đã choáng váng, mệt đến sắp không nhấc nổi ngón tay.
Nàng nhét viên linh thạch còn lại không ít linh khí vào bàn tay lão sói xám tiên sinh, thêm chút củi đốt vào bếp đá, cũng không ngại da thú ban ngày bị nàng làm bẩn, nằm giống như một con cá mặn bị ép khô, mặc quần áo và chăn da thú vẫn cảm thấy đặc biệt lạnh.
Trước đó vì lo lắng cho thương thế của lão sói xám tiên sinh, nàng vẫn còn thấy ổn, bây giờ định nghỉ ngơi, vì sao nàng cảm thấy cả người đều đau.
Giơ tay sờ sờ cái trán nóng lên, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên nóng bỏng.
Chắc không phải nàng bị bệnh chứ?
Lại qua vài giây, Nguyễn Thu Thu cảm thấy họng mình cũng bắt đầu đau.
Tầm mắt nàng trông thấy trời đất quay cuồng, thân thể không có chút sức lực nào.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ cái trán càng ngày càng nóng, cắn răng muốn dùng linh lực hệ thủy có chút hiệu quả chữa trị để chữa khỏi cho mình.
Là nàng sơ ý, từ nửa tháng trước nàng bỗng tỉnh hồn lại, ký ức linh hồn và thân thể vẫn luôn phù hợp hoàn mỹ, thậm chí còn có cảm giác trọn vẹn.
Nàng đã kiểm tra, chiều cao thể trọng, tướng mạo và nốt ruồi trên vai của nàng bây giờ đều giống mình trước đây như đúc, thậm chí càng rõ ràng, giống như nàng vốn chính là người ở thế giới này, mà đoạn trí nhớ sinh tồn ở tận thế kia mới là một cơn ảo giác.
Bởi vì cường độ thân thể tốt hơn trước kia, trước đó dày vò như vậy cũng không sinh bệnh, nàng cũng thoải mái.
Trán càng ngày càng nóng, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hết sức hối hận.
Kinh mạch của sói còn chưa khép lại, lỡ đâu có gì ngoài ý muốn...
Nguyễn Thu Thu nhíu mi, toàn thân đổ mồ hôi, càng ngày càng lạnh.
Nguyễn Thu Thu quấn chặt da thú, đem đầu vùi vào chăn da thú, cuộn tròn thành một cục, dần dần mất ý thức.
Sơn động không có một âm thanh, trở nên an tĩnh lại.
Mưa to bên ngoài dần nhỏ đi, biến thành mưa tuyết xen lẫn bông tuyết.
Linh thạch bị Nguyễn Thu Thu nhét vào tay lão sói xám tiên sinh từng chút một trở nên trong suốt, sau một tiếng "rắc", hoàn toàn vỡ thành bột phấn.
Uyên Quyết khôi phục thần chí, từ từ mở hai mắt hẹp dài, rất nhanh đã phát hiện sự thay đổi của cơ thể mình---
Kinh mạch của y nhanh chóng khép lại, lành hơn phân nửa, nhưng yêu hạch trong cơ thể lại vỡ vụn một phần nhỏ, yêu lực lại lùi một đoạn nhỏ.
Thân thể y rõ ràng cũng được lau sạch, cũng thoa thuốc, cảm giác đau đớn nhẹ hơn nhiều, dạ dày ấm áp, không còn quá đói bụng.
Bên môi mang ý cười như có như không, lông mi lão sói xám tiên sinh run run, sờ sờ cơ bụng dưới áo da thú, có chút ngại ngùng nghĩ, vừa rồi tiểu thê tử giúp y lau mình như thế nào.
Là lướt sơ qua, hay là cả bàn tay đều từ từ phủ lên...
Thân thể dần dần nóng lên, truyền đến cảm giác kỳ quái trước nay chưa từng có, lỗ tai nhòn nhọn và đuôi sói không khống chế được xông ra, run rẩy biên độ nhỏ.
Quả nhiên, trước đó nàng vẫn luôn ám chỉ, muốn y làm chút gì đó.
Nàng cứ gấp không chờ nổi như vậy sao? Thích y như vậy?
Biết rõ Nguyễn Thu Thu căn bản không có ý đó, chàng sói nào đó vẫn đỏ mặt nghĩ ---
Mặc kệ Nguyễn Thu Thu mới vừa sờ y như thế nào.
Nhưng....
Sờ sói, có gần gũi da thịt, thì chính là người của sói.
Y phải sờ (?) lại.
Y còn muốn biết, nàng tìm được linh thạch từ nơi nào, có phải rất vất vả không, ban ngày mắc mưa, có khó chịu hay không.
Uyên Quyết chịu đựng kinh mạch đau đớn, nghiêng đầu về phía nàng, hai mắt không có tiêu cự cố mở to, định từ trong một vùng bóng tối nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Thu Thu.
Mặc dù đau đớn và tối tăm, nhưng đáy mắt y vẫn lấp lánh ánh sáng như cũ.
Lão sói xám tiên sinh từ từ di chuyển bàn tay sang, từng chút từng chút thăm dò về bên phía nàng.
*********
An trễ hẹn với các nàng vì chút lí do cá nhân, rất xin lỗi! (。ŏ﹏ŏ)
Hết chương 44.