Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 14: Sao nàng lại nằm ở bên cạnh y???




Lang Yêu trung niên Lâm Tốn nghe được vấn đề của Tộc vu, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu một cái.

"Không có chết?" Giọng nói già nua của Tộc vu run lên, tràn ngập không thể tin, "Thật sự không chết?"

Lâm Tốn do dự một chút nói, "Ta không dám lại quá gần sơn động của Uyên... Tiền nhiệm thủ lĩnh, chẳng qua là biến thành yêu hình ở phụ cận sơn động của y cẩn thận ngửi ngửi một chút, quả thực không có ngửi được mùi máu người, Nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu đó chắc là còn chưa có chết...."

Tộc vu nghe được lời của hắn, có chút hận sắt không thành thép mà mắng, "Ngươi sao lại nhát gan như vậy, trước kia các ngươi sợ Uyên Quyết thì thôi, bây giờ y mù tàn phế rồi, nói không chừng đã chết, các ngươi còn không dám tới gần sơn động của y, thật là tức chết ta."

Lâm Tốn có chút hèn nhát nói: "Y tuy tàn phế, nhưng trước kia dẫu sao cũng là cường yêu cấp năm, vạn nhất phát động công kích, ta sợ..."

"Ngươi làm sao lại kinh sợ thành như vậy hả, cũng không có lớn gan như bạn lữ của ngươi, như vậy còn là hùng yêu sao!" Tộc vu mặc dù lớn tuổi, nhưng mắng chó sói vẫn là trung khí mười phần.

Lâm Tốn bị hắn mắng không ngẩng nổi đầu sói.

Phải nói ngày thường Lâm Tốn ở trong bộ lạc cũng coi như một tên Lang Yêu cấp ba uy phong, là một trong ba cường giả có thực lực đứng đầu trong bộ lạc, bây giờ bị lão sói Tộc vu mắng như vậy, lại không có bất cứ lòng phản kháng nào.

Một là, bởi vì bây giờ Uyên Quyết dẫu sao đã tàn phế, bộ lạc Viêm Lang tạm thời còn không có chọn lựa Lang Vương mới, Tộc vu chính là Lang Yêu đức cao vọng trọng nhất trong bộ lạc. Hai là, Tộc vu là cường giả số một số hai của bộ lạc, hắn cũng không dám già mồm.

"Thôi thôi." Tộc vu cũng không thèm nổi giận với tên chó sói này, sờ quải trượng đầu sói một cái, trầm giọng nói, "Ngươi tuy không tới cấp bốn, chưa tu luyện ra Yêu thức, nhưng dựa theo khứu giác cấp ba của ngươi, hẳn là không có sai, có lẽ Nguyễn Thu Thu thật sự còn chưa có chết."

Tộc vu than nhẹ một tiếng, "Uyên Quyết chưa ăn nàng ta ngược lại cũng không ngoài ý muốn, nhưng y cũng không có giết nàng, xem ra Nhân tộc này chắc có chút khác biệt. Chờ tuyết nhỏ một chút, để cho Quả nhi đi một chuyến, nếu như nàng thật sự còn sống, sẽ để cho nàng ta gặp một vài Nhân tộc trong bộ lạc, tham gia đội hái lượm Nhân tộc đi."

"Nhân tộc kia coi như cũng đáng thương, để cho nàng trước khi chết trôi qua tốt một chút." Tộc vu chậm rãi nói.

Lâm Tốn nghe được lời của hắn, nhịn không được hỏi, "Vậy Tộc vu, nếu Nguyễn Thu Thu chết, chúng ta có cần tìm thêm bạn lữ cho tiền nhiệm thủ lĩnh không?"

Tộc vu lắc lắc đầu, bày tỏ không cần. Nếu Nguyễn Thu Thu chết, sợ rằng vị đại nhân kia cũng sẽ không có kiên nhẫn nào tiếp tục chờ đợi giống cái Nhân tộc kế tiếp xuất hiện tự nguyện gả cho Uyên Quyết.

Lâm Tốn do dự một chút, nghĩ đến tiếng gầm lộ rõ vẻ yếu ớt, bao hàm uy hiếp lúc ban ngày, rốt cuộc vẫn là không có nhịn được hỏi, "Tộc vu, làm như vậy, thật có thể hóa giải nguyền rủa của tiền nhiệm thủ lĩnh đối với bộ lạc chúng ta sao?"

Thật ra thì Uyên Quyết vốn cũng không có bị cả bộ lạc Viêm Lang chán ghét.

Lão sói xám tàn bạo như y mặc dù rất đáng ghét rất làm yêu sợ hãi, đến gần y cũng sẽ gặp xui xẻo không giải thích được, nhưng nói cho cùng y cũng chỉ là một con sói con còn chưa trưởng thành lại có thực lực cường đại, mặc dù tính khí rất kém cỏi, nhưng bộ lạc Viêm Lang dưới sự dẫn dắt của y mấy năm này cũng ăn no mặc ấm, không có sói chết đói.

Huống chi trong ngày thường chỉ cần Lang Yêu bọn họ không tìm đường chết, cũng không tới gần Uyên Quyết, vậy cũng sẽ không có sói nào gặp nguy hiểm.

Cho nên lúc đầu thú triều kết thúc, khi Uyên Quyết tàn tật hủy dung ngã xuống biên giới rừng rậm, phần lớn Lang Yêu trong bộ lạc bọn họ cũng không mất trí như vậy, ngay cả chữa trị cũng không liền đem y vứt bỏ. Cũng không có thừa dịp lúc sói con hôn mê liền đốt sạch tất cả thức ăn và da trong sơn động của y.

Tất cả những thứ này, đều bởi vì Tộc vu xem bói ra.

Sau khi thú triều kết thúc, Tộc vu hiếm khi xem bói thành công, biết được bộ lạc Viêm Lang bọn họ sở dĩ gặp phải tai họa ngập đầu như thú triều lần này, hoàn toàn là bởi vì số mệnh của Uyên Quyết.

Y căn bản không phải một con sói xám bình thường, mà là một con sói mang nguyền rủa.

Bói toán không thể biết được cội nguồn huyết mạch của y, nhưng lại bói ra trái tim y chính là đồ tẩm bổ thượng hạng mà Ma tộc thích nhất.

Y còn ở bộ lạc một ngày, khả năng bộ lạc Viêm Lang bị Ma tộc công kích sẽ tăng cao.

Chính vì kết quả bói toán này, Uyên Quyết vốn là không được lòng yêu, lại biến thành tồn tại mà tất cả Yêu tộc và Nhân tộc của bộ lạc Viêm Lang chán ghét.

Vốn dĩ còn có một vài Lang Yêu rất cảm kích Uyên Quyết ở trong trận thú triều chặn lại hơn phân nửa công kích, xem như là cứu bộ lạc Viêm Lang bọn họ. Nhưng khi bọn hắn biết kết quả bói toán cũng đều nhao nhao coi Uyên Quyết là kẻ thù.

Nếu không phải là Uyên Quyết, bộ lạc của bọn họ cũng không gặp phải thú triều.

Cho nên khi Tộc vu nói, phải tuân theo yêu lễ cổ xưa, dùng ba trăm cân muối thạch cưới cho Uyên Quyết một bạn lữ Nhân tộc tự nguyện gả cho y, đám Yêu tộc mất đi người thân liền bùng nổ.

Bọn họ chính là hận không thể tự tay giết Uyên Quyết.

Huống chi ba trăm cân muối thạch cũng không phải là một số lượng nhỏ, dựa vào cái gì cho Uyên Quyết dùng?

Nhưng lúc đó, Tộc vu lại nói, nếu là bộ lạc bọn họ tự tay giết Uyên Quyết, thì nguyền rủa sẽ chuyển dời đến trên người cả bộ lạc bọn họ, đến khi đó, toàn bộ bộ lạc mới có thể chân chính tiêu đời.

Căn cứ vào kết quả bói toán, chỉ cần để y cưới một bạn lữ Nhân tộc tự nguyện gả cho y, như vậy cuối cùng mặc kệ nàng sống hay chết, đều sẽ trực tiếp thay bộ lạc Viêm Lang tiếp nhận nguyền rủa trên người y, chỉ có như vậy, bộ lạc Viêm Lang mới không có chuyện gì.

Hơn nữa, mặc dù yêu hạch của Uyên Quyết đã tan vỡ, nhưng nếu y muốn tự bạo, bọn họ có bao nhiêu yêu cũng không đủ cho y nổ một lần, càng miễn bàn trên người y còn có nguyền rủa.

Cộng thêm y tích lũy hằng năm, rất nhiều thức ăn dữ trữ trong sơn động của đa số yêu đều là do Uyên Quyết mang theo bọn họ đánh ra, thật sự muốn tự tay giết y, rất nhiều yêu không dám cũng không xuống tay được.

Cho nên mọi người giận dữ bất bình, nhưng bất đất dĩ không biết làm sao, cũng đều miễn cưỡng đồng ý.

Chẳng qua là Lâm Tốn, luôn đối với việc nguyền rủa sẽ di dời cảm thấy nghi hoặc.

Tộc vu nghe thấy hắn nhắc tới chuyện nguyền rủa, gò má già nua hung ác rung lên, con ngươi cũng run rẩy rất nhỏ, hắn bỗng nhiên cất cao giọng, bàn tay nắm quải trượng chợt dùng sức "Câm miệng!! Ngươi không có việc gì hỏi cái này để làm gì? Có phải ăn no rãnh rỗi hay không?"

Lâm Tốn bị hắn rống cho bối rối, trước kia Tộc vu mặc dù mắng hắn, nhưng cũng không nổi giận quá mức như vậy, hắn rõ ràng cảm giác được uy áp thuộc về cường giả cấp bốn sơ kỳ từ trên người Tộc vu truyền đến, sau khi kịp phản ứng lập tức quỵ xuống đất nói xin lỗi, "Tộc vu, là ta lắm mồm."

"Cút cút, cút nhanh lên!" Tộc vu hung hăng đạp hắn một cái.

"... Vâng." Lâm Tốn bị chửi trong lòng cũng tức giận, nhưng hắn không dám biểu hiện ra, không thể làm gì khác hơn là cụp đuôi từ trong sơn động Tộc vu rời đi.

Lâm Tốn đi, trên gương mặt Tộc vu biến ảo khó lường, cuối cùng mới chậm rãi thở dài một cái.

Nguyền rủa phần lớn đều là thật, chỉ có một phần nhỏ là hắn vì thỏa mãn yêu cầu của vị đại nhân kia, mà bịa đặt.

Bộ lạc Viêm Lang xác thật là bởi vì Uyên Quyết mới có thể gặp tai họa ngập đầu như thế, trái tim của Uyên Quyết đối với Ma tộc mà nói là vật hết sức bổ dưỡng.

Nhưng nếu y chỉ như thế, là chưa đủ ngon.

Vị đại nhân kia lấy cả bộ lạc Viêm Lang làm uy hiếp, buộc hắn bịa đặt chuyện nguyền rủa này, nguyên thoại như sau -----

"Một con sói xám vì đau đớn mất đi người thương, mà rơi vào cừu hận, điên cuồng và tự trách, quả tim không ngừng run rẩy đó, mới là trạng thái nhấm nháp tuyệt nhất."

"Thật là hoài niệm, mùi vị tuyệt vời đó."

....

....

Cuộc nói chuyện xảy ra trong sơn động của Tộc vu, ngắn ngủi giống như một khúc nhạc đệm không đáng kể trong đêm đông.

Khúc nhạc đệm nhỏ này cũng không ảnh hưởng Lâm Tốn bị mắng một trận mà xanh mét mặt chó sói trở lại sơn động của mình;

Cũng không ảnh hưởng tuyết rơi đầy trời, nhiều tựa như không cần tiền mà rắc xuống mặt đất;

Càng không có làm trở ngại đến, trong sơn động ven rừng rậm, Nguyễn Thu Thu đắp kỹ chăn da thú ngủ ngon lành và lão sói xám tiên sinh bởi vì thương thế quá nặng mà vẫn đang hôn mê như cũ.

Tuyết lớn rơi rất lâu, đã mệt mỏi rất lâu không có nghỉ ngơi thật tốt, Nguyễn Thu Thu cũng ngủ mê man rất lâu.

Thậm chí, nàng ngủ so với Ác Lang tiên sinh còn muốn lâu hơn.

Khi lão sói xám tiên sinh khôi phục một chút ý thức, nàng còn đang ngủ, còn ngủ rất say.

Uyên Quyết vốn cho là, sau khi y lạnh lùng nói ra câu "cách xa ta một chút" đó, tiểu phu nhân của y thế nào cũng không vui nổi, ước chừng sẽ để cho y một mình nằm trên đất lạnh như băng, hoặc là sẽ rất tức giận đánh y một trận cho hả giận, hoặc là sẽ dứt khoát đem y làm thành khô sói.

Tại lúc y hôn mê cũng sớm chuẩn bị xong, sẽ tỉnh lại trên mặt đất lạnh như băng.

Nhưng....

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ qua da thú mềm mại dưới thân, thân trên biến thành hình người đang để trần cũng không có truyền tới bất kỳ cảm giác ẩm ướt hoặc đau đớn gì, chỉ có cảm giác ấm áp được da thú đắp lên.

Thậm chí, dạ dày vẫn luôn đau đớn bởi lâu ngày không có ăn cơm, dường như cũng đã tốt hơn một chút.

Nàng nhất định là đút y ăn cái gì.

Lão sói xám tiên sinh cảm thụ những thay đổi truyền đến trên người, một đôi bàn tay rộng lớn rốt cuộc nhịn không được, từng chút từng chút nắm chặt tấm da thú dưới thân.

Nàng vì sao phải làm như vậy?

Cái đó, Nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu.

Đúng rồi, Nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu đó, bây giờ đang ở nơi nào?

Lão sói xám tiên sinh đè nén cảm xúc kỳ quái trong ngực, muốn điều ra một ít yêu thức, quan sát dáng vẻ hiện giờ của Nguyễn Thu Thu.

Nhưng y bây giờ đã yếu đến nỗi một chút yêu thức cũng không có, y thử mấy lần, cũng không có cách nào "nhìn" được y bây giờ đang nằm ở đâu, chớ nói chi "nhìn" toàn cảnh sơn động, tìm được bóng dáng của Nguyễn Thu Thu.

Y dùng sức mở mắt ra, đập vào mắt quả thực là một vùng tối đen quen thuộc.

Chân cụt và vết thương truyền tới từng đợt đau đớn, lão sói xám tiên sinh mấp máy môi tái nhợt, trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm như thế này ----

Tiểu phu nhân Nhân tộc của y, đừng nói là bị yêu hoặc ma thừa dịp y hôn mê mà tha đi ăn rồi.

Trong lòng y chợt giật mình, nếu như bây giờ y đang là yêu hình, sợ rằng toàn thân sói đều xù lông.

Bàn tay lão sói xám tiên sinh không khống chế được biến thành vuốt sói, móng vuốt bén nhọn vô tình đem da thú làm ra mười cái lỗ không rõ ràng.

Nghĩ tới nàng ngày hôm qua mặt dính máu còn cười ngây ngô với y, cảm thấy ngực một trận phiền muộn, y muốn mở miệng nói chuyện, nơi cổ họng lại dâng trào một mảng tanh ngọt.

Y không biết tại sao y lại để ý Nhân tộc đó như thế, rõ ràng y đã nghĩ kỹ sẽ không để nàng ở cạnh mình quá lâu.

Nhưng y vẫn rất muốn rất muốn biết, nàng bây giờ ở đâu, có chết hay không.

Máu tươi chậm rãi từ bên khóe môi chảy xuống, y ngay cả khí lực nâng tay lên lau đi cũng không có.

Chẳng qua là vô lực, chậm rãi ho khan.

Y thật, giống như một tên phế vật.

"... Hừ." Nguyễn Thu Thu bị một chuỗi tiếng ho nhẹ đánh thức, mới vừa khôi phục ý thức liền thấy lão sói xám tiên sinh nằm bên cạnh nàng vừa thống khổ mở to mắt vừa hộc máu.

Nguyễn Thu Thu: "..." Hình ảnh này quá kinh hãi cho tới mấy giây sau nàng mới kịp phản ứng, phản ứng đầu tiên chính là ——

Dự trữ lương tiên sinh thật là khó nuôi, may mà tối ngày hôm qua lót cho y tấm da thú còn chưa lấy ra!

Nguyễn Thu Thu nháy mắt một cái, cả người vừa đau lại nhức, hai chân không thể nhúc nhích, nhớ tới Dự trữ lương tiên sinh là đang hộc máu, cũng không cố kỵ gì nữa, lăn hai vòng tới bên cạnh lão sói xám tiên sinh.

Nàng rất lo lắng nâng lên cánh tay nhức mỏi chọt chọt cánh tay dưới chăn da thú của y, lo lắng hỏi: "Phu quân, sao chàng lại hộc máu, có phải rất đau hay không, chàng tỉnh lúc nào? A, củi đốt tắt rồi, khó trách lạnh như vậy..."

"..... Khụ."

Uyên Quyết không nghĩ tới sẽ ở bên người mình lại nghe được giọng của nàng, nhất thời vừa mừng vừa sợ vừa giận lại xấu hổ, ho khan càng dữ dội hơn.

Nhân tộc này, vì sao lại ngủ ở bên cạnh y???

**************

Trả chương đâyyyyy ~

Hết chương 14.