Mặt trời cực kỳ chói chang, như muốn thiêu cháy mặt đất. Sau khi xuống khỏi xe trung chuyển, Tô Hạ thò tay ra, cảm thấy bàn tay rất nóng.
"Cảm thấy thế nào?"
Cô xoa xoa bàn tay: "Em nhớ rõ lúc trước có xem qua một clip ngắn, có một người châu Phi nói - nơi này quá nóng, tôi muốn về châu Phi nghỉ hè."
Khí hậu vô cùng oi bức, so với việc đứng dưới bóng râm ở châu Phi, ở đây cũng nóng nực chẳng thua kém gì.
Kiều Việt vui vẻ xoa đầu cô: "Như thế này mới chính là em."
Hành khách xuống máy bay diện đủ thể loại trang phục, đi ngang qua bao nhiêu mỹ nữ tỏa mùi hương. Tô Hạ nhìn lại quần áo của mình từ đầu đến chân, cười khổ với ông xã nhà mình: "Ở bên kia em thấy mình vẫn còn gọn gàng, nhưng vừa trở lại đây cảm giác mình trông như dân tị nạn vậy. Mọi người chắc cũng đang thắc mắc, cảm thấy hoặc là anh không có mắt, hoặc là em đang nuôi một tiểu bạch kiểm."
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Anh chuẩn bị từ chức bên bệnh viện thành phố N đến đây, nếu như không xin được việc, chỉ sợ phải nhờ em nuôi thât rồi."
Tô Hạ mừng rỡ, cười không khép miệng lại được, lắc lắc cánh tay anh: "Em nuôi em nuôi. Em phụ trách kiếm tiền, anh chỉ cần đẹp trai là được rồi."
Thật ra đã có hai bệnh viện ngỏ lời, bác sĩ Kiều sở hữu tới hai học vị tỏa sáng chói lọi, nhưng bọn họ chủ yếu chú trọng vào khoa ngoại tim mạch, chứ không phải khoa bệnh nhiệt đới.
Phải ngồi xe một lúc lâu mới về tới nhà, nhưng xe chạy rất vững. Hết ngồi máy bay lại chuyển sang ngồi xe, tinh thần của Tô Hạ cũng dần dần tiêu hao hết, cả đường đi nằm gối đầu lên đùi Kiều Việt, ngủ nửa tỉnh nửa mê.
"Anh đã dặn mẹ rồi."
Về tới nhà rồi mới thấy cảm xúc dâng trào, cô thở dài: "Em nhớ mẹ."
Thẩm Tô Mai làm một bàn đầy đồ ăn, vẫn cứ sợ không đủ. Bà đứng dậy: "Lão Tô, có phải lúc trước Hạ Hạ thích ăn cái gì....tôi quên tên rồi.."
Ba Tô vừa làm vừa nói: "Từ tối hôm đến giờ bà cứ thấp thỏm không yên, có bốn người mà bà đã làm tới mười món rồi, đúng là thấy con gái trở về liền kích động."
"Thế còn ông đang làm gì?" Thẩm Tố Mai chỉ vào bàn ghế sáng loáng: "Bình thường nhờ ông rửa bát ông đã kêu la, vậy mà hôm nay lau bàn ghế tới mấy lượt không thấy đau lưng à?"
Ba Tô buông cái chén trong tay xuống, cười hiền lành.
Chuông cửa vừa vang lên một cái, Thẩm Tố Mai vội vàng chạy ra, giọng nói vui mừng: "Đến đây đến đây."
Thẩm Tố Mai: "....Đây là con khỉ nhà ai vậy?"
Bà từ từ gỡ tay chân Tô Hạ đang bám trên người mình xuống, kiểm tra người cô từ trên xuống dưới, sửng sốt mất mấy giây. Nét vui mừng trên mặt cũng phai nhạt dần: "Con bé này....con bé này, tạ sao là vừa gầy vừa đen như vậy. Đau lòng chết mẹ già rồi."
Kiều Việt khép cửa lại, đỡ lấy Tô Hạ bị nắn đau từ nãy giờ theo: "Là con không chăm sóc tốt cho cô ấy."
Thật ra từ đáy lòng bà cũng có ý trách Kiều Việt, nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, những lời muốn nói liền nuốt hết vào bụng: "Con cũng gầy, xem ra chỗ đó thực sự rất khổ, liền làm cho hai đứa khỏe mạnh biến thành như vậy...."
"Đứng ngoài đó làm gì, mau vào nhà đi."
Ba Tô gọi một tiếng, Tô Hạ vui vẻ chạy vào: "Ba."
Mắt người đàn ông hoe hoe, cảm thán vỗ vai cô: "Mau vào ăn thôi, thức ăn nguội rồi."
Thật sự là một bàn đầy đồ ăn, vô cùng phong phú. Cô vừa mới ngồi xuống, trong bát đã chất đầy thức ăn: "Ăn nhiều thịt đi."
"Ai, ngồi máy bay lâu như vậy món nào cũng thèm hết. Kiều Việt con cũng ăn nhiều một chút, ở bên kia cũng không ăn được mấy món này."
Trong nháy mắt bát của hai người thức ăn chất cao như núi.
Kiều Việt múc bát canh, thử độ nóng rồi đưa cho cô: "Uống canh này trước đi."
Tô Hạ nghe lời nhận lấy chén canh húp, sau đó gắp cho anh một đũa: "Sườn xào chua ngọt mẹ em làm ngon lắm đấy."
Kiều Việt không thể ăn đồ ngọt, nhưng cũng từ từ bỏ vào miệng.
Hai người tình cảm cũng không để ý đến ai, Thẩm Tố Mai đá chân người bạn già của mình một cái, dùng ánh mắt ra hiệu.
"Hai người các con, vừa đen vừa gầy, trở về đây nhân tiện bồi bổ luôn thế. Phòng ở nhà với cả nhà mới của hai đứa đều dọn dẹp sạch sẽ hết rồi, muốn ở đâu thì ở. Muốn ăn gì thì nói với mẹ một tiếng, mẹ làm cho."
Tô Hạ đang cúi đầu ăn, nghe vậy không nhịn được rơi nước mắt. Sau khi uống xong chén canh kia, cô bắt đầu ăn rất nhanh.
Thẩm Tố Mai nhìn cô mắt đỏ hoe: "Vội cái gì, không ai giành ăn với con."
"Lâu rồi con không được ăn những món này, thật đó." Tô Hạ nghẹn ngào: "Ăn ngon quá."
"Lúc trước bảo con đừng đi con không chịu, trời mới biết lúc không gọi được điện thoại cho con, mỗi ngày mẹ đều không ngủ ngon. Con xem bên đó loạn lạc thế nào, mấy hôm trước còn có một chiến sĩ trẻ tuổi hy sinh, may mắn là chỗ đó cách xa chỗ bọn con ở, ba với mẹ còn nghiên cứu bản đồ một lượt...."
Kiều Việt nhìn bà lắc đầu.
Ba Tô thức thời nói sang chuyện khác: "Nào Hạ Hạ, ăn thêm cái này đi con."
Tô Hạ chậm rãi buông đũa, cười gượng gạo: "Con ăn no rồi."
Thẩm Tố Mai thấy cô đứng dậy: "Ơ kìa? Không ăn nữa sao?"
"Con buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ."
Ăn cũng kha khá rồi, cũng uống canh rồi, bụng không còn đói nữa. Chỉ là Thẩm Tố Mai thấy cô như vậy liền lo lắng: "Mấy hôm nay nhiệt độ ngày đêm chênh lệch nhiều, đi ngủ nhớ đắp chăn nhé."
Kiều Việt cũng buông đũa: "Để con đi cùng cô ấy, không sao đâu."
"Con còn chưa ăn gì," Thẩm Tố Mai kéo anh ngồi xuống bàn: "Vừa rồi cứ nhìn con nhóc đó ăn, con ăn thêm một chút nữa đi."
Kiều Việt đành phải ngồi xuống.
Tô Hạ xả một bồn đầy nước, sau đó hòa sữa tắm mình thích vào, tạo bọt đầy bồn. Lúc cô thả mình ngâm trong làn nước, cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời cũng chỉ có thể này thôi, nhưng trong đầu lại hồi tưởng về câu nói kia, ôm mặt không động tĩnh gì.
Tiếng thút thít yếu ớt vang lên, nhưng chỉ sợ đôi mắt bán đứng mình, đành cố gắng hít sâu để bình tĩnh lại, cả người mệt mỏi rã rời.
Lúc Kiều Việt vào phòng không thấy ai, ở bên ngoài phòng tắm chờ một lúc lâu cũng không nghe thấy âm thanh gì, mới lo lắng gõ cửa: "Hạ Hạ?"
Gõ mấy lần mà bên trong vẫn không có phản ứng, đáy lòng căng thẳng vội đẩy cửa ra, thấy Tô Hạ dựa đầu vào thành bồn tắm ngủ say sưa.
Kiều Việt bất đắc dĩ cúi người: "Ngoan, dậy nào, vừa ăn cơm xong mà đi tắm ngay không tốt cho dạ dày."
Tô Hạ không muốn mở mắt, đưa tay ra: "Ôm một cái."
Câu nói này làm lòng anh mềm nhũn, Kiều Việt lấy khăn lau người cho cô: "Cũng không sợ bị cảm à."
À đúng rồi, bị cảm.
"Mấy hôm trước hình như em bị sốt," Tô Hạ mơ mơ hồ hồ lau mặt nói: "Nhưng mà bây giờ tốt rồi."
Kiều Việt lấy tay thử trán cô, cảm thấy nhiệt độ bình thường mới nhẹ nhàng thở ra: "Sao không nói cho anh biết?"
"Tại anh bận."
"Anh bận cũng không được giấu anh."
"Nhưng mà anh bị đau dạ dày cũng không nói cho em biết." Cô nhớ tới chuyện này mới đưa tay lên bụng anh: "Bây giờ đã dỡ hơn chưa?"
Kiều Việt cười: "Đỡ nhiều rồi."
Anh giúp cô lau khô người, còn mình lại bắt đầu chật vật. Lúc này cũng bất chấp cái gì mà ăn cơm xong tắm liền không tốt, đi tắm rửa sạch sẽ liền cảm thấy tinh thần sảng khoái."
Tô Hạ ngủ đến khi tự tỉnh.
Cô gối đầu trên tay Kiều Việt, cánh tay đã muốn tê rần: "Không ngủ thêm nữa à?"
"Mấy giờ rồi?"
"6h sáng."
Nhìn xem, tiếng báo thức to như thế, muốn dậy muộn cũng khó.
Tô Hạ xoay người bám lên người Kiều Việt như bạch tuộc: "Ngủ từ trưa hôm qua tới giờ, hạnh phúc quá đi."
Anh khẽ hôn lông mày của cô: "Còn buồn ngủ không?"
Cô lắc đầu.
Anh tiếp tục di chuyển xuống dưới, hôn lên môi cô: "Gần đây ngủ nhiều thật đấy."
Tô Hạ cười ha ha: "Có thể ngủ là hạnh phúc."
Có thể do đã lâu không ôm hôn như vậy, cảm giác ấm áp này thật khiến người ta hưởng thụ, cô nhịn không được càng ôm Kiều Việt chặt hơn.
Cảm giác được cơ thể mềm mại trong ngực, ngón tay Kiều Việt luồn vào tóc cô: "Muốn không?"
Ánh mắt của cô như được phủ một tầng sương: "Anh thì sao?"
Anh cười không trả lời.
Sáng sớm chính là thời gian thích hợp để "vận động", dù là ở bên kia hay ở nhà. Hai người trở mình mở ngăn kéo tìm "áo mưa", tìm một hồi mời ý thức được mình đang ở nhà, không phải ở nước ngoài.
Họ đã về nước rồi, mà trong nhà không có chuẩn bị thứ này.
Tô Hạ tiếc nuối nằm bẹp xuống giường: "Thời khắc mấu chốt."
Hay là khỏi cần?
Kiều Việt xoay người cô lại ôm: "Hôm qua anh có uống thuốc đau dạy dày, tay bị thương cũng vừa tiêm ngừa uốn ván xong."
Mấy ngày này vẫn nên tránh đi thì hơn.
"Anh đi mua?"
Tô Hạ lắc đầu: "Thôi quên đi, làm gì có ai mới sáng sớm đã chạy đi mua thứ này....Chưa kể ba mẹ vẫn còn ở nhà, nhỡ bị nhìn thấy....làm sao bây giờ?"
Cô vừa nói xong Kiều Việt cũng nhớ ra sáng sớm phải bồi ba vợ đánh cờ vây, thế nên chỉ đành mặt dày chiếm chút tiện nghi của cô thôi.
Bàn tay không thành thật luồn vào trong áo cô, anh khàn giọng nói: "...Dạo này gầy đi, nhưng chỗ này không có."
Hình như còn lớn hơn một chút.
Chỗ bị sờ đỏ ửng lan dần lên đến cổ, Tô Hạ xoay người không cho tay anh làm loạn nữa: "Coi chừng xảy ra hỏa hoạn."
Anh cười khẽ, ôm cô lên hôn một cái: "Được, không động nữa."
Tô Hạ kiên trì muốn đến cơ quan đưa tin, nhưng Thẩm Tố Mai sống chết không cho.
"Con cứ mập lên cho bằng số ký lúc trước khi đi châu Phi rồi mẹ để con đi làm, con nhìn lại mình xem, xanh xao vàng vọt, lần này trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng phải để cho con ở nhà bồi dưỡng chứ."
Lục Lệ Ngôn cũng gọi điện qua dặn cô không cần vội đi làm, về nước rồi thì tranh thủ nghỉ ngơi thêm, chừng nào cảm thấy tốt rồi hẵng đi làm. Tô Hạ buông điện thoại, cảm thấy tin tức này tới quá đúng lúc, nghi ngờ quan sát động tĩnh của bác sĩ Kiều đang đánh cờ với ba Tô, có cảm giác anh thông đồng với Lục Lệ Ngôn.
Dưới nắng sớm anh nhếch miệng cười, duỗi tay ra: "Chiếu tướng."
Hai người lưu lại Tô gia vài ngày, ăn uống no đủ mới quay trở về nhà mình. Cô tải hết tài liệu xuống, chỉnh sửa lại cũng mất cả nửa tuần.
Có thể do lâu rồi không dùng máy tính, cô nhìn hai tiếng liền cảm thấy không thoải mái. Tô Hạ đơn giản dùng giấy bút ghi chép, chờ Kiều Việt về lưu lại giúp cô.
Bác sĩ Kiều ra ngoài tìm việc rất nhanh liền trở về, thấy bà xã nhà mình đang ở trong bếp nấu cơm, cười ôn nhu: "Về rồi à?"
Kiều Việt đứng ở cửa nhìn cô một lúc, sau đó tiến đến ôm cô từ sau lưng rồi mới trả lời: "Ừ."
Tô Hạ để mặc anh ôm: "Chuyện bệnh viện đã quyết định xong chưa?"
"Muốn hỏi ý kiến em đây," Kiều Việt cúi người, "Tổng Viện và Tam Viện, em thích cái nào?"
Tô Hạ còn đang vui vẻ, bỗng dưng trầm tư: "Tổng Viện đi, oách hơn."
"Nhưng mà anh cảm thấy Tam Viện cũng rất tốt," anh thử thăm dò. "Tuy rằng không bằng Tổng Viện, nhưng chuyên mô cũng thuộc hàng đầu trong nước. Hơn nữa cách nhà chúng ta lẫn tòa soạn của em gần, anh còn có thể đưa em đi làm."
Dường như đây mới là lý do chân chính anh chọn Tam Viện.
Tô Hạ khẽ cười ra tiếng: "Anh sớm đã chọn xong rồi, còn hỏi em làm gì?"
"Muốn nghe xem ý em thế nào, nếu em chọn Tổng Viện vậy thì anh chọn Tổng Viện, đến lúc đó tìm nhà ở gần tòa soạn một chút, em đỡ phải đi lại xa."
"Tiền trong nhà hết sạch mất." Tô Hạ quay người lại, không nhịn được cười: "Để tiết kiệm tiền...vậy thì chọn Tam Viện đi."
"Có phải nên chúc mừng bác sĩ Kiều nhà chúng ta tìm được việc làm không?"
Kiều Việt ôm cô, trong mắt ngập ý cười: "Chúc mừng thế nào đây?"
Tô Hạ còn đang suy nghĩ, anh đã tiến lại gần hôn môi cô: "Anh thích chúc mừng như thế này."
Tay cố gắng đẩy anh ra, Tô Hạ chỉ vào nồi thịt: "Phải ăn cơm trước đã."
Kiều Việt nhận lấy cái muôi trong từ tay cô: "Để anh giúp em."
Tô Hạ cười chỉ đạo.
Kiều Việt ít khi xuống bếp, nhưng động tác cũng không lóng ngóng, bàn tay học y nếm gia vị cực kỳ chuẩn.
"Cho muối không?"
"Cho."
"Nhiều hay ít đây?"
"Vẫn chưa cạn hết nước, anh đảo nồi thịt kho một chút, không cần cho muối nữa đâu."
Hầm thêm một lúc nữa, nước cũng cạn dần. Kiều Việt mở nắp nồi, mùi thịt kho liền bay khắp nơi.
Tô Hạ vui vẻ vỗ tay, đang định khen vài câu thì sắc mặt liền biến đổi.
Hương thịt xộc vào mũi bỗng dưng khiến cô cảm thấy buồn nôn, axit từ dạ dày trào lên, cô vội chạy tới thùng rác nôn khan.
Kiều Việt nghiêm mặt, bước nhanh tới vuốt lưng cho cô, cố gắng trấn an: "Từ từ thôi, từ từ thôi."
Tô Hạ khó chịu ôm ngực, muốn nôn nhưng không nôn được, cảm giác này thật khiến người ta khó thở. Cả người cảm thấy choáng váng, cô yếu đuối tựa vào người Kiều Việt.