Chờ đến lúc Muba có thể tự chăm sóc chính mình, Nina đã phải túc trực bên giường ông ta mấy ngày trời. Thiếu ngủ khiến mấy nốt tàn nhang trên mặt cô ấy hiện càng rõ hơn, đang ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị đi ngủ bù.
Đến giữa trưa, tất cả mọi người đếu tránh đi nhường chỗ cho mặt trời tung hoành. Vậy mà trong phòng khám vắng tanh lại có người.
"Kiều?"
Kiều Việt buông chén nước xuống, đem túi thuốc vứt vào thùng rác.
Nina nhìn anh chằm chằm, có chút kinh ngạc: "Sao lại uống thuốc vậy? Dạ dày của anh vẫn còn đau à?"
Kiều Việt lấy tay ấn lên dạ dày: "Cũng phải từ từ."
Dạ dày đau như thế nào chỉ chính mình mới biết được.
Làm bác sĩ luôn bận rộn nên dễ dàng lờ cơn đau đi, ăn uống không điều độ làm cho bệnh đau bao tử tái phát thường xuyên. Cho dù thân thể Kiều Việt không khỏe, nhưng trong tiềm thức Nina đã cho rằng anh là trụ cột của cả đội, cô không ngờ trụ cột này cũng có ngày lung lay.
Kiều Việt tránh né ánh mắt của cô: "Đây là chuyện nhỏ, không cần để cô ấy lo lắng."
Nina thở dài: "Anh đừng chỉ lo cho cô ấy, đừng quên trong hai người bọn anh ai mới là chỗ dựa của người kia. Anh khỏe mạnh thì Tô mới có thể yên tâm. Nếu anh gục ngã, cô ấy biết làm thế nào bây giờ?"
Anh nhìn xuống: "Quanh đi ngoảnh lại, thuốc giảm đau cũng có chút tác dụng."
Tuy rằng không có thuốc đặc trị, nhưng có thuốc giảm đau còn hơn không.
Sau giờ ngọ, cả lá cây cũng muốn cháy nắng rồi, Tô Hạ ngồi trong chỗ râm nhìn Hammad đang chỉ đạo mọi người dựng lều rơm, ánh mắt rất chuyên tâm.
Kiều Việt đứng ở sau lưng nhìn, nhịn không được tiến đến bên cạnh cô ngồi xuống: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Tô Hạ chỉ về phía trước: "Em đang suy nghĩ, lều dựng như vậy mưa một trận là sụp, làm sao ở được?"
Cô không hiểu.
"Một khi điều kiện được cải thiện..." Kiều Việt bất đắc dĩ cười: "Càng nhiều người đổ về đây, những người ở đây cũng sẽ không muốn trở về xây dựng lại cuộc sống mới."
Tô Hạ thở dài, chống cằm quay đầu lại, bắt được một mùi hơi lạ. Cô bộng nhiên tiến sát đến, chóp mũi gần như sắp đụng vào chóp mũi anh.
Kiều Việt hơi ngửa ra sau: "Sao vậy?"
"Mùi thuốc đông y." Cô tiếp tục ngửi: "Trên người anh có mùi thuốc đông y."
Kiều Việt quay đầu tránh đi: "Trên người bác sĩ ít nhiều cũng đều có mùi thuốc.
"Không giống, trước đây chỉ có mùi thuốc sát trùng, hôm nay có mùi thuốc đắng."
Kiều Việt đổ mồ hôi hột, nghĩ thầm sao cái mũi nhỏ này lại thính như vậy.
Tô Hạ nhìn anh không chớp mắt, cuối cùng ánh mắt cũng dịu đi vài phần: "À, làm em sợ hết hồn."
Cũng sắp hù chết anh rồi.
"Kiều, mau tới đây."
Giọng Lev vô cùng hào hứng. Kiều Việt phản ứng nhanh đứng lên, đang định bước đi chợt nhớ ra, nghiêng đầu đối diện đôi mắt long lanh kia.
Anh thấp giọng nói: "Em có muốn đi cùng không?"
Tô Hạ bị thời tiết nóng bức này làm cho lười biếng, không có hứng thú đi cùng nên xua tay: "Anh đi đi, giờ em chẳng muốn làm gì hết."
"Vận động sẽ giúp cơ thể khỏe mạnh, nghe có vẻ không phải chuyện xấu, đi xem thử xem thế nào?"
Kiều Việt phát hiện ra Tô Hạ có một điểm đặc biệt, lúc có chính sự có thể bận rộn đến mức chân không chạm đất, có mệt có khổ ra sao cũng sẽ không than vãn tí nào. Còn nếu lúc không có chuyện gì làm, chỉ muốn ngồi im một chỗ, không muốn làm gì cả.
Ví dụ là mấy hôm nay đây, vì thế phải giúp cô vận động một chút mới được.
Lúc Tô Hạ bị kéo đi cô vẫn không tình nguyện, cũng quên mất phải điều tra mùi thuốc đông y trên người Kiều Việt. Anh nắm tay cô, lúc anh đã cất bước đi rồi, chân cô vẫn đứng im tại chỗ không muốn động.
"Trời nóng quá em không muốn vận động." Cô bắt đầu làm nũng. "Cho em ngồi đây đi."
Kiều Việt xoa đầu cô, xác định không phải cô bị sốt. Sau đó kiểm tra khí sắc, vì thế cúi đầu nói: "Vậy em ngồi im ở đây, buổi tối mát mẻ chúng ta ra ngoài tản bộ, được không?"
Cô phất tay ra dấu đuổi người: "Được được được."
Lúc Kiều Việt đi tới, Lev đang quỳ trên mặt đất, cười không thấy mặt trời.
"Cái gì - " chưa kịp nói hết ra, người gấu đã lên tiếng cắt ngang: "Suỵt."
Ông ta chỉ vào vật cách đó không xa: "Cậu xem xem, có đồ tốt."
Tầm mắt nhìn về phía ông ta chỉ, có một mảnh gỗ nhỏ rơi trên mặt đất. Cạnh đó có một cái giỏ, có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh ở bên trong.
Kiều Việt lập tức hiểu ra: "Chim?"
"Đúng. Còn không phải sao?" Khuôn mặt ông ta hoàn toàn bị râu che lấp rồi, lộ ra hai đôi mắt đang cười híp cả lại: "Tôi dùng chỗ đậu hỏng dụ nó tới đây, không ngờ nó mắc bẫy thật. Đáng tiếc đây không phải là Nga, nhớ hai cây súng săn của tôi quá."
Kiều Việt nhìn chằm chằm vào bên trong giỏ, lúc này lại quay về lấy thêm đậu đến: "Nào, tiếp tục."
Hai nười đàn ông như trẻ con ẩn núp nguyên một buổi chiều, cuối cùng thu hoạch được hai con quạ đen, một lớn một nhỏ. Chưa ai từng ăn thịt quạ bao giờ, nhưng bây giờ không ai suy nghĩ xem ăn có ngon hay không, chỉ để ý xem thịt có nhiều không thôi.
Người học y xử lý chuyện này rất nhanh, Lev vặt cổ con quạ, trong nháy mắt con quạ không còn kêu nữa.
"Xin lỗi, tất cả đều là để sinh tồn." Ông ta vừa nói vừa lưu loát vặt lông, khóe miệng ẩn hiện nụ cười: "Đi, âm thầm thôi, chúng ta nướng ăn."
Rốt cục cũng có thịt ăn.
Buổi tối đốt lửa dễ làm người khác chú ý, Lev tìm một góc khuất lặng lẽ rửa sạch hai con quạ. Sau đó mổ bụng xử lý sạch sẽ nội tạng bên trong, những thứ nào ăn được thì giữ lại.
Kiều Việt đi gọi người.
Do chưa biết gì nên Tô Hạ vẫn đang ngồi ăn đậu, thấy ông chồng nhà mình vừa vào cửa đã cằn nhằn lôi cô đi. Miệng cô vẫn còn chưa nuốt xong, đến lượt cô cằn nhằn: "Cái gì?"
Nhưng đối phương chỉ cười, nửa chữ cũng không hé răng. Anh bảo cô đi gọi Nina, Tô Hạ vẫn còn muốn hỏi, nhưng thấy anh cứ cười thần bí, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi gọi người.
Nina bị đánh thức cực kỳ khó chịu: "Chuyện gì?"
Tô Hạ cũng tò mò, nhưng lúc này cũng đành nói xạo: "Chuyện tốt."
Ba người đi qua chỗ tập trung một đám người, đến chỗ không có ai, có mùi khét truyền đến, còn xen lẫn mùi thịt trong đó.
Cái bụng có phản ứng trước tiên, thay cho câu trả lời. Tô Hạ vội vàng lôi kéo tay Kiều Việt: "Có phải em nghe nhầm không? Trời ơi, sao lại có mùi thịt nướng?"
Anh ra dấu đừng nói to: "Bọn anh bắt được hai con chim."
Đây quả thực là chuyện tốt. Tô Hạ cực kỳ phấn khởi, muốn xông về phía trước: "Ở đâu ở đâu?"
Phía trước có một cái đầu bù xù ngẩng lên, lúc này nhìn người gấu đặc biệt đáng yêu: "Ở đây, mau tới."
Hai con quạ đang được nướng trên đống lửa, Lev ngồi canh kế bên, chuyển động nhành cây, thịt quạ một nữa vẫn còn màu trắng, một nữa đã thành màu nâu.
"Nina tới giúp một chút, hôm nay chúng ta trộm ăn đừng để bị người khác phát hiện. Đêm nay tiếp tục bắt, sáng mai rủ mọi người cùng đến."
Hai con chim to gần bằng đầu người, dù gầy nhưng vẫn có thịt, Tô Hạ rục rịch: "Để tôi làm cho."
"Đây, quên mất cô là đại đầu bếp." Người gấu hớn hở đưa cành cây qua cho cô.
Vừa nhận lấy Kiều Việt đã tiến đến nhắc nhở: "Coi chừng lửa."
"Chậc chậc, hai ngườii ân ái quá ha." Lev trêu chọc: "Người ta cách đám lửa cả thước, cậu lo lắng cái gì."
Tô Hạ thay mặt người đàn ông nhà mình phản bác: "Chúng tôi ân ái thế đấy, có vấn đề gì không? Có bản lĩnh thì ông cũng tìm người mà ân ái đi."
Nina không nhịn được cười, người gấu bị nói trúng tim đen đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Chuyển động cành cây trong tay, hai con chim này quả thực cũng hơi nặng. Tay Tô Hạ mỏi nhừ, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, hai con chim này nặng hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Mấy phút sau, lớp da bắt đầu tiết ra một chút mỡ, mùi phát ra càng lúc càng thơm. Mỡ chảy xuống đống lửa, xèo một tiếng, ngọn lửa càng cháy cao.
"Chín chưa vậy?"
Tô Hạ kiểm tra:"Bên trong vẫn còn đỏ, chờ thêm chút nữa đã."
Cách nướng như vậy hơi bất tiện, vỏ ngoài đã sắp cháy rồi, mà thịt bên trong vẫn còn sống. Cô đang xoay xoay bỗng nhiên ai da một tiếng, làm Kiều Việt vội vàng đỡ lấy tay cô hỏi: "Bị bỏng à?"
Tô Hạ chụp lấy tay anh: "Chúng ta có thể làm gà nướng đất sét."
Kiều Việt: : "..."
"Nướng như vậy thịt sẽ ngon hơn nướng như thế này," cô vừa nghĩ vừa chảy nước miếng: "Sau đó đem hầm cũng được, đem xào cũng được..."
Thịt quạ tiếp tục chảy mỡ, làm người nhìn khó mà nhịn được. Kiều Việt dịu dàng xoa đầu cô: "Cố gắng nhịn đi thôi, lần sau bắt được em muốn nướng như thế nào liền làm như thế."
Cuối cùng cũng nướng xong, chặt đôi hai con chim ra, con nhỏ chia cho Tô Hạ và Nina. Kiều Việt xé phần thịt ức đưa cho cô: "Nào."
Giống như việc đầu tiên anh làm sau khi nhận phần ăn mỗi ngày.
Tô Hạ lắc đầu: "Không được, mấy ngày nay anh chẳng ngày nào được ăn đàng hoàng."
"Phần của anh nhiều hơn của em, em ăn cái này đi, ăn thêm nhiều thịt một chút."
Tay chân đều gầy, anh chỉ hận không thể nuôi cô béo thêm gấp hai lần bây giờ.
Tô Hạ đành phải ghé qua cắn một miếng nhỏ: "Được rồi, anh ăn đi."
Kiều Việt lúc này mới bắt đầu ăn. Dù xung quanh có mưa gió loạn lạc thế nào, anh cũng có thể ăn một cách cực kỳ tao nhã.
Không có muối, cũng không có gia vị nào khác, nhưng chỉ có vị thịt đơn thuần thôi cũng đã ngon lắm rồi. Tô Hạ và người gấu chăm chú ăn không nói gì, xương cũng gặm rất sạch sẽ.
Nina vừa nghe vừa cười: "Thật ra thịt quạ vừa già vừa khô vừa ít, còn hơi có mùi hôi, lại không có gia vị, còn hơi tanh."
Nhưng bây giờ nó ngon hơn tất cả cao lương mĩ vị khác, bởi vì đã lâu rồi không được ăn đồ có mỡ thế này.
Ngày hôm sau Lev đã nắm bắt được phương pháp bậy chim, ở khu sơ tán bất ngờ xuất hiện cảnh tượng "tập thể nằm sấp". Giữa cơn lũ con người trôi dạt khắp nơi, những loài chim còn sống cũng đang tìm kiếm chỗ dừng chân ở xung quanh.
Cho nên ở đây quạ đen không ít, mỗi ngày bắt được cũng không ít. Cuối cùng ở nơi này cũng có một chút sức sống.
Lúc này, bên ngoài chỗ vỡ đê sông Nile.
"Nhanh nhanh lại đây, chính là chỗ này."
Một chiếc thuyền chở bùn đất từ từ tiến lại gần, chặn lại lỗ hỗng đang có xu hướng to ra.
Sau khi thành công trám lại chỗ hổng, Thẩm Bân và đoàn người người dính đầy bùn vật vã trên đê, chưa kịp thở đã nhận được lệnh mới từ cấp trên.
"Giúp đỡ các bác sĩ ở khu sơ tán rời đi?" Nhận được tin tức, trong đầu người đàn ông hiện lên khuôn mặt tươi cười có lúm đồng tiền của cô gái.
Trương Hiểu Quân nhìn qua: "Sếp."
Thẩm Bân hoàn hồn, kéo cơ thể mệt mỏi của mình đứng lên:"Đi thôi, có nhiệm vụ mới."
Vẫn còn nhiệm vụ?
Mọi người toàn thân dính đầy bùn, ba bốn ngày liên tục chưa nghỉ ngơi. Thẩm Bân nhìn những người đồng đội của mình, anh đau lòng vì họ.
Sau khi suy xét, Thẩm Bần đứng nghiêm: "Từ Quang."
"Có."
"Cậu mang mọi người trở về doanh trại nghỉ ngơi, chờ mệnh lệnh tiếp theo."
"Rõ."
"Trương Hiểu Quân."
"Có."
Thẩm Bân nhếch miệng: "Đi thôi, tôi thiếu một chân tài xế."
Trương Hiểu Quâ nhìn qua vết thương sau cơn lũ của anh ta, giờ đã bị nhiễm trùng sưng phù lên: "Sếp ơi..."
Anh ta đá cậu một cái: "Lên xe."
Sự mệt mỏi không thể diễn tả thành lời. Vết thương bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, đã muốn ngất đi. Thẩm Bân kéo lớp băng ngoài cùng ra, bên trong đã thấm máu, đầu đầy mồ hôi, anh ta cắn răng kéo hết mảnh vải ra.
Đau dài không bằng đau ngắ, sắc măt anh ta trắng bệch, đem mảnh vải đã sớm không phân biệt được màu sắc kia ném ra ngoài cửa sổ.
Trương Hiểu Quân vừa lái xe vừa cảm thấy khó chịu: "Sếp, đợi về tới nơi bảo bác sĩ xem giúp anh. Còn cố nữa có khi phế luôn cánh tay này mất."
Thẩm Bân khàn giọng trả lời: "Được."
"Em thật không hiểu," tên tiểu tử kia vừa lái xe vừa buồn bực: "Sếp nói xem, đám bác sĩ này ở nhà làm việc không tốt sao? Sao lại chạy đến chốn này? Nhiều người chịu không được phải quay về. Anh nói xem có phải bọn họ ăn no...á."
Thẩm Bân hạ giọng: "Tập trung lái xe đi."
Trương Hiểu Quân tủi thân, nhưng cậu thanh niên 19 tuổi cũng nhanh chóng nghĩ thông, hé miệng cười: "Cũng đúng, cứu người là trọng trách của thầy thuốc, bảo vệ quốc gia là trọng trách của chúng ta. Bây giờ hai bên giúp đỡ lẫn nhau, làm sao có thể ngại mệt."
Một tiếng cười khẽ truyền đến: "Tôi dạy cậu làm người, nhưng không dạy cậu làm văn, làm sao lại có thể thuyết minh tốt như vậy..."
"Ừ nhỉ đúng rồi," nhắc tới khu sơ tán, Trương Hiểu Quân bắt đầu nhiều chuyện: "Em nhớ ở đó có một cô gái Trung Quốc rất xinh đẹp.Lúc cười lên còn thấy má lúm đồng tiền, trước khi đi còn cười với anh một cái đấy."
"...Đó là vợ người ta đấy."
"A." Cậu thanh niên tiếc nuối: "Làm sao mà người đẹp luôn của nhà người khác vậy...ĐM, cái gì vậy?"
Xe thắng két lại một cái, may mắn là cả hai người đều đeo dây an toàn.
Sắc trời biến đen, rất nhiều người đứng bên đường. Nếu không phải Trương Hiểu Quân phản ứng nhanh, mấy người đứng giữa đường sẽ bị đâm trúng rồi.
"Sao lại nhiều người thế này?"
Trương Hiểu Quân vừa định đẩy cửa xe đi xuống, Thẩm Bân ở bên cạnh đã phát giác ra điều bất thường: "Khoan đã."
Động tác dừng lại.
Người bên ngoài có vẻ giống dân chạy nạn, nhưng lại không phải.
Tuy là tình cảnh chật vật giống nhau, nhưng ánh mắt rất khác.
Ý đồ tham lam, nhìn chằm chằm vào chiếc xe của bọn họ.
Cảm giác rất bất thường.
"Nhanh. Mau lùi về phía sau."
Sau khi Thẩm Bân hét một tiếng, Trương Hiểu Quân lưu loát quay bánh lái. Nhưng xe vừa mới khởi động, kính chắn gió bỗng bị va đập mạnh.
Sau âm thanh va chạm, vết nứt như mạng nhện lan dần trên kính, đám người xung quanh hét lên bắt đầu cố gắng trèo lên xe.
"Khóa cửa, khóa cửa."
Cửa bị khóa, đám người kia điên cuồng không mở được cửa xe, bắt đầu cố gắng phá cửa xe.
"Sếp, làm sao bây giờ? Lao đi luôn à?" Trương Hiểu Quân nhấn chân ga: "Đám người này điên rồi."
Một cú đánh mạnh ập tới, mảnh thủy tinh vỡ văng ra xung quanh. Trương Hiểu Quân hét lớn: "Bọn họ chả quan tâm chúng ta là ai. Sếp, nếu bây giờ còn không đi chúng ta sẽ bị kẹt lại chỗ này."