Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 61: Cảm động




Ánh nến chập chờn, tiếng hát không đồng đều thậm chí còn chẳng theo nhịp điệu nào.

Sau sự lúng túng bất ngờ, Tô Hạ mới ý thức được sự kiện tối nay đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Lâu rồi không tổ chức sinh nhật, dường như cô cũng quên mất ngày này.

Cuộc sống tươi đẹp của cô chính thức bị phá vỡ, cũng bắt đầu từ ngày này.

Bởi vậy mỗi năm đến ngày này, Tô Hạ nghĩ mình sẽ rất khó chịu, nhưng mà hôm nay đứng ở đây đặt tay lên ngực tự hỏi, cô cảm thấy vui mừng sau sự bất ngờ này.

Rốt cục hiểu được điều mà ba mẹ Tô nói ngày họ nhận nuôi cô.

"Con gái, đừng trách ba nói thẳng. Dù trên đời này có ai mất đi thì Trái Đất vẫn cứ quay, mặt trời cứ mọc rồi lặn, hoa cứ nở rồi lại tàn, chúng ta là người ở lại nhất định phải bước tiếp. Ba biết bây giờ con rất tuyệt vọng, rất đau khổ, tin tưởng ba, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Cuối cùng sẽ có một ngày con buông bỏ được tất cả, lại gặp được người mà con hết lòng yêu thương, từ nay về sau cùng con mừng sinh nhật."


Tô Hạ bụm mặt, khóc không thành tiếng.

Tiếng hát cũng ngừng lại, Lev và Nina liếc nhìn nhau, cảm thấy phóng viên Tô khóc...hình như không phải vì cảm động.

Bọn họ dùng ánh mắt hối thúc Kiều Việt, mà bác sĩ Kiều đứng phía sau hoàn toàn bị bất ngờ.

Anh nhìn tay mình, lại nhìn Tô Hạ đang ngồi khóc cực kỳ đáng thương trước mặt.

Khóc...

Tại sao lại khóc?

Nói thật đây là lần đầu tiên Kiều Việt vì người khác chuẩn bị bất ngờ, không ngờ sau khi thấy được, lại khiến cô khóc thành thế này.

Anh đứng bất động ở đó mấy giây, sau đó mới cúi người xuống, nâng cô đứng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Không thích à?"

Tô Hạ vừa khóc vừa lắc đầu.

"Thích?"

Cô gật đầu không ngừng, thút thít nói: "Ừm....thích."

Kiều Việt thở phào một hơi, ôm ngực cười khổ: "Phản ứng của em thật là--"


Tô Hạ ngượng ngùng lau nước mắt, ánh mắt vẫn còn hồng hồng: "Em không ngờ anh sẽ chuẩn bị cái này, thực sự rất cảm động."

"Vậy mà đã cảm động rồi sao? Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Nina từ phía sau mang lên một cái đĩa, trên đĩa là một cái bánh hai tầng, trên bánh còn cắm một cây nến: "Điều kiện có hạn, coi như đây là bánh sinh nhật, chúc Tô sinh nhật vui vẻ."

Cái bánh ngọt độc đáo này lập tức khiến Tô Hạ phải nín khóc mà cười: "Bây giờ thức ăn thiếu thốn như vậy, sao mọi người có thể làm ra cái bánh này vậy? Lại còn làm bánh hai tầng."

Trong phòng im lặng hai giây, Nina và Lev liếc mắt nhìn nhau: "Còn không phải do bác sĩ Kiều thương lượng với nhà bếp sao, lấy-"

"E hèm."

Kiều Việt lấy tay che miệng giả vờ ho khan, Lev lập tức im miệng.

Lúc đưa đĩa bánh cho Tô Hạ, Nina còn ôm cô một cái, dùng tiếng Trung chúc mừng: "Xin nhật dui dẻ"


Lev cũng bắt chước như vẹt nói theo: "Xưn nhạ dui dẻ."

Cô nhoẻn miệng cười, rõ ràng đĩa bánh chẳng nặng bao nhiêu, vậy mà cầm trong tay lại tựa nghìn cân.

Tô Hạ hít sâu một hơi: "Cám ơn mọi người, vậy là tôi lại già đi một tuổi."

"Khoan thổi, khoan thổi, phải ước đã."

Ước?

"Anh giúp em." Kiều Việt đưa tay ra đón lấy đĩa bánh, dưới ánh nến ánh mắt anh không còn vẻ sắc bén thường ngày mà dịu dàng hơn rất nhiều.

Tô Hạ chắp tay lại vẫn nhìn anh cười, mãi đến khi mọi người chung quanh thúc giục mới từ từ nhắm mắt lại.

Cô ước hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi.

Cô ước mỗi người đều có thể khỏe mạnh sống đến trăm tuổi.

Cô ước...

Ước gì nữa nhỉ? Cảm giác tất cả hạnh phúc đều đã được cô nắm trong tay, mà người cho cô hạnh phúc đang đứng ở trước mặt, đang tỉnh bơ cầm miếng bánh dư trong tay ăn.
Tô Hạ cảm thấy đây là điều tốt nhất mà thượng đế sắp đặt cho cô.

Vậy điều ước thứ ba cô sẽ ước thế giới luôn hào bình, không có chiến tranh, không có nạn đói, mỗi người đều hạnh phúc như cô.

Tô Hạ mở mắt ra.

"Thổi nến đi, thổi nến đi."

Tô Hạ phồng má, thổi tắt ngọn nến kia. Nến tắt, đèn lúc này mới được bật lên.

Một tràng hoan hô vang trời, Nina vô cùng hiếu kỳ: "Cô ước cái gì vậy?"

"Suỵt." Lev lúc này cực kỳ hăng gái: "Nói ra sẽ không linh."

Mọi người ồn ào không thôi, Lev đã sớm đói bụng, ầm ỹ đòi ăn: "Chia bánh đi, chia bánh đi."

Nina với mấy người khác chưa chịu buông tha: "Hôn cái đi, hôn cái đi."

Kiều Việt nghiêng đầu nhìn cô, giống như muốn hỏi cô có đồng ý hay không, chỉ thấy Tô Hạ cười cực kỳ sảng khoái.

Hôn thì hôn, vợ chồng già còn sợ gì nữa chứ?
Cô nhảy vào lòng Kiều Việt, anh đỡ lấy cô, cưng chiều nhìn cô như nữ hoàng.

Bờ môi khẽ chạm, gợi lên những ký ức cháy bỏng.

Kiều Việt cười khẽ, rõ ràng người ở thế bên dưới, nhưng lại âm thầm chủ động.

"Ai da. Không được không được."

Mọi người thấy chưa được bao lâu hai người đã tách ra, Lev cũng đến góp vui: "Phải hôn nồng nhiệt vào chứ, phạt hôn lại. Phải hôn ít nhất 3 phút liền."

Tô Hạ da mặt mỏng, hôn một chút thôi thì còn được. Chứ hôn liên tục 3 phút? Cô mới không thèm.

Kiều Việt buông tay, cô thuận thế đi xuống: "Ăn bánh đi."

Lev tiếc nuối, nhưng đến lúc chia bánh cũng rất vui vẻ, nhanh chóng hồi phục tinh thần: "Nào đến đây, ăn miếng này đi."

Chén nhỏ lần lượt đưa tới, thật ra mỗi người cũng chỉ được một miếng nhỏ. Tô Hạ liếm môi đang định cắn một miếng, trước mắt bỗng xuất hiện một bàn tay.
Kiều Việt cầm một miếng bánh tự nhiên đặt bên miệng cô:"Nào, ăn thôi."

Cô nhìn anh, chậm rãi há miệng cắn miếng bánh anh đút.

Bánh hơi cứng, còn hơi khô, nhưng so với nhiều sơn hào hải vị khác ăn ngon hơn nhiều.

Môi vô tình chạm vào ngón tay anh, cảm xúc mềm mại. Kiều Việt thu tay lại, lấy một miếng khác đưa cho cô.

Lev nhìn thấy hai người như vậy, cảm thấy lòng mình cũng nhộn nhạo, hốc mắt đỏ lên: "Làm sao bây giờ, tôi cũng muốn có vợ."

Chuyện ông ta thích Tả Vi gần như cả đội đều biết.

"Vậy thì theo đuổi đi." Nina nhìn ông ta:" Chỉ nghĩ mà không dám làm thì không phải đàn ông chân chính."

Tả Vi là người có cá tính như vậy, chỉ sợ ông ta phải tốn không ít công sức. Lev bỗng cảm thấy mất tự tin mà nhụt chí: "Nếu là mười năm trước chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại theo đuổi, nhưng hiện tại..."
Ông ta sờ sờ bộ râu mình, cảm thán năm tháng đúng là nhát đao chí mạng.

"Thật ra tôi đã rất muốn hỏi một chuyện." Tô Hạ nhìn ông ta: "Ông có thể cạo râu đi không?"

Người gấu lập tức cảnh giác lui về phía sau: "Không không không, không được, râu này tôi đã nuôi bảy tám năm rồi, khó khăn lắm mới dài được thế này."

...

"Tả Vi thích đàn ông đẹp trai ," cô suy nghĩ, "Giống Captian America, giống Giáo sư X trong Xmen, giống..."

Mỗi người được liệt kê ra đều khác Lev một trời một vực, đặc điểm quan trọng nhất là đều không có râu.

Lev chịu đả kích rất lớn.

Nhắc tới Tả Vi, Lev vỗ đầu một cái: "Tôi hình như còn giữ một cái túi, trong đó có nửa chai rượu Vodka của cô ấy."

Chỉ cần là chỗ cô ấy đi tới thì đều có rượu.

Lev lấy bình rượu ra, chưa bao giờ nghĩ bánh và rượu có liên quan gì đến nhau, giờ mới biết đó là một sự kết hợp tuyệt vời.
Chỉ tiếc vừa rồi không nhịn được đã cắn mất miếng bánh.

"Nào nào nào, mọi người cùng uống đi, mấy khi được vui như hôm nay. Cùng nhau chúc mừng sinh nhật nào."

Tô Hạ chủ động giơ cao chén rót đầy, Kiều Việt bất đắc dĩ: "Em đừng uống nhiều."

Nhưng hôm nay thật sự rất vui, cô sảng khoái cầm chén rượu như nữ hiệp: "Được, cảm ơn mọi người."

Sau đó uống một hơi cạn chén.

Rượu Vodka nhập khẩu đặc hơn, từ họng chảy xuống như muốn đốt cháy dạ dày. Mà vì hôm nay tâm tình tốt, chất cồn khiến cho mọi người thư giãn hơn, Tô Hạ đổ thêm rượu từ chén của Kiều Việt sang: "Chén này tôi kính mọi người."

"Nói thật lúc ở nhà tôi chưa từng nghĩ làm bác sĩ không biên giới lại vất vả như vậy."

"Tôi cảm thấy mọi người rất vinh dự, được Chính phủ ở đây hỗ trợ mọi thứ, cuộc sống ở đây cũng được bảo đảm." Tô Hạ nói xong mới phát hiện tất cả mọi người có chút trầm mặc.
Không phải sao?

Có đôi khi ngay cả an toàn tối thiểu cũng không có. Cuộc tập kích rạng sáng ngày 3 tháng 10 năm 2015 làm thế giới rúng động, dù trước đó có nhắc qua vị trí của bệnh viện, nhưng quân đội vẫn không ngừng tấn công, khiến 19 đội viên của tổ chức bác sĩ gặp nạn.

*Mọi người có thể đọc thêm thông tin về sự kiện này ở đây: https://baomoi.com/khong-kich-nham-benh-vien-it-nhat-3-bac-sy-thiet-mang-tai-afghanistan/c/17655462.epi*

Ai có thể đảm bảo an toàn cho họ khi họ đang cố gắng cứu chữa cho những sinh mệnh khác?

Cô khẽ thở dài: "Tôi sai rồi. Cuộc sống ở đây chẳng dễ dàng gì, còn nhiều khó khăn khác mà tôi còn chưa được trải qua. Mấy tháng qua ở cùng mọi người, cùng mọi người đối mặt, cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn."

"Tôi kính mọi người." Cô ngửa đầu uống một hơi hết sạch.
Nina đang cầm chén, buồn bực hét lên, sau đó bắt đầu khóc: "Thực ra có nhiều lúc tôi cảm thấy không thể chịu đựng được nữa rồi, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt mọi người, tôi liền có thể tiếp tục kiên trì, lòng cũng cảm thấy tốt hơn. Tôi may mắn có cả ba mẹ và chồng ủng hộ, nhưng sợ lần này trở về, cũng chỉ đành ở nhà làm tròn bổn phận người vợ."

Lev nhếch miệng: "Mọi người đều muốn đi rồi."

Ông ta cảm thán: "Người đến người đi, chỉ có tổ chức mãi còn ở lại."

Tô Hạ cực kỳ nhạy cảm, lại bị cảm giác say khống chế, nặng nề buông chén, hai tay chống lên mặt bàn trước mặt Lev, hỏi: "Tại sao lại là đều?"

"Để chồng cô nói đi."

Tô Hạ xoay người, có hơi hoảng hốt, gương mặt anh tuấn trước mắt như gần như xa: "Anh cũng muốn đi."

Kiều Việt buông chén, nhìn cô chăm chú: "Anh muốn cho em một cuộc sống ổn định."
"Từ bỏ nơi này, anh cam tâm không?"

Anh bỗng nhiên mỉm cười: "Can tâm."

Tô Hạ cảm thấy đêm nay sau khi uống rượu, đầu óc còn nhanh nhạy hơn ngày thường: "Nhưng em không bằng lòng. Em không muốn trở thành gông xiềng kìm hãm anh, nếu ở đây còn cần anh, anh cứ đi đi."

Cả người được anh ôm lấy, anh kề sát tai cô nói: "Em lúc nào cũng nghĩ cho anh."

Có thể nói ra mong muốn thật sự của bản thân không?

Anh bỗng dưng hi vọng Tô Hạ có thể tùy hứng một chút, nói ra điều cô muốn, anh cũng không ngại khó, nhất định sẽ tìm ra cách dỗ cô vui vẻ.

Nhưng chưa lần nào cô chịu nói ra, giống như đã thỏa mãn với tất cả mọi thứ.

Nina thấy hai người ôm nhau, lặng lẽ kéo tay áo Lev. Ông ta ra dấu ok, cả đám người lặng lẽ thu dọn ra khỏi phòng.

Lúc mọi người đi ra ngoài, Tô Hạ chưa phát hiện ra, đến lúc ra khỏi cửa Lev cố ý nhắc nhở: "Bọn tôi ra ngoài chơi, bên ngoài còn náo nhiệt hơn, chắc phải nhảy múa suốt đêm. Chỗ này nhường lại cho hai người đấy."
Mặt Tô Hạ đỏ ửng.

Rõ ràng tạo điều kiện cho bọn họ, thế là ước muốn ban đầu cũng đạt được rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy rối loạn.

Ngón tay Kiều Việt luồn qua tóc cô, khẽ đặt một nụ hô lên trán: "Nếu như em không muốn, vậy chúng ta cùng ra ngoài..."

"Ai nói em không muốn?"

Bị những lời này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khóe miệng anh càng giương cao, thì ra là đã gãi đúng chỗ ngứa.

Bỗng nhiên có chút không cam lòng, mỗi lần như vậy đều là Kiều Việt chủ động, người bị hoảng hốt vẫn là mình, còn anh lúc nào cũng giữ được vẻ trấn định.

Tô Hạ cảm giác người lâng lâng, chỉ có thể mượn rượu làm càn.

Cái hôn này so với Lev nói còn cuồng nhiệt hơn rất nhiều, thời gian cũng dài hơn 3 phút được yêu cầu khi nãy. "Người xem" đều đã đi hết rồi, hai người lại càng tập trung.

Bàn tay Tô Hạ chui vào vạt áo anh, lần mò đi lên. Làn da trên người Kiều Việt như được bọc một lớp nhung tơ, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Lướt qua phần thắt lưng hấp dẫn, vòng qua phía sau lưng.

Đây là chỗ cô thích ôm nhất, vừa dày vừa rộng, khiến tay cô nán lại một lúc lâu.

Môi tiếp xúc với nhau, anh tiến tới gần hơn.

Anh đè lại bàn tay đang lộn xộn của cô, hơi thở hai người đều hỗn loạn.

Kiều Việt muốn nếm lại hương vị cuồng dã đêm hôm đó, cảm giác tối hôm nay cũng giống như vậy. Điều duy nhất không giống nhau là Tô Hạ đã trở thành người phụ nữ của anh, không còn ngượng ngùng hay sợ hãi nữa, thậm chí đã biết cách dụ dỗ anh.

Mặt cô đỏ ửng, nghe anh nhẹ giọng nói bên tai: "Anh....rồi."

Từ ở giữa được cố ý nói nhỏ đi.

Kiều Việt nâng cằm cô lên, hung hăng cắn một cái. Anh cảm nhận được Tô Hạ chưa bao giờ cùng anh dây dưa như vậy.

"Thật sao?" Tay anh nhanh chóng tiến vào, sau đó ôm người tiến vào phía trong: "Xem ra đêm nay em sẽ phải khóc đấy."
Có mấy lần cô không nhịn được mà khóc, giờ nhớ lại khiến hai lỗ tai đỏ bừng. Bên trong cũng có ánh nến, thì ra đã sớm có chuẩn bị.

Mấy tấm đệm ghép lại với nhau, thành một cái giường lớn rộng rãi.

Tô Hạ trợn tròn mắt: "Woa, thì ra anh đã sớm -"

"Suỵt." Kiều Việt dựa sát vào cô: "Đây đều là do bọn họ chuẩn bị, nếu muốn cảm ơn...cứ cảm thụ thật tốt là được."

Đúng vậy, cảm thụ.

Từ lúc được khai sáng đến bây giờ Tô Hạ đều chưa được chính thức ở trên giường cảm thụ.

Cáo già Kiều Việt lúc đưa cô ra ngoài bằng xe jeep, lúc ở trạm thì cũng là trên giường bạt cọt kẹt cực kỳ chói tai.

Cho nên lúc trước nếu không phải trên xe, không phải trên bàn thì chính là được anh ôm lên.

Cô cuối cùng cũng được "lên giường" cùng anh, nghĩ đến đây suýt nữa thì cảm động rơi nước mắt, cô tưởng sau đó sẽ càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, nhưng Kiều Việt lại cố ý thả chậm nhịp độ, cực kỳ kiên nhẫn dẫn dắt cô.
Mồ hôi trên người túa ra, Tô Hạ đã nóng muốn bức bối. Lại còn bị anh ôm lấy cọ cọ, hồn đã bay đi đâu mất rồi.

Cô bỗng có cảm giác như ngày còn nhỏ, cố chấp muốn có một món đồ gì đó.

Nhưng những món đồ chơi, văn phòng phẩm ngày xưa bây giờ đã đổi thành Kiều Việt.

Cô khóc.

Kiều Việt cười ra tiếng, giọng nói đắc ý: "Em muốn anh."

Cô bướng bỉnh: "Em không có."

Anh dùng sức, kết hợp tiết tấu: "Bây giờ thì sao?"

Tô Hạ nửa ngày không nói được câu nào.

"...Quá đáng."

Da thịt dán vào nhau, không có lớp cách trở, cảm giác khác biệt. Lúc này Tô Hạ mới ý thức được: "Anh không mang à?"

Kiều Việt có chút gian nan rút lui: "Không có, tất cả đều để lại lều chữa bệnh rồi. Nếu em lo lắng, vậy không làm nữa."

Tô Hạ tựa vào anh: "Hình như bây giờ là kỳ an toàn."

Kiều Việt kéo hai tay cô đặt qua đỉnh đầu. Dưới ánh nến lay động, từng giọt mồ hôi chảy xuống, thấm vào lớp chăn mỏng.
Nếu vậy thì...thật tốt quá.