Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 60: Bất ngờ




Tô Hạ hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn, lúc giúp Kiều Việt dựng lều anh cần cái gì cô đưa cái đó, bảo cô đi hướng Đông cô tuyệt đối không đi hướng tây.

Anh tán thưởng xoa đầu cô, trước khi đi không quên bỏ lại một câu: "Hiểu chuyện."

Đợi đến khi người đã đi xa rồi, đồng chí Tô Hạ ngoan ngoãn hiểu chuyện mới gấp rút chạy về phòng, không kịp suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn sửa sang lại bản thân lại cho hoàn hảo.

Câu "Buổi tối sang phòng anh" rốt cục là có ý gì?

Là một kiểu ám chỉ, đánh tiếng mời, hay là anh chỉ đơn thuần gọi cô sang, là cô suy nghĩ nhiều rồi?...

Nhưng bất luận là lý do gì...

Ánh mắt Tô Hạ mừng rỡ nhìn xung quanh, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

"Mình phải làm gì bây giờ?" Cô vừa xoay người vừa lẩm bẩm: "Đúng rồi trước tiên phải đi tắm."

Sau đó lại đi lục lọi trong đống hành lý lấy ra lọ kem dưỡng. Thoa toàn thân đi, gần đây da dẻ hơi khô...thoa rồi da mới mềm, ha ha ha.


Cũng may bây giờ vẫn còn sớm, cô lén lén lút lút bưng chậu nước đem về, cẩn thận lau người, nhân tiện gội đầu tóc bết của mình.

Không có dầu gội, cô dùng xà phòng chậm rãi xoa, cầm trong tay rất trơn. Lúc này cũng không thể kén cá chọn canh, so với một đầu tóc bết dính thì có xà phòng sạch sẽ cũng tốt lắm rồi.

Tiết kiệm là trên hết, cho đến khi tóc được gỡ ra hết cô mới cẩn thận dội nước lên.

Tô Hạ vừa tắm gội vừa ngâm nga hát, cũng trông thấy có mấy người mặc quần áo quân nhân đi qua đi lại ở khu sơ tán. Trong đó có một người trông rất quen mắt, nhìn có vẻ giống Thẩm Bân.

Hình như bọn họ đang bàn bạc cái gì đó, Tô Hạ cũng không nhìn về phía đó nữa.

Cô có gan bám dính lấy Kiều Việt hỏi đông hỏi tây chuyện y học, cũng có thể ngồi đối diện Lục Lệ Ngôn tám chuyện bát quái, nhưng cô không có gan đối mặt với chiến sĩ mà nói: "Này anh bạn, sắp tới chúng ta đánh ở đâu đây?"


Cô còn nhỏ, hôm nay còn chưa sang phòng Kiều Việt, còn chưa sinh con cho anh, cô không muốn bị bắt vào đồn cảnh sát đâu...

Có lẽ do tâm trạng tốt, Tô Hạ tự dỗ mình rất vui vẻ.

Thẩm Bân vừa nói chuyện xong, quay đầu liền nhìn thấy phía xa xa đang có một cô gái xinh đẹp ngây ngô cười với mình, vừa mới gội đầu xong, tinh thần cực kỳ phấn chấn.

Anh ta nghi hoặc chỉ tay vào mình, sau đó chạy theo tư thế chuẩn tới gần.

Tô Hạ không biết làm sao.

"Sao vậy?"

Cô hình như đâu có làm sao...nhưng người đã đến rồi, vậy cũng phải chào hỏi một chút.

"Tay anh sao rồi?"

Quân phục là áo tay dài, ngực áo có lớp chống đạn cũng rất dày, trên người anh ta còn có một tầng mồ hôi.

"Kỹ thuật của bác sĩ rất tốt, nhờ cô chuyển lời cảm ơn của tôi đến anh ấy."

Nghe chồng mình được khen ngợi Tô Hạ tự nhiên vui vẻ, sảng khoái đem Kiều Việt "bán đứt": "Nếu không tiện thay thuốc thì cứ nhờ anh ấy."


Thẩm Bân hiếm khi nở nụ cười, nhưng vẫn có chút ngại ngùng: "Không cần phiền phức như vậy. À đúng rồi, khi nào hai người về nước."

"Về nước?" Nói thật Tô Hạ vẫn còn chưa nghĩ đến vấn đề này, cũng không biết dự án của Kiều Việt có vì lũ lụt mà phải kéo dài hay không.

Thẩm Bân thấy biểu hiện của cô cũng đoán được đáp án, liền hạ giọng:"Tôi không thể nói nhiều, nhưng ở đây sắp tới sẽ không yên ổn, hai người nếu có thể về sớm thì nên về đi. Hãy tin tôi, về nước là lựa chọn tốt nhất."

Có lẽ vì anh ta nói quá sức nghiêm túc, thần sắc của anh ta quá kiên định. Chờ đến lúc Thẩm Bân đi rồi, Tô Hạ ôm ngực, cảm thấy tim đập rất nhanh.

Cảm giác hoảng hốt không nói nên lời.

Sau khi tắm gội sau mất hết tinh thần, Tô Hạ trầm mặc, quyết định đem chuyện này đi thương lượng với Kiều Việt.
Ban ngày nhiều người, nhiều loại âm thanh hỗ độn, lúc cô đi vào khu khám bệnh liền nghe được tiếng rêи ɾỉ. Bấy giờ mới nhớ ra có một người phụ nữ sắp sinh.

"Tình huống thế nào rồi?"

Hôm nay trời nóng thế này, trong đó chắc chắn chẳng dễ dàng gì.

Kiều Việt thấy cô đến liền lui về sau vài bước: "Vẫn đang đau, chưa sinh được."

Có một người đàn ông da đen đứng chống nạnh ở cửa, vừa nghe ngóng động tĩnh bên trong, vừa đề phòng nhìn chằm chằm Kiều Việt và Lev. Tô Hạ giật mình: "Không cho bác sĩ nam vào sao?"

"Bọn anh vào cũng không giúp được gì, anh thừa nhận đây là chuyên môn anh kém nhất."

Lev đi qua: "Năm đó học đi học lại, cũng là cái mà tôi kém nhất."

Vậy phải làm sao bây giờ?

"Phụ nữ lần đầu sinh con sẽ rất vất vả, sau đó mới tốt hơn." Kiều Việt vỗ vai Tô Hạ, có vẻ không cố ý vạch trần cô: "Đi xuống phòng bếp xem hôm nay có cái gì ăn, nhớ để ý tình trạng vệ sinh nữa nhé."
Tô Hạ bị một màn này dọa cho sợ, quên mất lý do mình đến đây. Cô theo bản năng ôm bụng, bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Hiện tại trong tai vẫn nghe thấy tiếng kêu đau của người phụ nữ kia, lúc trước có từng suy nghĩ khi sinh con sẽ như thế nào, nhưng không thể ngờ tới điểm mấu chốt này.

Ở đây chỉ có thể nghe tiếng kêu đau của sản phụ, âm thanh nối tiếp nhau, cô bỗng dưng muốn tránh đi một lát.

Quên đi, cô đi căn tin một chuyến đã.

Cơm trưa vẫn là cháo, lần này cho còn ít hơn hôm qua một nửa.

Tô Hạ nhận thức ăn, vì lấy cho mấy người nên cô đặt lên cái mâm nhỏ bưng đi.

Cô và Nina ăn ít như này còn có thể chịu được, dù sao sức ăn của hai người cũng không lớn. Nhưng còn Lev và Kiều Việt, cả ngày vô cùng bận rộn, ăn ít như vậy làm sao có thể no?

Đã thế lại còn là ăn cháo.
Tô Hạ đặt thức ăn lên bàn mà buồn bực, vừa buồn vừa đau lòng. Thừa lúc người vẫn chưa đến để chia phần, cô đem phần trong bát chia vào bát Kiều Việt một ít, sau đó thêm vào bát Lev một ít, sau đó vộ vàng ăn nốt phần cháo ít ỏi còn lại trong bát.

Lúc mọi người trở về, Tô Hạ đã ăn xong, Lev đã đói đến mức sà ngay xuống bàn để ăn. Múc được hai ba thìa đã hết, ông ta nhíu mày: "Sao lại ít như vậy?"

Quả thật không được như lúc trước, được đối xử đặc biệt.

Kiều Việt nhìn chằm chằm bát cháo của mình, cuối cùng nhìn cô hỏi: "Của em đâu?"

Tô Hạ ngồi bên cạnh anh giả ngây giả ngô: "Ừm, em đói quá...không chờ kịp mọi người đến nên đã ăn trước rồi, đừng trách em nha."

Người gấu cười ha ha: "Hiểu mà hiểu mà, mỗi ngày mong chờ cũng chỉ có thế, cô ăn trước cũng không sao."
Kiều Việt chậm rãi cầm bát của mình lên, trầm mặc ăn.

"Đúng rồi, em bé đã ra đời chưa?"

"Nina vẫn còn ở bên trong, chắc phải đợi thêm một lúc nữa."

Vẫn chưa sinh ra được sao? Tô Hạ đau lòng:" Vậy bao lâu mới thấy được đầu em bé?"

"Bình thường lúc đáy huyệŧ mở rộng được cỡ mười centimetre tay liền được đem vào phòng sinh, bây giờ vẫn chưa đủ."

Còn phải chờ.

Nhưng chờ một mạch tới tối, trong không gian chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.

Đúng vậy, kêu thảm thiết.

Một loại đau không cách nào tránh khỏi. Chỉ ước gì có thể trôi qua thật nhanh.

Đám người Kiều Việt chạy qua, mà bác sĩ địa phương còn vẽ vời thêm chuyện.

"Sinh con thôi, cũng không phải việc gì lớn, phụ nữ ở đây ai cũng sinh được, trong nhà cần chuẩn bị mấy thứ cơ bản. Phải có nước ấm và kéo, đợi một lúc em bé sẽ ra được, chắc chắn khỏe mạnh như con nghé con."
Nói liên hồi, mà tiếng kêu của người phụ nữ vẫn không dứt, từ lúc mặt trời lặn đến khi trời tối hẳn, em bé vẫn chưa ra đời.

Tô Hạ nghe tiếng kêu đau, theo bản năng ôm bụng, sắc mặt có chút trắng bệch. Cô đi qua tham gia vào hàng ngũ những người đứng chờ: "Đã bao lâu rồi?"

"Hơn tám tiếng rồi."

Người phụ nữ trong phòng kêu một tiếng đau tâm tê phế liệt. Mặt Tô Hạ trắng bệch thì thào: "Trời ơi, tám tiếng, tại sao sinh con lại vất vả như vậy."

Kiều Việt nghe thấy lời này liền quay đầu lại, lúc này cô mới ý thức được mình vừa nói gì.

"Em không phải nói không sinh, chỉ là cảm thấy quá trình này...thật khó khăn."

"Em thích trẻ con."

"Rất thích," Tô Hạ nhớ lại cảm giác bế em bé trong tay: "Bọn chúng mềm mềm, nhỏ xíu, trên người còn có hương sữa."

Nói xong câu này cô liền cảnh giác: "Anh hỏi em cái này làm gì? Chẳng lẽ anh không thích?"
Kiều Việt nắm tay cô: "Bỗng nhiên cảm thấy nếu em cũng đau như vậy, không cần có con cũng được."

"Ai cũng phải trải qua cửa ải này mà," Tô Hạ thở dài, "Làm phụ nữ thật vất vả."

"Sinh con đau đớn, mang thai mệt nhọc. Anh nói xem phải lo cho gia đình, vậy thì không thể tập trung làm việc. Nếu muốn tập trung vào sự nghiệp, thì lại không thể chăm sóc gia đình tốt."

Kiều Việt cười khẽ: "Em nghe mấy cái này ở đâu vậy?"

"Từ nay về sau em thích làm cái gì liền làm cái đó, vui vẻ là tốt rồi. Dù có con hay không, địa vị trong nhà là phải có em trước, rồi mới đến con."

Cô thừa nhận lời này khiến cô mềm lòng, quả thật bị anh làm cho cảm động rồi.

Cô hận không thể sinh ngay một đội bóng cho anh, gian khổ có là gì.

"Nhưng mà..." Kiều Việt cúi người nói bên tai cô:"Muốn sinh con thì phải nói với anh, dù sao...đây cũng không phải là chuyện một mình em có thể làm được."
Những lời ám chỉ mờ ám này khiến mặt Tô Hạ đỏ ửng, cảm thấy trời hôm nay thật nóng.

Quá trình sinh sản khó tránh khỏi việc kiêng kị bác sĩ nam, vì thế Nina dù không phải bác sĩ bị bắt phải lâm trận. Cô ấy ở bên trong, người đầy mồ hôi, lúc chạy ra ngoài còn mang vẻ cấp bách: "Đã cố gắng lắm rồi, nhưng tôi cảm thấy có chút kỳ quái."

Khi tuyệt vọng phải thử đủ hết mọi cách, Nina hỏi Kiều Việt và người gấu: "Hai người có muốn vào xem tình hình không?"

Người đàn ông trước cửa vẫn mang dáng vẻ phòng bị, cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của cô ấy, Lev lắc đầu: "Không được, không được."

""Không phải đầu ra trước?" Sắc mặt Kiều Việt nghiêm túc: "Là bộ phận nào?"

"Đụng vào thấy toàn là thịt, nếu không phải lưng thì chính là mông." Nina đỏ mắt: "Cho nên vẫn chưa sinh được, làm sao bây giờ. Vị trí thai như vậy làm sao sinh được đây?"
Khó sinh? Thai bị ngược đầu?"

Tô Hạ đã ý thức được chuyện gì xảy ra.

"Có thể mổ được không?"

"..." Kiều Việt lắc đầu: "Không có thuốc tê, mông xoay ra trước cũng không nhất thiết phải mổ, trước tiên phải xem chân..."

Bên trong vang lên tiếng thét cực kỳ đau đớn, át đi tiếng nói của Kiều Việt. Người đàn ông đứng chờ bên ngoài sắc mặt trắng bệch, liên tục hỏi bọn họ: "Vợ tôi sao rồi? Tại sao vẫn chưa sinh được?"

Cuối cùng vẫn báo với anh ta một tiếng "khó sinh", anh ta như người mất hồn.

Lần khó sinh này như một lần dạo quỷ môn quan, thường gặp nhất là một xác hai mạng. Anh ta vẫn chưa thể tiếp nhận tin này: "Bọn tôi đã thoát khỏi lũ lụt, vì sao vẫn còn làm khó chúng tôi như vậy? Tại sao lại để vợ tôi phải chịu đựng những chuyện này? Tại sao con của chúng tôi chưa kịp sinh ra đã mất đi cơ hội nhìn ngắm thế giới này?"
Anh ta hỏi liên tiếp, giọng nói yếu ớt dần.

"Vợ anh còn đang cố gắng, chưa tới cuối cùng sao có thể từ bỏ?"

Người đàn ông liền khóc: "Nhưng vợ tôi khó sinh, các người có thể cứu được cô ấy không? Có thể cứu được con của chúng tôi hay không?"

Vẻ mặt Nina cực kỳ lúng túng, trong nháy mắt bị anh ta tóm lấy. Anh ta quỳ trên mặt đất, dập đầu khóc.

"Bác sĩ, bác sĩ, có một người nói cô ấy từng đỡ đẻ, đã gặp qua rất nhiều tình huống như vậy."

Mọi người nghe thấy tin này như tìm thấy cứu tinh, có người tìm thấy một người phụ nữ ngực nở mông to, mặc dù mập nhưng nhìn có vẻ rất nhanh nhẹn.

Dường như phải chạy vội tới đây, cô ta thở dốc: "Vừa rồi tôi đang cho con uống sữa, nghe nói có người sắp sinh?"

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Nina kéo vào, cô ta thấy tình hình như vậy liền bắt đầu lấy nước ấm rửa tay.
Nina vội vàng giúp cô ta khử trùng, đối phương cười ha ha: "Các cô kỹ quá, ở đây dùng nước ấm là được rồi."

Cô ta bắt tay vào xem xét, mỗi lần mông của em bé trượt ra, cô ta liền ấn vào, vuốt thấy nước ướt sũng phía chung quanh liền nhíu mày: "Vỡ nước ối lâu chưa?"

"Vài phút trước."

"Nếu tôi đến chậm mấy phút nữa, đứa bé này sẽ bị chính cuống rốn của mình quấn vào cổ." Cô ta bèn tăng tốc độ, sắc mặt rất nghiêm trọng, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Âm điệu rất kỳ quái, giống như đang ngâm nga hát.

"Được rồi." Lòng bàn tay cô ta chạm vào phần môn của em bé, sau đó bắt đầu ép bụng của sản phụ, động tác này khiến sản phụ kêu thảm thiết.

Tô Hạ nghe thấy tiếng tiếng thét cũng kinh hồ bạt vía, ngay lúc tiếng kêu chạm đến đỉnh điểm, cô cuối cùng cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Cha của đứa bé mừng như điên, chạy vọt vào bên trong, lúc sau ôm đứa bé vẫn chưa được rửa sạch ra ngoài, trên người vẫn còn dính chút máu từ trong bụng mẹ.

"Con của ta." Anh ta giơ cao đứa bé lên.

Mọi người xung quanh hoan hô.

"Là một tiểu tử mập mạp."

Có người bắt đầu cười.

Người đàn ông ôm đứa trẻ quỳ trên mặt đất, kích động dập đầu với đất mẹ.

Hai má nóng lên, Tô Hạ lúc này mới phát hiện ra nước mắt mình đã rơi. Kiều Việt lấy tay lau nước mắt cho cô, cô đang định nói gì đó, cuối cùng khóc mãi mới nói được: "Em cũng không hiểu sao người khác sinh con mà em lại xúc động như vậy, có lẽ là mấy ngày nay đã phải kìm nén quá nhiều rồi, cuối cùng cũng được giải tỏa."

Sau thiên tai chính là tân sinh, chính là một cách xoa dịu.

Cha mẹ của đứa trẻ đều là người Shilluk, em bé chính là niềm hi vọng của họ trong lúc tuyệt vọng này, cho nên đặt tên cho em bé là Dak, tên của người thủ lĩnh Nyikango thế kỷ 15, chứng tỏ ảnh hưởng sâu đậm của bộ tộc này.
Dần dần có người hô to "Dak", lúc đầu chỉ có mấy người, sau đó là mười mấy người, cuối cùng tất cả mọi người ở đó đều hô vang.

Giờ khắc này dù có phải là người tộc Shilluk hay không, dù là người của tộc khác cũng tham gia, vì sinh mệnh mới ra đời này.

Bỗng có tiếng trống vang lên, bắt đầu có người nhãy điệu kalimba, bầu không khí vui vẻ đẩy lùi áp lực mà mọi người phải chịu đựng mấy ngày qua, mọi người cùng đứng lên bắt đầu nhảy múa.

Bao nhiêu đôi chân cùng hòa nhịp di chuyển theo tiết tấu.

Thẩm Bân hoạt động cánh tay: "Chỉ cần không hỗn loạn là được, chờ đến khi bên trên cử chúng ta lên tiền tuyến, không thể để tình hình chuyển biến xấu được."

"Anh nên ở lại đây đi."

"Trốn tránh thì được gì?" Thẩm Bân ngừng lại: "Nếu cậu muốn thì cậu ở lại đi."
Trương Hiểu Quân cười: "Không, em đi theo anh, anh đi đâu tôi theo đó. Mặc kệ bây giờ anh có phải tiểu đội trưởng của em hay không, dù ở trong hay ngoài nước em đều đi theo anh."

Thẩm Bân vuốt tầng da gà vừa nổi lên trên cánh tay: "Chỉ sợ vừa đi, lại có xung đột bất ngờ."

Niềm vui của người nhà em bé, khiến mỗi người cũng vui lây.

Tô Hạ cũng ăn mừng trong đám người, vui cười hớn hở, đôi mắt sau khi ngấn lệ càng trở nên lấp lánh.

Mọi người mệt mỏi cả một ngày rồi, nên cũng không tham gia với bọn họ, đang lúc sôi nổi liền lặng lẽ rút lui.

Kiều Việt kéo cô chậm rãi tản bộ bên ngoài khu nhà.

Có cơn gióa nhẹ xua tan cảm giác khô nóng ban ngày, bầu trời đêm sao sáng như ngọc, đôi bàn tay nắm lấy nhau nổi lên một tầng mồ hôi, nhưng không ai muốn buông ra.

"Hôm nay là một ngày tốt."
Kiều Việt bỗng nhiên mở miệng, Tô Hạ còn tưởng anh đã bắt đầu nhiễm khói lửa nhân gian, cười gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."

Anh cười khẽ, kéo cô trở về: "Đi thôi, về phòng."

Vẫn muốn về phòng?

May mắn là cô đã tắm rửa rồi.

Tô Hạ cố gắng che giấu nội tâm kích động của mình, càng lúc càng cảm thấy tim đập nhanh.

Chẳng lẽ anh đã sớm đánh tiếng cho bạn cùng phòng đi ra ngoài rồi? Chứ không thì Lev với mấy người kia ở đâu? Không biết anh lấy cớ gì, chẳng lẽ lại ăn ngay nói thật?

Tô Hạ cảm thấy, nếu thực sự như vậy, bọn họ liền xấu hổ muốn chết rồi.

Kiều Việt nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhân tiện đẩy cô lên phía trước một chút. Trong cảnh tối lửa tắt đèn, lòng cô tràn đầy kiều diễm xoay người nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Vừa định mở miệng --

"Surprise!"

Trong nháy mắt, căn phòng tối đen bỗng xuất hiện không ít người, trong tay mỗi người đều cầm một ngọn nến, chiếu sáng biểu cảm trên mặt Tô Hạ.
"Ồ! Hạ Hạ."

"Bất ngờ không, bất ngờ không? Kiều Việt vừa nhắc chúng tôi đã nghĩ ra ý này ha ha ha." Lev nói.

"Nhưng không ngờ lại có người sinh con, còn tưởng không chuẩn bị kịp." Nina thêm vào.

"Cho nên lúc nãy bác sĩ Kiều mới giả vờ kéo cô ra ngoài tản bộ, cho nên chúng tôi mới có thời gian chuẩn bị." Người qua đường Giáp.

"Tô! Mau tới đây, làm sao lại khóc rồi? Đừng vội xúc động, lại đây, cười một cái nào." Người qua đường Ất.

Tô Hạ: "Ha..ha..."