Dân chạy nạn từ phương Nam còn chưa tới, tin tức đã được lan truyền. Tất cả mọi người đều là tình thế bắt buộc mới phải chạy nạn, sau khi nghe được tin tức cũng không ai có bất mãn gì, ngược lại mọi người bắt đầu đứng dậy hỗ trợ dọn dẹp chỗ ở.
Nhưng mà điều tệ nhất không phải là không đủ chỗ ở, mà là tiếp tế tiếp viện không thể đến kịp, Muba chỉ có thể không ngừng kêu gọi giúp đỡ.
Tô Hạ ngủ suốt một ngày một đêm, cho đến khi tiếng dân chạy nạn tiến vào ồn ào hỗn độn đánh thức mới tỉnh lại. Không biết đã phát sinh chuyện gì, cô liền thần hồn nát thần tính bật từ trên giường dậy chạy ra ngoài.
Đúng là đã bị dọa sợ.
Tô Hạ vén rèm cửa, giật mình vì cứ như mình vừa mở một trang bản đồ. Nói cách khác không biết vì sao trước mắt cô toàn là người, trải chiều ngồi dưới trời nắng chang chang, vẻ mặt ai nấy đều lo lắng.
Lúc này thì hay rồi, động tĩnh bên này hấp dẫn một loạt ánh mắt, Tô Hạ giật mình vội cúi thấp đầu xuống.
Suýt hù chết mình rồi, cám giác như cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị người khác vây xem vậy. Nhưng tất nhiên là cô có mặc quần áo, chỉ thiếu đi giày thôi.
Tô Hạ đứng ở cửa một lúc vẫn không thấy bóng dáng Kiều Việt đâu, nhưng lại thấy một thân ảnh cao cao thấp thoáng phía xa xa. Cô cực kỳ vui vẻ vẫy tay: "Lev."
Người gấu thấy tinh thần Tô Hạ tốt cũng rất vui: "Tô, cô cảm thấy thế nào rồi?"
"Cũng không tệ lắm," nếu như có một đôi giày để đi thì cảm giác sẽ còn tốt hơn nữa, cô nhìn xung quanh: "Kiều Việt đâu?"
"Đang trao đổi tình hình với bác sĩ ở đây."
"Trao đổi? Vậy bọn anh không lưu lại chỗ này sao?"
Người gấu cười khổ: "Không phải bọn tôi muốn đi, nhưng vì dân chạy nạn từ phía nam đổ về quá đông, mà nhân lực của chúng ta quá ít."
"Lũ lụt," Lev thở dài: "Năm nay thật sự không yên ổn, chỉ mong sau thiên ta sẽ có tân sinh."
Số dân chạy nạn còn nhiều hơn ước tính 300 người ban đầu, phòng ở không đủ, không ít người lâm vào cảnh màn trời chiếu đất chờ đợi sắp xếp. Lúc này trời nắng to, mọi người ngồi dưới tàng cây nhưng cũng chẳng khác nào phơi nắng, làn da ngăm đen nổi lên một tầng mồ hôi, người nằm người ngồi la liệt.
Mấy năm gần đây thiên tai xảy ra liên tiếp, không biết là hậu quả do con người tàn phá hệ sinh thái nghiêm trọng dẫn đến, hay là do Trái Đất đang sục sôi?
Người gấu trò chuyện cùng cô mấy câu rồi rời đi, Tô Hạ đứng dưới nắng một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. Cô bỗng cảm thấy hơi đau đầu, cũng hi vọng như Lev nói, sau thiên tai sẽ có tân sinh.
"Hey." Tô Hạ thấy cô ấy cũng rất mừng, đi qua ôm lấy đứa bé. Nhưng em bé có vẻ giống mẹ, đang rất ngại ngùng, nhìn cô một cái liền quay đầu đi, dụ dỗ thế nào cũng không chịu quay đầu lại.
Người phụ nữ lấy trong túi ra một đôi giày, có vẻ ngượng ngùng đưa nó cho Tô Hạ:"Tôi làm xong lâu rồi, cho cô này."
Một đôi giày mới, được bện bằng những mảng màu rực rỡ, mang đậm hơi thở văn hóa nơi đây. Mà đôi giày này cô nhìn có chút quen thuộc...
Tô Hạ theo bản năng nhìn đứa bé trong ngực cô ấy, tã lót lúc trước đã không còn, cái mông nhỏ bóng loáng trên tay mẹ, ngây ngô cắn ngón tay.
Tô Hạ cực kỳ cảm động, nhưng trừ cách nhận lấy đôi giày, cô không biết phải cảm ơn thế nào. Người phụ nữ mặt ngày càng đỏ, vội khoa tay múa chân ý bảo cô đi giày vào.
Bất ngờ là đôi giày rất vừa vặn, đi vào cũng rất êm ái. Tô Hạ thử đi qua đi lại, vô cùng thích thú.
Trên đường trở về cô đi rất nhanh, vén rèm lên chạy vào, thấy Kiều Việt đang đứng bên cạnh bàn, xoay lưng về phía cô.
Tô Hạ vừa trông thấy anh liền cực kỳ cao hứng, không chờ đối phương xoay người, cô đã trực tiếp chạy đến đứng xoạc chân: "Haha, nhìn em này."
*Phóng viên Tô định đứng như vầy :v*
Nhưng đối phương cực kỳ chuẩn xác xoay người bắt lấy cổ chân cô, hai người chống mắt nhìn nhau, vô cùng sửng sốt....
Tô Hạ há hốc mồm, người đàn ông này là vậy....
Người trước mắt mặc áo may ô màu xanh, ở dưới mặc quần chiến thuật kaki, mang giày quân đội. Còn Kiều Việt bình thường mặc quần áo đơn giản, sẽ không theo phong cách quân đội như thế này.
Tuy rằng vóc dáng hai người có phần giống nhau, nhưng màu da của đối phương sậm màu hơn, cơ thể chỗ nào chỗ nấy rõ ràng, lại còn mặc áo bó sát, cả người phát ra toàn hơi thở nam tính.
Ngũ quan của anh ta cũng rất bình thường, cả diện mạo lẫn phong cách ăn mặc đều không giống Kiều Việt. Có điều ở đây trừ người bản xứ da đen, người của y đội da trắng, thì người phương đông cao to vạm vỡ tóc đen đưa lưng về phía mình như vậy khiến Tô Hạ không suy nghĩ gì mà tưởng...đây là chồng mình.
Đáy lòng Tô Hạ đổ mồ hôi hột, may mắn lúc này trừ anh ta ra trong lều không còn ai khác, nếu không...việc cô nhận nhầm chồng quả thực dọa chết người rồi.
Người kia lấy lại tinh thần buông mắt cá chân của Tô Hạ ra.
Còn Tô Hạ cuối cùng cũng đã có thể hạ chân xuống lùi về sau vài bước, xoay xoay cổ chân, thấy trên mắt cá chân còn lưu lại dấu bàn tay.
Người đàn ông kia mở miệng, giọng khàn khàn: "Thật xin lỗi, là bệnh nghề nghiệp.
Bệnh nghề nghiệp?
Tô Hạ nhìn anh ta, anh ta liền chào theo nghi thức quân đội, động tác lưu loát, khí thế ngút trời: "Thẩm Bân, quân nhân."
Thì ra là quân nhân.
Tô Hạ cũng vì thế mà có cảm tình: "Xin chào, tôi là Tô Hạ."
"Nghe giọng của cô hình như là người miền Nam," đối phương đánh giá cô, gương mặt nở nụ cười: "Rất ít cô gái tình nguyện đến những nơi như thế này."
Tô Hạ nghĩ thầm, y đội cũng có không ít nữ, nhưng lúc ánh mắt dừng trên cánh tay của đối phương liền thắc mắc: "Anh bị thương?"
Thẩm Bân nhìn tay mình: "Chuyện nhỏ thôi, nhưng bọn họ nói ở đây có thể giúp chúng tôi băng bó -", anh ta nhìn Tô Hạ,thấy cô khoác áo bác sĩ MSF, tưởng cô là bác sĩ, nhẹ nhàng ngồi xuống gỡ băng gạc.
"Phiền cô giúp tôi, khử trùng là được."
"Hả?"
"Tôi đi một vòng rồi mà không tìm thấy bác sĩ, tìm thấy thì người ta lại đang bận việc. Tay tôi cũng không gặp vấn đề gì lớn, nếu cô cũng bận thì khử trùng giúp tôi là được rồi, sau đó tôi tự xử."
Anh ta nói đúng trọng tâm, Tô Hạ thấy anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, hơn nữa đã bắt đầu tháo băng gạc ra, cũng thấy anh ta nói chuyện này không có gì phức tạo, vì thế xoay người lại muốn tìm bình oxy già, vừa chuẩn bị vừa nhiều chuyện: "Vậy là sao mà anh băng bó được vậy?"
"Lúc giải cứu bị quẹt một nhát, đã được xử lý rồi, không nghiêm trọng."
"Quân nhân Trung Quốc cũng tham gia cứu nạn ở đây sao?"
Thẩm Bân ném hết đống băng gạc vừa tháo ra vào thùng rác, ném rất chuẩn: "Vậy cô nghĩ chúng tôi làm gì?"
Trên cánh tay anh ta lộ ra một vết thương rất sâu, gần như miệng vết thương chạy dọc theo cánh tay, có thể thấy vết khâu trên đó, nhưng nhìn đường chỉ có thể thấy khâu rất sơ sài, chung quanh sưng phù cả lên.
Đây mà nói là không nghiêm trọng sao?
Tô Hạ vội vàng buông tay ra, lẩm bẩm nói: "Anh này...tôi không làm được đâu, để tôi tìm bác sĩ cho anh.'
"Cô không phải là bác sĩ?" Anh ta một tay giữ chặt cô, lòng bàn tay mềm mịm, anh ta thật không muốn buông ra.
Rèm cửa vén lên, một người bước vào.
Tô Hạ lúc này bị giữ lại, mới ngớ người nhìn xuống logo trên ngực áo, thì ra là vậy, anh ta hiểu nhầm.
"Tôi là nhà báo."
Cô vừa nói xong liền ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy bác sĩ Kiều đang cầm thứ gì đó gói trong giấy báo đứng ở cửa.
Thẩm Bân buông tay, Tô Hạ vội phân rõ giới hạn chạy đến người Kiều Việt: "Anh đến rồi."
Anh đã đứng ở đây rồi, chẳng lẽ còn chưa tới hay sao?
Kiều Việt để đồ lên bàn, nhìn thoáng qua Thẩm Bân, lại liếc qua chỗ Tô Hạ, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên chỗ mắt cá chân của cô.
"À..." Tô Hạ chun mũi, "...Tay anh ta bị thương, em đang định đi tìm anh đến."
"Phòng y tế ở phía đối diện." Bác sĩ Kiều lời ít ý nhiều.
Thẩm Bân nhanh nhẹn đứng lên: "Ra là tôi đi nhầm chỗ, ngại quá."
"Không sao." Kiều Việt xem xét miệng vết thương: "Đây là ai khâu vậy? Không ổn tí nào."
Thật bất đắc dĩ, cũng không thể nói đội bác sĩ Mông Cổ nhà mình kỹ thuật không tốt, Thẩm Bân thở dài: "Lúc đó không có thời gian, miệng vết thương xử lý qua loa rồi không quan tâm nữa, vậy bây giờ phải làm sao?"
"Nhiễm trùng nặng rồi." Phòng bệnh tạm thời đã kín chỗ, Kiều Việt đi lấy dụng cụ khâu đến.
Còn Tô Hạ lúc này đang chăm chú nhìn thứ Kiều Việt đặt trên bàn, dài dài được bọc trong giấy báo, trông giống như cục gạch...
Mãi đến khi tấm rèm khép lại mới giật mình: "Người đâu rồi?"
Thẩm Bân chỉ ra ngoài cửa.
Tô Hạ nhân cơ hội đến cạnh bàn đưa tay ra sờ...
"Đó là đồ của người khác."
Ý đồ bị vạch trần, anh ta đã để ý thấy. Tô Hạ không nhịn được lên tiếng tuyên bố quyền sở hữu: "Anh ấy là chồng tôi."
Thẩm Bân trợn mắt: "Cô kết hôn rồi?"
..Sao ai cũng hỏi câu này vậy, bộ nhìn cô không giống phụ nữ đã có chồng sao?
Lần thứ hai Kiều Việt tiến vào mang theo một cái chén, xa xa đã có thể ngửi thấy mùi cồn. Anh đeo bao tay vào tự khử trùng cho mình trước, dưới ánh chiều tà, bác sĩ Kiều phân phó: "Đèn."
Tô Hạ giơ đèn pin: "Được chưa?"
"Ừ."
Sau khi khử trùng xong anh bắt đầu cắt chỉ, Kiều Việt hỏi anh ta: "Bây giờ không có thuốc tê, anh có chịu được không?"
Thẩm Bân: "..."
Dụng cụ đều mang lên hết rồi, mới hỏi tới ý kiế của anh ta sao.
Anh ta cắn răng: "Được."
"Yên tâm, tôi làm rất nhanh."
Cái nhíp trên tay Kiều Việt bắt đầu hoạt động, Thẩm Bân tưởng rằng sẽ rất đau, nhưng bất ngờ là lại không cảm thấy như vậy.
Động tác của Kiều Việt rất nhanh, cảm giác đau đớn rất nhanh liền biến mất, anh làm rất dứt khoát, kéo chỉ và may rất chuẩn xác, nhìn rất có sức sống.
Dường như không tốn qua nhiều thời gian, vết thương trên da đã được nối liền, không nhìn kỹ cũng sẽ không phát hiện đường may.
Thẩm Bân duỗi thử cánh tay.
"Thời tiết oi bức, tôi sẽ không dùng nhiều băng gạc, vì vết thương sẽ khó khép lại hơn. Anh phải chú ý tránh nước, cho anh thuốc chống viêm một ngày uống ba lần, uống trong một tuần không được bỏ."
Thẩm Bân thở phào: "Cám ơn."
Anh ta đứng lên lịch sự nói với Tô Hạ: "Cũng cám ơn cô."
Người cũng đã đi rồi mà Tô Hạ vẫn còn nhìn chằm chằm ra cửa tỏ vẻ tiếc nuối, mà Kiều Việt cũng đã để ý thấy đôi giày trên chân cô, thầm nghĩ đôi giày mình đem đến xem ra không cần nữa rồi.
Thấy cô quay đầu đi về phía mình, Kiều Việt nhịn không được ôm cô vào lòng. Tô Hạ ngủ bao lâu là bấy lâu anh không ngủ, bây giờ ôm cô trong lòng mới có cảm giác thả lỏng.
Tốt quá.
Tô Hạ vỗ vỗ cánh tay anh trấn an: "Sao ở đây cũng có quân nhân nước mình vậy?"
"Hôm nay có một nhóm đến, có cả quân nhân ở trong đó," Cánh tay Kiều Việt tăng lực, ôm chặt lấy Tô Hạ: "Người ta đã đi xa như vậy rồi, em còn nhìn gì nữa?"
"Quân nhân mà," Tô Hạ vui vẻ nói: "Em từ nhỏ đã rất thích quân nhân."
Lỗ tai tê rần, cô liền bị Kiều Việt cắn một cái: "Thích cái gì?"
Tô Hạ a một tiếng không dám nói nữa.
"Thích cái gì?" Anh xoay mặt cô lại, ôm người cô lên đỡ lấy môn cô, như một đứa con nít cố tìm kiếm đáp án: "Hả?"
Không khí ám muội, bên ngoài vẫn còn chút nắng chiều, trước cửa vẫn có người ngồi, có thể thấy được phong cảnh trong lều.
Tô Hạ tất nhiên không có gan lớn như vậy, hai tay chống lên ngực của anh: "Bên ngoài còn có người."
Cô càng như vậy càng làm người khác mê hoặc, Kiều Việt biết đáy lòng Tô Hạ chỉ là thuần túy ngưỡng mộ người kia, ngưỡng mộ nghề nghiệp của anh ta. Nhưng thấy vợ nhà mình nhìn người khác như vậy, anh có chút...ghen tị.
Tô Hạ bị anh nhấc lên cả người mềm nhũn, cánh tay cũng không có lực chống cự nữa.
Đều nói phải hâm nóng tình cảm, tiểu biệt thắng tân hôn, hạn hán gặp mưa rào, củi khô dễ bắt lửa.
Từ sau khi tách ra hai người là lần đầu tiên ôm hôn nhập thần như vậy. Hôm qua chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve sau những ngày xa cách, hôm nay thực sự là quyến rũ lẫn nhau.
Một nụ hôn thực sự không đủ.
Tô Hạ lưng tựa vào cột gỗ, được anh bế lên, ôm chặt lấy lồng ngực ấm áp, chân cô khẽ cọ vào thắt lưng Kiều Việt.
Tư thế này....
Là tư thế Lev và Tả Vi làm ở trong rừng....
Kiều Việt đè chân của cô lại, anh liếc mắt nhìn đồng hồ, lúc này là 11 giờ 13 phút.
Bàn tay chạy dọc theo sống lưng của Tô Hạ: "12 giờ mới ăn cơm, kịp không?"
"A?"
Theo như kinh nghiệm trước đây thì chắc là không kịp rồi.
Kiều Việt còn chưa tỏ thái độ, trên mặt Tô Hạ đã lộ vẻ tiếc nuối, đã nghịch đến nước này rồi...
Anh cúi đầu vào hõm vai cô cười khẽ, cô đang định nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng đẩy cửa.
Tô Hạ tự nhủ mình chỉ là một cái cây, lúc Kiều Việt đang chuẩn bị thả cô xuống lại, cô lại đột ngột vung chân.
Kiều Việt lùi lại phía sau mấy bước, không kịp đưa tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Hạ rơi xuống.
Nhân tiện kéo theo cái trụ lều kia.
"Á.:
Bên ngoài nghe thấy một tiếng hét, sau đó trông thấy căn lều nghiêng ngả....Cuối cùng giống như quả bóng bị xì hơi, cả lều sụp xuống, chỉ còn thấy hai người đang đứng đó, một người còn đang vùng vẫy trên mặt đất.
Tình huống...gì đây?
Nina bị dọa hết hồn, không ngờ mình chỉ tiến vào lều thôi cũng làm cho người trong phòng té. Bác sĩ Kiều đang đỡ Tô Hạ từ dưới đất lên, đây là lần đầu tiên cô thấy anh có vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy.
Anh hơi ôm lấy dạ dày, sau khi kéo Tô Hạ lên nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, sau đó mới quay sang hỏi Nina: "Có chuyện gì?"
Nina ngây người mấy giây mới ý thức phải trả lời: "À à. Trong đám người chạy nạn có một phụ nữ có thai, vừa rồi có dấu hiệu...hình như sắp sinh."
Kiều Việt đau đầu: "Tôi đâu phải bác sĩ khoa sản."
"Nhưng tôi cũng không phải." Nina sốt ruột: "Bọn họ đều bảo tôi đi...nhưng mà tôi không biết làm sao."
Cho nên mới chạy đi tìm anh. Lev thì sao? Ông ta lại càng không giống người biết đỡ đẻ, càng giống kẻ bắt cóc em bé hơn.
Cho nên bây giờ phiền phức to rồi, chuyện sinh đẻ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tô Hạ lại nghĩ, thật trùng hợp với câu nói của Lev, sau thiên tai quả thực có tân sinh.
"Thì đúng là vậy, có thể nhắc trước cho tôi cần phải chú ý gì không," Nina cũng có lúc tuyệt vọng: "Bây giờ tôi chẳng nghĩ được gì cả."
Kiều Việt làm sao biết cô ấy nên làm gì cơ chứ? Sau một thoáng trầm tư: "Đi hỏi một chút xem ở đây có ai từng đỡ đẻ không?"
"Cái gì?"
"Mỗi nơi đều có thói quen sinh đẻ riêng, có đôi khi phương pháp đỡ đẻ ở nông thôn còn thuận theo tự nhiên hơn, trước tiên phải tìm người có kinh nghiệm, có các cô ấy hỗ trợ có thể thuận lợi hơn nhiều.
"Đúng, đúng..." Nina cảm thấy ý kiến này rất hay, vội vàng xoay người đi tìm.
Nhưng bây giờ...
Bầu không khí ám muội khi nãy bây giờ đều hóa thành xấu hổ, Tô Hạ chột dạ xoa xoa lưng, không dám nói gì.
Kiều Việt buồn cười, bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô: "Anh dựng lại lều trước đã, rồi qua bên kia xem một chút, em..."
Mặt anh đầy ý cười, nhéo nhéo má cô: "Buổi tối sang phòng anh."