Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 55: Hoảng sợ




Sông lớn vỡ đê, không phải ai cũng biết đường chạy về phía khu sơ tán.

Có người chạy dọc theo hướng quốc lộ, chạy về phía Malaka.

Trong văn phòng chính phủ, điện thoại reo suốt đêm, Malaka đêm nay mưa to không ngừng, lúc người báo tin cả người lầy lội xuất hiện phía trước nhà chính khách, mang đến thông tin làm tất cả mọi người đều há hốc mồm.

"Vỡ đê???"

Người nọ rất nhanh chạy về hướng văn phòng, phát hiện điện thoại chưa được tiếp vẫn reo không ngừng.

Chính phủ Bắc Sudan gọi điện về Khartoum hỏi thăm tình hình vỡ đê, điện thoại từ thủ đô Juba gọi về hết cuộc này đến cuộc khác, vô cùng khẩn cấp. Thiên tai ập đến cũng không phân biệt đâu là Nam Sudan, đâu là Bắc Sudan, dọc theo 2000 km biên giới, ở giữa bức tranh "Hiệp định sông Nile", vận mệnh của cả hai quốc gia như cùng hòa chung một nhịp thở.


*Juba: thành phố thủ đô của Cộng hòa Nam Sudan*

Mà người kia không thể giải đáp hết thắc mắc của bọn họ.

Gặp thiên tai?

...Không biết.

Phạm vi đê vỡ?

...Cũng không rõ ràng lắm.

Số lượng thương vong?

...Càng không biết bao nhiêu.

Hay là trước tiên yêu cầu sơ tán?

Việc này...hình như là tự phát động.

Đầu bên kia phẫn nộ cúp điện thoại, người bên này vẫn còn há hốc mồm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cửa bị đẩy mạnh ra, người cầm quyền Abu cả người ướt đẫm đứng trước cửa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: "Nếu bây giờ ông cảm thấy mình không làm được tích sự gì, vậy thì mau cuốn xéo khỏi vị trí đó đi."

Người đàn ông kia vô thanh vô thức nhường chỗ: "Ngài Abu..."

Abu tác phong quyết đoán, trước tiên muốn xem hình ảnh vệ tinh trước, đồng thời gấp rút sửa chữa tín hiệu trong khu vực, sau đó dùng quân đội đến trợ giúp. Tháp truyền tín hiệu sẽ giúp thông tin không bị gián đoạn nữa.


Bận rộn như vậy, lúc này đã cách thời điểm vỡ đê bốn tiếng đồng hồ.

Sắc trời chợt sáng.

Tối hôm qua chấn động nhỏ nhưng cũng không có gì khác thường, mọi người lại tiếp tục đi ngủ, ở lều chữa bệnh bốn bề đều là tiếng ngáy.

Kiều Việt gần như tựa vào tường ngồi cả đêm, không yên lòng cầm con dao Thụy Sĩ trong tay xoay tới xoay lui. Kim giây chuyển động không ngừng, nhưng kim giờ kim phút dường như vẫn chạy rất chậm. Cứ như vậy cho tới khi trời tờ mờ sáng, đồng hồ chỉ 3 giờ 57 phút, cuối cùng không thể chờ được nữa.

Đang chuẩn bị rón rén ra khỏi cửa, một âm thanh bén nhọn phá tan sự yên lặng.

Lev từ trên giường lăn xuống, cất giọng càu nhàu: "Tôi nằm mơ thấy tiếng chuông điện thoại."

Kiều Việt chạy vào phòng làm việc, thật sự không phải nghe nhầm.


Cái điện thoại phủi bụi đã lâu kia đúng là đang kêu.

"Có phải tiếng điện thoại không? Không phải tôi nghe nhầm đúng không? Tín hiệu mất lâu như vậy rồi ai có lương tâm giúp chúng ta sửa lại vậy?"

Dưới lầu ồn ào một chập, có tiếng bước chân, có người đang lên đây.

Kiều Việt nhấc điện thoại lên.

Một chuỗi dài giọng Anh tiêu chuẩn, người từ tổng bộ ân cần hỏi thăm, giọng nói cũng lộ chút lo lắng, hỏi liên tục làm người bên này không hiểu gì.

Kiều Việt đánh gãy lời thăm hỏi dài liên miên của người đầu dây bên kia, trầm giọng hỏi: "Có ý gì?"

"Anh không biết?" Đối phương rất kinh ngạc: "Cả thế giới đều biết rồi, Kiều. Mặc dù sông Nile vỡ đê cũng không ảnh hưởng nhiều đến chỗ các anh, nhưng vẫn phải làm tốt công tác phòng ngừa bệnh tật sau lũ, khí hậu nóng bức, chúng tôi rất lo lắng bệnh dịch sẽ tràn lan..."
Kiều Việt mạnh mẽ cất cao giọng, sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy: "Vỡ đê ở đâu?"

"Gần Malaka, có thôn xóm đã chìm trong biển nước, tình huống cụ thể thế nào vẫn còn phải chờ thống kê --"

Câu tiếp theo anh đã không nghe thấy gì rồi, âm thanh truyền từ ống nghe như hòa vào không khí. Kiều Việt gắt gao nắm chặt ống nghe, đôi mắt đen đến mức dọa người.

Malaka.

Phía nam Sudan, thượng nguồn sông Nile, chính là chỗ hôm qua Tô Hạ ở lại.

"Vỡ đê?" Nghe thấy tin này Lev sửng sốt, vừa định hỏi rốt cục là vỡ đê ở đâu, lại phát hiện sắc mặt Kiều Việt bất thường.

Chưa bao giờ tái nhợt như vậy.

Kiều Việt bắt đầu liên tục bấm điện thoại cho Tô Hạ, nhưng chỉ nhận được thông báo điện thoại đã tắt máy.

Hôm qua không phải như vây.

Hôm qua gọi cho cô chuông vẫn reo dù không có người nghe.
"Kiều?"

Dạ dày từng đợt run rẩy.

Anh chống tay lên bàn, bụng như bị người ta đấm một đấm. Anh xoa xoa chỗ đau, trên trán túa ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Đáng chết...

Tình huống khẩn cấp, bệnh dạ dày lâu năm lại tái phát.

"Kiều, cậu không sao chứ?"

Kiều Việt đứng trước bàn một lúc, sau đó bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài.

"Kiều?"

"Sông Nile vỡ đê."

Lev nghe anh giải thích một câu, trong đầu bỗng vụt qua m6ot5 ý nghĩ, ông ta chạy theo anh, có điều Kiều Việt bước đi quá nhanh.

Lúc đuổi kịp thì Kiều Việt đã ngồi vào trong xe jeep.

Kiều Việt khởi động xe, nhưng chiếc xe chết tiệt chưa kịp làm gì đã bị tắt máy, trên bảng điện tử vẫn không báo hỏng, anh thử lại vài lần nữa nhưng vẫn thất bại nên đành từ bỏ, dồn hết tức giận trong lòng đấm mạnh một cái vào vô lăng.

Trong lòng rất khó chịu.
Lev ở ngoài xe lo lắng nhìn anh, nhưng không nhìn rõ được vẻ mặt lúc này của Kiều Việt ở trong xe.

Ông ta cẩn thận tới gần: "Có lẽ phía bên kia cũng đã sớm có chuẩn bị, đã kịp sơ tán đến vùng đất cao giống chúng ta?"

"Hơn nữa còn có người của đội cứu viện đi cùng cô ấy, anh ta chắc chắn sẽ đưa Tô Hạ đến nơi an toàn, có khi ngay từ đầu bọn họ cũng không ở gần sông."

Nhưng hôm qua trong điện thoại Tả Vi nói Tô Hạ ở trong thôn.

Lev càng nói càng thấy đuối lý, ông ta cảm thấy nỗ lực an ủi Kiều Việt lúc này của mình cũng thật buồn cười, ngay cả ông ta cũng cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục.

Thiên tai không như nhân họa, trong nháy mắt dù có nghiêng trời lệch đất thì cũng không ai có thể xoay chuyển.

"Kiều -"

Mà Kiều Việt như bất động, rất lâu sau vẫn chưa thấy anh có động tác gì.
Qua một lúc anh mới từ từ ngồi thẳng người dậy, hai tay ôm lấy mặt: "Để tôi yên tĩnh một chút."

Giọng nói khàn khàn, kiềm chế tâm trạng của mình.

Lev đành thuận theo: "Được."

Đầu óc trống rỗng của anh chợt hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Anh nhớ đến bộ dáng tức giận đến phát khóc của cô, nghĩ đến cảnh nước sông tràn đến, nghĩ đến trong khoảnh khắc vỡ đê kia, không biết tình huống của cô lúc đó thế nào.

Thậm chí anh còn nghĩ, nếu thật sự nước cuốn cô đi, lúc đó cô sẽ làm gì.

Nhưng ngay cả khi anh muốn dùng suy nghĩ để khiến mình bình tĩnh hơn, anh vẫn không thể bình tĩnh được.

Bởi vì anh không dám nghĩ thêm nữa. Cũng lúc này, anh mới ý thức được, không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã trở thành người mà không ai có thể thay thế trong sinh mệnh anh.

Dạ dày lại truyền đến cơn đau, anh lấy tay đặt trên bụng.
Lev phát hiện Kiều Việt gục đầu lên tay lái, ông ta ở bên ngoài sửng sốt mấy giây, sau đó mới tiến đến gõ vào cửa xe: "Kiều?"

Kiều Việt ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: "Tôi không sao."

"Cậu như người mất hồn vậy."

Đúng là mất hồn, bằng không bây giờ anh phải như thế nào đây?

Lev dựa vào cửa xe, nói lời thật lòng: "Trước mắt chúng ta vẫn chưa nhận được tin tức gì về Tô, đây là tin tức tốt."

*No news is good news: Thành ngữ tiếng Anh, ý nói nếu bạn không nhận được tin tức gì, tức là mọi chuyện vẫn đang bình thường, không có gì bất thường, như vậy được xem là tin tức tốt.*

Kiều Việt ngẩng đầu nhìn con đường trước mặt xe Jeep đến xuất thần.

Anh bỗng mở miệng: "Đáng ra lúc đầu tôi phải đưa cô ấy ra sân bay."

"Thế giới này ở đâu có bao nhiêu điều ước giá như," Lev cười khổ, "Nếu biết trước, tôi cũng sẽ không ly hôn."
"Tôi đã bảo Merrick liên lạc với chính phủ rồi."

Kiều Việt chầm chậm quay đầu nhìn ông ta.

"Nơi đó cần chúng ta," Lev nhếch miệng, "So với nơi này, họ còn cần chúng ta hơn."

Tay cầm vô lăng của Kiều Việt trở nên căng thẳng, giọng nói khản đặc: "Tôi đi là được rồi, đây là việc nhà tôi, không cần liên lụy đến mọi người..."

"Chúng ta một tổ chức, chuyện của cậu cũng là chuyện của chúng tôi. Mọi người cùng phóng viên Tô sớm chiều ở chung, cô ấy giúp chúng ta rất nhiều, chúng tôi đều muốn hồi báo. Hơn nữa nói thật, tôi không tin giờ phút này cô ấy đã... Tôi tin chắc cô ấy vẫn đang kiên trì chờ cậu đến."

Kiều Việt không nói gì.

"Đến lúc xuất phát, cậu chuyên nghiệp hơn tôi, mọi chuyện cho cậu phụ trách." Lev lấy từ trong túi ra bao thuốc lá, hút một điếu. Làn khói tan vào không khí, từng đợt từng đợt nhả ra, khiến người ta hưng phấn.
Kiều Việt đưa tay: "Cho tôi một điếu."

"Không phái chứ?" Người gấu kinh ngạc: "Không phải cậu không hút à?"

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, Lev vẫn đưa cho anh: "Đôi khi cũng có thể buông thả một chút."

Điếu thuốc đỏ rực kẹp trên đầu ngón tay, đầu thuốc lóe sáng sau đó nhạt dần, trong khoảnh khắc làm lóe sáng khuôn mặt anh tuấn của anh.

Dạ dày vẫn đau rất dữ dội, nhờ điều thuốc mà cảm giác bớt đi một chút, được một lúc anh bóp nát tàn thuốc: "Tôi đi chuẩn bị."

Anh không tin Tô Hạ gặp chuyện không may.

Nếu như thật sự xảy ra chuyện, dù có phải đi dọc hết con sông này, anh cũng phải tìm bằng được cô.

Tuyệt đối sẽ không......để cô một mình ở lại đây.

Cô sợ tối, sợ lạnh, lại còn hay khóc nhè.

Anh không chăm sóc cô cho tốt, lại để cô bị lạc mất.
-------

Ở bên này, Tô Hạ sợ tối, sợ lạnh, hay khóc nhè đang tranh thủ lúc không có ai, dùng lượng nước ít ỏi rửa sạch bùn trên người mình, sau đó lấy quần áo sạch sẽ vội vàng nhét vào ba lô trước khi đi thay ra.

Cả người cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Cô lại tiếp tục đục vào thân cây lấy nước, chân giẫm lên đám rêu xanh ở dưới thân cây.

Đúng rồi, giày.

Không có giày, lá cây được lấy dùng tạm, cô lấy hai phiến lá lớn, ra khỏi rừng cây ngồi ở ven đường bọc chân mình lại.

Lá cây mơn mởn, quấn mấy vòng kỹ lưỡng quang bàn chân, cuối cùng cô dùng lạt mềm quấn quanh chân mấy vòng, thành công chế tạo giày thiên nhiên.

Cô đứng dậy bước thử vài bước, khá mềm mại, khuyết điểm duy nhất chính là rất dễ bị rách, cho nên bước đi phải nhẹ nhàng, cẩn thận.

Hôm nay trời đặc biệt oi bức, chắc sắp nữa sẽ có mưa to. Tô Hạ suy nghĩ, quyết định quay vào lều tìm một chỗ trú.
Không biết chừng đội cứu viện đã cho người tới rồi, cô nhìn đồng hồ, bây giờ cách thời điểm vỡ đê đã 7 tiếng đồng hồ.

Lũ lụt khiến nơi này bị cô lập, thành một dải đất hình chữ Y nhô lên. Xung quanh những làn sóng đục ngầu thi thoảng vỗ vào bên bờ, mang theo cành cây khô trôi dạt đến đây.

Tô Hạ ngồi ở bên ngoài một lúc, nhìn màn nước đục ngầu liền cảm thấy khó chịu, nhưng bên trong lều còn rất nhiều người đang khóc lóc, không khí còn khó chịu hơn ngoài này nhiều.

Lúc hạt mưa rơi xuống, cô không thể không thể không quay về lều, cố gắng tìm một chỗ ngồi trong cái không khí oi bức này.

Cả nhà Joyce chiếm một góc nhỏ, cô ấy khóc đến lả người rồi ngủ thϊếp đi, Aly chồng cô ấy vẫn ngồi bên cạnh trông chừng, cô do dự không biết có nên qua đó hay không.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn, cảm giác không biết mình nên đi về đâu.

Vạt áo bị người kéo, Tô Hạ cúi đầu, phát hiện một bé trai đang nhìn mình.

Mới có ba bốn tuổi, thân hình nhỏ bé đáng thương.

Thằng bé chỉ về phía sau, một người phụ nữ mỉm cười với cô, trong ánh mắt mang theo cảm kích.

Chính là cô gái đó.

Tô Hạ tiến đến, cô gái nhiệt tình hôn mặt cô tiếp đón.

"السلام عليكم "

Tô Hạ ngẩn người: "Cô là người Ai Cập?"

Người phụ nữ kia nghe không hiểu, nhưng vẫn cười rất dịu dàng.

Cô đã từng nghe qua thành ngữ Ai Cập này, chúc cô bình an. trước đây lúc xem tivi, Tô Hạ đã học được câu này, vì thế cô cũng mỉm cười lặp lại câu chúc với người phụ nữa kia.

Cô ấy rất vui mừng, chừa ra một khoảng trống lớn cho cô, còn mình và các con chỉ chen chúc trong không gian nhỏ hơn.
Bên cạnh cô ấy còn mấy đứa bé, nhưng không có đàn ông, Tô Hạ ngẩn người, nhưng cũng không hỏi. Cô hơi đói, nhớ tới trong balo còn chút bánh, lấy ra bẻ làm đôi, chia cho người phụ nữ kia một nửa: "Ăn không?"

Người phụ nữ ngại ngùng, Tô Hạ chỉ mấy đứa nhỏ xung quanh, cô ấy mới nhận lấy rồi cám ơn.

Tô Hạ chia bánh làm mấy phần, cất đi một ít. Còn lại đều đem cho người phụ nữ kia, trong tay mình chỉ còn lại một miếng chưa bằng nửa bàn tay.

Chắc lúc cô ấy chạy đi cũng chẳng mang theo cái gì, lại còn dẫn theo nhiều đứa nhỏ như vậy, còn có thể mang gì đây?

Ăn cũng khiến người ta mệt mỏi.

Tô Hạ đang chuẩn bị trải đồ ra đất nằm, người phụ nữ kia vội vàng dùng quần áo của mìn đưa cho Tô Hạ làm nêm.

Quần áo đều sạch sẽ, thời tiết nóng bức như vậy cũng không bị ẩm ướt. trên người cô ấy vẫn còn mặt không ít, đoán chừng đây là thứ duy nhất cô ấy có thể dễ dàng đem đi.
Người phụ nữ thông minh.

Tô Hạ cũng không khách sáo nữa, lúc sau nằm xuống mới phát hiện toàn thân đều ê ẩm.

Không biết bây giờ Kiều Việt thế nào, biết tình huống của cô ở đây lúc này sẽ lo lắng thế nào. Nhưng điện thoại của cô trong lúc hỗn loạn đã làm rơi mất, ở đây cũng không ai có, không cách nào liên hệ được với anh.

Rất muốn báo cho anh biết cô ở đây vẫn ổn, rất muốn nói với anh không cần lo lắng...

Tô Hạ thở dài, giờ phải để cho tinh thần nghĩ ngơi đã, sau đó mới có thể đối mặt với thực tại.

Không biết cô ngủ được bao lâu, bên tai cô bỗng nghe thấy tiếng ho khan liên tiếp.

Không ngủ được nữa, Tô Hạ mơ màng tỉnh lại phát hiện ngoài trời đang mưa to, lều này đã trở thành cái động để mọi người trú mưa. Mà trên người cô lại được phủ một cái áo nữa.
Người phụ nữ kia đang cho con bú sữa, thấy cô liền cười ngượng ngùng, xoay người giấu đi bộ ngực trần của mình.

Cô có chút cảm kích.

Lúc đầu cô nhường chỗ cho cô ấy, cũng không nghĩ gì đến việc được báo đáp sau này.

Mưa rơi trên nóc lều tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc, cùng với tiếng nước gào thét, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.

Nhưng rồi một đêm nữa lại qua đi, vẫn không thấy tung tích đội cứu viện đâu.

Những vấn đề bắt đầu xuất hiện.

Đồ ăn như trứng chọi đá, ăn uống lung tung, chỗ nào cũng có dấu vết có người tiểu tiện, cực kỳ khó coi.

Trong bầu không khí vẩn đục này, Tô Hạ bất giác cảm giác được có điều không ổn, nhưng không biết nói làm sao.

Cô bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi.

Chỗ này có lẽ nào bị người ta lãng quên? Tại sao đội cứu viện vẫn chưa đến?
Hay bọn họ nghĩ toàn bộ thôn này đã bị nhấn chìm rồi, nên đội cứu viện bỏ qua chỗ này, đến thẳng nơi khác cứu viện?

Mà điều không ổn nhất hiện tại là, bánh của cô đã ăn hết rồi.