Đúng là máy bay trực thăng thật rồi.
Trong ánh hoàng hôn, một chấm đen nhỏ di động càng ngày càng tới gần, cuối cùng cũng tới bay lơ lửng phía trên khu chữa bệnh.
Tất nhiên là tất cả mọi người đều tò mò muốn ra xem trực thăng hạ cánh xuống, cửa sổ bị gió thổi đập đóng mở liên tục.
Tô Hạ kéo cửa sổ đóng lại, trong đầu trống rỗng.
Bông hoa kia bị gió thổi bay đi, xoay vài vòng trên không trung, nhụy hoa đã dính đầy bụi.
Phải đi rồi?
Đến lúc rồi.
Kiều Việt ôm cả người cô, thật lâu sau mới nói một câu: "Anh giúp em mang hành lý xuống."
Anh vừa mới xoay người, Tô Hạ đã giữ anh lại ôm anh, má áp sát vào tấm lưng rộng lớ của anh.
Kiều Việt cầm tay cô muốn nói chuyện, Tô Hạ rầu rĩ ngẩng đầu, hai ban tay đan chặt vào nhau: "Đi thôi."
Hai người đều không nói gì.
Anh giúp cô xách hành lý xuống, đồ đạc của Tô Hạ thực không ít, nhưng Kiều Việt chỉ cần dùng một tay là đủ, cũng không để ý tay kia xách nặng bao nhiêu, tay còn lại vẫn cố chấp nắm chặt tay cô.
Đối phương nói thẳng vào vấn đề: "Người bị thương đang ở đâu?"
Lev chỉ vào bên trong: "Ở bên trong...không nghĩ tới các anh sẽ đến vào lúc này."
"Điều động máy bay trực thăng cần mất chút thời gian." Đối phương lịch sự nở nụ cười ôn hòa: "Cũng may là người này bị tổn thương xương cốt, nếu không chúng tôi thật sự không cách nào điều động."
Tả Vi nằm trên giường, đã sớm nghe được âm thanh phía bên ngoài.
Cô nàng bình thường hay khua môi múa mép đến giờ lại an tĩnh lạ thường.
Lev vén rèm lên, cô ta bình tĩnh hỏi: "Đến rồi?"
"Đến rồi."
Lúc ra khỏi lều, Lev theo bản năng hô một tiếng. Hai người đang nâng cáng dừng lại, ánh mắt tò mò nhìn ông ta.
Tả Vi trợn mắt, sắc mắt hết sức thản nhiên:"À, tạm biệt."
À, tạm biệt.
Người gấu cười khẽ, không ngăn nổi chua xót nơi khóe miệng.
"Có cơ hội gặp lại không?"
Tả Vi nhìn ông, che đi chỗ xương sườn gãy đang băng bó. Tiếng cánh quạt rất lớn, lời nói của cô tuy rất nhẹ, nhưng vẫn có thể lọt vào tai người khác.
"Chắc không bao giờ gặp lại nữa đâu."
Lev chậm rãi đứng dậy. Dù như vây, ông vẫn lấy cái tụi đồ trong ba lô ra: "Đây là...quà của y đội tặng cô, nhận đi, coi như giữ làm kỷ niệm."
Sắc mặt Tả Vi nhất thời bông lỏng.
Cô bây giờ không thể động đậy, trơ mắt nhìn Lev đeo vật gì đó lên cổ mình.
Là một sợi dây chuyền mặt quả nhỏ.
Quả được mài thành hình lá cây, trên mặt có hoa văn tự nhiên, vừa đơn giản vừa lộ ra sự khéo léo.
Chờ cho bên Lev đã sắp xếp xong, Kiều Việt đem hành lý lên trên, sau đó đỡ Tô Hạ lên.
Hình như câu tạm biệt còn chưa kịp nói.
Gió thổi tóc bay tán loạn, Tô Hạ xoay người: "Từ từ."
Trong nháy mắt cô ôm chặt lấy Kiều Việt, hơi thở dồn dập, hai má đỏ lên, sau đó mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh.
Ngay khi thấy cô chủ động, trong nháy mắt anh vẫn còn chút do dự.
Mấy giây sau, quyền chủ động đã thay đổi.
Tay Kiều Việt ôm chặt lấy eo cô, không còn bị động nữa, hôn rất dùng lực, giống như dù trời đất có diệt vong cũng chỉ đến như vậy.
Dung nham phun trào, đốt cháy khóe mắt.
Không ai ồn ào, không ai mất kiên nhẫn, tất cả mọi người lẳng lặng nhìn họ, đáy lòng vừa cảm động vừa đau lòng.
Cuồi cùng anh mạnh mẽ dừng lại, áp đầu Tô Hạ vào lồng ngực mình.
Anh hôn đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn: "Đi thôi."
Tô Hạ lùi về phía sau.
Kiều Việt đưa tay lên xoa mặt cô: "Ngoan ngoãn nghe lời."
"Được." Cô nghe.
Hoàng hôn đã sắp tắt, Tô Hạ quay lưng lại với ánh mặt trời, mỉm cười với anh, đến nỗi ánh mắt Kiều Việt cũng cảm thấy nóng lên.
Máy bay trực thăng sau khi điều chỉnh tốt chậm rãi bay lên, cô dần dần cách xa mặt đất. Những người đứng chào tạm biệt dần biến thành những chấm nhỏ, nhà cửa đất đai cũng như hợp lại thành một thể, Tô Hạ dán chặt vào cửa sổ thở hắt ra.
Tiếng cánh quạt quay buồn tẻ vẫn đồng hành cùng họ suốt quãng đường.
"Ồ, thế mà lại không khóc nhè."
Tả Vi lại bắt đầu trêu chọc người khác."
Tô Hạ cụp mắt: "Cô cũng không khóc."
"Tôi sao phải khóc?"
"Dây chuyền trên cổ cô trông đẹp thật đấy."
Tả Vi có chút mờ mịt: "Cô nói có kỳ lạ không, đầu năm nay đi ngủ lang cũng tìm được tình yêu?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh Tô Hạ nhịn không được lườm một cái.
Tô Hạ không biết phải trả lời thế nào, nếu không phải hôm đó thấy Lev và Tả Vi ở cùng nhau, cô cũng không cách nào hình dung hai người không bao giờ ở cùng nhau này lại ở cùng một chỗ.
"Cô từ chối ông ấy."
Tả Vi trầm mặc, vài giây sau mở miệng:"Tôi không giống cô Tô à. Tôi sẽ không vì một người đàn ông mà từ bỏ cuộc sống và ước mơ của mình. Tôi không thể chỉ ở một chỗ, thế giới rộng lớn như vậy, tôi phải dùng chính hai chân mình để đo."
Tô Hạ có chút xúc động: "Có thể đi cả đời sao?"
"Đời này dài bao nhiêu? Tôi cũng không biết." Tả Vi cười khẽ: "Tôi bị ung thư vú, cũng không biết sẽ sống được bao lâu nữa."
Ung thư?
Cô cứ tưởng mình nghe lầm: "...Cô nói cái gì?"
"Không cần kinh ngạc như vậy dâu." Tả Vi nói chuyện rất thản nhie6nn: "Lúc 23 tuổi đi khám bệnh đã phát hiện ra, sau đó phẫu thuật, phục hồi rất tốt, đến giờ cũng đã được 8 năm rồi. Đây là di truyền từ trong bụng mẹ, không cách nào thay đổi được."
"Vậy ông ấy..."
"Ông ấy biết," cô thì thào: "Sẹo rõ như vậy, chắc chắn ông ấy biết. Lại nói lúc trước ngực của tôi không nhỏ như vậy, sau khi phẫu thuật mới thế, cũng không thể nào lớn hơn được nữa."
Tô Hạ trầm mặc.
"Đừng tỏ ra vẻ như tôi sắp chết nữa, bây giờ y học phát triển, tỷ lệ chữa khỏi ung thư vú rất cao...làm sao có thể tái phát được?"
Tả Vi xoay đầu trầm mặc...hạ độ cao có chút rung, Tô Hạ cũng cảm giác được, bàn tay nắm chặt thanh vịn kế bên.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, ánh trời chiều vẫn còn le lói, phía dưới là một dải đất badan chạy dài, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy sông Nile vừa dài vừa hẹp.
"Đang hạ độ cao."
Nhưng chưa đi qua sông Nile được bao lâu mà.
Người đàn ông bên cạnh giải thích: "Ở đây còn có người bị thương, cũng khẩn cấp cần quay về, tiện đường đến đón."
Còn có người bị thương.
Máy bay trực thăng này rất nhỏ, sau khi sắp xếp lại ghế ngồi mới có chỗ cho Tả Vi Nằm. Cô cùng người kia ngồi tựa vào khoang điều khiển, chân cô kề sát chỗ Tả Vi nằm, không gian cực kỳ nhỏ hẹp, cô cũng không dám động đậy.
Chỉ còn chỗ cho một cái cáng nữa.
Trực thăng vững vàng hạ cánh, cách đó không xa người đã chờ sẵn.
Người đàn ông được đưa tới tình trạng tệ hơn Tả Vi rất nhiều, Tô Hạ lơ đãng nhắm mắt, cả người cực kỳ uể oải.
Sắc mặt vàng vọt, vì phải đưa người lên, Tô Hạ đành phải đi xuống nhường chỗ phía trước cho anh ta.
"Anh ta bị làm sao vậy?" Vẫn không nhịn được tò mò.
"Bị sừng trâu đâm xuyên qua bụng."
Nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.
Xung quanh có không ít người muốn đi theo xem, không gian càng thu nhỏ lại, chỗ để chân cạnh giường cũng không có nữa rồi.
Sau khi cố định cáng, đừng nói Tô Hạ, cả người đàn ông đi cùng cũng không thể lên được.
Rối rắm quá.
Người nhà của người bị thương khóc lóc, có nam có nữ đều muốn theo lên trực thăng, nhất quyết tỏ thái độ mình không được đi cùng thì cũng đừng ai đi.
Người trên máy bay cũng khó xử.
"Cứ trì hoãn như vậy cũng không phải là cách," mắt thấy Mặt trời đã sắp lặn rồi, cơ trưởng nhỉn thời gian:"Cho một người thân của người bệnh lên ngồi phía trước, anh ngồi sau đề trông chừng. Còn người lúc trước ngồi đây ở lại chỗ này, ngày mai chúng tôi tới tìm cô."
Người còn lại chính là Tô Hạ và người đàn ông ngồi cũng lúc nãy.
Tả Vi nhíu mày: "Cô ấy không thể đi xuống, tôi còn cần cô ấy chăm sóc."
Tô Hạ cũng một ánh mắt chờ mong: "Tôi..."
"Tôi sẽ chăm sóc cô." Người ngồi vị trí phó lái nói, ngồi xuống ghế ở phía sau, nhường ghế của mình cho người nhà bệnh nhân kia:"Mong hai người thông cảm một chút, tình huống bọn họ cũng khẩn cấp, có thể..."
Người đàn ôn kia thấp giọng dùng tiếng Anh nói một câu: "Không chống đỡ nổi trước khi đến bệnh viện."
Tả Vi lập tức ngập miệng.
Tô Hạ thở dài, cũng không kiên trì nữa: "Vậy cô chờ tôi, không được lén hút thuốc."
Cô ta cau mày, muốn nói cái gì đó cuối cùng lại thay đổi: "Chú ý một chút."
"Không sao đâu."
Nhìn trực thăng rời đi, lúc đó cô mới ý thức được vấn đề: "Tối nay chúng ta ở đâu chờ?"
"Tôi có người thân ở đây, tối nay có thể ở chỗ họ."
Tô Hạ thật ra cũng có chút đề phòng, nhưng thấy đối phương cười hiền hậu, đáy lòng cũng thả lỏng được một chút.
Anh ta giúp Tô Hạ kéo hành lý, Mặt trời đã lặn được một nửa, sắc trời trở nên hỗn độn. Dọc đường đi có mấy đứa nhỏ chạy theo bọn họ, vừa chạy vừa quay đầu lại cười, tò mò nhìn cô
Thậm chí còn có thôn dân ra cửa đứng xem, mọi người đều thân mật cười tươi.
"Rất nice đúng không?" Người đàn ông ngại ngùng chủ động nói chuyện: "Ở đây rất ít khi thấy người nước ngoài, nên mọi người cũng rất thích thú. Tôi quên mất chưa giới thiệu, tôi là Hammad, ở chỗ tôi rất nhiều người tên như vậy, nhưng ở đây tôi là người duy nhất có tên này, cho nên chỉ có tôi là Hammad, những người khác đều là Hammad 1,2,3,4,5.
Tô Hạ cũng rất phối hợp nở nụ cười, đối phương cảm thấy rất vui vẻ, ánh mắt cười híp cả lại.
Đê đập cách chỗ này hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy một bờ tường xi măng, phía bên này hoàng hôn tươi sáng, nhưng phía bên kia mây đen đang cuồn cuộn kéo đến.
"Trước trận mưa to, những hộ dân trong khu nguy hiểm đều đã được di tản. Chúng tôi sốt ruột không liên hệ được với bờ bên kia, không ngờ mọi người đã giúp đỡ họ di tản rồi."
"Vậy chỗ này thì sao?"
"Chỗ này không sao, Chính phủ không xếp khu này vào diện nguy hiểm."
Tô Hạ nhẹ nhàng thở ra.
"Chị gái của tôi sống ở đây cũng được 10 năm rồi."
Chẳng trách anh ta lại quen thuộc chỗ này như vậy.
"Nhà chị ấy ở ngay phía trước, có thấy ngôi nhà treo đầy vải bố trước cửa kia không?"
Tô Hạ nheo mắt, ngôi nhà cách đó không xa đúng là trước cửa có treo đầy vải vóc màu sắc sặc sỡ. Hammad tỏ vẻ tự hào: "Chị gái tôi cần cù có tiếng, vải chị dệt là đẹp nhất đấy."
Trong sân có người đang đứng, đang chỉnh trang lại quần áo của mình, ở sau lưng Hammad nói gì đó, sau đó cô ấy đứng lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp vừa vui mừng vừa lo sợ.
Sau khi hôn chào hỏi, Hammad giới thiệu: "Đây là..."
"Tôi là Tô Hạ."
"Tô, đây là chị gái tôi Joyce."
Ngũ quan của Joyce rất đẹp, đôi mắt vừa to vừa sâu, cánh mũi phập phồng nhẹ, trên khuôn mặt vẫn mang nét tươi cười dù có hơi ngại ngùng, thân hình nảy nở phải gấp 3 lần Tô Hạ.
Mấy đứa nhỏ xếp hàng ở cửa, theo thứ tự từ lớn đến bé, đứa lớn nhất tầm 8, 9 tuổi, đứa nhỏ...đang ngả nghiêng bò từ phía cảnh cửa ra ngoài.
Đến đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người dân trong thôn xóm ở đây gần như vậy, cảm thấy rất tốt đẹp.
"Aly đâu?"
"Đi tới khu di trú hỗ trợ rồi, bên kia phải dựng rất nhiều lều tạm thời."
Hammad dừng một chút, quan sát cũng biết Tô Hạ không còn phòng nào dư ở đây để ở: "Khu di trú ở chỗ nào? Hay là tôi cũng đến đó?"
"Từ đây đi thẳng lên, ở ngay sau bãi cỏ." Joyce cười hiền hòa: "Em từ nhỏ đã sốt sắng, đi đi, tiện đường đem thức ăn cho anh rể giúp chị, trời tối quá rồi thì đừng về."
"Anh phải đi?"
Anh ta mang đồ đạc ra ngoài, động tác khiến Tô Hạ chú ý, anh ta cười gật đầu: "Đêm nay hai người phụ nữ các cô ở cùng nhau đi, yên tâm, có Hammad nhỏ sẽ bảo vệ cô."
Một cậu bé 5 tuổi tóc xoăn tít giơ tay: "Quào quào quào."
Tô Hạ lập tức hiểu được ý tứ của bọn họ, cảm kích nói: "Cám ơn anh."
Anh ta vui vẻ vẫy tay.
Bữa tối có bánh nướng và cá sông Nile, Joyce nêm gia vị đậm, sợ Tô Hạ khó ăn.
Bánh vừa ăn vào bụng, uống nửa chén canh cá, Joyce lại vào phòng ôm đứa nhỏ ra.
Đưa đứa trẻ chưa đầy một tuổi cho Tô Hạ.
Tô Hạ bị lòng hiếu khách này làm cho sợ hãi, cô chưa từng ôm em bé bao giờ, luống cuống không biết làm thế nào.
Đứa trẻ trong lòng vẫn còn mang hơi sữa, cô cẫn thận ôm bé vào trong lòng, ngũ quan nhỏ bé, làn da mỏng manh, ánh mắt trong trẻo nhất trên thế giới này.
Bàn tay mềm mại của bé cầm lấy ngón tay cô, có chút dùng sức.
Giống như bàn tay nhỏ bé của nó đang cào cào trái tim cô, có chút ngứa.
Bỗng nhiên cũng muốn có một đứa con.
Cũng nhỏ bé như vậy, cơ thể mềm mại, còn không dài bằng cách tay của Kiều Việt.
Con sẽ giống anh hay giống cô nhỉ? Hay là sẽ giống cả hai người?
Chỉ mới nghĩ thế thôi đã thấy mê mẩn, tự cười một mình.
Vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, bất ngờ đứa bé cười khanh khách, bị trào sữa ra ngoài.
Màn đêm kéo tới, Tô Hạ nằm trong phòng trằn trọc mãi chưa ngủ được.
Tối hôm qua vẫn còn nằm trong lồng ngực Kiều Việt, đêm nay đã phải giường đơn gối chiếc, tính theo tốc độ như thế này, ngày mai sẽ phải ngủ trên máy bay một đêm, ngày mốt về tới nhà.
Ngắn ngủi hai ngày này, lại có nhiều biến đổi như vậy.
Lúc mơ mơ màng tiến vào giấc ngủ, cô bỗng nhiên cảm thấy mặt đất chấn động.
Âm thanh hỗn loạn rất nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian này cô rất nhạy cảm, vì thế từ trên giường bò dậy.
Dường như mấy con chó trong thôn đều tru lên, liên tiếp như vậy khiến Tô Hạ hốt hoảng, bắt đầu có dự cảm không tốt.
"Joyce."
Cô vội vàng đứng lên, phòng bên cạnh cũng có động tĩnh, mấy đứa bé bị chấn động dọa sợ khóc hết cả lên.
"Cô có cảm giác được không?" Tô Hạ lắp bắp, nhưng trong hoàn cảnh xung quanh tối đen, cô có khoa tay múa chân người kia cũng không thấy được.
Joyce đốt đèn dầu lên, cô ấy cũng cảm nhận được điều gì đó, cầm đèn bước ra ngoài.
"Mặt đất có rung chuyển." Cô nói: "Nhưng không giống động đất."
Ngọn đèn trong tay lung lay theo gió, bên ngoài một mảnh tối đen, trong hoàn cảnh không có đèn đường không nhìn rõ được cái gì.
Tiếng chó sủa vẫn không ngừng vang lên, dường như có âm thanh gì đó từ phái xa truyền đến.
Ầm ầm, hỗn loạn, tạo ra chấn động, như thác nước đổ xuống từ trên cao.
Thác nước?
Cô thất thanh hét chói tai: "Trời ơi, là bờ đê."