Máy bay trực thăng vẫn chưa hẹn được ngày đến.
Ba ngày trôi qua, Tả Vi như con bò chết nằm trên giường, bởi vì không chịu phối hợp vận động theo yêu cầu của bác sĩ, dây truyền nước biển vẫn còn phải cắm trên người chưa được rút ra.
Lev mở túi ra, dịch truyền còn khoảng 20ml nữa. Nếu không phải vì trơ mắt nhìn người nào đó không chịu phối hợp, ông ta cũng thiếu chút nữa hoài nghi tay nghề của mình rồi.
Người gấu tức giận: "Tôi nói này cô có thể nghe khuyên bảo một chút không."
Tả Vi nằm trên giường sống dở chết dở: "Không thể. Các người muốn tôi ho, muốn tôi xoay người, mẹ nó đau muốn chết."
"Trước khi gây chuyện sao không biết sợ đau một chút."
Tả Vi híp mắt xem thường: "Thế ông bán thuốc hối hận cho tôi có được không? "
Nói xong liền cảm thấy yết hầu có chút khó chịu, muốn ho nhưng lại sợ đau, từ từ một lúc thì không còn đau nữa.
Vừa định nói gì đó, màn được vén lên, có người tiến vào.
Kiều Việt cúi người đi vào, buồn rầu hỏi: "Tô Hạ đâu rồi?"
...Vợ của chính anh tìm không thấy đi hỏi tôi làm gì?
Lev thu tay lại, hùng hổ đáp: "Ai biết được."
"Chắc ở ký túc xá." Tả Vi thở phì phò, khó khăn điều chỉnh lại tư thế: "À đúng rồi, tôi phải dặn dò anh trước một chút."
Kiều Việt đang định xoay người đi, nghe vậy dừng lại: "Ừ?"
"Sinh vật tháng nào cũng mất máu mà không chết, mấy ngày này anh cũng đừng trêu vào."
Bác sĩ Kiều: "..."
Đau lòng còn không hết, sao còn muốn trêu ghẹo cô.
Tuy rằng ở cùng dưới một mái hiên, Kiều Việt lại có cảm giác đã lâu rồi chưa được gặp cô.
Anh biết mấy ngày nay Tô Hạ đang trốn tránh mình, dù đi đường có gặp cũng vẫn luôn cúi đầu, muốn tránh mọi người. Cô nói bây giờ cô trông xấu xí, nhưng Kiều Việt biết không phải như vậy.
Trong lòng đã khắc ghi hình ảnh đẹp nhất của cô, cùng anh vượt qua những ngày tháng nóng bức ở đây, làm sao có thể cảm thấy xấu được?
Chỉ cảm thấy đau lòng.
Còn chưa đi tới cửa, cách chỗ rẽ một đoạn, Kiều Việt đã nghe thấy tiếng nức nở.
Rất khổ sở, đè nén, bất lực, lúc nghe thấy tim anh bồn chồn, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại. Hai chân giống như nặng tựa ngàn cân, bước từng bước nhỏ, đi rất chậm.
Sau cánh cửa, Tô Hạ đang ngồi xoay lưng, mặt chôn vào đầu gối khóc.
Tóc đen cột lên có chút vội vàng, nhưng vẫn để lộ cổ.
Kiều Việt đứng ở cửa ngay chỗ giao với ánh sáng, thần sắc không rõ.
Cuối cùng cũng đi tới bước này.
Cô khóc bao lâu, Kiều Việt đứng ngoài cửa bấy lâu.
Chờ cô dần dần khôi phục lại, Kiều Việt đẩy cửa ra.
Tô Hạ nghe thấy động tĩnh, cuống quít lau nước mắt, mu bàn tay quẹt ngang khóe mắt, bị nước mắt làm cho vết tróc da trên tay lại càng đau.
"Ai vậy?"
Giọng cô còn sụt sịt, Tô Hạ quay đầu sửng sốt, liền vội vàng giấu mặt đi: "Sao giờ này anh lại ở đây?"
Kiều Việt đứng ngoài cửa một lúc mới tiến vào, đặt nha đam đang lầm trên tay lên bàn: "Anh không bận, đến xem em thế nào."
"Em có gì đẹp mà xem."
Kiều Việt đi qua, ngồi xổm bên cạnh cô cười khẽ: "Anh đến xem xem có phải con mèo hoa lại trốn ở đây khóc nhè hay không?"
Anh kéo hai tay đang che mặt của cô ra, Tô Hạ kháng cự.
Nhưng động tác của Kiều Việt mang theo ý không thể chống đối, lực kháng cự của cô cũng càng ngày càng yếu.
Ở trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, Tô Hạ không chịu quay đầu thút thít: "Đừng nhìn em."
"Anh không nhìn em thì nhìn ai bây giờ?" Kiều Việt đứng dậy đi lấy nha đam, Tô Hạ giật giật, có chút ngây ngốc: "Ở đâu ra vậy?"
"Khó có được một ít nha đam châu Phi, bị anh thuận tay bẻ lấy một cây."
Lá xe ba tiếng đồng hồ, đi đến thôn xóm đã hoang vắng từ lâu kia, xuống tay cực kỳ lưu loát đem nha đam về.
"Lại đây."
Tô Hạ mặt còn dính nước mắt đi qua.
"Đợi một chút."
Cô thấy anh bỏ vật trong tay xuống, vươn người tới đưa hai tay ra, hai má cảm nhận được lực đạo nhẹ nhàng của ngón tay, mềm mại cẩn thận.
"Sao lại khóc thành như vậy?" Đầu ngón tay lướt nhẹ qua đôi mắt thấm lệ, Kiều Việt giúp cô lau khô mặt, mới đem nha đam thoa lên trán cho cô, chỗ bị tróc da.
Cảm giác mát lạnh ùa đến ngay trên chỗ da bị bỏng, lúc đầu vẫn còn chưa quen, sau đó mới dần thư giãn, cô thỏa mãn hít một hơi.
"Cảm thấy thế nào?"
"Rất thoải mái."
"Nhắm mắt lại đi lên giường nằm, anh bôi cho em."
Tô Hạ nghe lời lên giường nằm.
Hai cái giường xếp ghép lại vừa lên đã lại kêu kẽo kẹt, cô nằm phía bên giường mình, nhắm mắt lại cảm thụ cảm giác mát lạnh trên mặt.
Thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
"Kiều Việt..."
"Ừ." Anh nhéo tay cô: "Nhắm mắt dưỡng thần là tốt nhất."
Quanh miệng toàn là nha đam, quả thật cũng không tiện nói chuyện. Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy có chút buồn ngủ.
Kiều Việt ngồi bên giường trông cô.
Gần đây Tô Hạ ngủ không ngon, chỗ da bị tróc cũng rất ngứa, chỗ cháy nắng trên cánh tay cũng không khá hơn là bao, làm mấy đêm này cô trằn trọc không thôi.
Kiều Việt ở với cô từ lúc trưa nắng đến khi mặt trời lặn. Trong lúc đó vẫn không ngừng quạt cho Tô Hạ, tư thế cũng không thèm đổi.
Có cảm giác yên ổn.
Tô Hạ cuối cùng cũng có cảm giác được sống lại, thậm chí còn cảm giác được da của mình đang dần lành lại.
Mát mẻ, ngưa ngứa.
Nha đam dùng rồi lại đổi, không biết Kiều Việt thoa cho mình bao nhiêu lần, sau khi lau hết đi, mấy vết sưng đỏ thực sự tiêu đi rất nhiều.
Sờ lên mặt mình một lầ nữa, rốt cục hết tróc da rồi.
Đang còn nghĩ ngợi, sau này mỗi ngày đều sẽ bôi, bên giường bỗng nhiên bị lún xuống, Kiều Việt ngồi ngay đối diện nhìn cô.
"Hạ Hạ."
Có lẽ phát hiện ra giọng anh hơi kỳ lạ, Tô Hạ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt anh lại có chút sửng sốt.
Rất nghiêm túc, mang theo vài phần áp lực.
Mà tiếng gọi cô cũng không thân thiết như mọi khi, như đang có tâm sự, nghe vào tai cảm thấy rất trầm.
"Em...có nhớ nhà không?"
Nhớ nhà?
Tất nhiên là nhớ, nhưng mà...
Tô Hạ có chút cảnh giác, bắt đầu nhướn mày: "Sao lại hỏi em cái này?"
Kiều Việt nhìn cô chằm chằm, giống như đang chuẩn bị gì đó, cuối cùng trầm giọng nói: "Lần này máy bay trực thăng đến, em nên đi cùng Tả Vi thôi."
Lộp bộp.
Cây nha đam đang cầm trên tay rơi xuống mặt đất, với độ cong hướng lên trên, ở trong nắng chiều không ngừng lắc lư.
Từ rất kịch liệt, sau đó nhẹ dần, từ từ im lặng.
Giống như cảm xúc của cô lúc này vậy.
Tô Hạ ngẩng phắt đầu lên: "Ý anh vậy là gì?"
Kiều Việt không xoay đầu...như muốn lảng tránh ánh mắt sáng quắc của cô: "Anh sắp xếp người đón em ở Khartoum, máy bay trực thăng vừa đến bệnh viện, anh ta sẽ đưa em ra sân bay, mua vé máy bay về nước chuyến sớm nhất cho em..."
Lời nói còn chưa dứt, giường đã chấn động, Tô Hạ từ trên giường nhảy xuống, lùi về phía sau hai bước.
Cô bị những lời này kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, ngực kịch liệt phập phồng, một lúc lâu sau mới có thể nói ra lời.
"Vậy còn anh có đi không?"
Kiều Việt dừng một chút, lông mi dài che đi thần sắc trong đáy mắt: "Hạng mục lần này vẫn chưa xong, trừ khi bê trên có lệnh, anh không thể rời khỏi đây."
Cũng sẽ không đi.
Tô hạ trầm mặc thật lâu, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, trên tay cầm chén đậu nha tự tay mình trồng.
Vì muốn cải thiện bữa ăn ngày mai.
Còn có chỗ khoai tây sắp mọc mầm, cà chua cũng bị trời nóng hầm sắp hỏng.
Nhưng giờ Kiều Việt lại nói, cô phải về.
"Kiều Việt, anh nhìn em này."
Ánh mắt anh chuyển lên người cô, lần này không quay lưng lại với ánh sáng nữa, mọi biểu tình trên mặt đều bị cô thu vào mắt.
"Tại sao mỗi lần đưa ra quyết định, anh đều không hỏi ý kiến của em?"
Đầu tiên là việc tòa soạn, anh với Lục Lệ Ngôn thương lượng chuyển em sang ban giải trí, có hỏi ý kiến em không?"
"Lần tới là châu Phi, anh chẳng nói cho em biết gì, lúc đến sân bay mới báo là em cũng sẽ đi. Đúng vậy, em rất vui, cũng rất kích động, nhưng mà Kiều Việt, trong lòng em vẫn có chút không cam tâm, không cam tâm vì sao lúc nào em cũng là người biết cuối cùng."
"Lần này, anh đã hỏi qua ý em thế nào chưa?"
Kiều Việt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: "Vậy ý của em thế nào?"
Tô Hạ lập tức nổi giận: "Ý của em thế nào anh còn không biết?" Em muốn ở lại, không muốn đi. Còn cần phải hỏi sao?"
Anh nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười khổ: "Ở lại đây?"
"Hạ Hạ, bây giờ còn chưa phải là thời điểm nóng nhất của Sudan, cũng chưa phải lúc thời tiết khắc nghiệt nhất, lúc này em đã không chịu nổi, vậy làm sao có thể ở lại?"
Tô Hạ sửng sốt.
"Sau lũ là lúc nhiêt độ tăng lên rất cao, cũng là thời kỳ bùng nổ các loại bệnh dịch. Đến lúc đó anh không có thời gian chăm sóc em. Em là nhà báo, cũng đã thu thập được đủ tài liệu rồi, trở về biên tập lại một chút, cũng không cần tiếp tục ở lại đây..."
"Em chỉ là, em chỉ là..."
Tô Hạ há miệng thở dốc, cuối cùng câu "Muốn ở cùng với anh" cũng không cách nào nói ra được.
Kiều Việt nói ra những lời này rất quyết tuyệt.
Cô có cảm giác không còn lời nào để nói.
CÔ hiểu Kiều Việt là muốn tốt cho cô, ở lại đây quả thực chỉ có hại mà không có lợi.
Nhưng cô lại có cảm giác mình thật thất bại, thất bại ở chỗ dù đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng lại trở thành không ai có thể chăm sóc cô.
Giống như mọi cố gắng của cô đều công cốc, giống như cô vẫn luôn cần được bảo vệ.
Tới thời điểm khó khăn chỉ còn cách rời đi, tốt cho cô, mà cũng tốt cho anh nữa.
Đáy lòng dâng lên cảm giác chua xót, Tô Hạ nhìn chằm chằm Kiều Việt, sợ mình sẽ bỏ qua biểu cảm nào đó của anh.
Nhưng cảm xúc của anh vẫn rất trầm ổn.
Tô Hạ khóc, bướng bỉnh đứng đó, mặc cho nước mắt trào ra, cũng không thèm lau.
Kiều Việt nhịn không được tiến đến, cô lại muốn né tránh.
"Anh đừng nhìn em."
Nhìn cô khóc khiến anh cực kỳ khó chịu, Kiều Việt kéo cô lại gần: "Hạ Hạ..."
"Anh đừng nói chuyện với em nữa."
Tô Hạ rốt cục bùng nổ, bịt tai lại ngồi thụp xuống đất.
Kiều Việt muốn kéo cô lên, Tô Hạ mắt đỏ hoe muốn đấy anh ra ngoài.
"Dù sao anh cũng đã quyết định rồi, cũng không cần nghe ý kiến của em, anh cũng không quan tâm em nghĩ gì."
Kiều Việt bị đẩy lùi ra sau vài bước, sắc mặt cuối cùng không thể giữ vẻ lạnh nhạt được nữa.
"Vậy em muốn anh làm như thế nào? Để em ở lại đây, vì anh mà chịu đựng sao?" Anh kéo mạnh cánh tay của cô: "Tô Hạ, anh là chồng em."
Anh không đành lòng.
Không đành lòng nhìn cô hi sinh thời gian làm việc của mình giúp bọn họ thu dọn cục diện rối rắm ở đây.
Không đàn lòng trơ mắt nhìn cô ở lại đây mà ngày càng trở nên gầy yếu.
Không đành lòng nhìn cô ngày càng tiều tụy, nhưng vẫn phải cố chống đỡ.
"Chỉ vì là chồng em mà có thể thay em quyết định tất cả sao."
Tô Hạ sững sờ trong chốc lát.
Đây là lần đầu tiên Kiều Việt nói anh là chồng cô, lại là trong hoàn cảnh như thế này.
Cô nìn chằm chằm cánh tay đang bị an nắm, bỗng nhiên điên cuồng giãy dua: "Được, em về, em sẽ về. Em không ở lại đây gây cản trở phiền toái cho anh nữa."
"Hôm nay em không muốn nhìn thấy anh nữa."
Kiều Việt không dám dùng sức, để mặc Tô Hạ đẩy mình đến cửa, thấy cô sắp sập cửa lại, an liền duỗi tay ra: "Hạ Hạ."
Tô Hạ dùng lực mãi vẫn không thể đóng cửa lại, vừa tức vừa cuống, xoay người tìm đạo cụ.
Một cái gối bay tới, sau đó là chăn, là dép lê.
"Anh đi đi." Cô tức giận mắt đỏ bừng, bỗng dưng khóc thành tiếng: "Cho em yên tĩnh một chút được không?"
Kiều Việt nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Nước mắt chầm chậm rơi xuống, anh đau lòng, cũng không còn cách nào.
Anh lui về phái sau: "Được được."
Cửa từ từ khép lại, Tô Hạ thấy Kiều Việt thực sự đi rồi, tức giận đem chiếc dép lê còn lại ném ra.
Dép đập vào cửa rơi xuống đất.
Cô nhào lên giường, đáy lòng chán nản ủ rũ.