Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 37: Anh ấy ở đây




Tô Hạ ngồi ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.

Không khí khô nóng giống như rong biển trong suốt, nhảy nhót trên con đường cát vàng, phản chiếu vào mắt làm người ta cảm thấy khó chịu.

Kiều Việt đi một đêm chưa về, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào. Anh bận rộn cả đêm, lúc gọi điện thoại có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh.

Anh nói buổi sáng sẽ về, Tô Hạ cố ý chừa lại điểm tâm. Nhưng bây giờ mặt trời lên cao rồi, nếu còn chưa về thì đồ ăn hỏng mất.

Trên đầu chợt lạnh, Tả Vi đang vẩy nước vào người cô.

Ngay cả giọt nước cũng mang hơi nóng.

"Hòn vọng phu?" Người Pháp này cũng có hứng thú với văn hóa Trung Quốc, Tả Vi nói ra điển cố chờ đợi trong tứ đại tác phẩm truyền thống nổi tiếng, đạo lý rõ ràng: "Không cần lo lắng, còn có người gấu mà."


*ý là Lev*

Vừa dứt lời, một luồng bụi bốc lên, xe jeep nhấp nhô xuất hiện.

Tô Hạ bật người khỏi ghế, chạy ra đón.

"Xí."

Ánh mắt Tả Vi tập trung vào người trong xe, ngồi xổm ở hành lang nhả khói.

Lúc mấy người Kiều Việt trở lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Hai người một thân phong trần, đều có chút mỏi mệt.

Tô Hạ vội vàng đem đồ ăn sáng đến, Kiều Việt vừa cầm lấy dĩa ăn liền buông, nghiêm túc hỏi: "Mok vẫn chưa cho người đến nấu cơm à?"

"Anh ấy..." Tô Hạ có chút khó xử.

"Làm sao?"

"Anh ấy đang thu thập hành lý rồi."

"Muốn đi?" Lev sửng sốt, sắc mặt cũng trầm xuống.

"Ừ, nói chờ cầu sửa xong sẽ đi. Mấy ngày nay trời không mưa, chắc cũng sắp xong rồi."

Người gấu không nói nữa.

Kiều Việt buồn đầu ăn cơm, Tô Hạ nhịn không được hỏi anh: "Tối hôm qua cuối cùng là sao vậy?"


"Chị gái Zarrow bị nhện độc cắn, may mà phát hiện sớm."

Lúc mấy người Kiều Việt tới, cô ấy đã bị độc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh, kèm theo viêm mạch máu hoại tử.

"Vậy bây giờ sao rồi?" Tô Hạ lo lắng hỏi.

Nơi này cả muỗi cả rắn đều rất đáng sợ, cho dù đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới còn có nhện độc.

"Không sao rồi." Kiều Việt buông bát. Giọng nói có chút mỏi mệt, lau mặt cái rồi kéo cô đi: "Anh đi xem phòng em, kiểm tra xem có con này không."

Nhớ đến ca bệnh tối hôm qua, Lev cũng thận trọng: "Khử trùng phòng cũng rất quan trọng, buổi chiều cũng phải vệ sinh phòng bệnh một lượt, nhất là mấy góc khó thấy. Nên làm gì thì làm đi, cái loại nhện cát 6 mắt này phải đề phòng cẩn thận."

"Nhện cát 6 mắt?"

Kiều Việt kéo cô lên lầu: "Một loại nhện rất độc, cũng nhờ tối hôm qua anh mới biết được."


Tô Hạ đi theo lên lầu, nhện cát 6 mắt? Chưa từng nghe qua. Cô cuối cùng cũng không nhịn được: "Còn độc hơn nhện góa phụ nữa à?"

"Nhện góa phụ cắn người thì đã thấy nhiều rồi, nhưng nhện cát 6 mắt thì hiếm hơn." Kiều Việt tiến vào phòng ngủ của Tô Hạ, rõ ràng là cùng một kết cấu, nhưng phòng nữ rõ ràng khác biệt rất nhiều với phòng nam.

Căn phòng vừa gọn gàng vừa ấm áp, cô thậm chí còn tìm mấy bình truyền dịch đã dùng qua, rửa sạch dùng làm chậu trồng cây hoa cỏ gì đó, đặt bên cửa sổ, sinh trưởng mạnh mẽ, nhìn chúng cũng có thể lên tinh thần.

Anh dọn dẹp xung quanh một lần, ngay cả tủ quần áo cũng nhấc lên xem: "Loại nhện này bình thường ở chỗ người ít để ý tới, trông không có vẻ gì là sẽ tấn công người."

Tô Hạ lại càng hiếu kỳ: "Nếu như bị cắn thì làm thế nào?"
Anh liếc mắt nhìn cô một cái: "Anh khuyên em tốt nhất đừng lên mạng tra."

Cô về điểm này rất cẩn thận, ở trước mặt Kiều Việt không dám biểu lộ điều gì, chỉ cười với anh: "Vâng."

Kiều Việt vệ sinh xong cũng cảm thấy buồn ngủ, dường như gần đây quá mệt mỏi, ngủ đến giờ cơm chiều cũng không dậy ăn.

Merrick cũng dẹp phòng mình và lều chữa bệnh, cuối cùng xịt thuốc khử côn trùng vào từng góc, vừa cầu nguyện.

Hành động này làm cho Tô Hạ tò mò muốn chết, nhện cát 6 mắt chắc hẳn phải rất độc, nếu không tại sao mọi người lại hao tâm tổn trí phòng bị như vậy.

Đêm đó Tô Hạ nhịn không được trèo lên mái nhà, ấn một cái trên màn hình máy tính hiện ra một con nhện.

Phía dưới kèm theo một đoạn viết: "...Được phát hiện ở khu vực châu Phi và Nam Á, họ có họ hàng với loài nhện nâu ẩn dật, nhưng nọc độc của nó độc hơn nhện nâu ẩn dật nhiều lần. Không có huyết thanh kháng độc cũng có thể chữa khỏi, ngoại trừ có thể làm hoại tử, độc của nó cũng có thể làm đông máu, máu đóng cục không thể lưu thông, dẫn đến tử vong...vân vân, hoại tử như thế nào...máu đông dưới da là sao?"
Cô thuận tay click vào xem.

Sau đó cả người cảm thấy không tốt lắm.

Tô Hạ vội vàng click vào dấu x bên góc phải tắt đi, nhưng cuối cùng cũng bị dọa sợ rồi.

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh đáng sợ.

Ting.

Tiếng tin nhắn msn vang lên, Tô Hạ hoảng sợ, suýt nữa thì ngã xuống.

Đúng là tự mình dọa mình.

Là Lục Lệ Ngôn.

Khung chat trắng tinh, chỉ viết mấy câu: "Mục Thụ Vĩ đã về nước rồi, giờ chỉ còn mình cô thủ vững, Tô Hạ à, gánh nặng đường xa."

Mục Thụ Vĩ về nước?

Không phải anh ta ở Ethiopia rất tốt sao?

Tô Hạ nhìn thời gian, bây giờ là tám giờ tối, ở Trung Quốc đang là ba giờ sáng, cú đêm còn chưa ngủ.

"Vì sao?"

Cô gửi mấy lần không thành công, một lúc sau lại hiện ra một loạt tin.

Vì vậy phía dưới câu nói của Lục Lệ Ngôn có tới chừng chục tin nhắn hỏi "Vì sao?"
Lục Lệ Ngôn: "...Đừng kích động."

Tô hạ xấu hổ: "Tôi không kích động."

Lục Lệ Ngôn: "Không chịu nổi điều kiện gian khổ."

Tô Hạ ngẩn người.

Điều kiện gian khổ?

Cô đang mặc áo ba lỗ, tóc quấn hết lên, mồ hôi ướt đẫm áo ngồi trước màn hình máy tính, cả người tản ra mùi kem chống muỗi.

Lục Lệ Ngôn: "Hiện tại chỗ cô thế nào?"

Tô Hạ: "Rất tốt."

Lục Lệ Ngôn: "...Vậy tốt rồi, vậy tôi cũng an tâm."

Liên tiếp hai câu "vậy", Tô Hạ cảm thấy có chút vi diệu.

Cô đang gõ lạch cạch trên bàn phím, lại cảm thấy phía sau có luồng khí. Cuối cùng bỏ dở câu đang gõ, đột nhiên nghe thấy tiếng đằng sau.

"Ai?"

"?"

Tô Hạ giật bắn mình, ôm ngực chưa ổn định lại tinh thần: "Sao anh vào mà không nghe tiếng gì hết vậy? Làm em sợ muốn chết."

Mặt bạc sĩ Kiều được màn hình laptop chiếu sáng.
Tô Hạ vội nghiêng người che đi: "Không lo nghỉ ngơi, lên đây làm gì?"

Anh liền ngồi xuống bên cạnh bàn để máy tính, mở miệng: "Làm sao? Quấy rầy em?"

Quấy rầy em...cầu còn không được.

"Không có, chỉ là dọa em thôi."

Kiều Việt không nói gì nữa, lấy tay xoa cằm, ít khi nào thoải mái như thế này.

Đồng bằng bao la, một mảnh tối đen, trừ chỗ này ra, những nơi mắt có khả năng nhìn tới không có ngọn đèn nào. Dưới màn đêm nguyên thủy, sao trên trời trở nên sáng lạ thường.

Ánh sáng ngân hà như ngọc, thật sự giống như một con sông sặc sỡ, cứ chảy mãi, về phương trời xa xôi.

Tô Hạ nhìn anh ngồi xuống, cũng bắt chước bộ dáng anh ngửa mặt nhìn trời.

Cô liếc mắt một cái có thể nhận ra sao bắc đẩu, xung quanh có vô số ngôi sao, không biết những ngôi sao nào tạo với nhau thành những chòm sao mà các cô gái yêu thích.
Tô Hạ ngửa cổ, lẩm bẩm nói: "Đẹp quá."

"Thích ở đây không?"

Kiều Việt thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn cô.

Gió đêm thổi nhẹ, quần áo anh cũng bị gió thổi lay động, khi thì phồng lên, khi thì xẹp xuống, chuyển động vòng quanh cơ thể nhiều đường con hoàn mỹ của anh.

Tô Hạ nhịn không được xích qua, vòng tay qua thắt lưng anh, hưởng thụ quyền lợi chỉ thuộc về một mình mình: "Cũng được."

"Ngoại trừ khí hậu khắc nghiệt, điều kiện kém, đồ ăn khó nuốt, ngôn ngữ không tương đồng, tín hiệu lúc được lúc mất, giao thông bế tắc, cuộc sống buồn tẻ, còn lại thật ra cũng không tệ lắm."

Kiều Việt: "..."

Nói thế thì coi như kể hết ra rồi còn gì.

"Anh thì sao?" Gió đêm thổi qua, Tô Hạ ngồi trong lòng Kiều Việt, nghịch nghịch tay anh như món đồ chơi: "Thích nơi này không?"

Lòng bàn tay mở ra, cô chọc chọc vào, chơi không biết mệt.
Kiều Việt nhìn cô, bằng lòng dung túng.

Tô Hạ qua lần vừa rồi rút ra bài học kinh nghiệm không dám đi lung tung, chống nắng cũng rất kỹ lưỡng, không giống như làn da lúa mạch xinh đẹp của bác sĩ Kiều, da cô vẫn trắng trắng nộn nộn.

Hai bàn tay nắm lấy nhau, sự khác biệt màu da trông rất dễ thương.

"Anh thích công việc."

...Đúng là workaholic.

Kiều Việt điều chỉnh tư thế, giúp Tô hạ ngồi trong lòng mình thoải mái hơn, dường như bản thân anh cũng rất hưởng thụ. Anh chân dài, không cẩn thậ đụng trúng bàn để laptop, màn hình tối đen bỗng sáng lên.

Khung chat với Lục Lệ Ngôn hiện ra.

Anh ta nói: "Nói thật, cô nhỏ nhắn như vậy đi tới châu Phi, tôi thật sự rất lo lắng."

Tô Hạ đưa lưng về phía màn hình, không phát hiện ra điều này, Kiều Việt thu hết vào trong mắt.

Anh nhìn màn hình chằm chằm, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười: "A."
Nụ cười của anh để lộ ra vài phần nguy hiểm, Tô Hạ trì độn cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ cảm thấy anh cười mà sống lưng mình lạnh hết cả lên.

"Anh cười gì vậy?" Cô tò mò quay đầu lại xem, thấy câu nói kia, nhất thời vô cùng xấu hổ.

"Em..." Nghĩ nửa ngày vẫn không biết phải nói thế nào, có cần giải thích không?

Nhỡ đâu tự mình đa tình, bên người Lục Lệ Ngôn mỹ nữ không thiếu, rất nhiều cô gái để ý anh ta.

...Chắc anh ta cũng không muốn dây dưa gì với người đã có gia đình đâu?

Nhưng lời này nói ra hình như...rất mờ ám. Tô Hạ nghĩ một chút rồi nói: 'Đang muốn gửi báo cáo...cái đó...quên đi."

Ngượng ngùng xoay người muốn tắt máy tính đi, nhưng còn chưa kịp xoay lại, laptop đã bị người lấy đi.

Kiều Việt đụng một cái, trang web chưa kịp tắt lúc nãy hiện ra.
Một con nhện cát 6 mắt hiện trên màn hình, nhìn chằm chằm như muốn đục màn hình chui ra.

Trong đầu lại vang lên lời anh nhắc "Tốt nhất đừng lên mạng tra", Tô Hạ thành thật ngồi xếp bằng trên đệm, trên đầu viết mấy chữ "ngoan ngoãn, hiểu chuyện."

Kiều Việt đối với cô hết cách, không để ý câu nói của Lục Lệ Ngôn: "Đêm hôm xem cái hình này không sợ à?"

"...Sợ."

"Sợ mà còn xem?"

"...Tò mò."

Tò mò quá có ngày hại thân.

Cuối cùng anh đành bất đắc dĩ, trả máy tính lại cho cô: "Làm việc cũng phải có chừng mực, bây giờ đã muộn như vậy, mau nghỉ ngơi đi."

"Anh thì sao?"

Kiều Việt dừng một chút, ngồi xuống cạnh cô: "Chiều ngủ rồi, bây giờ không ngủ được."

"Chỗ anh có nóng không?" Cô thở dài: "Hi vọng cầu sửa xong sớm một chút, chuyển thêm một cái máy phát điện nữa qua đây, hay là chuyển cái quạt điện qua phòng anh đi."
Kiều Việt: "Vậy em thì sao?"

"Em không sao, dù sao người em bình thường cũng lạnh. Còn anh thì khác," Tô Hạ cảm giác được chỗ Kiều Việt ôm mình có một lớp mồ hôi: "Cả người cứ như cái lò lửa."

Bàn tay ấm nóng tiếp xúc với bàn tay mát lạnh. Lòng bác sĩ Kiều rung động: "Anh không cần..."

Lời còn chưa dứt, lại tinh một tiếng, màn hính máy tính lại sáng lên, tin nhắn lại tới.

Chưa kịp đọc tin nhắn của Lục Lệ Ngôn, nhưng câu Tô Hạ gõ chưa kịp gửi đi thì nhìn rõ. Cô a một tiếng, đỏ mặt muốn xóa đi, tay liền bị giữ lại.

Kiều Việt nhìn chằm chằm câu kia thật lâu cũng không động đậy, chỉ vì Tô Hạ nói một câu: "Tôi rất tốt, vì có anh ấy ở đây."

Anh ấy ở đây.

Nhưng chính mình chỉ bận rộn công tác, bận đến nỗi cảm thấy hổ thẹn với một câu này của cô. Cái gì cũng là Tô Hạ tự mình học lấy, có khi cả ngày chỉ nói chuyện với nhau được đôi câu.
Nhưng cô lại làm gì?

Buổi sáng đến phòng bệnh, Tô Hạ chuẩn bị trước một chén nước bạc hà. Nước bạc hà thanh nhiệt giải khát, có khi anh vội quá không kịp uống, để cho bị hư.

Buổi tối ra khỏi phòng bệnh, cô đã chuẩn bị giường ngủ sẵn sàng, cũng chuẩn bị cả nước rửa mặt.

Cô không phải là không có việc gì làm, bình thường sẽ đeo khẩu trang vào lều, ghi chép, quay chụp, nói chuyện phiếm, thăm hỏi, thỉnh thoảng còn ngồi xổm cầm quyển sách y tiếng Anh xem mà đăm chiêu.

Nhưng cô không nói gì cả.

Bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác được yêu.

Kiều Việt nhịn không được cúi đầu, tìm kiếm đôi môi mềm mại của cô, giọng khàn khàn: "Hạ Hạ..."

Tô Hạ bị tiếng gọi Hạ Hạ này của anh làm cho nhũn người, cả người tựa trong ngực anh, không dám nhúc nhích, khẽ ừ đáp lại.
Âm thanh nhẹ nhàng thoát ra qua kẽ răng.

Tô Hạ nhịn không được nâng tay, ôm lấy mặt Kiều Việt.

Rõ ràng cô cảm thấy nụ hôn này không giống những nụ hôn trước kia.

Từ từ nếm thử đến lúc chậm rãi thâm nhập, toàn do anh chủ đạo.

Kiều Việt giữ chặt phía sau đầu cô, nhẹ nhàng cạy miệng cô, tìm kiếm lưỡi cô, thăm dò.

Lần đầu tiên nếm thử động chạm như vậy, Tô Hạ không nhịn được ưm một tiếng, hai tay ôm lấy mặt anh cũng run nhẹ.

Anh quấn quít lấy cô, hơi thở hai người đan vào nhau, lúc ôn nhu lúc mạnh mẽ, từ lúc chỉ mới thăm dò đến khi quen thuộc...

Không biết qua bao lâu sau, mới dần dần tách ra.

Tô Hạ thở gấp, ánh mắt trốn tránh không muốn nhìn anh, trong đáy mắt cô như chứa đựng toàn bộ sao sáng trên trời, yên lặng mà ôn nhu.

Kiều Việt xoa xoa hai má cô, nhịn không được kéo cô vào lòng, hôn một cái, lại một cái.
Gió từ sông Nile thổi tới, lướt qua anh và cô, sau đó đi về phía rừng mưa.

Tô Hạ giơ tay, lướt qua sóng mũi cao ngất của anh, dừng ở khóe môi: "Kiều Việt..."

Kiều Việt kéo tay cô, đặt bên môi hôn xuống.

"Một cái quạt điện là đủ rồi." Anh ôm cô thật chặt: "Chuyển qua đây, ở cùng anh."