Lục Lệ Ngôn kiên quyết, Tô Hạ không có lực chống trả.
Cô thật xấu hổ, cũng rất hổ thẹn, bởi vì mục đích đi phỏng vấn của cô, thật sự không không trong sạch.
Sau khi cúp điện thoại, cô cân nhắc thật lâu, lâu đến mức đến khi sực tỉnh lại, mới ý thức được mình bị Lục Lệ Ngôn chuyển bộ phận rồi.
Đáng giận là, rõ ràng người mời là anh ta, rõ ràng lúc trước anh ta nói sẽ để cô đi.
Giờ thì hay rồi, không chỉ đem cô chuyển sang tổ giải trí, còn nói dăm ba câu đã đưa cơ hội đi châu Phi của cô cho người khác, lại còn làm cho bản thân cô cảm thấy áy náy.
Cô áy náy, nhưng mà...cô cũng rất xem trọng lần đi phỏng vấn nước ngoài này.
Tô Hạ thở phì phì...gọi điện thoại cho anh ta lần nữa, nhưng anh ta không nhận.
Cô tức giận nha, vừa tức vừa lo, gấp đến mức chẳng suy nghĩ được gì.
Mới đi làm có hai năm, nhưng cô đã trưởng thành nhiều, tất cả đều là nhờ tòa soạn.
Tô Hạ rất may mắn, mơ hồ thi đậu vào hệ tin tức trong nước, tốt nghiệp làm việc ở tòa soạn được nhiều người mơ ước. Thêm nữa, cô còn nhỏ tuổi nên rất được chiếu cố, chủ biên Lục Lệ Ngôn tuy rất hay mắng cô, nhưng thật ra mắng đều rất có lý.
Nếu từ chức, cô thật sự luyến tiếc.
Nhưng...vậy thì làm sao bây giờ?
Tô Hạ còn muốn hỏi xem còn suất nào không, ví dụ như thi cử hay tranh cử gì cũng được, chí ít...còn có thể cố gắng.
Nhưng tên Lục Lệ Ngôn kia kiên quyết không nhận điện thoại.
Cảm nhận được thời gian Kiều Việt nán lại nơi này càng ngày càng ít, cô cắn răng ngồi dậy, chờ dịch truyền xong, thừa lúc không có ai chú ý, chậm rãi đi từ cửa sau ra ngoài.
Cô thấy người liền cúi đầu, chột dạ sợ bị nhận ra lôi lại về phòng bệnh.
Nhưng mà bệnh viện lớn như vậy, có mấy ai để ý đến cô?
Nghĩ đến đây Tô Hạ bình tĩnh lại, chờ thang máy đến liền đi vào bên trong.
Cô nghĩ mình lén lút ra ngoài không để lại dấu vết gì, nhưng mà không ngờ tới, Chu Duy Duy đang tránh ở cầu thang thoát hiểm hút thuốc nhìn thấy hết.
Mắt cô bé híp lại.
Tô Hạ từng bước từng bước đi đến cổng bệnh viện, chuẩn bị gọi xe mới phát hiện trên người không có tiền xu.
Cô dùng phần mềm gọi xe, xem bản đồ thấy xe mình gọi còn cách một con phố nữa, vì thế cô ngồi lên ghế dài trước bệnh viện chờ.
Đang lúc tinh thần còn mơ hồ, tự dưng ánh sáng bị che khuất, trước mắt cô tối sầm lại.
Hả?
Thời tiết thay đổi?
Tô Hạ trợn mắt, bị dọa nhảy dựng.
Không phải thời tiết thay đổi, mà là bác sĩ Kiều vừa quay lại đã đổi sắc mặt rồi.
Anh đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, hai tay khoanh trước ngực, mặt lạnh như băng, đôi mắt đen đến đáng sợ.
Bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.
Tô Hạ chột dạ cười ha ha: "Sao anh biết em ở đây?"
"Sao lại chạy ra ngoài?"
Hai người không hẹn mà cùng nói, sau đó sửng sốt.
"Em muốn phơi nắng."
"Chu Duy Duy gọi điện thoại tới."
Lại cùng nhau trả lời.
Có điều Kiều Việt rõ ràng không tin: "Phơi nắng?"
Tô Hạ chột dạ: "Anh không phải về nhà tắm rửa rồi làm cơm trưa cho em sao? Cơm của em đâu?"
"Phơi nắng ở đây?"
"Chỗ này nhiều nắng ít người, rất yên tĩnh."
Bên cạnh đang có hoạt động tuyên truyền, tiếng kim loại va chạm không ngừng, người dẫn chương trình cầm micro hét lên: "Đến gần hơn để nhìn rõ hơn, điện thoại thông minh giá thấp, lại xem còn có thể được nhận quà tặng, mau đến xem -"
Cằm cô gái nhỏ sắp cúi sát vào ngực rồi.
Tiếng loa không ngừng vang lên, một chiếc Chevrolet hạ cửa kính xuống: "Người đẹp, là cô gọi xe phải không?"
Tô Hạ không lên tiếng, Kiều Việt quay đầu lại.
"Đuôi số bao nhiêu?"
"0939."
Đuôi số điện thoại của Tô Hạ, chính là 0939
Kiều Việt khoanh tay, mỉm cười: "Lên xe?"
Cô chột dạ lui lại, muốn trốn dưới bóng Kiều Việt để không ai nhìn thấy.
Thấy cô như vậy, anh thở dài: "Bây giờ đang lúc dưỡng bệnh, đã bảo là không được làm loạn, có chuyện gì tại sao không gọi điện thoại cho anh?"
"Em không phải...do vội quá nên quên mất."
"Làm sao vậy?"
"Này, hai người có đi không vậy?"
"Không đi."
Tài xế mặc kệ: "Không đi gọi xe làm gì?"
"Rất xin lỗi anh, tôi trả tiền, không đi nữa."
Tài xế lấy hóa đơn, Tô hạ trả phí mở cửa, chiếc Chevrolet nhấn chân ga đi thẳng, đến ngã tư liền không thấy đâu rồi.
Tô Hạ nhìn xe rời đi, mắt trông mong.
"Quay về đã, bên ngoài lạnh rồi."
Cô có chút không đành lòng, ngồi trên bồn hoa cố tình gây sự: "Em thật sự có việc cần xử lý, em cũng muốn ở bên ngoài phơi nắng."
Nói xong bắt chước động tác của anh, có điều động tác này cô làm tương đối khó khăn, cô vươn cánh tay trái vòng qua trước ngực, hừ.
"...Được."
Kiều Việt chỉ nói một chữ được, Tô Hạ trợn mắt há mồm, liền như vậy ngồi xuống bên cạnh cô.
Bồn hoa thật thấp, anh tùy ý co một chân, một chân còn lại duỗi thẳng, động tác tiêu sái, chân dài hơn cô hẳn một khúc dài.
Tô Hạ chép miệng.
"Nắng ở đây quả thật rất tốt."
Thật tốt, nắng chiếu chính diện, mắt sắp không hé ra nổi rồi.
Tô Hạ ngồi một lúc liền thừa nhận mình đuối lý, trộm kéo vạt áo anh: "Phơi nắng đủ rồi, trở về thôi..."
Kiều Việt bất đắc dĩ cười khẽ, cận thận đỡ cô đứng lên.
"Thật ra em muốn đi tìm Lục Lệ Ngôn."
Anh đang chuẩn bị cất bước, nghe như vậy nhướn mày: "Anh ta?"
"Anh ta điều em sang tổ giải trí."
"Đây là ý của anh."
"Anh ta còn - cái gì?" Tô Hạ không thể tin được, trợn tròn mắt: "Cái gì là ý của anh?"
"Tạm thời không làʍ ŧìиɦ hình chính trị nữa, em cần nghĩ ngơi, sang tổ giải trí cũng tốt."
Tô Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, mãi mới tìm được giọng nói của mình: "Anh với Lục Lệ Ngôn gặp mặt sau lưng em?"
"Ừ."
Tô Hạ dừng bước, đáy lòng không biết đang có tư vị gì.
Chính xác, phát sinh chuyện như vậy, người quan tâm đến cô đều nói thôi đi, rời khỏi vị trí này là tốt nhất.
Nhưng mà, sở dĩ cô kiên cường ở lại chỗ đó, là bởi vì mỗi người đều có trận chiến riêng của mình.
Ví dụ như Kiều Việt trấn thủ vững vàng ở tiền tuyến bệnh tật, cô cũng muốn mình có thể kiên trì làm gì đó, liền muốn vạch trần chân tướng sự thật cho độc giả biết.
Những người hiểu cô đều biết, nhưng chủ biên lại bắt cô từ bỏ.
Cảm giác mất mát không nói nên lời.
Đáy mắt Tô Hạ chậm rãi xuất hiện màn hơi nước mỏng, lông mi chớp chớp, mắt nhanh chóng liền ướt.
"Kiều Việt." Cô cắn môi dưới, ngửa đầu nhìn anh: "Sao anh không hỏi ý em?"
"Anh còn nhớ rõ em đã nói, đối với chuyện của anh, em đều ủng hộ vô điều kiện, anh cũng ủng hộ em như vậy, không phải sao?"
"Bây giờ mới được bao lâu, sao lại nuốt lời rồi?"
Lúc cô tức giận, cũng uyển chuyển như vậy, dùng lời nói ôn nhu nói ra lời quở trách.
Đáy lòng Kiều Việt như có lông chim lướt nhẹ qua, vừa mềm mại vừa tê dại.
Anh kéo cô đi, Tô Hạ không chịu giữ tay lại: "Anh chưa trả lời em."
"Vậy em nói anh nghe trước, vì sao muốn chạy tin tức chính trị?"
"Em..." Sắc mặt Tô Hạ thay đổi, có chút trắng bệch.
Thấy cô như vậy, Kiều Việt cũng không truy hỏi thêm nữa: "Nếu như không muốn thì đừng nói."
"Thật ra ba mẹ hiện giờ của em, là ba mẹ nuôi."
Tô Hạ cúi đầu, sau mười năm, lúc nhắc lại chuyện này, trong đầu mình vẫn có chút trống rỗng.
Kiều Việt hơi bất ngờ.
"Thật ra em nên nói cho anh biết." Tô Hạ kéo căng khóe miệng: "Ba mẹ rất xót em, lúc em còn rất nhỏ, ba hay đi công tác...xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không trở về nữa."
"Bởi vì ông ấy là nhân vật cũng có tiếng trong ngành, ông ấy đi đột ngột, mọi người cũng rất chú ý. Chỉ là...chuyện báo chí đăng lúc ấy không phải chuyện đó."
Báo chí đăng thế nào?
** Nhận hói lộ, lòng người hả dạ.
Ông ấy không thể nào là người như vậy, nếu thật sự có tham ô dù chỉ một chút tiền thôi, bọn họ sẽ không phải ở trong nhà của đơn vị cấp.
Mẹ cô cũng không cần phải tiết kiệm, mỗi lần mua quần áo đều tiếc lên tiếc xuống, tiết kiệm tiền mua váy đẹp cho cô.
Có lúc cô muốn ba chơi với mình nhiều hơn, bởi vì những bạn nhỏ khác cuối tuần hoặc ngày lễ đều được ba mẹ đưa đi công viên chơi.
Nhưng ông ấy không có, bởi vì ba luôn tăng ca, thậm chí nhiều khi sức khỏe không tốt, cũng ở lại cơ quan làm việc.
Cô bé Tô Hạ tuổi còn nhỏ cũng không phải không biết náo loạn, thậm chí sáng sớm hôm đó còn giận dỗi ông.
Giận ông đi công tác, giận ông ngay đến cả sinh nhật cô cũng quên không nhớ gì cả.
Cô gào khóc, cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Bộ dáng áy náy của ba đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, ông muốn ôm cô, cùng cô nói chuyện. Nhưng lúc đó cô đang giận dỗi, chỉ muốn trốn.
"Hạ Hạ ba xin lỗi, ba phải đi công tác, không có thời gian đón sinh nhật với con, lần sau chúng ta bổ sung nhé."
"Lần sau không thèm đón sinh nhật với ba nữa." Cô nói.
Vì thế, thật sự không có lần tiếp theo nữa.
Sau này sắp xếp lại di vật trên xe, phát hiện một hộp quà được gói rất đẹp, búp bê còn mang theo vết máu. Tô Hạ cứ ôm nó, không ăn không uống hai ngày liền.
Từ đó về sau, cô không còn ngày sinh nhật nữa.
Ba đi rồi, dư luận lại chĩa mũi nhọn về phía gia đình mình, thậm chí còn có người đến truy hỏi.
Đối phương đưa ra bản ghi chép hóa đơn thật dày, vốn chưa từng làm qua, không biết vì sao lại có.
Cuối cùng mẹ cũng bệnh nặng không dậy nổi.
Hồi đó Internet không phổ biến như bây giờ, chỉ cần tin tức trên báo giấy và thời sự cũng đủ làm người ta không rét mà run.
Nếu như là bây giờ, khẳng định dư luận sẽ càng nhiều, cô sợ ngay cả mình cũng không chống đỡ được.
Giáo viên ở trường học không muốn nhìn thấy cô, bạn học càng ngày càng xa lánh.
Cô bé từng được đối xử như công chúa, lúc 12 tuổi gầy đến nỗi chỉ còn 25kg, mỗi ngày đều trôi qua trong tuyệt vọng.
Tuyệt vọng vì sao ngày đó không nói chuyện với ba, tuyệt vọng vì sao lòng người dễ thay đổi, trắng đen không thể nào phân biệt được.
Sau khi mẹ qua đời, người có quyền nuôi nấng mình cũng phủi sạch quan hệ đi xa, dù là máu mủ tình thân. Cuối cùng, Tô Gia có quan hệ tốt với ba nhận nuôi cô.
Cuối cùng thanh danh của ba cũng được rửa sạch, cũng chỉ là một câu chuyện ngắn. Nhưng ai biết được sau mấy câu này, một gia đình hạnh phúc đã bị phá hủy.
Hơi nữa, hai năm đó, Tô Hạ có cảm giác mình đã sống cả đời người.
Thậm chí khi có người có tâm địa đẩy xuống sông, lúc gần chết lại có một thiếu niên không ngại nhảy xuống, cứu cô lên.
Tâm phế sống lại rồi, sau khi được hô hấp nhân tạo, cô tỉnh lại chỉ nhìn thấy sườn mặt tuấn tú của anh, cùng với vẻ trầm ổn chín chắn.
Cô nghe thấy trên bờ sông có người hét lên: "Kiều Việt, mau lên đây."
Vì thế nhớ kỹ anh, vô thức cử động.
Khi đó cô rất chật vật, tóc tai như nữ quỷ rối tung bên sườn mặt, ngũ quan ngây ngô.
Anh cũng mới chỉ là thiếu niên, khí chất xuất chúng, lại rất am hiểu cách cấp cứu.
Kiều Việt chỉ nghe vài câu của cô, cùng với đoạn thời gian kia, không bao lâu liền đoán ra.
"Thời Viễn án" chấn động một thời, lúc ấy người bị liên lụy không ít, cuối cùng lại là một tấn bi kịch, bị người có dụng tâm kín đáo xoay chuyển trong lòng bàn tay.
Thì ra ban đầu cô là Thời Hạ.
Có đôi khi dư luận không nhận thấy lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đứng lên, lực sát thương so với súng đạn còn đáng sợ hơn nhiều.
Bởi vì, như vậy là công tâm.