Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 57: 57: Chương 64





Nói thật lòng, từ nhỏ tới lớn Đàm Tích quả thật chưa từng nghiêm túc đắp người tuyết.
Lúc còn bé chỉ là đi theo góp vui cùng mấy bạn nhỏ, nhưng chẳng qua chỉ là trông bầu vẽ gáo, người tuyết đắp ra cũng chẳng ra làm sao.

Lớn lên một chút, sau khi đã có mắt thẩm mỹ riêng, chân cô lại càng ngày càng yếu đi, thế nên chỉ có thể nằm bò bên cửa sổ phòng học, ngưỡng mộ nhìn ra bên ngoài.
Lần này được cùng với người mình thương đắp người tuyết, quả thực là điều cô chưa từng trải qua.
Con người của Hoắc Kỳ vốn mắc bệnh sạch sẽ quá mức, nhìn từ xa thì rõ ràng là đóa hoa lạnh lùng điển hình, nhưng không ngờ đóa hoa lạnh lùng ấy lại tình nguyện vùi mình chốn nhân gian, cùng cô làm mấy chuyện đôi lứa ấu trĩ này.
Thi thố vẫn luôn là điều khiến người ta tràn đầy hăng hái, Hoắc Kỳ trước tiên là nhanh chóng xúc tuyết tới, sau khi đã xúc đủ tuyết, anh ngồi xổm xuống dựng lên một thân người đơn giản.
Bàn tay anh rất lớn, hơn nữa vốn dĩ cũng nhanh nhẹn, nên nhìn qua tựa như làm ảo thuật.

Đàm Tích cũng phải kinh ngạc thốt lên: “Sao anh làm nhanh thế?”
“Nếu như ngày nào cũng phải làm mấy cuộc phẫu thuật, thì em cũng sẽ làm được như vậy thôi.” Anh liếc nhìn cô.
Mỗi ngày anh đều phải làm những việc vô cùng tỉ mỉ như khâu vết thương, phải chạy đua với thời gian, tranh giành từng giây từng phút, tốc độ tay của cô tất nhiên sẽ không thể so sánh được với anh.
Mấy đứa nhóc cảm thấy không phục, bảo: “Chú, cái xẻng lớn rất tiện lợi, chẳng công bằng chút nào!”
Có lẽ thấy anh đắp quá nhanh nên bạn nhỏ bất mãn, chạy tới chu môi.
Đàm Tích thật sự chẳng biết nên khóc hay cười, rõ ràng là bạn nhỏ này tự tìm đến muốn thi đấu, quy tắc cũng đã nói trước đó rồi, sao giờ lại chạy tới nói hai người họ không giữ chữ tín?
Hoắc Kỳ lại rất tốt tính, đưa cái xẻng cho cậu nhóc: “Vậy chi bằng nhóc cũng dùng cái xẻng này đi.”
Cậu nhóc lập tức vui vẻ nhận lấy, sau đó lại phát hiện cái xẻng này nhìn thì có vẻ dễ sử dụng, nhưng nâng lên lại có chút khó khăn, còn chẳng bằng cái xẻng nhỏ của mình.
Hoắc Kỳ chẳng biết làm sao, thong thả bước đến, giúp bạn nhỏ xúc mấy đống tuyết.
Anh làm như vô ý nói: “Nhìn anh giống chú lắm à?”
Đàm Tích ngồi bên cạnh xem mấy trái ớt khô, nghe thấy anh hỏi vậy thì cười ra tiếng.
Người ta hay bảo, phụ nữ hay để ý tuổi tác, thật ra đàn ông cũng vậy, thậm chí đàn ông lúc đã so đo thì còn nhỏ nhen hơn nhiều.
Bởi vì vừa đổ tuyết nên bầu trời có vẻ trong hơn trước, không gian giữa trời và đất cũng vô cùng trong lành, Đàm Tích vô thức nhìn về phía Hoắc Kỳ, phát hiện anh thật trẻ trung và đẹp trai.
Lần trước bị anh gài bẫy, cô có thử tìm nếp nhăn trên mặt anh, nhưng tìm mãi cũng chẳng ra.
Mặc dù khí chất trưởng thành, nhưng nếu chỉ nhìn mặt mà gọi là ‘anh’ thì cũng chẳng có gì sai cả.
Đôi mắt to tròn của đứa nhỏ mở lớn, tràn đầy vẻ ngây thơ vô số tội, chẳng chút do dự đáp: “Nhìn kỹ một chút thì giống ‘anh’ hơn ạ.”
Hoắc Kỳ không nhịn được khẽ cười.
Anh cuối cùng cũng vừa lòng hả dạ, khóe miệng nhếch lên: “Ừm, thế thì phải gọi là anh chứ.”
Sau đó lại chuyển tầm mắt sang Đàm Tích, cất giọng khe khẽ hỏi: “Thế còn chị kia thì sao?”
Đứa nhỏ không hề do dự đáp: “Chắc chắn là chị gái xinh đẹp rồi!”
“Chị ấy thật sự rất xinh đẹp.


Anh trai, anh có thể nói cho em biết làm sao mà anh theo đuổi được chị ấy không?” Đứa nhỏ ngước đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh.
Hoắc Kỳ nắn bóp gương mặt phúng phính của đứa nhỏ, hơi nhíu mày nói: “Tuổi hãy còn nhỏ, học cái này làm gì?”
“Đâu phải học ạ!” Đứa nhỏ tràn đầy khát vọng tồn tại, “Chỉ là tò mò xíu thôi mà.”
Đàm Tích cười có chút bất lực: “Không cần tò mò làm gì, lớn rồi em sẽ tự hiểu thôi.”
“Em có một câu hỏi, có thể hỏi không ạ?”
Đứa nhỏ này nhìn qua mới chỉ bảy tám tuổi, khoảng tầm lớp hai, vẫn còn là một đứa trẻ non nớt.
Đàm Tích không nỡ từ chối cậu bé: “Em hỏi đi.”
“Chị, có thể đưa em bé nhà anh chị xuống chơi cùng bọn em được không?”
Hai tay cậu bé chắp trước ngực, dáng vẻ xin xỏ vô cùng khiêm tốn.
Đàm Tích: “…”
Hoắc Kỳ mặt không chút biểu cảm nói: “Nghe đâu mà biết nhà anh chị có em bé thế?”
“Hai người không phải đã kết hôn rồi sao?” Cậu bé hiếu kì hỏi, “Kết hôn rồi thì tất nhiên sẽ có em bé chứ?”
Cậu bé đột nhiên hiểu ra rồi bật cười: “Em biết rồi, có phải là em bé quá nhỏ nên anh chị sợ đưa bé xuống đây sẽ bị lạnh, thế nên mới giấu em bé đi, đúng không?”
Mấy đứa trẻ thời nay đều có khả năng tự suy diễn giỏi thế cơ à?
Cậu bé ở bên này tíu tít không dứt, còn hai người bạn của cậu ta thì vẫn đang cố sức đắp người tuyết.

Mà bấy giờ Đàm Tích và Hoắc Kỳ cũng dừng hết động tác lại, thành ra người tuyết mới chỉ hoàn thành được phần thân, trong khi bạn của cậu bé đã bắt đầu vo một viên tuyết lớn làm đầu cho người tuyết.
Đàm Tích cảnh giác nheo mắt lại: “Hoắc Kỳ, chúng ta đắp người tuyết thôi, nếu không sẽ thua mất.”
Hai người trưởng thành lại thua bởi ba đứa trẻ con thì cũng quá mất mặt.
Hoắc Kỳ thu lại ý cười, lại lần nữa ngồi xổm xuống, xử lý đống tuyết trên đất.
Đàm Tích nhìn thấy cảnh này, không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Hoắc Kỳ trong mắt người khác vẫn luôn là một người lạnh lùng xa cách.

Trong tưởng tượng của cô, lúc anh thấy tuyết thì sẽ lạnh nhạt bước qua.

Không ngờ rằng anh sẽ thế này, cùng cô và mấy đứa trẻ tham gia thi đấu đắp người tuyết, thật giống như thần tiên hạ phàm vậy.
Nhưng mà cô thích cảm giác này.
Cậu bé cụp mắt xuống, nhìn Hoắc Kỳ: “Chú à, chú cao như vậy sao lại nghe lời của chị gái này thế?”
Có vẻ như Hoắc Kỳ không cùng cậu bé tiếp tục tán gẫu, nên cậu bé có chút ghét anh, lại đổi sang cách xưng hô cũ.

Tình cảm yêu ghét của một đứa trẻ vẫn luôn rõ ràng như vậy.
Cậu bé lại nói: “Ở nhà ba em cũng cực kì nghe lời mẹ em, có một lần ba em đã đồng ý sẽ mua đồ chơi cho em, nhưng mẹ vừa trừng mắt với ba một cái, ba lập tức không nhắc lại chuyện đó nữa.

Hừ, chẳng giữ chữ tín gì cả!”
Hoắc Kỳ dừng động tác trên tay lại, nhưng cũng không nói gì.
“Chú à, chú nói cho cháu nghe đi mà.” Cậu bé vẫn không ngừng quấy nhiễu, “Tại sao chú lại nghe lời chị gái này thế?”
“Cách xưng hô!” Hoắc Kỳ nhẹ giọng nói.
Cậu bé bịt kín miệng mình lại, cười cười ngại ngùng, lặp lại cách gọi khác: “Anh à!”
Hoắc Kỳ cuối cùng cũng vừa ý, lại đứng dậy lần nữa, nhẹ nhàng cười với cậu nhóc một cái, từ sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng dịu dàng: “Đó là vì ba của em rất yêu mẹ của em, cũng như anh rất yêu chị ấy.”
Ánh mắt trời rực rỡ xé toạc từng tầng mây, chiếu rọi lên người anh những tia sáng lấp lánh.
Giọng điệu anh nhẹ nhàng, có cảm giác thờ ơ chẳng chút bận tâm, nhưng chẳng hiểu sao lại toát lên sự dịu dàng khó tả.

Loại ấm áp mơ hồ này mới thật sự là trí mạng.
“Nhưng ba mẹ cũng rất yêu em mà.”
“Nhưng hai loại tình yêu đó lại không giống nhau.” Hoắc Kỳ trầm giọng, kết thúc chủ đề này.
Hoắc Kỳ nhanh chóng làm xong phần đầu cho người tuyết.

Anh đắp một người tuyết rất lớn, giống như một bạn nhỏ mới vào tiểu học.

Đàm Tích đã sớm không kiềm chế nổi, ra tay chỉnh sửa lại phần đầu người tuyết cho tròn hơn.
Cô cũng mở hộp chocolate chip ra, lấy ra ba viên kẹo dính lại làm thành một hình tam giác, dùng để làm mắt cho người tuyết.
Đàm Tích nhìn thấy rõ bạn nhỏ ở bên cạnh đang nuốt nước miếng.
Cô không đành lòng, đưa hết chỗ chocolate chip còn lại cho bọn trẻ.

Mấy đứa nhóc đều đồng thanh “cảm ơn chị ạ”, rồi ngay lúc Đàm Tích còn chưa kịp phản ứng lại, cả ba đứa đã nhanh chóng ăn hết đống chocolate.
Thế này cũng nhanh quá đi mất!
Đàm Tích đột nhiên cảm thấy chơi rất vui.
Cô nhìn ba đứa nhỏ chia nhau chocolate ăn, ý cười ấm áp.

Chính cô chẳng hay, Hoắc Kỳ cũng đang nhìn cô.

Hôm nay có gió nhưng cũng không quá lạnh, hoặc có thể là do cô đã mặc một chiếc áo lông cừu đủ dày.
Mái tóc cô xoăn nhẹ, gương mặt trắng tựa gốm sứ lộ trong gió tuyết, đôi mắt hạnh to tròn lại hiện lên vẻ tinh nghịch.
Đây là người con gái anh yêu rất nhiều năm rồi, có nhìn thế nào thì vẫn thấy đẹp.
Hoắc Kỳ lại lên nhà lấy xuống một miếng cà rốt đã được cắt thành hình tam giác nhỏ, lại dùng quả ớt đỏ làm thành một chiếc miệng cong cong.

Người tuyết cũng đã đắp gần xong, chỉ là cảm thấy vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Đám Tích nhìn người tuyết mình đã đắp xong, trong lòng nảy ra một ý.
Cô vội vã chạy lên lầu lấy xuống một chiếc xô nước nhỏ màu cam, đội lên đầu người tuyết.
Người tuyết lúc trước tựa như một ông đầu trọc, không được đáng yêu lắm.
Người tuyết hai bên đều đã đắp xong, chỉ là đám trẻ dù sao vẫn còn là trẻ con, về mặt thẩm mỹ thì vẫn còn non nớt.

Mắt của người tuyết nhà bên là do sao chép ý tưởng của bọn họ, nhưng mắt của người tuyết lớn chỉ dùng một viên chocolate, nhìn vào có chút không được cân xứng.

Còn lí do vì sao chỉ có một viên, là vì chocolate đã bị đám nhóc ăn hết rồi, chỉ còn thừa lại hai viên mà thôi.
Giang Thành đứng giữa cơn gió tuyết cũng sắp lạnh cóng cả người.

Vị giám khảo đảm bảo sự công bằng này cuối cùng cũng được lên sân, cậu bé khó khăn nhìn về phía mấy bạn nhỏ: “Đại Lực, phải công bằng đúng không?”
“Tớ cảm thấy người tuyết của anh chị ấy đắp đẹp hơn… Ấy, ấy, ấy, đừng có đánh mà!”
Đôi mắt của cậu bé kia mở lớn, dường như rất bất ngờ.
Cậu bé đương nhiên biết Giang Thành rất công bằng, nhưng không ngờ lại công bằng tới mức “vì đại nghĩa diệt thân” như thế này.

Tất nhiên là người tuyết do anh chị đắp có đẹp hơn, nhưng cũng không đẹp tới mức đó chứ, để hòa không được hay gì?
Tính háo thắng của trẻ con rất lớn, tức giận tới mức “hừ hừ” hẳn hai tiếng.
Đàm Tích lấy một chiếc túi từ phía sau người ra.

Đây là túi đồ lúc cô lên lầu lấy xô nước có thuận tiện cầm theo xuống: “Tặng mấy nhóc cái này nè! Coi như chia sẻ may mắn của anh chị cho mấy nhóc nhé!”
Bên trong túi đầy ắp các loại đồ ăn vặt, đây đều là đồ ăn do cô và Hoắc Kỳ đi dạo siêu thị mua về, mỗi lần mua một ít.

Hai người bọn họ đều không phải kiểu thích ăn vặt, mua nhiều về rồi cũng quên không ăn.
Đàm Tích còn cố ý chọn ra mấy món đồ ngọt mà đám trẻ thích ăn, mang xuống cho chúng.
Mặc dù bọn nhỏ đã thua trận đấu, nhưng lại có đồ ăn ngon nên cũng chẳng tức giận gì, đồng loạt cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh chị ạ!”
Đúng lúc ấy, ba mẹ của đám trẻ cũng xuống nhà gọi chúng về ăn cơm.

Bọn nhỏ cầm theo chiếc túi mà Đàm Tích cho, vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của bọn trẻ, Đàm Tích than nhẹ một hơi: “Làm trẻ con tốt thật đấy!”
Có thể không lo không nghĩ, tự do tự tại.

Trời đất rộng lớn, chỉ còn lại bóng dáng hai người bọn họ hiu quạnh chốn này, nhưng bọn họ chẳng hề cảm thấy cô độc.
Hoắc Kỳ kéo Đàm Tích lại, ôm vào trong lòng.

Anh dùng tà áo khoác ngoài bao lấy cơ thể Đàm Tích, dáng người đàn ông cao lớn, lộ rõ bờ vai rộng rãi.
Quan trọng nhất là, cảm giác an toàn này cũng chỉ có mình anh mới có thể cho Đàm Tích mà thôi.
Ánh mặt trời chiếu tới, phủ lên gương mặt Hoắc Kỳ một lớp ánh sáng vàng nhạt, anh nhẹ nhàng cúi đầu, mỉm cười nói: “Làm trẻ con thì có gì hay ho chứ, trừ việc làm bài tập ra thì cũng chỉ làm bài tập.”
Bọn trẻ bây giờ áp lực thật sự rất lớn, bờ vai nhỏ bé yếu ớt phải gánh vác kì vọng của cả một gia tộc, phải tham gia mấy lớp năng khiếu liền.
“Vậy theo như lời anh nói, người trưởng thành là người làm công ăn lương, phải phục vụ cho tư bản thì thú vị à?” Trên mặt Đàm Tích hiện lên vẻ không chịu thua.
Hoắc Kỳ nhìn biểu cảm của cô, bèn liếc cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Nhưng ít nhất tối đến, bọn mình còn có thể làm chút chuyện vui vẻ.”
Giọng điệu anh nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, mặt không đỏ, tim không loạn, tựa như đang nói đến chuyện gì đó cực kỳ đứng đắn.
Đúng là da mặt của những người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo luôn dày hơn da mặt phụ nữ.
Trái tim Đàm Tích cũng đập loạn cả lên, cô cẩn thận nhìn ngó xung quanh: “Đúng là cái đồ miệng nam mô bụng bồ dao găm mà… Sao đang ở bên ngoài lại nói đến mấy chuyện này.”
Hoắc Kỳ cụp mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cười như không cười nói: “Tối qua rõ ràng rất vui vẻ mà.”
Đàm Tích: “…”
Đàm Tích vội vàng lui ra khỏi vòng tay của anh, không muốn tiếp tục câu chuyện này nữa.

Cô đánh giá hai người tuyết đã được đắp xong, chuyển mắt nhìn Hoắc Kỳ: “Nhìn hai người tuyết này có giống một nam một nữ không?”
Người tuyết bọn họ đắp hơi lớn, nhìn giống một người đàn ông vóc dáng lực lưỡng, còn người tuyết của ba bạn nhỏ kia thì nhỏ hơn một chút, tựa như một người con gái mỏng manh ốm yếu.
Đàm Tích lại bảo: “Rất giống bọn mình.”
Cũng rất hợp với tình hình này.
Hoắc Kỳ nhìn người tuyết rồi lại quay qua nhìn Đàm Tích, ánh mắt lười biếng, dưới đáy mắt không lộ rõ cảm xúc gì, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Vợ anh nào có xấu như thế.”
Đàm Tích lại quan sát cẩn thận người tuyết ốm yếu kia một lượt, cảm giác mặc dù không đẹp nhưng cũng không tính là xấu xí.
Chẳng lẽ trong mắt Hoắc Kỳ, cô đẹp tựa tiên nữ?
Thế nên người tuyết bình thường khó lòng có thể so sánh với tiên nữ.
Nghĩ như thế, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Đàm Tích híp mắt, cười tủm tỉm nói: “Hoắc Kỳ, chỉ đắp hai người tuyết thì không đủ, chúng ta lại đắp thêm một bé người tuyết nho nhỏ nữa đi.

Như thế thì một nhà ba người mới trọn vẹn được.”
Hoắc Kỳ cong môi cười đáp: “Muốn sinh bé con rồi sao?”
Đàm Tích gãi đầu, có chút ngại ngùng: “Làm gì có, em cũng không có ý định sinh sớm, chỉ là đột nhiên cảm thấy chỉ có hai người tuyết thế này cứ thiếu thiếu, nên mới bảo đắp thêm một bé người tuyết nữa để bầu bạn với hai người tuyết kia.”
Trong ánh mắt Hoắc Kỳ ẩn chứa ý cười, vươn tay nắm lấy cổ tay Đàm Tích.

Sức lực của cô vốn không lớn, rất dễ dàng bị anh kéo vào trong lòng, sau đó anh cất giọng trầm ấm: “Tích Tích không hề cô đơn.”
Mỗi ngày yêu em cả trăm cả vạn lần, dùng tất cả thời gian anh có để yêu em cũng chẳng đủ, sao có thể cô đơn được chứ!