Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 33: 33: Chương 39





Đàm Tích trừng mắt liếc anh một cái: “… Muốn được hôn thì anh cứ việc nói thẳng ra.”
Trong mắt Hoắc Kỳ tràn đầy ý cười: “Được.”
Sau đó anh ngồi yên không động đậy.
Trong lòng của Đàm Tích: Ngồi chờ được hôn sao?
Cô càng không hôn đấy, hôm nay bọn họ mới xác định quan hệ mà đã hôn không biết bao nhiêu lần, từ sâu trong xương cốt đàn ông đều là dạng này sao? Hồi học cấp ba nói chuyện yêu đương với Hoắc Kỳ chỉ là kiểu tình yêu trong sáng, chủ yếu là vì Đàm Tích cũng tương đối bảo thủ.
Bây giờ trưởng thành rồi, đúng là cũng nên làm một số chuyện mà người trưởng thành nên làm, cô cũng không thể cứ mãi là một đứa trẻ được.
Nhưng chuyện mà người trưởng thành nên làm…
Nghĩ đến đây, Đàm Tích không khỏi có chút đỏ mặt, cô thật sự chưa từng nghĩ tới những chuyện như vậy, bây giờ dường như những chuyện đó sẽ sớm xảy đến với cô.
“Tích Tích, sao em lại đỏ mặt?” Hoắc Kỳ cúi đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên một chút khó hiểu, “Em không phải là…”
Đàm Tích chống nạnh: “Là cái gì?”
“Có phải vừa nhắc tới chuyện thân mật em lại suy nghĩ bậy bạ về anh rồi không?” Hoắc Kỳ không thể làm gì khác hơn là cười trừ.
Đàm Tích bị đoán trúng tâm tư: “……”
Cô giơ nắm tay lên đánh về phía anh một cái, Hoắc Kỳ cũng không né tránh mà dùng một tay bắt lấy nắm tay cô: “Tích Tích, em đánh anh tàn tật rồi hạnh phúc sau này của em phải làm sao đây?”
Đôi mắt thâm thúy của anh híp lại một nửa nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt Đàm Tích dừng lại trên ngũ quan tuấn tú của anh, trái tim không rõ vì sao lại trở nên loạn nhịp.
Chỉ là đánh anh một chút thôi mà, tại sao lại liên quan đến hạnh phúc tương lai sau này chứ?
Đàm Tích bình tĩnh nhìn lại hướng nắm tay của mình, thế nhưng cái nắm đấm kia đang hướng… Cô thực sự không cố ý đánh vào vị trí đó, chỉ là bàn tay vung lên loạn xạ nên chắc là vung tay sai hướng thôi.
Đàm Tích khóc không ra nước mắt: “Anh đừng hiểu lầm.”
Hoắc Kỳ nhẹ nhàng nhếch môi: “…”
Hoắc Kỳ chỉ bị thương một cánh tay nên cũng không ảnh hưởng đến hoạt động sinh hoạt cá nhân, chẳng hạn như đi vệ sinh hay chuyện gì khác đều có thể tự mình làm được, nhưng Đàm Tích lại không yên lòng nên mới ở lại đây.
Lúc này thực sự đã đến giờ đi ngủ.
Vốn dĩ Đàm Tích chưa bao giờ nghĩ đến việc có xấu hổ hay không, chỉ đơn giản là không đành lòng để anh ở một mình trong phòng bệnh.
Nhưng bây giờ Đàm Tích đang nằm trên giường bệnh bên cạnh, kéo chăn bông mỏng bịt kín cả đầu, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ nhè nhẹ.
Đặc biệt là trải qua sự đấu tranh tư tưởng vừa rồi.
Hoắc Kỳ cũng yên lặng nằm xuống, anh chỉ có thể nằm thẳng, Đàm Tích hơi xốc chăn lên, nhưng cũng không thấy rõ Hoắc Kỳ rốt cuộc đã ngủ hay chưa.

Kỳ thật Đàm Tích muốn lướt điện thoại một lúc, nhưng thứ nhất, càng nghịch điện thoại sẽ càng thấy hứng thú, thứ hai, Hoắc Kỳ là bác sĩ nên chắc sẽ nói nghịch điện thoại không tốt cho mắt hay gì đó, cô thật không muốn nghe anh lải nhải.
Thôi bỏ đi.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy Hoắc Kỳ cất tiếng: “Em ngủ chưa?”
“Ngủ rồi.” Đàm Tích vô thức đáp lại.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong cổ họng của Hoắc Kỳ, cô mới nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm vô cùng ngu ngốc.

Sau khi suy nghĩ vài vòng, cô cũng không giấu giếm nữa, dứt khoát nói: “Em hơi lạ giường nên vẫn chưa ngủ được.”
Hoắc Kỳ ừ một tiếng, thấp giọng thở dài: “Thiệt thòi cho em rồi.”
“Không thiệt thòi gì cả.” Đàm Tích không ngờ anh sẽ nói vậy, cười cười đáp, “Vừa rồi em còn chưa nói xong, tuy rằng em lạ giường nhưng em lại rất dễ ngủ, việc lạ giường với dễ ngủ cái nào hơn cái nào, anh đoán xem cái nào sẽ thắng?”
Đàm Tích vòng cánh tay lót phía dưới đầu, hơi ngả người ra sau cười hỏi Hoắc Kỳ.
“Trẻ con không cơ chứ.” Hoắc Kỳ lời ít ý nhiều.
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói em trẻ con à?” Đàm Tích trừng anh một cái, mặc dù anh không nhìn thấy nhưng cô không thể không trợn tròn mắt, “Trước kia anh cứ quấn chặt em muốn lấy được đáp án, em cũng đâu có ghét bỏ anh trẻ con gì.”
Hoắc Kỳ không biết đang suy nghĩ gì mà trầm mặc không nói chuyện.
Một lúc sau Đàm Tích vẫn chưa ngủ được, cô lặng lẽ đứng dậy nhìn thoáng qua chỗ Hoắc Kỳ, nhưng lại không phân biệt được anh đã ngủ hay chưa.
“Tích Tích, lại đây.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Hoắc Kỳ đột nhiên truyền đến.
Đàm Tích cảm thấy hơi khát nên đã uống một ngụm nước, nói chuyện có chút lúng búng: “Chỗ nào?”
Hoắc Kỳ dùng tay trái vỗ vỗ vào chiếc giường của mình: “Đến bên cạnh anh.”
Tuy rằng giường ở đây rất lớn, tuy rằng bọn họ hiện tại đã xác định mối quan hệ, tuy rằng cô thật sự yêu anh, nhưng ngủ chung sớm như vậy hình như không được tốt lắm.
Đàm Tích gãi đầu, đột nhiên không biết nên từ chối Hoắc Kỳ như thế nào, bèn liếm liếm môi có chút khó xử: “Hiện tại ngủ chung có phải là quá nhanh rồi không?”
Hoắc Kỳ nhẹ giọng phản bác: “Em đang nghĩ đi đâu vậy?”
Đây là thời điểm thua người không thể thua trận!
Đàm Tích thẳng sống lưng, nói chuyện với dáng vẻ rất có khí thế: “Ý của em rất thuần khiết, anh lại tưởng tượng đi đâu vậy?”
Hoắc Kỳ bất đắc dĩ thở dài, giọng nói có chút dịu dàng: “Thôi anh không cãi lại em.”
“Anh chỉ muốn ôm em thôi.”
Kỳ thật cũng không có gì là cãi không lại, lúc còn đi học anh cũng là một bậc thầy ngụy biện, chẳng qua là tình nguyện nhường cho cô, thỏa mãn lòng hư vinh của cô mà thôi.


Đàm Tích cảm thấy trong lòng ấm áp, cũng không thể nói mình rất để ý chuyện kia, bèn nhún vai đáp: “Được rồi, em miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Dù sao sớm hay muộn cũng phải ngủ chung, nằm trong vòng tay anh cũng không hại gì.
Nghĩ như vậy, Đàm Tích cảm thấy rất hài lòng.
Cô đứng dậy mang dép lê đi đến chỗ Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ đã sớm dành ra hơn nửa giường cho cô, bản thân anh cũng nằm nghiêng ở bên cạnh, trông thật đáng thương.
Dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Đàm Tích phát hiện Hoắc Kỳ thật sự rất đẹp trai, cho dù là nằm vào góc chết thì dáng vẻ vẫn đẹp trai như thường, không chút suy giảm.

Đàm Tích cũng không căng thẳng, dù sao bây giờ Hoắc Kỳ cũng đang bị thương không có sức chiến đấu, hai người chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ thôi.
Cô duỗi tay ra chọc chọc vào mặt Hoắc Kỳ, đang nghĩ đến vài câu nói đùa lại bị Hoắc Kỳ kéo vào trong vòng tay ấm áp của anh, cánh tay anh khỏe khoắn thon dài, lại rắn chắc có lực, Đàm Tích nằm trên đó có cảm giác rất an toàn.
Hai người gần nhau trong gang tấc, có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
“Anh dây dưa với em là muốn có một kết quả.” Hoắc Kỳ nghiêng đầu tiến lại gần mái tóc cô, khàn giọng nói, “Anh sắp đạt được rồi.”
Bây giờ người con gái anh yêu đang nằm yên ổn trong vòng tay anh, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không bao giờ rời đi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Kỳ dâng lên cảm giác mãn nguyện.
Hoắc Kỳ đột nhiên xoay mặt qua hôn lên tai cô một cái thật nhẹ.
Khuôn mặt Đàm Tích nóng bừng, cơ thể chợt dâng lên một sự tê dại khó tả, từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều giống như bị dòng điện lớn chạy xuyên qua.
Tai là bộ phận nhạy cảm của cô, cô cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng của mình để Hoắc Kỳ không nhìn ra chút manh mối nào, thậm chí còn sát lại nghiêm túc nói chuyện với anh: “Sao lần này anh chỉ hôn tai thôi vậy?”
“Em không biết sao?” Giọng nói của Hoắc Kỳ hơi trầm xuống, con ngươi tối sầm lại, “Anh sợ anh không nhịn được.”
Không nhịn được cái gì?
Đương nhiên là chuyện kia rồi … Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng vốn dĩ đã đủ ám muội, huống chi người yêu lại đang nằm bên cạnh.
Đàm Tích nuốt nước miếng, trong đầu không khỏi hiện lên một vài ý nghĩ kiều diễm.
Ngăn chặn ngăn chặn!
Đàm Tích mở to hai mắt nhìn trần nhà, nghĩ thầm thực ra dục vọng là thứ cho dù là nam hay nữ đều sẽ có, huống chi ngay từ nhỏ cô cũng đã được học qua, Hoắc Kỳ là đàn ông, đàn ông trời sinh so với phụ nữ càng có ham muốn hơn ở phương diện này.
Tại sao lúc nãy vừa nằm xuống cô lại không nghĩ tới chuyện đó nhỉ? Thực sự không nên nằm ở đây.
Đàm Tích yên lặng kéo cao chăn lên, nghĩ thầm đề tài này nên nhanh chóng kết thúc.

Hoắc Kỳ luôn quan tâm đến cảm nhận của cô, liếc nhìn cô một cái: “Hôm nay có mệt không?”
“Rất mệt.” Đàm Tích kéo chăn bông xuống.
Chạy tới chạy lụi đóng viện phí, còn có những thủ tục cần thiết phải làm, Đàm Tích đã chạy rất nhiều tầng lầu, thật ra hai chân của cô vốn dĩ không chịu được áp lực, nhưng hôm nay cứ chạy như vậy cô cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Có thể là do quá lo lắng, trong lúc nguy cấp cơ thể đều trở nên căng thẳng.
Nhưng giờ phút này nằm trên chiếc giường êm ái, cô cảm nhận rõ ràng cổ chân mình thật sự rất mỏi.
“Anh nhớ trước đó gặp em ở bệnh viện, em vẫn đi lại bình thường.” Hoắc Kỳ đột nhiên hỏi, “Em uống thuốc giảm đau à?”
“Có uống.”
Hoắc Kỳ bất đắc dĩ nói: “Thứ đó không thể uống.”
“Em biết, em uống rất ít.” Đàm Tích có chút xấu hổ, “Em sợ khi gặp anh em lại đi đứng khó coi.”
Thật ra khi ở một mình cô căn bản không uống thuốc giảm đau, trong một năm số thuốc giảm đau cô uống rất ít, cũng không được mấy viên, nhưng từ khi gặp lại Hoắc Kỳ tới nay, cô đã uống hết nửa lọ.
Chỉ muốn lưu lại ấn tượng tốt với anh mà thôi.
Rõ ràng cô cũng không hy vọng xa vời cho tương lai sau này, nhưng không hiểu sao cô lại không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình, rốt cuộc trong lòng cô vẫn luôn có anh.
“Nhưng anh sẽ cảm thấy đau lòng.” Hoắc Kỳ vươn tay giúp cô sửa sang lại mái tóc rối, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên thu hẹp lại, hơn nữa anh còn nói chuyện dịu dàng như vậy làm nhịp tim của Đàm Tích gần như loạn nhịp.
Cô nhỏ giọng ừm một tiếng: “Được rồi, sau này sẽ không bao giờ uống nữa.”
Hoắc Kỳ cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên vầng trán thanh tú của cô: “Ngoan.”
Nhẹ nhàng nói một chữ ngoan như đang dỗ dành trẻ con, lại vô cùng dịu dàng nhẫn nại khiến tim Đàm Tích càng đập nhanh hơn.

Cô vừa cảm thấy mình thật vô dụng, bị người đàn ông này nói một hai câu mà mặt đã đỏ lên, vừa lại không thể nhịn được mà nhếch khoé miệng, cảm giác rất hưởng thụ.
Phụ nữ thực sự là một loại sinh vật đầy mâu thuẫn.
Dù sao anh cũng không nhìn rõ được dáng vẻ đỏ mặt của cô, vì vậy Đàm Tích thoải mái mà quay mặt đi, nhỏ giọng oán trách: “Hoắc Kỳ, bây giờ mới ngày đầu tiên mà em đã mệt mỏi muốn chết, làm bạn gái anh thật sự vất vả quá đi.”
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng thật ra trong lòng cô sớm đã toát ra thật nhiều bong bóng ngọt ngào, cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều là hạnh phúc.
Hoắc Kỳ ừ một tiếng, dường như trong nháy mắt có chút ủ rũ, sau đó cúi đầu hôn lên lông mi của cô.
“Sau này anh thương em.”
Nghe đến đây cũng rất là cảm động, trái tim của Đàm Tích giống như một khối kẹo bông gòn mềm mại.

Cô hồi tưởng lại mùi vị này, cũng không cam lòng ngủ thiếp đi nên mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nếu muốn hỏi cô đang suy nghĩ cái gì thì thực ra cô cũng không suy nghĩ gì cả.
Đó chính là một trạng thái suy nghĩ trống rỗng, nhưng khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Đàm Tích cũng không ngờ Hoắc Kỳ lại là người ngủ trước.
Nếu không tại sao cư dân mạng lại nói rằng, đàn ông chó má đều không có trái tim.

Đàm Tích sợ mình nằm đè lên cánh tay anh sẽ khiến anh bị tê, máu không lưu thông được, bèn cẩn thận trượt ra khỏi vòng tay anh, sau đó từ từ đem cánh tay anh thu lại.
Làm xong hết tất cả, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt ngủ say của Hoắc Kỳ rất đẹp, sống mũi cao, môi mỏng hồng hào, làn da trắng trẻo nhưng không lộ ra dáng vẻ của con gái, ngược lại vẻ ngoài điển trai như này rất được các cô gái yêu thích.
Cô mím môi không nhịn được nở nụ cười.
Ngày đầu tiên yêu nhau, cảm giác cũng không tệ lắm.
Ý đồ thoát khỏi bản thân trong quá khứ đúng là một quyết định chính xác.

Buổi sáng, Hoắc Kỳ thức dậy trước, trong tiềm thức Đàm Tích cũng không dám ngủ quá sâu, vì sợ bị các y tá đi kiểm tra phòng nhìn thấy.
Đàm Tích tỉnh giấc, cơ thể giống như chiếc lò xo đột nhiên ngồi bật dậy: “Ôi, chưa có người vào đấy chứ.”
Hoắc Kỳ nhíu mày: “…Đâu phải yêu đương vụng trộm gì cho cam.”
“Thực ra cảm giác cũng không khác biệt lắm.”
Đàm Tích duỗi cơ thể đã ngủ được một giấc thật ngon, toàn bộ mệt mỏi trên người đều được xua đi.

Đầu tiên cô đỡ Hoắc Kỳ dậy: “Chúng ta rửa mặt qua rồi em đi mua đồ ăn sáng cho anh.”
Hoắc Kỳ lại không động đậy: “Anh nên cạo râu rồi.”
“Cho nên là?”
Tối hôm qua trước khi ngủ Hoắc Kỳ đã tự mình rửa chân và rửa mặt, cho nên cô nghĩ việc vặt vãnh như cạo râu chắc anh cũng có thể tự làm được, nhưng nghe giọng điệu hiện tại của anh thì có vẻ đang cần cô giúp đỡ.
“Em giúp anh đi.”
Cằm của anh trông rất sạch sẽ, phải đến gần xem cẩn thận thì mới nhìn thấy mấy sợi râu màu xanh lục nhạt mọc ra.
Nhưng Đàm Tích có thể hiểu được anh, dù sao anh cũng không giống với những người đàn ông khác, anh tinh tế và không hề lôi thôi cho dù là bất kỳ phút giây nào.

Hơn nữa cạo râu không giống như rửa mặt, động tác cần tương đối uyển chuyển.
“Được thôi.”
Nhiệm vụ của Đàm Tích ở đây vốn dĩ là chăm sóc anh, song ngay lúc này cô lại có chút khó khăn.

Khoảng cách cần thiết khi cạo râu thực sự rất gần, hiện tại trời cũng đã sáng, nếu để anh nhìn rõ khuôn mặt đỏ ửng của mình, thật sự sẽ rất xấu hổ đấy!
Cô nghĩ ra một ý tưởng, do dự rồi yếu ớt mở miệng nói: “Nếu không thì chúng ta đổi qua buổi tối hãy cạo râu được không?”